Bộ Tứ Ngớ Ngẩn

Chương 73




Tôi nằm ườn trên giường, dưới nhà, con Lâm liên tục hò hét: “Hạ!!! Nhanh xuống đây nghe không???”

“Tao mệt...” tôi hét xuống.

“Mệt cái gì, lẹ lẹ xuống đây đi chùa nè mày!!” giọng nó ngày một lớn hơn, giống như nó đang chạy lên đây.

“Tao không đi đâu...” tôi nhíu mày tiếp tục úp mặt xuống gối hét lớn.

“Khải đã dặn mày cái gì? Tắm rửa chờ cậu ta qua rước, sao mày tỉnh vậy? Dám cãi lời chồng hả?”

“Chồng cái đầu mày...”

“Ủa Khải tới rồi hả?” giọng nó ngạc nhiên.

“...”

'Bịch' 'Soạt' 'Keng' 'Rầm'

“Khải tới rồi hả?” tôi cười toe toét nhìn xuống phòng khách khi đứng trên hành lang.

“...” chẳng có ai... biết là mình vừa bị troll.

Đứng một bên, con Lâm ôm bụng cười sặc sụa.

Tôi liếc nó, mà xem ra Lâm nhà ta chẳng hề sợ.

Kể từ hồi cùng nhau tạo thành một cụm trai đi chơi Vũng Tàu, nhất là khi những thành viên hai bên đang dần dần có mấy mối quan hệ mập mờ bí ẩn... hình như lớp 11A1 với 11A4 sắp gộp lại thành một luôn rồi.

Điển hình là ngày hôm nay, tụi nó kéo nhau đi chùa.

Mọi năm chỉ có lớp tôi ù ù đi, năm nay còn có thêm sự góp mặt của toàn thể 11A1, phải nhấn mạnh từ toàn thể, bởi vì chẳng có mống nào chịu ở nhà vào mấy dịp như thế này.

Tụi nó hẹn nhau ở trước cổng chùa.

Thật ra mà nói, chùa là nơi tôn nghiêm, tôi chẳng hiểu nếu cả đám nháo nhào này cùng kéo nhau vào chùa, nhất là vừa rồi đã có... e hèm... một số chuyện hot xảy ra trên facebook, thì chúng nó còn có thể loạn đến mức nào.

Khải qua nhà chở tôi đến đó cùng với Lâm, vừa mới xuống xe chạy vào trong kiếm tụi nó, tôi đã bị cả đám con gái tha đi như chó tha xương. (lại một phép so sánh khác...)

“Mày với Khải đang là cái gì vậy?” một bạn nữ 11A1.

“Chính thức đem về nhà vậy luôn đó hả?” một bạn nữ 11A4.

“Mọi chuyện... không phải như tụi mày nghĩ...” tôi ú ớ.

Có một sự thật là... dù cho cái đám nháo nháo này đang là bu vào hỏi chuyện tôi, ấy mà tôi mở miệng nói chuyện chẳng đứa nào nghe, cứ xông vào hỏi tới tấp...

Chúng mày không để tao trả lời thì hỏi làm cái gì...!!

“Ế rồi tụi mày làm gì chưa?”

“Ngủ chung không?”

“Bậy đi, nhà ngoại con Hạ lớn lắm, chắc không cho tụi nó ngủ chung đâu.”

“Mày mới bậy, nhà nó có ông ngoại bà ngoại với mấy đứa nhóc kìa, cô chú nó tết nào chẳng đi công việc.”

“Ờ ha, vậy càng dễ lộng hành còn gì nữa.”

“Vậy rất cuộc là làm chưa??”

Mọi ánh mắt đều hướng về phía tôi.

“Tụi mày có thể buông tha cho tao không? Như vậy còn đi chùa tích đức làm cái gì...”Tôi khóc không ra nước mắt.

...

'Boong...' tiếng chuông thỉnh thoảng vọng ra khắp khuôn viên chùa.

Tôi ngồi trên ghế đá, xung quanh vắng lặng đến mức tiếng chuông như kinh động khắp nơi.

Bên trong ngợp khói nhang quá, nên tôi mới chạy ra đây chờ tụi nó... ngồi mãi vẫn chẳng thấy có móng nào.

