Bộ Tứ Ngớ Ngẩn

Chương 23




Nói chung thì, cả xe đều rất tăng động, đến cả một đứa trầm tính như Danh Cục (Mịch) cũng còn nháo như thể sắp tận thế, chỉ có Khải và Băng ngồi im lặng như đang ở trong thế giới riêng, nhưng mà hai cái người đó, trên xe còn bao nhiêu chỗ không ngồi, lại ngồi ngay phía trên Kha, tôi ngồi ở vị trí này có thể thấy rõ hai người đó đang làm cái gì... sao tôi lại xui xẻo đến vậy chứ nha!!

Băng ngồi bên cạnh cửa sổ, còn Khải ngồi ở trên Kha, hai người đó tai đeo phone, chuyên tâm nghe nhạc, thậm chí còn không quan tâm cái xe sắp bị lật đến nơi.

Trong người tôi dâng lên một cảm xúc buồn nôn.

Buổi sáng thấy tụi nó nháo lên vì hào hứng như thế này, tự tôi cũng bị ảnh hưởng, cảm thấy mình cũng không nên vì chuyện tình cảm mà mất vui với lớp. Con gái ấy mà... chỉ nên buồn khi nước bị xâm lược hay gia đình người thân mất đi thôi, sao lại vì một tên con trai không có chút tình cảm gì với mình mà lụy như vậy.

Dù đã hạ quyết tâm như thế, nhưng thấy cái cảnh hai người đó ở bên nhau như vậy, tôi không khỏi thương tâm, tôi còn đang hoài nghi cái giác quan gì đó của Lâm... rốt cục hai người đó có thật là không quen nhau?

Tôi thôi không nhìn hai người đó nữa, tập trung vào chuyên môn tìm bài hát để rống chung với nhóm.

Rống... hèm... hát chừng nửa tiếng, cũng đã sáu giờ rưỡi, bên ngoài cửa sổ, nắng đã lên, bầu trời trong veo, cứ kiểu này mà đi tắm biển thì ôi thôi, khi về sẽ đen hơn một con mọi.

Anh hướng dẫn viên còn phải bật cười trước sự hát qua hò lại hung hãn của xe chúng tôi, bất giác lẩm bẩm một câu: “Từ trước đến nay làm hướng dẫn viên, chưa thấy cái xe nào sung như cái xe này.”

Thấy chúng tôi rống lâu quá rồi, anh có lẽ cũng xót cho dây thanh quan của tụi tôi, liền nói bằng micro: “Được rồi được rồi. Cả hai nhóm đều thắng, đều có quà, khi nào đến Vũng Tàu, anh sẽ tặng quà cho mấy đứa, bây giờ tranh thủ nghỉ ngơi một lát đi, lấy sức khi nào đến Vũng Tàu rồi quẫy.”

Vậy mà tụi nó chỉ dạ ran một tiếng rồi lại tiếp tục cuộc thi... nói là cuộc thi cho nó hoành tráng vậy thôi, thật ra sau đó chừng năm phút, cả hai nhóm nhập lại thành một, dưới sự chỉ đạo của Jen, cả xe hát từ bài này sang bài khác, thể loại nào cũng có, mà thứ tiếng nào cũng có...

Kết quả là xe tôi hát suốt hai tiếng mấy đồng hồ từ Thành phố Hồ Chí Minh cho đến khách sạn ở Vũng Tàu.

Lúc xuống xe xếp hàng chờ nhận phòng, có một chuyện thú vị đã xảy ra.

Lam Lười lãnh đạo tụi con gái lớp tôi nhào đến thiếu chút cấu xé anh hướng dẫn viên, ừm, theo ảnh giới thiệu thì ảnh tên Cường Đẹp Trai, nên chúng tôi gọi anh hai từ Chí Phèo cho gọn.

Tụi nó nhào đến đòi số điện thoại của Chí Phèo, làm tụi con trai lớp tôi nổi máu điên, từng thằng một chạy đến túm đầu con nhỏ mình phụ trách ra đứng yên một chỗ... thật ra lâu lâu mới thấy tụi nó men men được một chút, nhưng tiếc là tiền đã trao, cháo đã múc. Tất cả chúng tôi đều có số điện thoại của ảnh rồi.

