Bộ Tứ Ngớ Ngẩn

Chương 95




Tôi nhìn hành lí của mình từng thứ một bị đem vào nhà Khải... tự nhiên thấy sao sao đó... mình mới rơi vào tròng... phải không nhỉ?

Tôi ngẩn người nhìn nụ cười của Khải... hình như là đúng rồi?

Tôi lấy điện thoại ra ngay lập tức nhắn cho Lâm: 'Minh nhà mày thái độ thế nào?'

'Cười tủm tỉm sáng đến giờ.'

'Hai cái người đó, xem ra tụi mình đi du học vui lắm thì phải.'

Tôi nhắn sang một tin với thái độ khinh bỉ rõ rành rành như thế, mà nó nỡ trả lời: 'Thật sao? *mặt khóc lóc thành sông*'

'...'

Tôi vào nhà Khải... chẳng qua là trước giờ đều vào một cách vô cùng tự nhiên, không hiểu sao hôm nay tôi lại như thế này... cảm thấy có chút xíu không thoải mái...

Hắn đứng bên cạnh tủ lạnh lớn, mở tủ chăm chú nhìn bên trong. Con người này rất thích ăn mặc theo kiểu từ trên xuống dưới một cây đen... ánh sáng vàng nhạt từ trong tủ hắt ra khiến cho bóng lưng hắn lộ ra dáng vẻ cô độc.

Tôi không kiềm được ôm hắn từ sau lưng.

Khải không nói gì mà đóng tủ lạnh, rồi mới chậm rãi siết nhẹ bàn tay tôi: “Đi... chúng ta đi mua thức ăn, tủ lạnh trống trơn rồi.”

“Ừ.”

Sau đó tôi và Khải nắm tay nhau tản bộ đến siêu thị ở gần đó.

“Ba mẹ bà có biết chuyện bà chuyển sang nhà tui ở hay không?”

Tôi im lặng một lúc mới nói: “Biết. Tui đến xin họ, và ba mẹ tui không nói gì cả. Có lẽ họ cũng rất buồn khi thấy tôi không muốn đi mà vẫn phải đi.”

Hắn khẽ cười, ánh mắt vẫn hướng về nơi xa xăm nào đó.

Dạo gần đây, dường như hắn đang né tránh ánh mắt của tôi. Hai người khi nói chuyện riêng với nhau, Khải rất ít khi nhìn thẳng vào mắt tôi như trước kia.

Tôi không biết đây là loại biểu hiện gì... chỉ cảm thấy hơi buồn... hơi xót.

Hắn khe khẽ vuốt nhẹ tóc mái tôi bị gió hất tung lên: “Ngày mai là 30.4, tụi mình đi biển chơi đi.”

“Biển?”

“Ừ... bà gọi điện thoại xin ba mẹ đi.”

“Vậy rủ thêm...”

“Ừm.” Tôi còn chưa nói hết câu thì hắn đã gật đầu khẽ cười... rõ ràng là biết tôi đang nghĩ gì “Thật ra kế hoạch đi biển ngày mai là của tui với Minh... Nên bà cứ yên tâm là Minh cũng đã rủ Lâm đi cùng.”

...

Cách đó một khoảng xa, Lâm yên tĩnh nằm trong lòng Minh đọc sách. Còn cậu thì đeo cái headphone, hơi tựa người ra phía sau, nhắm mắt tận hưởng bầu không gian yên bình này.

Đột nhiên, Lâm xoa cái bụng đói, hơi ngẩng đầu hỏi Minh: “Có gì ăn không? Tui đói rồi.”

Minh khẽ cười dịu dàng, kéo Lâm đứng dậy khỏi cái sô pha dài: “Đói rồi thì chúng ta đi ăn trưa, dù gì cũng tới giờ ăn rồi.”Lâm vào bếp, cùng với Minh chuẩn bị thức ăn...

Cô đang tĩnh lặng xắt hành thì Minh đột nhiên lên tiếng: “Ngày mai đi biển chơi không?”

Lâm mắt sáng rực quay phắt sang Minh: “Biển hả? Thật sao?”

