Bộ Tứ Ngớ Ngẩn

Chương 62




                  

“Anh Uy!!!” Lâm từ bên ngoài đá tung cửa phòng chạy vào.

Tôi đang thay chị Quỳnh sắp xếp quần áo trong khi chị ấy đi tắm thì giật cả mình.

Khải liếc mắt về phía cánh cửa.

Lâm cũng ngạc nhiên không kém liếc mắt về phía Khải.

Một khoảng lặng...

Anh Uy là người đầu tiên lên tiếng phá vỡ cái bầu không khí kì quái đó: “E hèm.”

Ý là... mấy đứa đừng có bỏ anh qua một bên rồi ở đó diễn sâu như vậy đi... deep quá làm căn phòng này chịu không nổi.

“Anh làm sao lại chạy vào đây nằm vậy?” Lâm tạm thời không tra cứu tôi vì sao Khải lại ở trong phòng này, nhưng cái mặt nó quay sang hỏi thăm Uy rõ ràng là miễn cưỡng. Hình như nó còn tò mò về Khải hơn là tại sao anh nó lại vào đây.

“Thằng nào đó tông phải anh của em.” Giọng chị Quỳnh oang oang cả lên, dù hình bóng chị ấy còn chẳng thấy đâu.

“Anh của em chói lòa như vậy mà vẫn bị người ta không trông thấy tông trúng sao?” nó mỉa mai xỉa xói anh Uy.

Không đợi ai trả lời mà nó nói luôn: “À... phải rồi, lóa quá làm người ta không thấy đường để đi mà.”

Anh Uy dùng chân còn lại cố gắng đá nó... chỉ hận không thể nhảy luôn xuống giường đè nó ra đánh cho bỏ tức.

“Con này hôm nay tới đây để chọc điên người ta đó hả?” tôi lên tiếng bênh vực cho anh.

Minh bình tĩnh đi đến ngồi cạnh Khải, thản nhiên nhìn bốn người chúng tôi um sùm hết cả một căn phòng.

Náo nhiệt một hồi, ngước nhìn đồng hồ đã hơn mười giờ khuya, tôi mới kéo cả bọn về nhà, trả lại yên tĩnh cho cặp vợ chồng son kia thích thể hiện tình cảm như thế nào thì làm.

Vừa bước ra khỏi phòng, Lâm đã lập tức thay tôi tạm biệt Khải và Minh: “Bye bye, hai người về cẩn thận, tụi này đi trước.”

Tôi còn chưa kịp mở miệng nói một câu với Khải, dù gì cũng là hắn ta giúp tôi cả ngày hôm nay, bận bận rộn rộn như thế này, bây giờ đã bị nó kéo một phát chạy xa tám dặm.

Tôi chỉ kịp nhắn tin cho Khải: 'Xin lỗi vì con Lâm nó tùy tiện quá. Cảm ơn ông ngày hôm nay giúp tui nhiều như vậy... thiệt tình thì... trong vòng tay ông cảm thấy rất ấm áp. Cảm ơn nhiều. Ngủ ngon.'

Sau đó, cả đêm tôi mất ngủ vì bị Lâm quay mòng mòng hỏi chuyện của tôi và Khải. Đến khi nó thấy tôi gần như phát điên đến nơi mới cười tủm ta tủm tỉm cho tôi ngủ yên. Sau này... tuyệt đối không cho nó qua nhà ngủ nữa!!

Sau đó, anh Uy mất đến gần một tháng trời nằm trong bệnh viện dưỡng thương, chị Quỳnh thì khỏi nói, chỉ cần chúng tôi vào viện thăm anh đều sẽ thấy chị ấy đứng cạnh bên tận tình chăm sóc. Chăm kĩ đến mức, có khi sau lần này, ảnh tăng thêm vài ki không chừng.

