Bỏ Vợ, Không Có Cửa Đâu

Chương 3




Đồng Tử Du không thể phát ra được tiếng nào, thân thể cô dần nóng lên, trên mặt càng nóng, đỏ như gấc. Cô chưa bao giờ cùng con trai tiếp xúc gần như vậy.

Bạch Mộ Hiên mặc áo trắng che lưng, một chiếc quần dài bình thường, nhiệt độ trên tay xuyên thấu qua da thịt chạm vào nhau, lập tức truyền đến trên người cô. Màu trắng của da cô cùng với màu đồng của thân thể anh, tuy trái ngược nhưng lại vô cùng hòa hợp. Hơn nữa nhìn dáng vẻ mảnh mai của cô trong ngực anh càng làm cho người thương tiếc.

Bạch Mộ Hiên có hành động rất ngây thơ, người càng yếu, anh càng thích nhìn cô giãy giụa. Đặc biệt là khi Đồng Tử Du bó tay hết cách, bị anh khóa ở trong ngực, trong lòng anh có một cảm giác thỏa mãn không thể nói lên lời.

Đàn ông luôn có thói hư tật xấu, anh cũng vậy. Ở nước ngoài nuôi dưỡng ngực lớn mông vểnh, tuy nhiên đấy không phải là suy nghĩ của anh. Theo ý anh, con gái Đông Dương mới có được trái tim của mình.

Dáng dấp của Đồng Tử Du là kiểu dáng của người Đông Dương, mặt trái xoan, đôi mắt không lớn không nhỏ, con ngươi lại đen lay láy, giống như là Hắc Trân Châu được vây quanh bởi Bạch Ngọc vậy. Sống mũi của cô không giống người ngoại quốc rất thẳng, cô mang dáng vẻ của một tiểu cô nương, cái miệng anh đào nhỏ nhắn cũng không khiến người khác liên tưởng đến miệng to như chậu máu(y nguyên bản convert nha), nhìn sắc đẹp thay cơm.

Mà cô cũng không được di truyền màu da vàng của người châu Á, không biết là do được di truyền từ ai, còn là trời sinh trắng, toàn thân cô như là ngâm ở sữa tươi tắm mà thành, không chỉ trắng mà còn rất mịn.

Bàn tay giống như là lơ đãng lướt qua cánh tay của cô, anh nhàn nhạt nói: "Không bằng cởi ra, để cho tôi hoàn thành nhiệm vụ."

Bạch thiếu gia nếu không hài lòng, dĩ nhiên là những người ngoài kia không thể bắt anh chơi trò này được, mọi người ăn một bữa tiệc lớn vô vị thôi. Anh không phải là bị người đẩy vào mà là anh từng bước từng bước đi vào. Cho nên nói anh cũng rất tò mò, cô bình thường rất nghiêm chỉnh, bên trong mặc áo lót kiểu gì.

Đồng Tử Du kinh ngạc đến nỗi không thốt được một lời nào, đôi mắt ngây ngốc nhìn anh.

"Nếu cô không phản đối, vậy tôi....."

Tay của anh mới chạm tới xương quai xanh của cô liên gị cô "pằng" một cái đánh xuống, anh liền mắt cũng không nhìn lên, tiếp tục động tác.

"Anh rốt cuộc muốn như thế nào?" Đồng Tử Du không thể không yếu thế trước nói.

Có rất ít người dám nhìn thẳng vào anh. Đối với bối cảnh của anh, thân phận của anh, còn có tính cách này, ai cúng sợ hãi. Mà cô không giống họ, là người con gái đầu tiên dám nhìn thẳng anh.

Cho dù bây giờ anh có chiếm thượng phong thì cô vẫn quật cường. Rõ ràng thân hình nam nữ khác biệt, sợ đến cơ thể run rẩy, nhưng cô không phải sợ anh mà là sợ anh lấy ưu thế của con trai không tiếng động áp bức cô.

Bạch Mộ Hiên cười một tiếng, anh cũng không phải thật lòng muốn theo đám tiểu quỷ kia chơi đùa. Muốn chơi thì phải chơi cho có phong cách. Mà cô cũng rất thông minh, nhìn ra được anh không phải thật tình muốn động đến cô, trí tuệ thông minh như vậy khiến cho anh muốn dùng hết sức để khi dễ, trêu đùa cô.

Anh cúi người, nhẹ nhàng nói: "Ừ, chỉ cần cô nói cho tôi biết cô hôm nay mặc áo màu gì tôi liền bỏ qua cho cô."

Ngây thơ! Đồng Tử Du Thiếu chút nữa giận thành tiếng, thuận tiện liếc mắt trừng anh.

