Bộ Tứ Ngớ Ngẩn

Chương 55




Sân nhà Băng lộng gió, không khí trong lành mát mẻ... nhưng tôi không hề cảm thấy thoải mái một chút nào... vô tình thấy cảnh tượng đó... giống như mình bị đẩy một cái rơi thẳng xuống địa ngục vậy.

Khải không phản kháng, chỉ đứng yên để Băng làm gì thì làm... nụ hôn của bọn họ chỉ đơn giản là phớt nhẹ ở ngoài... nhưng đã lâu lắm rồi, hai người họ vẫn chưa có dứt ra... hoặc đối với tôi mà nói, thời gian đã ngưng đọng ngay giờ phút này, không thể trôi tiếp được nữa... nên mãi mãi hai người đó vẫn hôn nhau.

Không cần biết hai người họ vừa làm gì, hay là tôi có hiểu lầm cái gì hay không, tôi tuyệt vọng quay lưng bỏ đi.

Rõ ràng tôi đã ảo tưởng rồi, là ảo tưởng rất nặng... cực kì nặng. Bệnh ảo tưởng được xem là bệnh nan y đi, không bao giờ có thể chữa được.

Tôi đi thẳng vào nhà lấy túi rồi nói nhỏ với Jen: “Tao về trước.”

Không để nó nói năng gì, tôi một đường lủi thẳng, mặc kệ mọi thứ... bây giờ tôi đang cực kì không ổn. Chỉ sợ còn đứng ở đây thêm một chút nữa, tôi sẽ bật khóc trước mặt toàn dân thiên hạ.

Ra được khỏi nhà Băng, một con đường vừa dài vừa tối xuất hiện, nếu là bình thường, chắc chắn tôi sẽ rất sợ, nhưng hôm nay thì không, tôi cần một không gian như thế này để thỏa thích khóc lóc. Việc đầu tiên tôi làm chính là tắt nguồn điện thoại.

Tôi biết Jen nó sẽ không để yên khi thấy tôi tự nhiên đi về như vậy, chắc chắn nó sẽ khủng bố cái điện thoại của tôi. Tốt nhất là cứ tắt nguồn, để không gì có thể phá vỡ tâm trạng của tôi thêm được nữa.

Noel năm nay của tôi thật thảm hại.

Giờ này chắc đang là tám giờ, mọi người cũng nhau ra đường chơi, tôi lại đang lê từng bước về nhà, khóc tức tưởi.

Trách ai bây giờ, chỉ là tại tôi tự mình đa tình... đều là lỗi của tôi!

Nếu là những tình huống như thất tình như thế này, tôi sẽ gọi điện cho Lâm, nó sẽ ngay lập tức đến bên cạnh an ủi tôi, nhưng bây giờ nó đang đi chơi cùng với Minh, tôi không nỡ phá vỡ cuộc vui của nó, kết quả là tự mình gặm nhấm nỗi đau.

Nhưng đau quá, buồn quá, tôi phải làm sao mới được, phải làm sao thì cái cảm giác này mới biến mất.

Tim tôi đau kinh khủng, giống như có cái gì đó bóp nghẹt... đã từng thấy trên phim... đã từng xem trong truyện... nhưng bản thân trải nghiệm lại thấy không ổn tí nào.

Tôi thật sự rất ngưỡng mộ những người con gái có thể dùng nụ cười che lấp nỗi đau, bởi vì bản thân tôi đây để che lấp nước mắt bằng một khuôn mặt cúi gằm cũng đã như địa ngục.

Lúc này, hình ảnh Khải và Băng đang hôn nhau cứ liên tục xoay vòng trong đầu tôi như một thước phim chiếu chậm.

Tôi cảm thấy như đất dưới chân mình đang vỡ vụn, bàn tay chơi vơi không biết phải nắm lấy cái gì.

Tôi tự an ủi: “Mày buồn gì chứ... chẳng qua là thất tình thôi... dù cho mày có thất tình một trăm lần, có khóc một trăm lần, thì trái đất này vẫn hững hờ xoay, không có dừng lại để quan tâm đến mày đâu con ngốc...”Tôi đi một hồi đã ra tới đường lớn, ngẫm nghĩ một lát, thay vì quay người hướng về phía nhà tôi, tôi lại đi sang nhà ba mẹ mình.

