Bộ Tứ Ngớ Ngẩn

Chương 64




Một buổi sáng trong lành với nắng mai lấp lánh qua tán cây. Valentine năm nay tình cờ rơi vào chủ nhật, khiến không khí càng sôi nổi hơn bao giờ hết. Hơn nữa, kể từ ngày hôm nay xem như chỉ còn ngày mai là chúng tôi bắt đầu nghỉ tết... dễ hiểu hơn thì ngày mai là ngày cuối cùng đi học đi, bảo đảm một trăm phần trăm trường tôi sẽ loạn như chưa từng được loạn.

Chẳng qua tôi cứ nghĩ trường mà mình đang theo học là một ngôi trường đầy những thanh niên gương mẫu ưu tú, không ngờ ngày cuối năm của năm ngoái, mọi người khiến tôi ngạc nhiên đến mức đơ ra cả ngày cũng không thể hòa nhập. Năm nay nhất định phải cùng con Jen cầm đầu đi quẫy.

Người người tấp nập (xem qua ti vi), cái gì cũng tấp nập (qua ti vi luôn).

Cơ bản là tôi đang nằm nhà, cố dụ cho con Lâm nó ở nhà luôn.

Rủ nó qua được nhà tôi hôm nay là một đại cực hình... bởi từ khi giận Minh, hình như nó thấy xung quanh đâu đâu cũng tăm tối, đến con bạn nối khố là tôi cũng chẳng có mấy phần tin tưởng.

Nhìn nó nằm phè trên giường xem ti vi vào ngay cái hôm sinh nhật nó cũng chính là valentine, trong khi nó có một người bạn trai vì nó hết mực... tôi chỉ muốn chèn gối cho nó chết.

Từ sáng đến giờ, Khải liên tục nhắn tin làm nũng í ới.

Biết trước tính cách hắn lúc thì trẻ con lúc thì bá đạo không ai đỡ nổi, tôi đã cố tình thông báo trước với hắn mấy ngày hôm trước, bảo hắn theo luôn kế hoạch của tôi, vậy mà hắn cứ không chịu, nằng nặc đòi đi riêng... hắn còn đưa ra bằng chứng lí luận gì đó là lần trước ani một tháng vì có một số vấn đề nên không được trọn vẹn, valentine nhất định phải bù đắp cho tôi.

Tôi nghiến răng: 'Này, rốt cuộc có chịu làm theo hay không?'

Hắn tốn một thời gian dài để type, sau đó chỉ đưa một icon khóc, rồi cam chịu 'Được rồi được rồi, nghe theo là được chứ gì.'

Tôi nhếch mép, phải công nhận một điều, đi bắt nạt người khác cảm giác vô cùng sung sướng.

Tôi ngồi nhìn Lâm một hồi, nó hình như cảm thấy nhột khi có người cứ nhìn mình, liền quay sang nhíu mày: “Mày làm cái gì mà ngắm tao dữ vậy?”

Tôi chép miệng: “Đâu có gì.”

“Mày biết hôm nay ngày gì không?” nó tự nhiên hỏi một câu trớt quớt, với khuôn mặt hớn ha hớn hở.

Tôi biết... nó đang đòi quà... thông lệ mỗi năm của chúng tôi.

Tôi tất nhiên cũng hớn ha hớn hở: “Valentine chứ ngày gì.”

Nó bĩu môi, biết là tôi đang trêu nó, liền trêu ngược lại: “Khải của mày đâu?”

“Khải của tao con khỉ...” mày không biết là nhờ mày mà hôm nay tao không được đi chơi với hắn hay không...??

“Không của mày thì của ai?”

“Hôm nay mày không đi chơi với Minh hả?”

Cảm thấy khi mình cố gắng tránh né chủ đề này, giống như tôi đã nhận ra được hai người họ đang tránh mặt nhau. Thì thà giả vờ hỏi còn hơn... chẳng qua là câu trả lời của nó khiến tôi vô cùng ngạc nhiên:“Đang giận nhau thì đi đâu?”