Một tháng sau đó, cũng là khoảng thời gian mà ai ai cũng... 'Yay... sắp nghỉ tết rồi, tết đến rồi.' nên hầu như vào trường, tôi đi đâu cũng nghe thấy tiếng rao lô tô với xì dách, không cũng bài cào với tiến lên,... còn có một số thành phần cá biệt thậm chí còn đem cả ô ăn quan lên lớp chơi, tụ một đám lại, một bên cờ tướng, một bên cờ vua.Đến giám thị nổi tiếng hà khắc trong trường còn thản nhiên nhuộm một quả đầu cam lè đi lòng vòng trong trường khoe thành quả.

Ngẫm đi cũng phải nghĩ lại... ngày mai hình như là tròn một tháng kể từ khi trong thâm tâm tôi xác định chúng tôi chính thức hẹn hò.

Cái này gọi là... kỉ niệm một tháng quen nhau??

Giờ mới để ý, hôm qua tự nhiên Khải gọi cho tôi, bình thường chỉ có nhắn tin, không thì hắn sẽ chạy sang lớp tôi kéo tôi đi đây đó trong trường tán dóc, gọi điện là một hành động vô cùng kì dị.

“A lô, Khải hả?”

“Ừ, ngày mốt tan học bà có bận gì không?”

Tôi nằm dài trên ghế sô pha liếc nhìn lại tấm lịch treo tường: “Không, có gì hả?”

“Được rồi.”

Chỉ hai chữ liền cúp máy...

Tôi còn thản thốt nhìn vào màn hình điện thoại với ánh mắt không thể nào tin được đang có chuyện gì xảy ra... giờ ngẫm nghĩ lại mới thấy quả thật hình như hắn nhớ đến ngày hôm đó...

Ha... dễ thương ghê, tôi còn chẳng nhớ. Nếu không nhờ anh Uy tình cờ lẩm bẩm: “Thế là tui trong này tròn một tháng rồi, tới khi nào cái chân này mới khỏi đây?”

Bị con Lâm nó xỉa: “Anh đừng ngụy biện. Đã ăn cướp còn là làng đi. Bị gãy chân vẫn có thể sinh hoạt bình thường, tại anh lười đi làm nên mới lằng nhằng trong đây chứ gãy chân cần quái gì nhập viện.”

“Mày là em tao mà con kia!!”

“Vì là em nên mới hiểu nhau như vậy.”

“(Sau đó lược bỏ lược bỏ)”

Nhìn đồng hồ, đã trễ như vậy rồi... tôi tắt đèn đi ngủ, nằm trên giường mà môi không giấu được nụ cười. Từ khi biết là hắn lên kế hoạch rủ tôi đi chơi thì tôi cứ tủm tỉm cười mãi.

Bao nhiêu viễn cảnh tươi đẹp đều được tôi dựng ra hết trong đầu, với cả phải phản ứng lại làm sao cho thật là dễ thương...

Giống như tất cả mọi niềm vui trong cuộc đời này của tôi đều dồn hết vào ngày mai vậy.

Ngày mai à... tới nhanh một chút.

...

Tôi và hắn hẹn nhau ở cổng sau trường sau giờ học... mà thật ra, lớp tôi so với lớp hắn gần cổng sau hơn... bảo tôi ra cổng sau chẳng phải là lo cho tôi hay sao.

Hắn còn dặn dò trước với tôi nhất định phải bỏ hết tập vở lại trường, nhất định phải xách có mỗi cái người đi thôi.

Dễ thương ứ chịu nổi!!

Tôi đứng ngay cổng sau, bên cạnh là Jen đang nhìn về xa xăm.

Tôi nuốt nước bọt khều nó: “Ủa sao hôm nay mày về bằng cổng này vậy, thấy mấy hôm trước mày về bằng cổng chính mà?”

“À, tại vì hôm nay tao phải sang nhà ngoại ăn giỗ, nên mới về bằng cổng này.”

“À...”

Tôi à ờ cho có lệ, chứ thực ra trong lòng đang thầm cầu mong cho người nhà nó đến trước khi Khải chạy đến, không thì ngày mai tôi một lần nữa lên dĩa... với cái tụi trong lớp.Jen tự nhiên nhìn tôi, soi từ trên xuống dưới: “Còn mày không về với con Lâm tự nhiên đứng đây chi vậy?”