Bảo Đô hất mặt: “Con gái 11A4 là của con trai 11A4, không được mon men đi đâu hết!!”

Sau đó, đám con trai lớp tôi thể hiện bãn lĩnh bằng cách... xách vali với ba lô của mấy đứa con gái lên phòng, rồi mới trở về phòng mình. Trong khi đám con gái tụi tôi tung tăng một bên, mỗi đứa nhắn một tin cho hotboy Chí Phèo khủng bố ảnh.Phòng tôi có hai đứa là tôi và Lâm, dù gì hai đứa cũng thân nhau đến ngán mặt nhau rồi, tôi có làm gì cũng không sợ nó nòi gì.

Tôi liền cởi phăng mấy nút áo sơ mi rồi nằm dài lên giường nhắm mắt tận hưởng hơi mát máy lạnh.

Vũng Tàu hôm nay nóng kinh khủng, nắng áp vào da khiến nó nóng hổi dù chỉ mới có chín giờ sáng. Gió càng làm nhiệt độ tăng cao, nhưng được cái sóng lớn, xem ra lần có nhiều trò vui rồi đây.

Lâm đi thẳng vào nhà tắm làm gì đó trong đó.

Tôi nhắm mắt định đánh một giấc ngắn trước đi tắm biển, nhưng ngoài cửa có tiếng gọi. Trong lúc vẫn còn mơ mơ màng màng, tôi đi thẳng ra cửa, vốn nghĩ là tụi con gái lớp tôi, nhưng người xuất hiện ngoài cửa khiến tôi bàng hoàng sửng sốt.

Kha vừa nhìn thấy tôi liền đỏ mặt quay đi chỗ khác, lắp ba lắp bắp: “B... Bà...”

Lúc này tôi mới nhớ là... hình như nút áo mình bị bung ra hết rồi.

Cả người tôi nóng ran lên, lập tức quay lưng về phía Kha, hai tay tức tốc gài nút áo, miệng thì ú ớ cái gì đó mà bản thân tôi còn không nhớ... tôi cũng không biết lúc đó mình nói cái gì.

Toàn thân tôi như có ngọn lửa thiêu cháy từ bên trong ra ngoài, vô cùng... nóng!! Thế nên mới phải nói, cái số tôi lúc nào nó cũng nhọ hơn người ta.

...

Tôi và Kha khó xử nhìn nhau, ngồi đối diện nhau trên một cái bàn thế này, trong một căn phòng thế này... có chút kì quái.

Sau tình huống khó xử ban nãy, Lâm đột nhiên bước ra từ trong nhà tắm. Nó mỉm cười với Kha rồi chạy ra ngoài, để lại tôi và Kha hai mình trong phòng.

Ngồi nói chuyện trong cái không khí như thế này thì ai mà bình tĩnh cho được đây...

Đột nhiên Kha mở lời: “Chuyện ban nãy,... xin lỗi nha. Tui không cố ý nhìn đâu.”

“...” thì chẳng lẽ lại là cố tình... thật ra Kha cậu ta chẳng biết cách an ủi người khác gì cả.

“Ừ... thì... tui qua để nói với bà...” cậu ta lúng ta lúng túng, hiếm khi trông thấy vẻ mặt này của Kha.

“Một lát nữa... tui với bà chung một nhóm đi. T... tui đã nói với cậu bạn của bà rồi.”

Hừm... ý của cậu ta là nhóm nam nữ lớp tôi?

“Ừ. Chuyện nhỏ.” Tôi gật đầu.

“Ừ thì...” Kha lưỡng lự hồi lâu, sắc mặt có chút khó coi, đột nhiên điện thoại reo vang.

Kha đưa điện thoại lên tai, vẻ mặt có chút cáu kỉnh, lần đầu tiên tôi thấy vẻ mặt này của Kha, thật ra chẳng có gì xấu, ngược lại nhìn còn thấy có chút dễ thương, hơi hơi giống con nít. Bình thường tại sao phải ép buộc mình phải vui vẻ, đôi khi khó chịu mới thật sự là xúc cảm của mình.