Đây được xem là lần đầu tiên nó chịu giải bày tâm sự với tôi đi.

“Giận nhau... chuyện gì?” đã lỡ hỏi phải hỏi cho trót. Chẳng hiểu sao tôi có cảm giác như là mình đang lừa dối nó??

“Giận nhau gì hả...” nó lẩm bẩm “Thật ra lúc đầu là tao giận ổng, nhưng sau đó nghĩ lại, thật ra ổng đâu có sai cái gì đâu, tại tao làm quá mọi thứ lên. Sau khi phát hiện ra người sai là mình mới đúng thì ổng đã không thèm nói chuyện với tao nữa. Hình như là giận tao luôn rồi.”

Trời đất ơi...

Tình huống này là cái thể loại tình huống như thế nào... hai người này tại sao lại biến thành ra như thế này. Rõ ràng bình đều có trí thông minh vượt trội so với người ta, tại sao chỉ cần dính vào chuyện tình cảm thì cái đùng lại trở thành người ngốc nghếch vậy.

“Tao nói mày nghe...”

“Đủ rồi, tao không cần mày khuyên gì hết, chuyện của tao, làm ơn để tao tự xử lí. Nếu không thì tao không thể trưởng thành được.” Nó nói theo kiểu vừa nói vừa đùa giỡn...

Cái gì mà trưởng thành!!!

Phát cáu với cái cặp này mất thôi.

“Được rồi. Chuyện của mày, mày thích làm gì thì làm.” Dù gì kế hoạch của tao cũng đã triển đến mức độ này, có muốn rút ra để mày tự xử cũng chẳng còn kịp nữa.

Tôi nhìn đồng hồ, hẹn nhau 5 giờ chiều sẽ thả cho nó về nhà, mà bây giờ mới 12h trưa, còn tận 5 tiếng tôi thật không biết mình có thể làm được điều đó hay không.

Tôi nhìn nó một hồi: “Gọi pizza ăn nha.”

“Ừ, mày gọi đi, tao đang coi phim hay.”

“Ừ.”

Tôi len lén xuống bếp gọi điện thoại cho Minh trước: “Alo, bên đó sao rồi?”

“À, tụi nó đang làm loạn đây, biết thế này từ đầu chỉ để một mình tui chuẩn bị còn nhanh hơn, rủ cả lớp đến chỉ tổ làm cho mọi thứ rối rắm thêm.”

Minh thở dài, nhưng trong giọng nói lại có chất cười.

“Haha, con Jen đâu nói nó đứng ra điều động mọi việc đi.” Tôi cười nhẹ, trong đầu đang vẽ ra những trò kinh dị của tui nó, có khi tối nay Lâm không còn nhà để về ngủ nữa.

Minh im lặng, hình như mơi mở loa ngoài, âm thanh bên ngoài nhanh chóng bị hút vào.

Giọng tụi nó í ới bên đó, tui con gái thì: “Jen! Mày làm cái gì đó, đừng cho cái đó vào... phắn ra ngoài nhanh.”

Sau đó thì giọng tụi con trai: “Mày ra đây làm gì, vào trong bếp phụ tụi con gái đi! Ấy! Đừng đụng vô, cái đó mới treo lên chưa có khô. 'Soạt' Ơ...”

“...”

“Ừ thôi cố gắng nhé.” Tôi cười trừ với Minh rồi tắt máy.

Thì ra nhiệm vụ giữ con Lâm ở lại nhà tôi còn đỡ khó nhằn hơn việc chuẩn bị tiệc bên kia.

Tôi gọi pizza, rồi chạy lên nằm dài xem ti vi với Lâm.

Sau đó nó cũng không nói gì nữa, không đá động gì về vấn đề kia.Không khí có phần khó xử, mãi đến khi pizza được giao đến, chúng tôi mới nói chuyện với nhau vài câu.

Thật ra bạn thân bao nhiêu năm, nó thích cái gì tôi đều biết, tôi thích cái gì nó cũng biết luôn. Thức ăn bình thường gọi cũng chẳng cần hỏi ý nhau mà tự biết nó thích cái gì.