Đứng trước cổng nhà, tôi trầm mặc.

Nước mắt đã khô, khóc thỏa thích... tâm trạng tôi cũng tốt hơn được một chút.

Gió thổi lạnh run... cơ mà tôi không vào nhà.

Không phải vì tôi không dám vào, mà là tôi không thể vào...

Hình như trên đời này tôi là con nhỏ ngu ngốc nhất rồi... có ai đời chỉ vì giận gia đình mà quẳng chìa khóa nhà ba mẹ vào lọ hoa ở nhà họ rồi sau đó quên bẵng đi mất không?

Bây giờ tôi không có chìa khóa, mà nhấn chuông đến mức tay tôi sắp mòn đến nơi cũng không có ai ra đón.

Gia đình tôi đâu rồi??

Tôi gọi điện cho ba mẹ thì gần như ngay lập tức, mẹ tôi bắt máy: “A lô, con gọi có gì không?”

“Ba mẹ có nhà không?” tôi xoay người đến dựa vào cây cột điện đối diện căn nhà, nhìn vào trong tìm kiếm một chút ánh sáng. Khu nhà tôi tối hù, có lẽ đều đã đi chơi giáng sinh hết thảy.

Tôi lại bắt đầu tâm trạng, cảm thấy sao mình thật cô đơn, bóng tối nhốt tôi lại trong một cái hộp nhỏ, khóa lại, còn chìa khóa lại bị vứt xuống dưới gầm bàn.

“Haha... con không biết hả? Ba mẹ đi Nha Trang mấy ngày rồi mà.”

“...”

“...”

“...”

“Con gái? Có chuyện gì hả?”

“Không có gì đâu.”

Tôi nói rồi lạnh nhạt tắt máy.

Hình như ngày hôm nay đang chống lại tôi thì phải, rốt cục trên đời này có ai là đang quan tâm đến tôi hay không, cô đơn chết mất thôi...

Thật đúng như tôi dự đoán... ha ha... noel nay năm... a... sinh nhật năm nay tôi phải trải qua một mình rồi.

Tôi nắm chặt điện thoại trong tay, lại xoay người uể oải bước về nhà. Sau khi tôi ngồi xuống xe buýt, điện thoại tôi rung lên.

Giờ mới nhận ra, tôi quên mất mình chưa tắt nguồn điện thoại, nó rung liên tục, lại reo um sùm.

Tôi lấy ra nhìn, chỉ thấy tên Khải liên tục nhấp nháy.

Tôi tắt màn hình rồi cho vào túi, đợi đến khi nó tắt rồi thì lập tức lôi ra để chế độ máy bay. Vừa lúc đó có tận mấy tin nhắn đến:

Đầu tiên là từ Jen: 'Mày bị gì vậy? Tự dưng bỏ về giữa chừng, ai cũng lo cho mày hết.'

Sau đó từ Kha: 'Bà bị gì vậy? Sao lại bỏ về rồi? Có phải có chuyện gì xảy ra không? Tại sao điện thoại cũng gọi không được?'

Sau đó... là từ Lâm, chẳng hiểu tin tức nó lan truyền bằng phương thức nào và tốc độ gì mà con nhỏ đã biết chuyện tôi bỏ bữa tiệc về giữa chừng: 'Mày lại bị cái gì nữa đấy? Tụi nó tự nhiên nhắn tin hỏi tao mày có đang ở bên cạnh tao không? Mày đang gây chuyện cái khỉ gì, đừng làm người khác lo lắng nữa.'Sau đó... là từ Khải: 'Bà đang ở đâu, sao tự dưng lại về, không vui hả? Tui gọi bà không được, rốt cục là có chuyện gì, thấy tin nhắn này lập tức gọi cho tui.'

Tôi đọc mấy tin nhắn, ngẫm nghĩ một hồi lại mở điện thoại, nhưng tuyệt nhiên không gọi cho ai.