Biết sao được khi cái chùa này quá rộng, mà tôi lại chẳng thể chịu nổi sự ngột ngạt của mùi nhang.

Tôi ngồi im một chỗ, đung đưa chân. Làn gió thổi ngang thoang thoảng mùi thơm của hoa trong khuôn viên chùa.

Phía sau tôi đột nhiên vang đến tiếng bước chân, cùng với một giọng nói dịu dàng trầm ấm: “Sao bà ngồi đây?”

“À, bên trong ngộp quá, nên tui ra ngoài này.” Tôi mỉm cười trả lời.

“À... vậy... tui ngồi kế bên được không?” Kha mỉm cười dịu dàng.

“Ừm, tất nhiên, cứ việc ngồi đi.” Tôi gật đầu, tự nhiên cảm thấy thật ngượng ngùng khi cậu ta cứ khách sáo như vậy.

Kha lại là người mở miệng đầu tiên, sau một khoảng thời gian im lặng giữa hai đứa: “Ừm... ngày hôm qua, Khải nó không về nhà... tức là thật sự ngủ lại ở nhà bà hả?”

“Ừm... chuyện đó... chẳng qua là...” tôi đăm chiêu, đang nghĩ là nên nói dối hay nói ra sự thật.

“Cũng chẳng có gì kì lạ, dù gì hai người cũng là người yêu với nhau.” Kha cười nhạt nói chen vào lời của tôi.

“Nói vậy cũng không đúng, đâu phải là người yêu thì muốn làm gì thì làm đâu, tự do như vậy...”

“Ừ.” Kha đột nhiên cắt ngang lời tôi, giống như sợ hãi câu nói sau đó.

“...” cảm thấy cậu ta bắt đầu kì lạ, tôi im lặng.

“Xin lỗi vì tự nhiên nói mấy câu như vậy.”

“À, ừ...” lại thập phần khó xử, tôi nhớ hồi đó, bầu không khí giữa tôi và Kha đâu có đến mức như vậy... tại sao càng ngày càng khó khăn rồi.

“Bà có biết về gia đình Khải không?”

“Không.” Tôi lắc đầu, ánh mắt như lóe lên một cái bởi vì tò mò, nhưng ngay lập tức bị tôi dìm xuống thật sâu... cái sự tò mò kia...

“Nó... à, mà thôi. Ngày mai, như mọi năm thì 11A1 tụi này sẽ kéo nhau qua nhà thầy cô chủ nhiệm ăn hại bên đó, 11A4 có đi không?” Kha chuyển chủ đề một cách nhanh chóng. Tôi cũng nhanh chóng quên đi câu hỏi ban nãy mà bị cuốn theo chủ đề mới của Kha.

“Có chứ, ờ hình như cô Hương chủ nhiệm lớp tui có dạy lớp ông???”

“Ừ. Tình cờ một cách trùng hợp thì hình như chủ nhiệm lớp tui dạy Anh Văn lớp bà...” Kha xoa cằm suy tư “Vậy mai hai lớp chúng ta cùng đi.”

“Ừ, cái này ông bàn bạc lại với con Jen ấy, nó là leader lớp tui.”

Câu này chỉ là tôi vô tình nói ra, nhưng sau khi nghĩ lại lại cảm thấy giống như mình đang thể hiện cái loại thái độ không muốn nói chuyện với cậu ta, mà đang cố đặt người khác vào vai trò của mình, liền sửa lại: “Chứ năm ngoái tụi tui cũng đi thăm thầy cô mà.””À, ừ.”

Đánh chết mày đi... lại làm mọi thứ rơi vào im lặng rồi...

Tôi nghe thấy tiếng của đám lớp tôi vẳng lại từ xa... giống như đang bàn luận về một vấn đề gì đó vui vẻ lắm.

Tôi ngoái đầu tìm kiếm tụi nó, xem như tụi nó là cứu tinh của tôi, lần đầu tiên cảm thấy tụi nó có ích...

Jen nhìn thấy tôi ngay lập tức, nó cười toe toét chạy lại vỗ vai tôi: “Đi xin lộc!!”