“Haha... hôm nay tao cũng có việc. Nhiều chuyện!” tôi lẩm bẩm cộng cười trừ cho qua...

Nói gì thì nói, trước mặt tôi lúc này chính là Jen, có thể xem là con nhỏ cầm đầu của hệ cầm đầu... nguy hiểm nhất mà cứ thể hiện như mình ngây thơ nhì.

Trước nó, mọi hành động lời nói cứ y như rằng cần phải suy nghĩ thật nhiều trước rồi mới nên đưa ra.

“Việc gì? Hẹn hò với trai hả?”

Tôi chết đứng,... tôi rất muốn hỏi nó bộ trên mặt tao có in mấy chữ đang đợi trai hả?

Sao nó tinh thế chứ...

“Đâu ra... mày cứ tò mò.” Tôi liếm môi.

“Hừ... để tao điều tra ra là mày chết chắc, không chỉ lớp mình biết mà cả trường cùng biết nghe con.”

Lúc này chẳng lẽ tôi lại lôi điện thoại ra nhắn tin cho Khải bảo hắn đừng đến đây?? Thật nhức đầu...

Đứng cạnh nó như đứng cạnh cái loa phóng thanh sắp tới lúc nghỉ hưu mà vẫn còn yêu nghề... để yên thì thôi, mà động vào rồi lập tức nguy hiểm hơn gấp bội lần so với đồng bào khác.

Tôi thở dài... cứ phải dính vào con này tôi mới chịu yên hay sao ấy...

Thở dài xong, tôi tìm cách cứu bản thân: “Mày với Tuấn dạo này sao rồi?”

Bên ngoài, trời nắng gắt gao đến mức khiến mặt đường trở nên lấp lánh, hắt những tia nắng vào đây cũng đủ khiến tôi nóng chết được.

“Tuấn hả? Gez... hình như ổng để ý đến con này rồi ấy... tao như con dở thất tình.”

Một vài chiếc xe chạy ngang, tạo những tiếng động lớn thu hút ánh nhìn.

Tôi chưng hửng, vậy mọi khi thấy ánh mắt của Tuấn len lén liếc về phía nó là ảo giác sao?

“Thôi nhà tao tới rồi, tao về đây.”

Tôi còn đang bận suy nghĩ thì nó đã chạy mất. Lúc này tôi mới thở phào vì mình không lên dĩa, nhưng ngẫm đi ngẫm lại, sao Tuấn lại thích người khác được?

Với cả... Khải làm gì mà lâu vậy chứ? Dù cho hắn có chạy đi lấy xe trước rồi bị kẹt trong đống hỗn tạp đó thì cũng đâu thể nào để tôi chờ tận nửa tiếng đồng hồ.

Ban nãy nguyện mong hắn đến trễ bao nhiêu, bây giờ tôi lại càng sợ hãi... ngỡ như hắn đã xảy ra chuyện gì...

Tay tôi run run lôi điện thoại ra, thật ra mà nói thì dù bình thường chúng tôi thường nhắn tin với nhau bằng messenger, nhưng số điện thoại của hắn tôi vẫn nằm lòng.

Cơ mà những lúc như thế này, cứ vào danh bạ lướt qua mục yêu thích là tốt nhất.

Tiếng reo cứ kéo dài kéo dài, làm nỗi lo sợ của tôi càng tăng lên.

Nắng bên ngoài vẫn vậy, vẫn khiến da thịt người ta sôi lên từng cơn... như thể không biết được tâm trạng tôi phút trước phút sau đã thay đổi đến độ như thế nào.”A lô.” Giọng nói mệt mỏi của Khải phát ra, làm hai mắt tôi sáng rỡ.

“Có chuyện gì vậy? Ông đang ở đâu?” tôi chen ngang, còn hét to theo phản xạ.

“...”

“Khải? A lô? Không có sóng hả? Bên tui đầy sóng mà, chắc bên ông bị gì đó.”

“Bà bình tĩnh đi. Tui xin lỗi, hôm nay chắc không đi cùng bà được rồi.”