Sau đó Kha ậm ừ vài tiếng rồi quay sang cười với tôi “Thôi không có gì đâu. Bà thay đồ đi tụi nó réo kìa.”

“Đồ gì?”

“Đồ bơi.” Kha nhoẻn miệng cười.

Tôi mặc áo pull màu đỏ đen với quần ngắn, mái tóc cột cao phía sau, trên đầu đội cái nón jean có hình lá cờ Việt Nam bước ra khỏi nhà tắm phóng ngay lập tức xuống sảnh khách sạn... nơi mà Kha nói tụi nó tập trung ở đó.Trước khi ra khỏi phòng, tôi liếc sơ qua cái đồng hồ treo trong góc. Mười giờ...

Cơ mà theo như tôi nhớ thì mười một giờ tụi tôi đã phải tập trung lại ở nhà hàng để dùng bữa trưa... tụi nó lại có ý đồ gì đây??

Lúc có mặt ở sảnh, tôi thấy cái đám xe tôi đang bu vào một ai đó ở giữa... mà ai đó lại có chiều cao nổi trội như vậy, khiến cho tôi từ xa đã biết đó là ai... mà ai đó lại không ai khác ngoài anh hướng dẫn viên hotboy Chí Phèo.

Anh ta lừ mắt cái đám tụi nó, vậy mà tụi nó cứ nháo nhào lên. Tôi từ xa trông thấy Lâm, nó cũng vừa vặn chạm mắt tôi, lập tức rời khỏi mớ hỗn độn đó chạy sang tôi cười toe toét.

“Tỏ tình rồi mày ơi!!! Mau qua coi đi!!!”

Mắt tôi lập tức sáng rỡ.

Cái gì tỏ tình cơ??

Tôi một bước chạy nhanh hơn cả Lâm lao vào vòng nháo nhào đó. Lúc này, Uyên Mọt (Sách) cũng đứng giữa vòng vây, chỉ tội một cái nó lùn quá nên ban nãy tôi không thấy.

Uyên nó ngượng ngùng cúi đầu xuống đất. Trong khi đám xung quanh nhào vào trêu chọc đủ kiểu, còn Chí Phèo chỉ biết lườm nguýt mấy đứa xung quanh để bênh vực cho Uyên.

Nói ra có chút quá đáng, nhưng Uyên lớp tôi từ sáng đến chiều cứ cắm đầu vào sách... là một con mọt chính hiệu. Nhưng dù cho nó có đọc sách thì mỗi khi quẫy, nó cũng vẫn là một đứa hăng như trâu điên. Dù cho bình thường nó không được thùy mị dịu dàng cho mấy, nhưng thật không ngờ nó lại dạng dĩ như vậy.

Có tiếp xúc mới nhìn ra nha...

Tôi cười đểu hỏi nhỏ Jen: “Nó làm gì mà tụi bây nói nó tỏ tình với Chí Phèo?”

“Nó đi đụng trúng người ta sau đó ngã lăn ra đất, được người ta đỡ đứng lên nên vậy.” Jen cười toe toét với tôi.

“...”

Thì ra không phải là nó dạng dĩ, chẳng qua là đám bạn nó quá đê tiện!! Chỉ vì chuyện đụng nhau lăn ra ngã thôi mà nó chém thành một chuyện tình như cổ tích ý chứ.

Sau đó, điều làm tôi bất ngờ là Chí Phèo chấp nhận bảo kê cho chúng tôi ra biển khoảng một tiếng rồi về lại khách sạn dùng bữa, thường thì những người trưởng thành làm công ăn lương như anh ta sẽ rất lười nhác, cũng không dám nhận trách nhiệm lớn lao kéo một đám ra biển. Cho nên Chí Phèo lại có thêm một điểm cộng trong lòng nữ sinh 0104 (hai lớp chúng tôi quyết định đặt tên cho nhóm trại là 0104 tức là hai số 11A1 và 11A4 gộp lại).

Khách sạn ngay đối diện biển, chỉ cách có một con đường, lại ngay vị trí có vạch trắng dành cho người đi bộ nên sang đường cực dễ.