Tôi gật đầu: “Đi.” Sau khi đứng lên rồi, tôi còn vô cùng chu đáo quay sang nhìn Kha: “Đi thôi.”

Cậu ta nở một nụ cười thõa mãn... giống như gượng ép từ nãy đến giờ đã không còn nữa... cảm thấy vô cùng thoải mái.

Jen kéo tôi với đám con gái đi xin lộc, tôi nhìn quanh cũng chỉ thấy có mỗi Kha là con trai, liền thắc mắc: “Ủa, tụi con trai đâu rồi?”

“Kiếm Khải thì nói đại đi, còn gộp chung tụi con trai làm cái gì??” tụi nó bắt đầu xúm vào trêu tôi, làm người tôi giật thót một cái.

Là bình thường trêu thì không sao, nhưng ở đây còn có Kha... chẳng qua là tôi đang sợ... tôi sợ sẽ lại làm cậu ta tổn thương...

Kết quả là tôi bắt đầu nổi quạu: “Tụi mày thôi đi, đùa kiểu đó không vui đâu.”

“Mày... bị gì vậy Hạ? Làm gì căng dữ vậy, có gì đâu.” An Ẹo xoa xoa lưng tôi, nó nhíu mày khó hiểu.

Jen lập tức nhận ra tôi đang kì lạ, liền nhảy vào cười trừ: “Haha, thôi bỏ qua, tụi tao giỡn thôi, không thích thì thôi... đừng nhắc đến làm gì... cũng chẳng vui vẻ gì ha.”

Nó nói xong cười cười kéo tôi đi nhanh hơn.

Tôi len lén liếc về phía của Kha, cậu ta đang lững thững đi phía sau chót đoàn người, hai tay cho vào túi quần, như là nãy giờ không nghe thấy gì, nhìn về phía xa xa bên kia...

Tụi tôi kéo cả đám đi xin lộc, lố nhố lố nhố một hồi mỗi đứa trên tay một cái vòng chuỗi hột màu đen đều đặn vô cùng bắt mắt, trên tay còn thêm một cái nữa cho đám con trai.

Thấy tụi nó mỗi đứa lấy hai cái, tôi mới nhớ ra tụi nó vẫn còn nợ tôi một câu trả lời, mà thấy lại phiền quá, nên thôi bỏ qua. Xin lộc xong, tụi nó kéo nhau đứng chờ trước cổng chùa.

Mấy thằng con trai từ xa chạy lại, mỗi thằng lấy một cái vòng từ chúng tôi, rồi kéo nhau ra về...

Đến tận sau đó nữa, tôi mới biết tại sao tụi nó đồng loạt biến mất... chẳng qua là vì ngại đi xin lộc, kiểu như giữa hình tượng, với cả một thằng muốn đi vệ sinh, rủ cả đám đi cùng cho vui...

Sau khi đi chùa xong, mạnh ai về nhà nấy, kéo nhau lộc cộc đi về.

Tôi chỉ có thể đen mặt... chỉ có vậy thôi tụi nó cũng ráng kéo nhau đi cho bằng được, giống như một ngày không gặp nhau tụi nó sẽ chết không chừng, dù cho chỉ một giây phút cũng muốn tụ tập đông đông cho vui.

Lâm khều tay tôi: “Như mọi năm hả?”

“Ừ.” Tôi gật đầu.

“Vậy chờ tao đi lấy xe. Đứng đó chờ nha, đừng đi lung tung.” Nó nói rồi quay lưng đi, tôi còn tưởng rằng hôm nay Minh chở nó đi chứ...Jen từ phía sau bá vai tôi: “Như mọi năm là sao vậy?”

Tôi chép miệng đẩy nó ra: “Thì nó với tao đi chúc tết nhà nó rồi chạy qua nhà tao chúc tết. Mà mày tránh ra coi, nặng quá.”

Khải từ xa chạy đến: “Đi thôi.”

Tôi còn chưa kịp phản ứng, hắn đã quay sang vẫy tay với Jen: “Bye.” rồi kéo tôi đi khỏi Jen.

Nó ngơ ngác nhìn theo, tôi cũng chả hiểu mô tê gì, sau một hồi đi theo hắn theo phản xạ, tôi mới nhớ ra liền giật tay lại: “Ông định làm gì, hôm nay tui đi với con Lâm rồi.”