“Ừ.” Anh cười dịu dàng nhìn cô... anh không thể nói được... tổ chức chuyến đi lần này là để ghi tạc những kỷ niệm cuối cùng vào lòng Hạ và Lâm trước khi họ ra nước ngoài du học.

Cô nàng này của anh vô cùng ngây thơ, vơ cùng trẻ con, còn cảm thấy vui vẻ tới mức đó.

“Có thể rủ Hạ và mấy đứa trong lớp không?”

“Tui rủ hết rồi.” Anh vừa bẻ chân gà vừa nói.

Hành động man rợ đó với cái giọng nói dịu dàng đó thật chẳng ăn khớp gì với nhau cả.

Lâm đang có tâm trạng rất tốt, ngân nga hát vài bài. Minh liền nhắc nhở: “Gọi điện xin ba mẹ bà đi.”

“Ừ, một lát nữa tui xin... dù sao thì họ cũng sẽ cho phép thôi. Xin chẳng qua là hình thức. Ba mẹ thương tui lắm.”

“Vì ba mẹ bà thương bà nên tui mới sợ là họ không cho bà đi.”

Lâm khẽ cười, tiếp tục công việc nấu nướng của mình.

Minh nhìn nụ cười trên môi Lâm, cảm thấy mình nhất định phải bảo vệ nó... nhất định.

...

Lớp tôi đã rất nhiều lần đi biển cùng nhau, nhưng lần đi biển này lại làm cảm xúc của tôi dâng trào hơn cả... có một chút gì đó đang từ từ chậm rãi len lỏi vào tim tôi.

Tụi nó thì thôi khỏi bàn, đứa nào cũng tấm ta tấm tét, cười suốt từ khi lên xe cho đến khi nhận phòng khách sạn.

Vì có nhiều gia đình không cảm thấy an tâm nên có nhiều đứa không được đi... đây là một điều đáng tiếc.

Dù cho chúng tôi có đang đối mặt với cuộc thi đại học thì vẫn phải thật vui vẻ trong ba ngày ở đây.

Đây là những kỉ niệm cuối cùng của thời cấp ba tràn ngập màu sắc.

Tôi nhận lấy chìa khóa phòng rồi kéo con Lâm đang ngơ ngẩn nhìn Minh của nó tay xách tay mang theo mấy thùng nước lớn.

Tôi biết con bạn tôi thích những chàng trai mạnh mẽ.

Cả hai lớp chúng tôi tổng cộng vừa tròn 42 đứa, vừa đủ đôi đủ cặp, thuê hết 21 phòng đôi trong khách sạn... đúng hơn là cả cái khách sạn này chỉ có mỗi mình 0104. Tôi cũng không biết Khải với Minh đã làm gì để có thể đặt phòng trong cái tình trạng ùn tắt đến ngộp thở này.

Tôi cứ tưởng những ngày như 30/4 và 1/5 thì Vũng Tàu sẽ đông lắm... không đủ phòng này nọ.

Phòng của tôi với Lâm ở trên tầng năm, từ thang máy vào trong phòng là một hành lang rất dài, bức tường bằng kính trong suốt, chúng tôi có thể nhìn xuyên qua nó, phóng thẳng tầm mắt xuống bãi biển đông kịt người kia.

Tôi đứng yên lặng nhìn biển một lát thì bị con Lâm kéo người đi: “Đi mau đi mau.”

“Cần gì hối, mình tự do tới trưa mà?” tôi càu nhàu.Nó lại làu bàu: “Nói gì thì nói, mày càng nhanh thì tắm biển được càng nhiều.”

Tôi thở dài trước cái tính cách ham vui của nó.

Sau khi cất xong hành lí vào phòng thì tôi với nó thay quần áo xuống sảnh chuẩn bị đi tắm biển.

Khải với Minh ban nãy có hẹn tụi tôi sau khi về phòng thì đi tắm biển... cho nên bây giờ là đang đứng đây chờ hai người họ.

Tôi ngáp dài rồi ngồi xuống hàng ghế chờ.

“Mày bảo tao đi nhanh làm cái gì, hai ông tướng kia còn chưa xuống.”