"Không nói?" Anh nhìn chằm chằm vào tay đang ở tại ngực cô, giống như không vui tiếp tục hành động.

"Anh!" Đồng Tử Du nghiêng người, nhẹ nhàng, linh hoạt tránh được anh tập kích, lại làm cho cự ly giữa hai người càng gần hơn, Cả người cô giờ dính trên người của anh.

"Rốt cuộc là nói hay là không?" Anh có chút phiền não, cô cho là anh vờ tha để bắt thật, thê thì anh cởi luôn cho rồi.

"Tôi...." Làn da trắng nón khẽ ửng hồng, nhưng cô vẫn chưa mất lý trí hoàn toàn. Hoàn toàn không tin tưởng cách báo ân của anh: "Nếu như tôi nói rồi, anh có biện pháp gì đảm bảo tôi toàn vẹn mà lui?"

Đã nói cô rất thông minh mà! Bạch Mộ Hiên cười, hai cánh tay khẽ dùng lực, không để lại dấu vết ôm trọn lấy cô, cảm thụ thân thể mềm mại cùng mùi thơm dịu nhẹ trên người cô.

Vừa thơm lại vừa mềm, đây chính là cảm nhận đầu tiên của anh, ôm rất thoải mái, không muốn buông tay, đây chính là ý tưởng không muốn thay đổi từ nay về sau của anh.

"Tôi đảm bảo." Anh chân thành nói.

Bảo đảm có ích lợi gì? Theo lời em hai nói, lời nói của con trai có thể tin thì heo mẹ cũng có thể leo cây.

"Anh chỉ nói thôi thì làm sao tôi có thể tin?"

Bạch Mộ Hiên trầm ngâm một lát, nghiêm túc nói: "Nếu như cô không tin tôi, tôi cảm thấy nên đem cô....." Ánh mắt của anh cố ý không có ý tốt nhìn người cô một vòng, lạnh nhạt nói: "Cởi ra!"

"Anh!" Nói cách khác là cô làm như thế nào cũng không được, chuyện gì cũng nên nghe anh. Đồng Tử Du ghét cái cảm giác này, đáng ghét hơn là hiện tại cô không còn lựa chọn khác.

Từ nhỏ đến lớn, cô đều là người con hiếu thuận, nghe lời, không bắt bẻ chị em, là học sinh ưu tú của trường, là bạn tốt chân thành luôn có thể tin tưởng. Không ngờ hiện tại cô lại bị một đám thối nam sinh khi dễ.

"Tôi đếm đến ba, theo cô!" Anh nói.

Lần đầu tiên trong đời cô nghĩ đến hung hăn giẫm mạnh lên chân anh.

"Một!"

Không chỉ có như vậy, cô còn muốn anh khỏa thân chạy một vòng Đài Nam.

"Hai!"

Cô muốn anh chết không toàn thây!

"Màu trắng...." Thanh âm của cô thấp đến nỗi không thể thấp hơn.

Âm thanh đếm ngược của anh dừng, đáng đánh đòn hỏi: "Cô vừa mới nói gì? Tôi nghe không rõ?"

Khốn kiếp! Khốn kiếp!!@#$)&++_$@$#......

"Màu trắng...."

Màu trắng? Bạch Mộ Hiên hài lòng lấy được đáp án mình muốn, không nặng cũng không nhẹ nói: "Rất thích hợp với cô."

Anh không hề xem qua mà biết thích hợp với cô? Đồng Tử Du tức giận quay đầu: "Bây giờ có thể nói rồi?"

Bạch Mộ Hiên giống như không nghe thấy lời cô: "Hơn nữa cùng vời họ của tôi giống nhau."

"Rốt là có phương pháp gì?" Đồng Tử Du mí mắt nhảy nhảy, giống ngư mình đã bị bịp.

Hai tay nhấc lên, anh vô tội nói: "Không có phương pháp!"

"Anh!" Đồng Tử Du thiếu chút nữa bị anh làm cho giận đến ngất đi: "Anh đây là nói đùa sao?" Nhìn Bạch Mộ Hiên đứng lên, cái bộ dạng trước mặt, chẳng lẽ chỉ là cố ra vẻ?

Bạch Mộ Hiên chứa đựng nụ cười, nhìn cô muốn đánh bẹp anh rồi lại nghĩ đến bộ dáng đáng yêu của cô, rất không có lương tâm mà cười thành tiếng.

"Này này, Bạch Mộ Hiên, lấy ra chưa?"

"Nhanh lên một chút! Nếu không lấy ra chúng ta sẽ lột quần áo của ngươi!"