Khải lạnh lạnh lùng lùng đáp kiểu mập mờ: “Bà khỏi lo, Lâm với thằng Minh đang chờ tui với bà ngoài kia kìa.”

“Hả? Là sao?”

“Ra đó rồi biết.”

Tôi ngoan ngoãn đi theo Khải, cổ tay trong tay, ra tới tận ngoài cổng ngoài ngoài, tôi mới thấy Lâm đang ngồi phía sau xe của Minh, đâu đó đã sẵn sàng hết, nào nón bảo hiểm, nào khẩu trang,... còn gọn gàng một tay đặt ngang eo Minh như đang ôm người ta.

Bên cạnh là chiếc AB màu đen của Khải.

Thấy tôi từ xa đi tới, nó vẫy tay kịch liệt: “Ê nhanh lên con kia, trễ rồi.”

“...”

...

Địa điểm đầu tiên là nhà Lâm. Tôi khá ngạc nhiên khi Minh cũng đi cùng... cái này khác nào đem bạn trai về nhà công bố với gia đình, sao hai cái người này chẳng có vẻ gì là hồi hộp nhỉ??? Chẳng lẽ...

Nghĩ gì nói nấy, tôi kéo con Lâm qua một bên khi hai người kia dắt xe vào nhà cất: “Ủa, Minh đã tới nhà ba mẹ mày rồi hả?”

“Ờ, có mấy lần... sao vậy?”

“Tới làm gì?” tôi trố mắt trong khi nó tỏ vẻ vô cùng thản nhiên... giống như chuyện tôi nói chẳng là gì.

Ừ thì mặc dù Khải đã đến gặp ba mẹ tôi rồi thật, nhưng cái đó được coi là... trường hợp cá biệt đi... không phải khi con rể đến ra mắt bố mẹ vợ thường rất lo lắng sao... có thể bình thường như vậy, rõ ràng hai cái người này không được bình thường!!!

“Ba mẹ tao gọi tao tới ăn tối... bảo là phải kèm bạn trai.”

Tôi phì cười: “Đúng là tác phong bác gái, nghe cứ như bạn trai mày là món hàng vậy...”

“Thiếu điều cột nơ lên đầu Minh thôi...”

“...”

Trong lòng tôi thầm tội nghiệp cho Minh... nhất định một ngày nào đó gần đám cưới của hai người này, tôi phải chạy đi nói cho Minh nghe về tính cách thật sự của mẹ con nhà này... khuyên nhủ cậu ta sau này tuyệt đối đừng ở rể... nếu không nửa đời sau của Minh đừng hòng yên ổn.

“Thôi vào trong.” Lâm khẽ tằng hắng.

Tôi ôm cánh tay nó chạy vào trong, vừa vào tới nhà đã hét lớn: “Thưa hai bác con mới qua!!!”

Ba Lâm đang ngồi trên ghế đọc báo, còn mẹ nó đang ở trong bếp, nói vọng ra: “Mấy đứa đến rồi hả? Ra ngồi chơi tự nhiên như ở nhà nha.”

“Cái này mẹ khỏi cần dặn trước.” Lâm chép miệng rồi chạy đến ôm chầm ba nó vào lòng nũng nịu “Ba!! Con gái về nhà chơi nè.”Bác trai không nói nhiều với Lâm, chỉ đưa tay xoa đầu nó, ngước nhìn ba đứa tôi mỉm cười: “Mấy đứa ngồi ghế đi, cứ tự nhiên như ở nhà, toàn mấy gương mặt quen quen còn gì.”

Tôi gật đầu: “Ba nói chỉ có đúng.”

Thật ra mà nói, nhiều khi tôi và Lâm vẫn thường hay gọi ba mẹ nhau là ba mẹ, hứng thì bác, không thì cô chú... nói chung có thể nói đại từ xưng hô vô cùng đa dạng và phức tạp.

“Ba, đây là Khải, bạn trai con.” Tôi cười nói với bác trai.

“Ồ... nói cho bác, tức là ba mẹ con biết rồi phải không?”

“Dạ... đi ăn cùng vài lần rồi ạ.”