Việc đầu tiên chúng tôi làm chính là... nắm tay nhau tạo thành một hàng dài bốn mươi mấy đứa, chạy ù xuống nước, dù cho giữa đường co gặp phải người ta, thì cả dãy người cũng lách qua rồi tiếp tục chạy, tay tuyệt đối không buông.

Sau khi nước ngập ngang gối rồi mới dừng lại, buông tay ra rồi lại đồng loạt xoay người, sau đó cả lũ lại dàn hàng chạy lên bờ, sau đó nữa lại nắm tay tạo nguyên một hàng người chạy xuống nước lần nữa nhảy sóng.Chí Phèo đứng một bên cười thích thú.

Thật ra trường tôi ngoài cơ sở vật chất tốt, giáo viên tốt, mà mấy hoạt động ngoại khóa như thế này, trường tôi cũng rất hiểu ý học sinh nha, chọn ngày đi là thứ ba và thứ tư, không phải là ngày cuối tuần.

Thứ nhất, chúng tôi có thể trốn học hai ngày có lí do. Thứ hai, biển mấy ngày trong tuần thường không có đông, cho chúng tôi thỏa sức vui chơi mà không sợ phiền đến người khác.

Hoặc là ông hiệu trưởng sợ sau hai ngày đó, trường chúng tôi sẽ lên trang nhất báo vì tội bạo động và khủng bố tinh thần người khác.

Nói chung là bãi biển lúc này không nhiều người lắm nên chúng tôi cũng không làm phiền gì ai là bao.

Nhưng có một chuyện khiến tôi chú ý.

Gần đám nháo có một nhóm người cỡ tuổi chúng tôi, cũng đi thành một nhóm ngồi trong một cái chòi ăn hải sản.

Thực tế thì mấy người đó hoàn toàn trái ngược với 0104 chúng tôi bây giờ, lũ chúng tôi lấy quẫy là phương châm sống, thỏa sức la hét, trong khi mấy người đó có khí chất chững chạc của người trưởng thành, từng động tác một cũng thật quý phải và nho nhã, lột vỏ tôm cũng thật quý tộc.

Thật ra họ cũng chẳng có gì nổi bật nếu không có vừa ăn vừa nhìn về phía chúng tôi chằm chằm. Nhìn theo ánh nhìn của họ thì hình như là đang nhìn Lâm với Minh.

Đến khi nước văng lên đến cả ngực áo, chúng tôi mới vào trong bờ nghỉ ngơi. Mấy người ban nãy tôi để ý từ trong lều đi ra, ngay lập tức tiến về phía chúng tôi.

Không chỉ có mình tôi mà lúc này, toàn bộ 0104 đều chú ý đến bọn họ.

Minh lập tức mỉm cười với họ, nhưng vẫn đứng cạnh Lâm: “Tụi mày đi đâu vậy?”

Thấy Minh chào hỏi người ta, cả đám chúng tôi tò mò đứng hóng chuyện dưới cái nắng gắt đến bỏng da...

Cả người tôi nóng hừng hực dù mới vọc nước xong, hơn nữa, cát dưới chân nóng kinh khủng, vậy mà không đứa nào tìm bóng che nắng, chỉ đứng đó ngóng chuyện.

Mấy người kia năm người hai nam ba nữ, ai cũng có tố chất, nhìn qua đều giống như con cái của gia đình gia giáo, mặt mày sáng lạng thông minh, cách đi đứng ăn nói đều nhẹ nhàng.

Dù cả ba cô gái đều rất dễ thương, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại chú ý đến một cô gái, giống như linh cảm tôi mách bảo cô gái này có cái gì đó...

Y như tôi nghĩ, bốn người kia liền tiến lại chào hỏi Minh, cũng như làm quen với chúng tôi, chỉ riêng có cô gái đó, hết nhìn Minh lại nhìn Lâm, trong ánh mắt có ý gì đó, nhưng tôi nhìn không ra.

Minh mỉm cười giới thiệu với chúng tôi: “Năm đứa này là bạn thân của tui hồi ở trường cũ. Mà tụi bây làm cái gì ở đây vậy?”