Người bên ngoài lại bắt đầu nhớ đến hai người ở trong này, ở bên ngoài hô to dọa lớn.

Bạch Mộ Hiên mắt cũng không hạ xuống, không quay đầu quát: "Năm phút nữa!"

"Wase, khoe khoang, khoác lác!"

"Chỉ cho ngươi năm phút, nhiều hơn cũng không được!"

Sau đó cửa lại yên lặng.

Đồng Tử Du dùng sức nhìn chằm chằm anh, rất sợ anh thật sự muốn....

Bạch Mộ Hiên nhìn chung quanh, phát hiện phòng này là nhf kho, có một cửa sổ nhỏ, vừa đủ để bọn họ chui ra ngoài.

Anh đi tới cửa sổ, đứng bên cạnh Đồng Tử Du làm cô sợ tới mức làm ra tư thế, nếu anh thật dám động, cô liền bất cứ giá nào cũng chống cự.

Bạch Mộ Hiên không nhìn cô một cái, mở cửa sổ, quan sát hoàn cảnh xung quanh. Bọn họ ở tầng hai, không cao lắm, anh nhảy xuống không có vấn đề gì, còn cô, anh sẽ đỡ được.

Bạch Mộ Hiên nhanh chóng leo lên cửa sổ, quay đầu nói với cô vẻ mặt phòng bị: "Tôi nhảy xuống trước, sau đó cô nhảy xuống, tôi sẽ đỡ cô!"

Anh mới vừa là không nghĩ đến làm như thế nào để chạy trốn, thành công lừa được cô. Dưới ánh mắt cầu khẩn của cô, anh có một cảm giác nếu không giúp cô anh sẽ không thể thoải mái. Được rồi, dọc đường đi cô đối với anh rất tốt, anh phải hồi báo cô một chút.

Nhìn thấy bộ dáng mừng như điên của cô, Bạch Mộ Hiên đột nhiên cảm thấy tâm tình anh rất tốt: "Có nghe hay không?"

"Ừ."

Bạch Mộ Hiên nhẹ nhàng nhảy xuống, đứng ở dưới cửa sổ chờ cô.

Đồng Tử Du nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Bạch Mộ Hiên nhảy xuống, trong lòng run lên, biết rõ anh không có việc gì nhưng cô vẫn chạy nhanh tới. Nhìn thấy anh đứng ở dưới bình an vô sự, cô mới yên thở phào nhẹ nhõm.

Khi thấy được ánh mắt khích lệ của anh, cô nhấc váy lên, lại sợ váy sẽ vướng chân, cô đem váy vén lên đến đầu gối(rõ ràng trong bản convert đoạn trước là quần @@). Nhưng mà lại hồn nhiên không biết rằng động tác của cô làm Bạch Mộ Hiên ở dưới kích động.

Cặp chân ngọc kia ở dưới ánh trăng như ẩn như hiện, đúng là cực phẩm. Mà anh cũng không có khách khí, nếu cô tạo điều kiện cho anh nhìn vậy nhìn anh thoải mái nhìn thôi.

Đồng Tử Du ra lệnh cho mình không được sợ, hít một hơi sâu rồi nhảy xuống.

Bạch Mộ Hiên thoải mái mà đỡ được cô, trong lúc cô chưa hoàn hồn rất tự nhiên sờ khắp thân thể hấp dẫn của cô, hài lòng ở trong lòng cho cô điểm cao.

Đồng Tử Du hồi thần liền vội vã kéo dài cự ly giữa hai người, loạng choạng một chút rồi đứng vững, khúm núm nói: "Cám ơn."

"Không có gì, trả lời tôi một chuyện được không?" Bạch Mộ Hiên nghiêm túc hỏi.

"Được."

"Áo ngực và quần lót của cô cùng màu sao?"

Một hồi yên lặng, Đồng Tử Du ngu tại chỗ, một lát sau, trên mặt của cô toát lên lửa giận.

Cô rõ ràng tức giận xác nhận ý nghĩ của anh, anh lưu manh nói: "Màu trắng rất thíc hợp với cô."

Đồng Tử Du đỏ mặt, cùng với ánh hoàng hôn một dạng.

Thông minh như Đồng Tử Du, lập tức nghĩ tới vừa rồi mình bị thấy hết: "Bạch Mộ Hiên. cái người này toàn nhìn lén!" Cô tức giận đến đỏ hết cả mặt, cũng vì không có thể lực, chỉ có thể nhịn khí nôn thanh(dùng lời nói).