Vài giây ngắn ngủi sau khi hình cái máy bay màu trắng ở góc điện thoại biến mất, điện thoại tôi lại rung lên.

Tôi chậm chạp bắt máy, hít một hơi sâu: “A lô.”

“Bà đang ở đâu, về nhà chưa?” giọng Khải hấp tấp, bên kia ngoài giọng hắn ra thì không còn tiếng động nào khác... ý của tôi chính là không có tiếng tụi nó um sùm đùa giỡn... chẳng lẽ hắn đã rời khỏi bữa tiệc.

Nghe giọng hắn khiến tôi thấy rất khó xử, vừa giận hắn lại vừa muốn nói chuyện với hắn, muốn hỏi cho ra lẽ... nhưng tôi không làm được cái nào cho ra hồn. Mồ hôi tuôn ra ướt cả tay tôi. Hình ảnh nụ hôn đó lại xoay vòng trong đầu tôi.

Tôi nói dối: “Đang ở nhà, có chi không?”

“Sao nãy giờ gọi cho bà không được vậy? Nhà bà không có sóng hả?” hắn thở ra một hơi. Tim tôi thót lại.

“Ừm. Vậy... gọi tui có việc gì không?”

“À thì... tại không thấy bà ở đây, mà lại rời đi không nói tiếng nào, nên tui hơi lo.”

Lo cái gì... lúc này mắt tôi lại nóng ran lên. Khải đang cố làm cái gì chứ? Giờ phút này mà quan tâm đến tôi chỉ tổ chọc cho tôi khóc to hơn. Nếu là trước ngày hôm nay, nếu là trước khi tôi thấy nụ hôn giữa hắn và Băng, thì có lẽ tôi đã tít mắt với mấy câu hỏi han quan tâm này rồi.

Như giọt nước tràn ly, nước mắt tôi nặng trịch từ từ rơi xuống, trượt trên má tôi.

“Ừm... vậy tui tắt máy nha.” Giọng tôi khàn khàn, dù tôi đã cố khiến cho nó trở nên bình thường.

“...”

“...”

“Khóc hả?”

“Đâu có, mới uống nước lạnh nên giọng nó vậy. Vậy tắt nha, tui đi ngủ.”

Nói rồi không để hắn kịp làm gì, tôi tắt máy, sau đó nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại...

Hắn không nói gì với tôi về nụ hôn của hắn và Băng.

Hắn vẫn cư xử với tôi như bình thường.

Điều này khiến tôi thấy vô cùng khó chịu, đúng hơn là đau đớn, giống như hắn chẳng thèm để tôi vào mắt.

Tôi bực dọc với buồn bả lết về nhà.

Điện thoại tôi rung nhẹ một cái, tin nhắn từ Khải: 'Ngủ ngon.'

Sau đó... là một đống cuộc gọi của tụi con Jen, tôi chỉ nhắn lại cho mỗi đứa tụi nó hai chữ: 'Tao ổn.' rồi cất vào túi về nhà, thật sự sau khi về nhà tôi chỉ đủ sức để đi tắm rồi bò lên giường ngủ.

...

Sáng hôm sau, tôi ngáp một cái thật dài rồi bước vào trong lớp... hình như tối hôm qua tôi chỉ có ngủ chập chờn tới hai giờ sáng là tỉnh luôn tới lúc đi học. Bây giờ buồn ngủ chết đi được!Jen nó chặn đường tôi: “Ê!”

Tôi uể oải: “Tao không có hứng giỡn với mày.”

Nó trợn mắt nhìn tôi đi ngang qua mình.

Lâm nó đang ngồi ở chỗ nó, thấy tôi vừa đặt mông xuống ghế, liền gom hết tập vở trên vai tôi quẳng hết cho Minh rồi lôi tôi ra ngoài hành lang, tôi còn chưa kịp thích ứng gì nó đã huyên thuyên cái mồm: “Mày bị gì vậy? Có gì xảy ra vậy? Rốt cục mày bị cái gì vậy?”

Tôi hít một hơi sâu mới bình tĩnh nói: “Hôm qua, tao thấy Khải hôn Băng.”