Tôi nuốt nước bọt... khuôn mặt lập tức biến sắc: “Ông bị gì hả? Có ổn không? Có bị đau không?”

“Không... không phải tui đau... mà... mà là người khác đau.”

“Cái gì? Ai đau?”

“Băng... mới nhập viện sáng hôm nay.”

“...” cổ họng tôi như bị ran lên. Một làn gió lùa qua, khiến không khí nóng rung lên từng hồi, dội vào mặt tôi những hơi nóng.

“Tui xin lỗi, tui rối quá nên không kịp báo cho bà. Vốn định nhắn tin thì bà gọi tới.”

“À. Không sao, xin lỗi gì chứ, cứ lo cho Băng trước đã, sức khỏe quan trọng hơn mà.”

Nói thì nói như vậy...tôi biết phải làm sao khi trong lòng mình cứ dậy sóng mỗi khi thấy Khải đi bên cạnh Băng... hoặc là những khi hắn lo lắng đến cô ấy nhiều như vậy.

Tôi thở dài. Không biết Khải là thật sự ngây thơ hay đang giả vờ ngây thơ, nếu tôi là Băng, với sự quan tâm của hắn như vậy, muốn không thích cũng không thể nào không thích được.

Thật là tàn nhẫn... Khải thật sự rất tàn nhẫn.

Nhưng nếu xét trên phương diện của hắn, đặt người ta vào tình huống như vậy, là tôi cũng sẽ quan tâm Băng, hệt như những gì bây giờ hắn đang làm.

Cả đêm hôm qua tôi suy nghĩ... những việc chúng tôi sẽ làm trong hôm nay... kết quả thật khiến người ta buồn cười.

Tôi mỉm cười mà miệng thấy đắng nghét: “Xử lí xong hết mọi việc thì gọi cho tui nha... tui cũng lo cho Băng lắm.” câu này là thật lòng.

“Được. Cảm ơn và... xin lỗi.”

Liên tục xin lỗi như thế này, chắc hắn cảm thấy tội lỗi lắm. Dù sao đây cũng không phải là lỗi của hắn, cũng không thể nào trách Khải được.

Chưa kịp nói gì thêm hắn đã tắt máy.

Tôi một mình đi giữa trời nắng ra trạm xe buýt. Cũng may là tôi đi vác có mỗi cái thân mình thôi... chỉ vậy thôi cũng đủ khiến cả người tôi mệt mỏi không chịu được... lên được xe buýt, máy lạnh từ trên phả thẳng xuống đầu làm tôi thấy hơi choáng.

Xe buýt hôm nay đông, tôi phải đứng, mỗi khi xe thắng lại nghiêng qua nghiêng lại, tôi có cảm giác mình sắp ngất tới nơi, cái cảm giác như là sắp không thể chịu được nữa.

Cả buổi trưa hôm đó, tôi cứ ngẩn ngơ nằm dài trên ghế sô pha nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, chỉ cần nó sáng lên cũng đủ khiến tôi nháo nhào lên ngồi thẳng dậy mở lên xem, kết quả chỉ có thất vọng khi tất cả đều là tin nhắn của tổng đài, hoặc tin rác bán sim bán nhà...Tôi đã không mua mà tại sao cứ nhắn!!

Tôi thở dài chép miệng lại nằm vật ra ghế... dù bữa trưa của tôi chỉ có mỗi gói mì... dù gì tôi cũng chẳng có tâm trạng để ăn gì cả.

Tại sao những ngày quan trọng đối với tôi đều trở thành thảm họa như thế này. Giáng sinh lần trước cũng vậy, ngày kỉ niệm hôm nay cứ ngỡ sẽ có nhiều thứ hay ho lắm, kết quả là nằm chèo queo cô đơn như thế này.

Giống như cuộc đời tôi phải nhấn chìm mọi hạnh phúc của tôi mới được ấy.

Màn hình lại sáng lên lần nữa, vốn dĩ tôi định là sẽ bơ đi... vì cho rằng nó là tin rác, nhưng tò mò không chịu nổi, cuối cùng tôi cũng phải mở lên.