“...” nó cũng biết thân biết phận mà im lặng không nói tiếp.

Tôi nhìn nó, nó nhìn tôi trong lúc chờ đợi.

“Hay rủ tụi kia đi tắm biển luôn?” tôi chép miệng khi rảnh rỗi không có gì làm.

Nó lấy điện thoại định gọi tụi kia thì Minh và Khải cùng nhau bước ra khỏi thang máy.

Tôi vẫy tay về phía họ, khẽ cười: “Bây giờ đi sao?”

Khải gật đầu: “Đi tắm biển.”

“Không chờ tụi nó hả?” Lâm vẫn cầm cái điện thoại trên tay, nhíu mày ngẫm nghĩ... dường như nó vừa nhận ra gì đó... tiếc là tôi không có đủ thông minh để hiểu được suy nghĩ của nó, khi nó cứ nhìn về phía tôi hất hất hàm làm gì đó.

Tôi nuốt nước bọt nhìn theo từng hành động của nó mà vẫn chả hiểu cái mô tê gì.

Cuối cùng thì tôi với nó bị Khải với Minh lôi ra bãi tắm.

Ngày 30/4 có khác, bãi cát vàng lần trước chúng tôi đến vắng bao nhiêu, hôm nay đông nghịt người, như thế này thì tắm biển kiểu gì được đây. Có mà đi tắm nắng với tắm hơi người đấy.

Tôi vuốt vuốt tóc, nhìn dòng người trước mặt mà tần ngần mãi: “Vậy giờ chúng ta làm gì?”

Khải mím môi: “Thật không nghĩ nó lại đông như vậy.”

“Không tắm luôn à?” Lâm thất vọng hỏi.

“Tất nhiên phải tắm, nhưng để sau đi, giờ này có lẽ không tiện cho lắm.” Minh choàng tay qua vai Lâm khẽ giọng.

Gió mát thổi qua làm lung lay mái tóc của bốn người chúng tôi.

“Đi ăn kem đi.” Minh đưa ra đề nghị.

Cho nên sau đó, chúng tôi kéo nhau đi ăn kem.

Bờ biển đông người, khiến tôi cảm thấy ngộp thở.

Ba người kia vừa chân dài vừa thon người, bước đi thì nhanh mà dễ dàng luồn lách qua dòng người điên cuồng... trong khi tôi... cố lắm mới lết được người mình đi từng chút một, kết quả là không bao lâu sau đã lạc mất ba người trước mặt... còn bị mấy người xung quanh đẩy qua đẩy lại.

Nhìn lên đầu, mặt trời chói chang, những tia nắng gắt gao xuyên thẳng tầng mây vào mắt tôi.

Tôi cảm thấy có chút choáng váng... chân run run... bắt đầu cảm thấy khó để có thể đứng vững... những người xung quanh tôi thi nhau đẩy người trước mặt để có thể đi qua nhanh chóng... cụ thể là đẩy tôi.Tôi bị đẩy qua đẩy lại, chỉ có thể nương theo lực của họ, không tiến thêm được bước nào. Đầu tôi cúi gằm, trước mắt bắt đầu xuất hiện những đốm màu.

Giữa dòng người xô bồ như thế này, không tìm thấy được gì vững chãi để có thể vịn vào.

Tôi mờ mịt tiến tới cây cột trước mặt... cố lê từng bước một khi cứ bị xô đẩy.

Khi tay gần chạm đến cây cột thì tôi bị xô ngã ngữa ra phía sau.

Trong đầu tôi lúc đó cứ mãi vang lên: 'Thôi tiêu rồi, mình tiêu rồi...'

Ngã xuống ở những nơi như thế này, mình chắc chắn sẽ bị đè bẹp mất thôi.

Nhưng kết quả thì tôi lại may mắn ngã vào vòng tay của một ai đó.

Ánh mặt trời chói chang trên đầu làm tôi không nhìn rõ được mặt của người ta... nhưng bờ vai vững chãi này làm tôi nhớ đến một người.

Người đó một cách nhẹ nhàng và gọn gàng cõng tôi lên lưng đem tôi ra khỏi bãi biển.