“Hả?” nó trợn mắt thiếu chút rớt luôn cái tròng ra ngoài.

“Mày làm gì mà kinh khủng vậy.” Tôi cười phì trước cái biểu cảm bựa bựa của nó “Ngậm mồm lại, ruồi bay vào bây giờ.”

“Khoan khoan, mày vừa nói gì đó nói lại tao nghe. Mày có chắc chắn Khải hôn Băng không?”

“Chính mắt tao thấy.” Tôi thở dài.

“Hay mày nhìn nhầm?” nó tỏ ra nghi ngờ, thậm chí còn lầm bầm “Là mày thì dám lắm...”

“Mày sao vậy?” tôi khó hiểu quay sang nhìn nó... Lâm đột nhiên trở nên lúng túng. Bạn bè thân thiết từng ấy năm như chị em, nhìn thấy biểu hiện của nó, tôi liền nhìn ra nó đang giấu tôi cái gì đó “Tự nhiên mày lại bênh vực hắn như vậy?”

“Không có, tại tao rõ ràng nhìn vào là thấy Khải rất quan tâm đến mày, tại sao có thể hôn người khác?” Lâm nói nhanh, đến mức ngôn ngữ hơi bị bất thường.

“Quan tâm một người và hôn một người khác nó chẳng có liên quan gì tới nhau hết, mày đang nói cái quái gì vậy?” tôi cau mày liếc Lâm một cái làm cho nó rùng mình.

“Ý tao là... tao thấy Khải phải thích mày mới đúng.” Nó lại lắp bắp... hình như là đang rất muốn nói, nhưng đồng thời cũng rất muốn giấu, tạo nên hai tầng suy nghĩ và phản xạ trong Lâm, khiến cái kiểu nói chuyện của nó hơi gây hoang mang.

“Mày thôi đi Lâm, tao không ảo tưởng thì thôi, tại sao còn cần mày ảo tưởng giùm tao.”

Tôi cười nhạt, lại nhớ đến cái ngây thơ ngu xuẩn của mình.

“Tao không ảo tưởng đâu, nhất định là có chuyện gì rồi! Sao mày không hỏi thẳng ổng xem đã có chuyện gì xảy ra?”

Tôi cảm thấy buồn cười... rõ ràng là chuyện buồn của tôi, mà Lâm xoắn lên hệt như nó mới là nhân vật chính trong cái bi kịch này.

“Mày bảo tao hỏi ổng với danh nghĩa gì? Một người thích ổng, hay một đứa con gái chẳng liên quan gì đến ổng vô tình trông thấy cảnh tượng kia?”

“Thà như vậy còn hơn bây giờ đi. Mày đang tự ngược hả?”

Lâm nổi nóng. Tôi nhìn nó quát vào mặt tôi mà sửng sốt, không quát lại nó như bình thường, tôi chỉ lẳng lặng cúi đầu: “Tao sẽ từ bỏ Khải, tao sẽ không thích ổng nữa. Tao sẽ ngừng việc tìm kiếm ổng. Tao...”

“Đủ rồi, mày nghĩ mày làm được hay không? Bỏ là bỏ hả? Dễ như vậy sao? Chơi với mày từ nhỏ tới giờ tao còn không hiểu mày? Tính tình quái đản, đã thích cái gì phải có cho bằng được, còn không cứ mãi dính vào nó tới khi có mới thôi. Mày cứng đầu không phải dạng vừa đâu. Chắc là dễ quên ha!”

Tôi im lặng không nói, chỉ ngẫm nghĩ... tôi nghĩ là tôi hiểu nó, mà quên mất là nó cũng rất hiểu rõ tôi.

Tôi cười cười: “Ừ thì... không gặp nữa, tự nhiên sẽ quên thôi.”

“Mày...”

“Sáng sớm đừng nói những chuyện như vậy nữa, vào lớp đi mày.” Tôi nói xong không để nó kịp phản xạ đã vội vội vàng vàng chạy vào lớp trước, để lại nó hậm hực dậm chân bước theo sau.

Sau khi vào trong lớp và yên vị trên ghế thì tôi lôi điện thoại ra vốn để chơi game, nhưng tin nhắn của Khải nhanh chóng lọt vào tầm mắt.