Tin nhắn từ Jen: 'Ủa? Tao tưởng mày đi chơi với Khải...'

'Sao mày hỏi vậy?'

'Tại tao thấy ổng đang ở trong bệnh viện với Băng.'

Tụi mày có thể thôi cái trò sát muối vào tim người khác như vậy đi không?

'Ừ.'

Tôi tắt máy luôn.

Đi tắm!!!

Những lúc như thế này, cứ đi tắm xả stress là tốt nhất đi!

Đứng dưới dòng nước mát, tôi còn đang ngâm nga hát thì tiếng chuông cửa nhà vang vọng khắp nơi...

Trên người tôi vẫn còn bọt xà phòng... bây giờ phải làm sao đây?

Tôi dội sơ nước cho tạm gọi là sạch, lấy khăn lau qua.

Nhưng tiếng chuông cứ ngày một dồn dập rồi bấm như thể chưa từng được bấm, bấm đến mức dường như không có khoảng thời gian nghỉ nào giữa hai tiếng chuông liền nhau.

“Ai mà gấp rút quá vậy chứ!!” tôi vừa lầm bầm vừa mặc quần áo trong tình trạng cả người vẫn còn ướt mèm.

Tôi chạy vội xuống nhà, thậm chí còn mém trượt chân ngã.

Tôi thở dốc mở cửa, nhìn thấy Khải ở bên ngoài thì hoàn toàn sửng sốt.

Hắn thấy tôi càng sửng sốt hơn nữa, khuôn mặt đen lại đỏ, không đỏ cũng thành đen.

Khải có vẻ gấp, khuôn mặt lo lắng hiện hữu với mồ hôi chạy dọc thái dương... giống như hắn rất vội đến đây.

Khải nhíu mày.

Ánh mắt hắn... không biết là vô tình hay cố ý mà lướt một lượt từ trên xuống dưới người tôi.

Tôi bất giác lùi lại nuốt nước bọt...

...

Để hắn chờ dưới nhà, tôi lên tầng một lần nữa tắm lại rồi lau khô người mới thay bộ quần áo khác xuống nhà với Khải.

Vừa thấy tôi từ trên tầng len lén bò xuống, hắn lập tức liếc mắt:

“Bộ dạng ban nãy là sao?”

“Tui đang tắm dở.” Tôi cười trừ giải thích.

CHẳng hiểu sao, bao nhiêu cô đơn với buồn bực từ hồi trưa đến giờ chỉ cần nhìn thấy mặt hắn lập tức biến mất hết.

Tâm trạng tôi vui vẻ hẳn lên.

“Tại ông bấm chuông... điên cuồng, tui tưởng có việc gấp nên...”

“Sau này mặc kệ có ai bấm chuông điên cuồng, cũng không được... ăn mặc cái kiểu đó ra mở cửa nghe chưa?” hắn một lần nữa liếc tôi từ trên xuống dưới rồi thở dài dặn dò.

Tôi cười gian: “Lo lắng đó hả?”

“Tại sao lại không được lo?” hắn hừ giọng... ơ...

Cứ tưởng hắn sẽ đỏ mặt rồi chối, sao lại nhận luôn thế này, làm người đỏ mặt ngược lại là tôi...

Thấy mặt tôi hơi đỏ lên, hình như hắn cũng hơi ngại nên cả hai cùng im lặng.

Đang ngượng ngượng ngùng ngùng thì hắn đột nhiên nói:

“Tui còn sợ bà sẽ buồn... vẫn còn bình tĩnh chán.”

“Vậy là sợ tui buồn nên mới đến hả?”

Tôi mặt cười tươi rói, mắt sáng rực... để xem hắn còn có thể tỉnh bơ nữa không?

Khải đang nhìn tách trà trên bàn thì đột nhiên nhìn sang tôi, hắn nghiêng người gần sát, nhếch mép: “Bà nghĩ sao?”

Báo động báo động...

Tui sắp thăng rồi...

Tui sắp...

Tôi cười méo xẹo, lách người qua một bên thì Khải nhanh chóng dùng cánh tay chặn lại...

Kì này không ổn thật luôn...