Một tên con trai bá cổ Minh cười toe: “Thi xong nên đi chơi xả stress thôi. Mà mày đi chơi không rủ tụi tao một tiếng ha!”

“Tao đi với trường.” Minh thoải mái đáp lời.

Vừa nhìn đã biết Minh với cậu ta có mối quan hệ thân thiết đến mức nào.

“Giới thiệu đi mày.” Bảo Đô cười với Minh.

“Hai thằng này là Đăng với Duy. Ba gái này là Chi, Ngọc và... Miên.”

Nghe đến cái tên của người cuối cùng, tôi bỗng cảm thấy chột dạ, mà không phải tự nhiên tôi lại có cảm giác như vậy. Giữa Minh và Miên phải có cái gì đó nên Minh mới trở nên khó xử như vậy khi nhắc đến tên cô.

Sau đó, năm người bọn họ nhanh chóng hòa vào 0104, chúng tôi kéo nhau đi tìm kem ăn cho mát, tiện thể cùng năm người họ trò chuyện kết bạn làm quen.

Tôi hỏi Chi: “Mấy bà ở đây tới khi nào?”

“Chiều mai tụi này về.” Chi cười đáp.

“Ha... vậy là giống tụi này rồi. Vậy chứ năm người ở khách sạn nào vậy?”

“Đó.” Nhìn theo hướng tay của Chi, không biết tình cờ hay ngẫu nhiên mà nó nằm ngay bên cạnh khách sạn của chúng tôi.

Tôi liền hớn ha hớn hở: “Oa... tụi này ở kế bên đó. Đúng là có duyên ghê.”

“Vậy tụi mình đi chơi cùng nhau đi.”

“Ừ.” Tôi nhếch mép, cắn một ngụm kem.

Nhi (đứa duy nhất trong lớp ngoài tôi và Lâm ra không có biệt danh) cười đểu trêu tôi: “Lại giở trò cưa gái. Mày thôi đi Hạ, bao nhiêu con đổ vì mày rồi.”

“Mày thôi đi.” Tôi đỏ mặt đạp nó một cái khiến Chi ngơ ra rồi phì cười.

Ăn kem xong, nhìn lại đồng hồ đã hơn mười một giờ, Chí Phèo tức tốc tạm biệt năm người kia rồi kéo chúng tôi trở lại khách sạn.

Chúng tôi đến khách sạn khi tất cả mọi người đều đã tập trung ở đó chuẩn bị dùng bữa, 0104 chúng tôi liền trở thành những gương mặt nổi bật nhất trong nhà hàng buffet lúc đó, vậy mà không có đứa nào ngượng ngùng hay gì chạy thẳng đi lấy dĩa gắp thức ăn bỏ vào.

Sau khi ăn xong, tất cả di chuyển lên xe đến suối nước nóng Bình Châu.

Xe tôi lại liên tục mở chương trình ca múa nhạc, chẳng qua là lần này có chút khác, cái micro của Chí Phèo bị chúng tôi giật lấy luôn, anh ấy chỉ có thể bẽn lẽn ngồi vào chỗ trống bên cạnh Uyên Mọt. Từ nay tôi xác định, hai người này sẽ bị đám 0104 này dùng mọi thủ đoạn để ghép đôi!!

“Giữa ngút ngàn rừng nguyên sinh nổi lên một bàu nước nóng với hơn 70 điểm phun lộ thiên, hình thành hệ thống suối, các hồ lớn nhỏ luôn tỏa nhiệt và bốc hơi, nhiệt độ từ 37ºC đến 82ºC tuỳ từng khu vực. Mạch nước ẩn hiện dưới rừng tràm thơm đặc hữu này có chứa silic, hàm lượng nitơ cao, thêm lưu huỳnh, natri, clo... có tác dụng chữa trị nhiều loại bệnh. Nước khoáng nóng, bùn khoáng nóng cùng với không khí trong lành của rừng và biển làm nhanh chóng phục hồi sức khỏe tốt nhất cho con người.” Chí Phèo giới thiệu sơ qua như vậy với chúng tôi trước khi chiếc xe dừng lại.

(Thật ra có phần trên có nguồn đàng hoàng :)))