'Một lát nữa ra chơi tui gặp bà một lát có được không?'

Tôi cười khổ... vừa nói sẽ không thích hắn nữa, đồng nghĩa với không tiếp xúc với hắn nữa, nhưng hắn lại là người gọi tôi ra nói chuyện như thế này thì tôi phải làm sao?

...

Sân sau trường học vắng hoe, chỉ có những ngọn cây cao nghiêng ngã trong gió cùng với tiếng xe cộ vọng lại từ xa.

Khi Hạ đến thì Khải đã đứng sẵn ở đó, cả người lười biếng tựa vào thân cây, một tay bỏ vào túi quần, tay còn lại cùng cái eo giữ một hộp quà rất lớn... điều này làm cho nó vô cùng kinh ngạc, nhưng lúc này lại không có đủ bình tĩnh để suy nghĩ xem rốt cục hắn đang làm gì. Đôi chân Hạ nhanh chóng bước về phía Khải.

Thấy Hạ từ xa, Khải lập tức mỉm cười, đợi nó đứng trước mặt mình rồi mới đứng thẳng người, hắn đưa hộp quà cho nó:

“Quà noel của bà... cũng là quà sinh nhật... tui vốn định đưa nó cho bà từ ngày hôm qua, nhưng đột nhiên bà lại đi về nên...”

Thật ra hắn còn thiếu một vế ở phía sau. Hắn đã lên kế hoạch sẽ đem cô nàng đến cầu Ánh Sao rồi tặng quà cho Hạ, sau đó tỏ tình với nó luôn, nhưng không ngờ được nó lại bị gì đó rồi đi về sớm...

Hạ chỉ đứng im không nhúc nhích động đậy, chỉ nhìn chằm chằm vào Khải với vẻ mặt kinh ngạc. Không phải chứ... hắn đang tặng quà cho nó... chẳng qua cũng chỉ là quà noel kiêm sinh nhật, nhưng nó thiết nghĩ... bạn bè bình thường thì có cần tặng những món quà như quà noel? Thậm chí nó và Lâm còn chẳng có quà cho nhau thì tại sao hắn lại tặng quà cho nó?

Phải chăng hắn thật sự có ý gì đó với nó?

Suy nghĩ đó nhanh chóng bị đá một cái lăn long lóc... Hạ à, mày nhất định không được ảo tưởng nữa.

Nó đứng im lặng để tự trấn an tinh thần mình trước khi nó tự nổ tung.

Thấy Hạ mãi vẫn không chịu đưa tay nhận, thậm chí còn không nói lời nào mà cứ ở đó im lặng cúi đầu, vẻ mặt vô cùng đau khổ. Khải nhíu mày một cái, lại giở giọng lưu manh đã lâu rồi nó không nghe: “Gì đây, lại suy nghĩ ngốc nghếch gì đó? Tui không có ý gì đâu... chẳng qua là... có mấy lần... bà giúp tui...”

“Tui đâu có nói gì đâu. Thì... cảm ơn nha. Nhưng mà tui không có chuẩn bị quà cho ông, nên nhận thì kì lắm, tui nhận tấm lòng được rồi.”

“Tui tặng bà vật dụng của con gái, bà không lấy thì tui để dành dùng hả?”

Vật dụng... của con gái... trong đầu nó liên tục xuất hiện nhiều hình ảnh rất không nên hiện ra, trong thoáng chốc, mặt nó đỏ hết cả lên. Hắn thấy vậy liền nhếch mép trêu chọc: “Nghĩ gì nữa mà mặt đỏ ửng vậy?”

“Nghĩ... nghĩ gì đâu!” nó bối rối hét lớn.

“Vậy đây...” hắn nói khẽ, đưa món quà ra trước mặt nó “Lấy đi.”

Hạ lưỡng lự một lát rồi gật đầu, nhận lấy món quà, lí nhí thêm một câu: “Cảm ơn.”

Khải gật gù hài lòng:

“Vậy, thay vì quà giáng sinh, cùng đón giao thừa với tui đi.”