Mùi hương của Khải xộc vào hai cánh mũi.

Chàng trai này cõng tôi đi đến chỗ Minh và Lâm đang đứng nhìn về tôi.

Lâm nhìn tôi với ánh mắt hoảng hốt, vội vã chạy lại: “Có chuyện gì vậy?”

Giọng của Khải nhàn nhạt vang lên: “Say nắng.”

Con Lâm huơ huơ tay trước mặt tôi “Có sao không? Biết tao là ai không?”

Tôi lạnh nhạt lắc đầu, tay thò lên siết vai Khải: “Thả tui xuống đi.”

“Khỏe chưa?”

“Rồi.”

Cứ để tôi ở trên lưng Khải như thể đang gây chú ý với tất cả mọi người ở đây vậy. Ai đi ngang qua cũng nhìn về phía chúng tôi.

Sau khi đã đứng yên vị dưới đất, tôi thở ra: “Mấy chỗ đông người thật kinh dị.”

Khải phì cười xoa đầu tôi. Minh quan tâm nói: “Nếu bà thấy mình bị tuột lại phía sau thì phải gọi tụi này một tiếng chứ, cứ lặng lẽ đi phía sau rồi lại bị lạc. Lúc không thấy bà đâu, tụi này lo gần chết.”

Tôi xấu hổ cười trừ... hình như vừa rồi đã làm phiền đến mọi người rồi.

Lâm kéo tay tôi: “Thôi, đi ăn kem.”

Tôi gật đầu.

Quán kem chúng tôi đến là một quán ven đường ở cách đó một khoảng không xa, điều làm tôi cảm thấy ngạc nhiên nhất khi vừa đến đó là tất cả mọi người trong 0104 đến Vũng Tàu đều đang ở đó.

Cả quán kem chỉ có mỗi đám bọn tôi.

Tôi ngạc nhiên nhìn tụi nó rồi phì cười: “Tụi mày làm cái gì ở đây vậy?”

Cả đám vậy mà không ai trả lời tôi, chỉ có ra sức kéo tôi và Lâm cùng ngồi vào hai cái ghế gỗ đặt ở giữa phòng.

Tôi mơ hồ nhận ra điều gì đó... chỉ là suy nghĩ của tôi... chứ chưa chắc chắn cho đến khi một cái bánh kem thật lớn được đem ra từ trong nhà bếp của quán.Cái bánh được đặt ở trước mặt chúng tôi, trên đó có dòng chữ màu đen làm bằng chocolate thật lớn: “Tụi mày đi vui vẻ, nhớ đừng quên tụi tao.”

Tôi cảm động không thôi. Thì ra là tụi nó đã biết hết rồi. Tôi còn đang phân vân không biết có nên nói cho tụi nó nghe về chuyện du học của tôi với con Lâm hay là chỉ nhắn một tin nhắn vào cái đêm trước khi bay để tụi nó ra sân bay tạm biệt chúng tôi.

Mắt tôi cay xè, trong khi nhìn vào thì có thể thấy rõ là con Lâm đã đoán được từ trước. Nó chẳng có vẻ gì là bất ngờ, chỉ có cười toe toét nhìn xung quanh với ánh mắt cảm tạ: “Cám ơn tụi mày.”

Con Jen từ xa bay lại đập hai cái vào đầu tôi với con Lâm, sau đó lớn tiếng mắng nhiếc: “Cũng còn biết cảm ơn nữa hả? Tụi mày có ngon thì bỏ tụi tao đi luôn đi. Sắp đi đến nơi mà không nói cho ai tiếng nào. Nếu không phải Khải và Minh tổ chức tiệc chia tay cho tụi mày thì tụi tao cũng chẳng biết.”

“Tụi mày xem bạn bè là cái gì vậy?”

“Xì...”

Tôi phì cười, nhìn tụi nó một lượt... haiz... lại cảm động không thôi.

Sau khi náo một trận ở quán kem, chúng tôi kéo nhau về khách sạn... nhìn cái đồng hồ ở sảnh lớn cũng đã giữa trưa nên cả bọn kéo nhau qua nhà hàng dùng bữa luôn.