Bạch Mộ Hiên nhún vai một cái, vô tình đi cửa sau, chuẩn bị từ của sau trở về phòng. Đồng Tử Du không còn cách nào khác với anh, không thể làm gì chỉ còn cách đi theo anh.

Dưới ánh trăng mờ ảo, bóng dáng cao lớn kéo theo một bóng dáng nhỏ nhỏ.

Bạch Mộ Hiên đột nhiên ngừng bước chân, chưa có ý trở về: "Muốn ra bờ biển không?"

Anh dừng lại, cô cũng dừng theo: "Đi bờ biển làm cái gì?" Bọn họ ở nhà trọ cách bờ biển một khoảng xa, nếu muốn đi thì phải đi bắng xe đạp hoặc xe máy.

Bạch Mộ Hiên không cho cô đáp án, trực tiếp kéo tay cô. Đồng Tử Du theo bản năng muốn tránh khỏi tay anh nhưng lại bị anh giữ chặt, cô chỉ có thể ngoan ngoãn mặc anh dắt.

Anh thuê một cái xe đạp, chở cô, đón lấy gió biển, hướng bờ biển mà đi.....

Sau khi chuyến du lịch tốt nghiệp kết thúc, Đồng Tử Du cũng không gặp lại Bạch Mộ Hiên. Đến hôm nay nghĩ lại, cô cũng không hiểu sao anh lại muồn cùng cô đi bờ biển, và cô cũng không hiểu mình bị ma xui quỷ khiến gì mà theo anh đi bờ biển.

Cô chỉ cảm thấy có một loại cảm giác khác thường phát sinh, cô theo bản năng bắt đầu tránh né anh.

Anh hỉ nộ vô thường, suy nghĩ khó nắm bắt. Trước đó cùng với mọi người khi dễ cô, ngay sau đó lại lôi kéo cô đi bờ biển hóng gió. Đàn ông như vậy, cô không có cách nào nắm trong tay, hơn nữa trong sâu thẳm tâm hồn, cô cảm thấy giữa hai người cóa gì đó không thích hợp, giống như anh đang áp chế cô(áp bức, điều khiển)....

Chuyện đời khó dự, Đồng Tử Du càng không muốn thấy anh, thế nhưng anh lại cố tình xuất hiện.

Khi ấy cô học thành tài trở về nước, đi theo cha học tập quản lý Đồng thị. Mà anh lúc ấy đã trở thành một CEO, khiến cho cô kinh ngạc không thôi, lúc cô không có ở trong nước mấy năm này, xảy ra rất nhiều chuyện nha.

Tập đoàn Hắc Thạch(đá đen???) dưới sự quản lý của Bạch Mộ Hiên đã có mặt ở bản đồ trên toàn thế giới, từ châu Âu đến châu Mỹ, trở thành đại tập đoàn. Mà cha của Bạch Mộ Hiên hoàn toàn yên lòng về hưu, cùng vợ đi đông đi tây, anh trai Bạch Mộ Hiên trở thành người quản lý thay mặt tổng giám đốc.

Bạch Mộ Hiên đã đính hôn, có vị hôn thê. Thế nhưng vị hôn thê lại cho anh đội nón xanh(ngoại tình), chuyện hôn ước đương nhiên bị hủy, nhà anh cũng không đẻ cô dâu trèo tường.

Đồng Tử Du ngồi trước máy tính, không khỏi cảm khái, người và vật không còn như xưa.

Ngón tay của cô nhanh chóng di chuyển con chuột, xem ít tư liệu. Bởi vì tối nay có một bữa tiệc, cô bắt buộc phải có mặt, mà cô luôn có thói quen tìm hiểu rõ về chủ nhân bữa tiệc.

Chỉ là tư liệu của Bạch Mộ Hiên, cô chỉ thấy một chữ, thảm!

Cho nên khi cùng cha đến buổi tiệc thì cô nhìn Bạch Mộ Hiên với ánh mắt đồng tình.

Bạch Mộ Hiên một thân tây trang màu xanh ngọc, nổi bật lên thân hình cao lớn rắn chắc, anh cô độc đến bữa tiệc này, ánh mắt nhìn qua tất cả các khahs, không có kinh ngạc khi nhìn thấy Đồng Tử Du.

"Bác Đồng, đã lâu không gặp." Bạch Mộ Hiên đến gần, mang theo một nụ cười lịch sự.

Đồng Tử Du có chút kinh ngạc nhìn biến hóa của anh, anh không giống như người lễ phép như vậy nha, Dừng bảo cô nhỏ mọn, ở chuyến du lịch năm ấy, người đàn ông này một câu cám ơn cũng không nói với cô a.