“Vậy là được rồi, chỉ cần con thích, thì chắc chắn đó là người tốt.”

Chỉ có một câu nói của bác lại có thể đồng loạt làm tôi và Khải cùng ngượng ngùng nha...

Lâm thấy mình đang bị bơ, liền nhảy cẫng lên: “Ba! Đây là Minh, bạn trai con.”

“Chẳng phải con đã nói câu này một tháng trước sao?” mẹ Lâm từ bên trong bếp bê ra dĩa dưa hấu đỏ rực, thêm một cái chén nhỏ nhả hột.

“...” nó.

“Haha!!” tôi.

Chỉ có ba mẹ con Lâm mới có thể trị được nó thôi.

Mẹ Lâm mỉm cười với Khải: “Con học chung lớp với hai đứa này hả?”

“Dạ không, lớp con ở khu đối diện.”

“Khu đối diện là khu lớp chuyên hả? Giỏi quá ta!” mẹ Lâm có vẻ thích Khải.

Tôi chép miệng... lớp chuyên lớp chọn... chưa chắc là lớp ngoan.

Trong thế giới của người lớn, học sinh lớp chuyên chính là những thành phần lúc nào cũng ngoan ngoãn, phấn đấu trong học tập, chính là dạng người vạn năng, ở khía cạnh hay thể loại nào cũng giỏi.

Thật ra... tụi nó chẳng qua chỉ là một đám những đứa học đến mức thần kinh không được bình thường, hoặc là loại người vì đã quá giỏi nên chẳng cần học, mà vì quá giỏi nên thần kinh cũng không được bình thường nốt. Suy ra, những đứa trong lớp chuyên đều là những đứa không bình thường!! Mặt nghĩa y mặt chữ, không phải suy nghĩ xem nó là nghĩa đen nghĩa bóng gì đó.

Khải cười... một cách dịu dàng, làm tôi phát hoảng: “Dạ đâu có gì, con học cũng tạm thôi.”

“Trong lớp con đứng hạng bao nhiêu?”

“Dạ...” Khải liếc sang tôi, hình như nụ cười trên môi hắn lúc này đang là cười nhạo “Hạng hai ba gì đó.”

“...” tôi.

Được rồi, tôi phải thừa nhận là ở đây có quá nhiều nhân tài... tôi ở đây như bị tách biệt... bởi điểm của tôi chỉ vừa đủ để được học sinh giỏi, từ đó đến giờ chưa bao giờ ước mơ mình được đặt chân vào top 10 của lớp chứ nói chi đến hạng hai ba gì đó của hắn.

Được lắm, con người sống ở đời phải có chí lớn, nhất là có ý chí cầu tiến luôn luôn phấn đấu. Mấy người tự đi mà phấn đấu lấy... tôi chẳng cần! Cuộc sống tồn tại chẳng phải để người ta hưởng thụ ư.

Thật ra, tôi biết đây chỉ là suy nghĩ của mấy con lười.

Sau khi nháo một hồi ở nhà Lâm, chúng tôi kéo sang nhà Minh.

Tuy quen biết Minh đã lâu, nhưng tôi chưa một lần đặt chân đến nhà cậu ta.

Nhà Minh cách nhà ba mẹ Lâm không xa mấy, chỉ tốn khoảng mười phút chạy xe.

Nhờ Lâm tôi mới biết, Minh sống cùng với gia đình, chứ không có ở riêng như ba đứa tụi tôi.

Tôi nhếch môi nhìn về phía hai người họ đang chạy trên đường, mỗi lần dừng đèn đỏ, Minh lại nghiêng người ra phía sau nói chuyện với Lâm.

Nhìn hai đứa nó vui vẻ như vậy, tôi cũng vui lây.

Khải ở phía trước đột ngột nắm tay tôi, hỏi giọng quan tâm, nhưng lại giống như đang cười cười: “Chuyện gì vậy?”

“Đâu có gì.” Tôi trả lời, tay hơi rụt lại.

“Ban nãy tại sao không đem theo áo khoác, nắng chết người thế này.” Khải xoa xoa tay tôi, tỏ vẻ đau xót.

“...” tôi lẳng lặng đỏ mặt, rụt rè cúi đầu xuống.