Chẳng qua tình cờ sở thích của tôi với nó cứ như một, tôi thích cái gì tự động nó sẽ thích cái đó.

Nó là đứa đi nhận pizza, cũng tình cờ lúc đó Minh gọi cho tôi: “Bà có rủ thêm ai không? Để tụi này biết còn chuẩn bị thức ăn.”

“11A1.” Tôi trả lời ngắn gọn, mắt vẫn dán vào ti vi.

“Ok.” Minh gật gù rồi tắt máy.

“11A1 gì vậy?” giọng của Lâm ở phía sau vang lên làm tôi hết cả hồn.

“Hả?” tôi nuốt nước bọt quay lại nhìn Lâm, dù đã nghe rất rõ câu hỏi, nhưng vẫn cố tình hỏi lại để suy nghĩ câu trả lời.

“Tao hỏi 11A1 cái gì?”

“À, con Jen tự nhiên gọi hỏi tao Khải học lớp mấy nó quên rồi, cái này bảo đảm hứng lên chọc tao chứ quên cái gì. Mà mày mò lên đây rồi pizza đâu?” Tôi chém như thánh phán... cũng may nó không nghi ngờ gì nhiều.

Nó sải bước dài tới cái túi xách nằm lăn lóc trên bàn học của tôi: “Tao quên đem theo tiền xuống trả.”

“Ờ.” Tôi trả lời mà nổi hết da gà trước thái độ lạnh lùng của nó.

Không khéo bị phát hiện rồi ấy chứ.

Tôi nuốt nước bọt tắt nguồn điện thoại luôn chứ để một hồi Minh lại gọi thì bị phát hiện mất.

Tôi không ngờ được rằng, khi mình vừa tắt nguồn điện thoại, cũng vừa vặn là lúc Khải gọi đến.

Tôi nằm dài ra giường xem ti vi chờ Lâm đem pizza lên.

Hai đứa con gái... nuốt hết hai cái lớn... rồi nằm phè ra tiếp tục cày phim.

Người người nhìn vào chắc không nghĩ đây là con gái... nhất là Lâm có một vóc dáng vạn người mê.

Chuông cửa nhà tôi đột nhiên vang lên inh ỏi.

...

Hạ bước ra mở cửa thì giật cả mình khi nhìn thấy Khải đứng thở dốc trước nhà mình. Cảnh tượng này thật sự rất quen thuộc.

Nó mở cửa thì hắn xông thẳng vào nhà nắm lấy vai nó hét lớn:

“Cho tui số điện thoại nhà bà.”

Hạ trơ mắt ra nhìn chứ không biết phản xạ như thế nào... hỏi như vậy nghĩa là sao chứ?

Khải nuốt nước bọt, nhìn cô gái trước mặt vẫn còn an toàn thì thở dài. Không phải tự nhiên hắn lại muốn xin số điện thoại để bàn của Hạ.

Chẳng qua là ban nãy khi hắn gọi điện mà nó lại tắt máy, hắn bắt đầu lo lắng không biết có phải nó gặp chuyện gì hay không? Tức tốc chạy đến đây, thấy nó vẫn an toàn thì thoải mái vô cùng.

Nhưng đã tìm đến nhà nó không lẽ lại đi về, hắn liền nghĩ ra việc xin số điện thoại nhà để sau này khi nào không gọi được bằng điện thoại di động thì gọi vào số nhà... đỡ phải hoài công lo lắng như thế này, bởi cơ bản là nó rất có tài khiến người khác phải quan tâm.”À, ờ... mà tự nhiên chạy qua nhà tui xin số điện thoại nhà? Không để tối nay lấy cũng đâu có muộn? Đừng nói với tui, tối nay ông không đi sinh nhật Lâm?” Hạ trợn mắt, trong lòng cảm thấy một chút mất mát.