Cả một buổi sáng bị cái xe nó hành, lại ăn trưa xong, tôi bắt đầu buồn ngủ.

Tất nhiên không ngoại trừ tôi, cả đám tụi nó ai cũng buồn ngủ. Tôi gặm rau câu mà mắt nhắm mắt mở.

Đột nhiên... Khải đứng dậy bỏ ra ngoài làm gì đó.

Cho là hắn đi vệ sinh nên tôi cũng không quan tâm gì mấy...

Một lát sau, hắn đưa thêm một người về, đây mới là chi tiết khiến tôi phun hết nước ngọt trong miệng ra.

Thấy phản ứng của tôi, ai cũng nhìn về phía hắn.

Khải tỉnh bơ xem như không có chuyện gì, trong khi anh Anh đi phía sau hắn cười khẩy vẫy tay chào chúng tôi, cạnh bên còn có anh Chí...

Cả đám còn lại sốc lâm sàn, đứa nào cũng chưa kịp tiêu hóa... cho đến khi Anh Nhây là đứa đầu tiên được rã đông, đứng dậy khỏi ghế, khuôn mặt vừa vui vừa khổ nhìn về phía anh, đám còn lại mới bừng tỉnh, cả bọn um sùm khu nhà hàng sang trọng của người ta: “Sao mấy anh lại ở đây?”

Anh Anh tiến đến ôm con Anh Nhây vào lòng, vui vẻ hỏi: “Thấy anh ở đây không vui à?”

Nó nuốt nước bọt... gặp anh ở đây thì vui thật... nhưng cùng với niềm vui đó thì nguy hiểm cũng rình rập khắp nơi.

Tôi ngẫm nghĩ một hồi, càng ngày càng thấy chuyện tình của hai người này thật thú vị.

Trái với tình cảm hừng hực như lửa đốt bên này, thì cái cặp bên kia lại yên lặng như sóng êm.

Uyên với anh Chí lặng lặng lẽ lẽ tiến lại gần nhau, nắm tay đứng đó nhìn nhau.

“Ồ, thì ra đây là lí do sáng nay mày đặt 22 phòng.” Bảo Đô hô vang.

Khải tằng hắng, ngó lơ.

Bảo lại tiếp tục: “Vậy cặp này một phòng... cặp này một phòng?”

“Mày điên hả?” cả đám 40 mấy người còn lại cùng đồng thanh hét vang.

“Anh chưa muốn bóc lịch sống qua ngày đâu em trai.” Anh Anh vui vẻ vỗ đầu thằng Bảo.

Tú Ú... một bạn hủ thâm niên của lớp, liền hai mắt sáng rực: “Hai anh ở cùng phòng với nhau à?!”

“...” tôi.

...

Sau sự xuất hiện khiến cho người ta ngạc nhiên kia thì hai chàng bắt cóc hai nàng lớp tôi đi hẹn hò.

Tôi uể oải ngáp dài một cái lết lên phòng ngủ.

Con Lâm thì nói: “Vậy mày đi ngủ đi, tao ra chợ mua đồ cho tối nay.”

“Ừ.” Tôi gật đầu rồi thê thảm lên phòng... chắc cơn say nắng ban nãy vẫn làm tôi choáng váng lắm.

Tôi vừa đặt lưng xuống giường, nhắm mắt lại liền chìm vào giấc ngủ.

Tôi mơ thấy một giấc mơ rất đáng yêu về một con cừu trên đường đi giải cứu thế giới... sau bao phong ba bão táp thì cuối cùng nó cũng cứu được gia đình rồi cùng ba mẹ chiến đấu cứu thế giới.

Chà... nghe có vẻ rất hư cấu, nhưng cũng không hư cấu bằng việc khi tôi vừa mở mắt ra đã thấy Khải đang nằm cạnh bên xem ti vi.

Hắn rất bình tĩnh nhìn lên ti vi ở trước mặt, có lẽ còn chẳng biết tôi đã tỉnh dậy.

Tôi ngơ ngác mơ màng nhìn sang, lồm cồm bò dậy. Lúc này, Khải mới chú ý đến sự hiện diện của tôi.