Đối với nhận thức của cô với anh, anh đến bữa tiệc này không quá vài phút là rời đi.

"Ha ha, đã lâu không gặp, đây là con gái lớn của bác, Đồng Tử Du." Đông Phi Vũ cũng cười, không khó phát hiện ra ông rất có thiện cảm với Bạch Mộ Hiên.

"Tử Du, đã lâu không gặp." Anh quay đầu thân thiết chào cô.

Tử DU? Ách..... Đồng Tử Du thiếu chút nữa là không nén được tức giận, giữa bọn họ cũng không thân quen như vậy nha.

Cô miễn cưỡng cười: "Anh mạnh khỏe."

"Tử Du, các con quen nhau?" Đông Phi Vũ kinh ngạc hỏi.

"Cha, bọn con cùng học cấp ba với nhau." Đồng Tử Du trả lời qua loa.

"Đúng vây." Bạch Mộ Hiên nói tiếp: "Hơn nữa trong chuyến du kịch khi tốt nghiệp cháu bị say xe, làm phiền Đồng Tử Du chăm sóc trên cả chặng đường."

Thế nào mà khi ấy không hề nghe được một tiếng cám ơn của anh ta, đúng là người hai mặt.

"À." Đồng Phi Vũ hiểu ý, liếc nhìn Bạch Mộ Hiên lại nhì Đồng Tử Du: "Mộ hiên, bác cùng Tử Du phải đi chào một số bằng hữu."

"Vâng." Bạch Mộ Hiên gật đầu đáp.

Đồng Tử Du nhạy bén cảm thấy cha mình khác lạ, chờ khi đã đi cách xa Bạch Mộ Hiên thì Đông Phi Vũ mới mở miệng: "Tử Du, con cùng cậu ta có quan hệ như thế nào?"

Nào có quan hệ gì!

"Cha, con với anh ta không quen thuộc." Đồng Tử Du nhấn mạnh nói.

"Như vậy là tốt nhất." Đồng Tử Du không giống như là đang gạt người. Từ nhỏ đến lớn, ba đứa con gái của ông nếu có đứa nào nói dối, không ai có thể thoát dược ánh mắt của ông: "Cha cũng không hi vọng con cùng anh ta có nhiều rắc rối.

Đồng Phi Vũ luôn khích lệ con mình có nhiều bạn bè, thêm nhiều kiến thức xã hội, đây là lần đầu tiên ông đưa ra lời cấm đoán.

Đồng Phi Vũ dừng một chút rồi nói tiếp: "Anh ta không thích hợp với con, con mà cùng với anh ta quan hệ, sẽ bị anh ta ăn gắt gao."

Một câu nói này khiến cho Đồng Tử Du kinh sợ: "Cha, con không muốn cùng anh ta...... quan hệ."

Từ chuyến du lịch trước, cô đã được dạy dỗ, Bạch Mộ Hiên người đàn ông này không phải dễ chọc, đặc biệt là anh ta có nhiều bộ mặt, cô không dám đến gần. Không phải Bạch Mộ Hiên hư hỏng, vả lại anh ta cũng làm gì xấu đối với cô, mà là cái tính ác liệt, lạnh lùng kia khiến cô không dám đén gần.

Đồng Phi Vũ giống như vô ý liếc con gái, nhớ đến mmois tình đầu của cô. Bời vì chính mình ngầm cho phép, Đồng Tử Du liền cùng Vương Khải Văn lui tới, thật không nghĩ cái thằng bại hoại giả bộ lịch sự nho nhã lại một chân đứng hai thuyền.

Người trẻ tuổi bây giờ thật không đáng tin, cũng bởi vì nguyên nhân này, Đồng Phi Vũ luôn lựa chọn bạn trai cho con con gái mình một cách cẩn thận. Trước mắt vẫn chưa có người nào thích hợp, nếu không Đồng Tử Du sẽ không còn độc thân nữa rồi.

Hơn nữa ông thấy Bạch Mộ Hiên nhìn con gái mình không phải không có ý, một loai cảm giác khiến người ta thấy tê dại người, tính chiếm hữu rất cao, chỉ là anh ta che giấu tốt mà thôi.

"Không có là tốt nhất!" Đồng Phi Vũ thừa nhận mình đối với con gái có tính bảo hộ rất mạnh, nhưng mà ông tình nguyện hiện tại bảo vệ con gái như vậy cũng không mong con mình bị thương tổn.

"Cha, con đi trang điểm lại chút." Đồng Tử Du ở bên tai cha mình nó nhỏ.

"Ừ, đi đi."