“Có mà, thì bây giờ tui qua đó luôn đây.” Khải khẽ cười, hắn đưa tay vuốt nhẹ tóc mái của Hạ, bởi vì nằm dài nãy giờ mà nó chỉa ngang chỉa dọc.

“Sớm vậy sao?” nó thắc mắc cực kì với hành động của Khải ngày hôm nay.

Đột nhiên hắn không nói gì mà lầm lì tiến sát Hạ. Nó bị động tác này làm cho giật mình, vô thức lùi ra sau, nhưng bị tay Khải giữ lại ngang eo. Hắn đưa mặt lại gần, thủ thỉ vào tai nó: “Suỵt, chắc là bà không muốn Lâm đang đứng ở trên ban công nghe thấy chứ?”

“À, ừ, nên buông ra đi. Để nó thấy cái này cũng không có nên...”

Khải liền buông nó ra, nhìn nó rồi cười dịu dàng, nụ cười làm cho nó thấy vô cùng rung động.

Có trời mới biết hắn chỉ đang cố tình đánh trống lãng vì quá xấu hổ với lí do thật sự của mình.

Sau một hồi dây dưa qua lại, Khải cũng rời đi.

...

Lúc bước lên bậc cầu thang đầu tiên để lên tầng, nơi con Lâm đang chờ mình ở trong phòng, mà tôi có cảm giác như là mình đang bước vào địa ngục.

Bao nhiêu câu trả lời cho câu hỏi của nó đã được tôi dựng sẵn ở trong đầu.

“Haha... Lâm à... cùng ăn nào.” Tôi thò đầu vào phòng qua cánh cửa he hé.

“Vô đây nhanh.” Nó nằm dài trên ghế với cái tướng đúng chất like a boss hất hàm ra lệnh cho tôi.

Ơ... hình như đây là nhà tôi mà...

“Hehe, vui vẻ quá nhỉ? Là con nào mới nói Khải con khỉ đâu nà...” nó nhếch mép.

Tôi cười cười: “Haha... nào đâu... tao nói cho mày nghe... Tao không có Khải gì hết, tụi tao gây nhau rồi. Tao chính thức thành người độc thân chính hãng. Cho nên là...” tôi nhìn sang nó với ánh mắt quyết tâm “Chiều nay tao với mày đi hẹn hò đi.”

Nó nhìn tôi vẻ dè chừng nhưng cuối cùng cũng tin tưởng mà lèm bèm:

“Ờ được đó, nhưng tại sao phải là chiều nay mà không phải là ngay bây giờ?”

“Tất nhiên là vì...” tụi nó chưa chuẩn bị xong chứ còn gì nữa “À, ờ, thì tại tao với mày mới ăn xong, bây giờ còn đi ăn nữa hả? Tao không có muốn mình trở thành một con heo.”

Nó liếc tôi.

“Mày đã là một con super heo rồi còn sợ mập à?”

Tôi đạp nó một cái.

...

Chiều hôm đó, tôi với nó diện qua diện lại, cuối cùng cũng chịu rời khỏi nhà. Cũng may là tôi với nó có mấy cái áo cặp còn để ở nhà tôi, nếu không nó đã đòi về nhà mình với một bộ dạng nhếch nhác, nếu tình huống đó thật sự xảy ra, tôi không biết mình nên làm gì luôn...

Tôi khó khăn lắm mới dụ nó leo lên xe cho tôi đèo.

Nó nhìn tôi nghi hoặc: “Hôm nay mày bị cái gì vậy? Lạ lắm nha... có phải mày có ý đồ gì không? Tự nhiên lại đòi chạy xe nữa.”

“Có ý đồ gì đâu, tại vì tao muốn tập chạy xe thôi mà.” Tôi nói mà nuốt nước bọt, hai tay gài dây nón, quay sang làm mặt bặm trợn: “Bây giờ mày có chịu lên hay là không?”

“Ờ có.”

Nó nhìn nhìn tôi đề phòng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn leo lên xe.

Tôi chạy nhanh sang nhà nó.