Đồng Tử Du cầm túi xách hướng phòng vệ sinh đi tới, không chú ý sau lưng có một bóng người đi theo. Người đàn ông lặng lẽ nhìn bóng cô gái yểu điệu biến mất ở sau cửa.

Một lát sau, Đồng Tử Du sửa sang tốt y phục, đang muốn đi ra ngoài thì phát hiện sắc môi có chút phai nhạt, từ trong túi lấy ra một thỏi son.

Cho đến khi xác nhận mình đã hoàn mỹ, Đồng Tử Du vừa mới đi ra khỏi cửa đã nhìn thấy Bạch Mộ Hiên đứng tựa một bên, đôi mắt nhìn thẳng cô.

Đồng Tử Du bị anh nhìn chằm chằm sợ hãi, không nhịn được nói: "Nhà vệ sinh nam hướng bên kia." Cô hướng bên cạnh chỉ chỉ.

"Anh là đứng chờ em." Anh trực tiếp giải thích.

Tìm cô? Tìm cô làm cái gì?

"Có chuyện gì không?" Đồng Tử Du lễ phép hỏi.

Chuyện lạ là anh gật đầu: "Có chuyện." Đôi mắt không kiêng dè nhìn gương mặt đã hóa trang của cô, trang điểm lên làm sáng khuôn mặt cô, vốn đã xuất sắc nay càng thêm xinh đẹp.

Hơn nữa cô hôm nay mặc váy hồng thấp ngực, tư thái mỹ lệ, so với cô nàng ngây thơ ngày xưa thì càng xinh đẹp.Váy ngực thấp khiến đôi gò bồng của cô càng sinh động hơn.

Đàn ông giống động vật luôn suy nghĩ bằng nửa thân dưới, Bạch Mộ Hiên cũng không ngoại lệ. Nhưng anh lại thể hiện một cách vô cùng lịch sự, nhìn bộ ngực của cô nghiêm chỉnh khiến cho Đồng Tử Du vẫn tưởng anh đang nhìn mặt cô.

Quả thật Bạch Mộ Hiên luôn nhìn ngực cô thay cho nhìn mặt, đều nói con gái thứ nhất là khuôn mặt, thứ hai đến tay và thứ ba là ngực, mà bộ ngực của cô……

“Em ‘sự nghiệp tuyến’(1) vô cùng tốt.” Anh tán thưởng nói.

(1)‘tuyến’ ở đây có hai nghĩa. Một là con đường, hai là tuyến vú :3 :3 :3

Con đường sự nghiệp? Muốn nói cũng phải nghĩ nha, Đồng Tử Du mới đầu không hiểu anh đang nói hươu nói vượn(2) gì, cho đến khi cô hiểu được thì sắc mặt vô cùng khó coi.

cùng nghĩ với nói nhăng nói cuội: nói linh tinh.

“Tôi là dựa vào chính năng lực của mình, không cần ‘sự nghiệp tuyến’.”

Đồng Tử Du giận đến mức không nói được gì nữa. Mặc dù cô là con gái của Đồng Phi Vũ, cha cô thường ngày cũng vẫn luôn cưng chiều nhưng một khi đã liên quan đến công việc thì giữa họ không còn là cha con nữa mà chỉ là quan hệ cấp trên và cấp dưới mà thôi.

Năng lực làm việc của cô nhân viên Đồng thị ai cũng có thể chứng minh. Mà tất cả hoạt động liên quan đến quan hệ xã hội đều do những nhân viên chuyên nghiệp của bộ phận PR phụ trách, muốn cô hy sinh nhan sắc đổi lấy địa vị thứ cho cô chứ kiêu ngạo của cô không cho phép.

Bạch Mộ Hiên liếc cô một cái, Đồng Tử Du không nhìn ra được ý tứ của anh, nghiêm mặt nói: “ Bạch Mộ Hiên, anh đừng nói bậy!”

Anh cười nhạt không nói, lần này anh dời ánh mắt từ bộ ngực lên mặt cô. Bộ ngực như hai khối bạch ngọc(3) rất đáng yêu, rất mê người nhưng không thể sánh bằng bộ dáng xinh đẹp lúc cô tức giận được.

(3)ngọc trắng

Thấy anh không nói lời nào, Đồng Tử Du hít sâu một hơi, anh nói tìm cô có chuyện, có chuyện gì? Cô không nhớ rõ mình cùng anh có giao tình tốt cho lắm.

“Anh không có chuyện gì thì tôi đi trước.”

“Đợi chút.” Anh cuối cùng cũng mở miệng, không nhanh không chậm nói: “ Lời của anh còn chưa nói hết em đã muốn đi đâu?”

Thật chói tai! Đồng Tử Du dừng bước lại, khẽ quay đầu, khống chế bản thân không phát hỏa: “Có chuyện gì xin mời nói.”

Bạch Mộ Hiên nhẹ nhàng tiến lại gần, ở bên tai cô nói thầm: “Thật ra thì anh là đang khen bộ ngực của em rất đẹp, không phải như ý em hiểu.”(hô hô, chị Du nhầm to nha )

Anh vừa nói xong, động tác đầu tiên của của Đồng Tử Du là cúi đầu xuống nhìn ngực mình, quả thật khá được, cô đồng ý, bộ ngực rất quan trọng đối với người phụ nữ cho nên mỗi ngày trước khi đi ngủ cô thường dùng tinh dầu xoa bóp……

A! Thiếu chút nữa rơi vào bẫy của anh! Cô hung hăng trừng anh một cái: “Vậy tôi có cần nói tiếng cảm ơn không?”

“Không cần khách khí.” Anh cười tươi nhận lấy.

Không biết xấu hổ! Đồng Tử Du thiếu chút nữa mắng thành tiếng, cô cũng không phải thực sự nói cám ơn nha.

Một cỗ khí nóng phun vào gáy cô, trong lòng giật mình một cái, lập tức nhận ra hai người quá gần nhau. Cô lập tức đẩy anh ra thế nhưng anh lại từ phía sau nhốt chặt cô lại, không cho cô cử động.

“Anh làm gì vậy?” Đồng Tử Du bị động tác của anh dọa giật mình.

“Anh nói rồi, anh có chuyện.” Anh bên tai cô thì thầm.

“Có chuyện cũng không cần ôm tôi!” Đồng Tử Du ra sức tránh khỏi tay anh nhưng lại phát hiện cánh tay của anh kiên cố khóa cô lại, không cách nào nhúc nhích.

“Không được, chuyện này nhất định phải ôm em mới có thể hoàn thành.” Bạch Mộ Hiên trầm thấp nói, thanh âm có chút nín cười.

“Tôi không muốn biết chuyện của anh.” Đồng Tử Du giống như con rùa rụt cổ quyết định trốn tránh không nghe.

Bạch Mộ Hiên yên lặng một lát, buông lỏng cô ra.

Đồng Tử Du nên ngay lập tức thoát ra, nhưng cô còn mềm lòng, không nhịn được quay đầu nhìn anh một cái, sau đó cô liền vạn kiếp bất phục rồi.

Cả người cô bị ép trên bức tường hành lang, cô muốn tránh, muốn chạy trốn lại bị anh ép chặt, không nhúc nhích được chút nào.

“Năm năm không thấy, Tử Du, em có nhớ anh không?” Anh cợt nhã nhếch lông mày, không kiềm chế được hỏi.

Đồng Tử Du cau mày, thân thể bị giam cầm, chỗ cô cử động được duy nhất chỉ có đôi môi: “Buông tôi ra, đây là bên cửa nhà vệ sinh, lúc nào cũng có thể có người đến.” Cô là thiên kim nhà họ Đồng, anh là CEO tập đoàn Hắc Thạch, hai người với tư thế như thế này ở cùng nhau, bị người thấy được lời đồn đại không biết sẽ như thế nào đây?

“Anh không muốn buông đấy, vậy thì sao?” Anh vô lại nói.

Đồng Tử Du tỉnh táo nhìn anh, vẫn như năm đó không sợ hãi: “Bạch Mộ Hiên, anh không phải nếu chơi……Ngô……”

*tung hoa* hôn rồi……….

Toàn bộ lời cô muốn nói đều bị anh nuốt trọn. Anh ghét khi cô tỉnh táo nhưng anh lại vô cùng thích cô giống như con mèo nhỏ giơ móng vuốt, thật đáng yêu và hoạt bát.

Đồng Tử Du chưa hề bị người nào hôn qua như vậy, cô nghĩ không có người phụ nữ nào sẽ có kinh nghiệm bị một người đàn ông không thân quen lắm cường hôn. Hai tay của cô vung loạn, nhưng vẫn không địch lại với sức lực của anh, Đúng như lời của cha nói, cô bị ăn đến sít sao.

Áp lực trên môi biến mất, đôi môi nhỏ nhắn hồng hồng, hai mắt cô trừng lớn.

“Thế nào, là lần đầu tiên?” Anh cười nói, giống như chưa từng làm chuyện gì quá phận.

Cô có chết cũng không thừa nhận đây là nụ hôn đầu của mình: “Không phải!” Cô nói theo cảm tính.