Tất nhiên nó ngồi phía sau cảm thấy rất kì quặc: “Ê mày... sao đường này quen quen vậy?”

“Ờ, khu nhà mình mắc gì không quen.” Tôi hờ hững đáp.

“Ừ rồi, mình đang đi đâu?”

“Cứ chờ khi nào tao dừng xe rồi biết.”

...

“Này là nhà tao mà? Mày giỡn hả?” Lâm trợn mắt nhảy phốc xuống xe, rồi dường như cảm thấy bên trong nhà mình có cái gì đó không ổn, liền quẳng cho tôi cái nón bảo hiểm chạy vào trong “Mày ngoài này chờ tao một chút.”

Tôi tất nhiên không ngoan ngoãn làm theo lời nó, liền tắt máy xuống xe dắt nó vào nhà.

Chẳng hiểu sao mọi khi nó có thể dắt được chiếc này lên cái dốc như thế này chứ!!

Đang vất vả thì phía sau có một lực đẩy mạnh. Chiếc xe nhanh chóng vượt qua được con dốc yên vị trong sân nhà Lâm.

Tôi quay sang cười tít mắt: “Cảm ơn.”

Cười xong mới mở mắt ra thì giật mình khi thấy Kha đứng đó mỉm cười nhìn tôi.

Tôi vô thức lặp lại câu: “Cảm ơn.”

Kha xoa đầu tôi: “Không có gì đâu, nhưng ở những chỗ như thế này, thông thường bà sẽ rồ ga chạy lên chứ... làm sao một đứa con gái có thể đẩy chiếc xe nặng như thế này lên dốc??”

“À... ông... đến đây bằng cách nào?” tôi hỏi khi thấy xung quanh Kha không có chiếc xe nào.

“Đi buýt.”

“Vậy tụi mình vào trong đi.”

Cậu ta gật đầu, định sải bước vào trong, nhưng nghĩ gì đó lại quay sang đẩy tôi ra: “Để tui dắt xe cho, bà cứ vào trước đi.”

“À, ờ. Cảm ơn một lần nữa.”

...

Lâm rón rén bước vào nhà, trong lòng không khỏi nghi hoặc. Không lẽ nhà mình có trộm, rõ ràng ban nãy mình đã tắt đèn đóng cửa hết cả rồi, tại sao bây giờ cửa sổ lại mở còn đèn lại sáng như thế kia.

Cô vừa bước vào trong nhà, mắt liền bị một bàn tay to lớn bịt kín. Xung quanh nháo nhào hết cả lên.

Trong cô chỉ có một suy nghĩ... nhà mình bị cả một băng cướp chiếm lĩnh rồi.

Việc đầu tiên cô nghĩ đến là dùng một đòn judo quật ngã cái tên đang chụp lấy cô.

Chỉ tiếc là hắn cũng có võ, nhanh chóng bắt gọn tay cô, cũng như dùng lực của cô để vật ngã cô xuống. Thật ra hắn cũng rất nhân đạo, còn vật cô xuống một chỗ êm ái như ghế sô pha.

Lâm định ngồi dậy đã ngay lập tức bị đè xuống, nhưng vì mắt không còn bị che nữa, nên cô nhanh chóng thấy được mặt của thủ phạm.

Cái người con trai khiến cô cả tuần này sắp phát điên lên được, đang gọn gàng nằm bên trên cô, cười rất dịu dàng: “Còn giận tui không?”

Lâm đẩy Minh ra để tiện ngồi dậy khi mà xung quanh có... quá nhiều cặp mắt đang xem phim, làm cả người cô nóng ran tê dại.

“N... ngồi dậy đã rồi tính.”

Cô không ngờ tay mình lại bị ép xuống ghế, không thể nhúc nhích.

Từ trước đến giờ cô tập đủ loại võ, không nghĩ có người có thể dễ dàng khuất phục mình như thế này...

“Ngồi dậy đi...”

“Không.” Minh nhíu mày nhìn Lâm, làm tim cô đập thình thịch nhất là đang ở trong tư thế như thế này...