“Vậy sao? Kia anh ta không nói cho em biết khi hôn nên nhắm mắt sao?” Anh hỏi ngược lại.

Căn bản cũng không có “anh ta” tồn tại.

Đồng Tử Du mặt lạnh: “Hôn đủ rồi thì buông tôi ra.” Lửa giận bị che giấu dưới bề ngoài tỉnh táo. Cô nhớ đã từng đọc qua một quyển sách nói rằng: “Khi một người cố ý muốn chọc giận bạn thì ngàn vạn lần đừng tức giận, như vậy chỉ khiến đối phương đắc ý mà thôi”, cho nên cô không thể tức giận.

“Em như vậy thật không đáng yêu.” Bạch Mộ Hiên cau mày, không thích cô nhìn anh với ánh mắt nhìn người xa lạ, trên môi còn vương lại hương vị của cô, anh vô thức đưa tay lên sờ.

Đồng Tử Du kinh sợ(kinh ngạc, sợ hãi), nghĩ đẩy anh ra rồi mau chóng rời đi thế nhưng anh lại không hề nhúc nhích.

Cho là cùng lắm thì chỉ có nụ hôn vừa rồi, lại không nghĩ rằng anh sẽ công kích đợt hai, cô ngây ngốc mở miệng, mặc cho anh xâm nhập vào.

Không giống lần đầu tiên hôn, lần này không phải là lướt qua rồi dừng lại, không chỉ đơn thuần là môi với môi. Anh hôn sâu hơn, đầu lưỡi linh hoạt như nhà thám hiểm thấy vùng đất mới, đồng thời không quên muốn cô cùng thưởng thức.

Lưỡi của anh vừa nóng lại vừa mềm, cô giật mình khi thấy đầu lưỡi mình tê dại, trên lưỡi có dây thần kinh mẫn cảm truyền đến sâu trong lòng cô, thúc đẩy cô nhắm mắt lại.

Tay của anh ôm hông cô khiến cho giữa hai người không có cự ly, ngực cô dính chặt với lồng ngực anh, không thể nhúc nhích. Mà như vậy càng giúp anh dễ dàng xâm nhập, liếm lấy cái cổ mảnh khảnh của cô, mang đến cho cô cảm giác khó chịu muốn ngọ nguậy, lại không hề biết hành động như vậy càng gợi tình trong anh.

Hôn quá sâu khiến cho cô có chút sợ hãi, cô khó chịu ‘ưm’ lên thành tiếng. Anh lúc này mới thả cô ra, nở nụ cười tà ác: “Tử Du thân yêu, em thích anh hôn như vậy sao?”

Đồng Tử Du bắt đầu tưởng niệm chàng trai trầm tĩnh ngồi một mình trên xe năm xưa, tối thiểu khi đó anh cũng không biến thái như bây giờ. Đồng Tử Du mềm yếu vô lực, hoa dung thất sắc(4), lấy lại tinh thần đẩy anh ra.

(4)có nghĩa là khuôn mặt mất đi vẻ đẹp vốn có nhưng mình thấy để nguyên hay hơn.

Lần này anh buông cô ra, cô chạy nhanh, không còn ưu nhã, không còn cao quý, cô chỉ muốn rời xa anh thật nhanh.

Cho đến khi con mồi đã đi ra khỏi tầm mắt, Bạch Mộ Hiên mới thu hồi ánh mát nồng đậm tình cảm. Chậm chạp hướng tới một góc, không có gì ngoài dự kiến nhìn thấy một bóng dáng lén lút trốn ở trong góc.

“Lấy ra.” Bạch Mộ Hiên lạnh nhạt nói.

“Tôi…….” Đại khái là ký giả mới vào nghề, anh ta bị dọa đến nỗi phải giao máy chụp ảnh ra.

Bạch Mộ Hiên lấy máy, cẩn thận nhìn, chợt cười: “Chụp rất tốt.”

Một đôi nam nữ thâm tình ôm hôn, góc độ chụp cũng rất đẹp, một chút cũng không nhìn ra Đồng Tử Du đang kháng cự.

Anh đưa máy chụp ảnh trả lại cho tay ký giả, tay vỗ vỗ vai hắn sau đó rồi đi.

Chỉ vậy thôi? Tổng giám Bạch có ý tứ là anh có thể ban bố những hình ảnh này, hơn nữa nên thêm mắm dặm muối? Là ý này sao? Tay ký giả rơi vào trầm tư, một lát sau anh lộ ra nụ cười.

Đúng vậy, Tổng giám Bạch chính là có ý này!