Bối Phụ Dương Quang

Chương 125






Đái Hi vặn nhỏ đèn ngủ, lấy một cuốn sách ra đọc giết thời gian, nhìn chằm chằm mấy con chữ hồi lâu, thế mà một chữ y cũng chẳng nhìn ra được chữ gì.

Nghe tiếng hô hấp nhè nhẹ của Giải Ý, trong lòng y bỗng bức bối không chịu nổi. Từ khi chia tay tình nhân đầu tiên cũng là tình nhân duy nhất đến giờ, y đã hơn mười năm chưa có tình sự. Nhiều như vậy năm trôi qua, y chẳng bao giờ động tình, sinh hoạt tuy rằng khô khan, cũng không khổ sở. Lúc này tình thâm như biển, người mà y yêu lại ở ngay bên cạnh, muốn y cố nhẫn nại, thực sự không khác nào bị thiêu trong hỏa lò. Nhưng Giải Ý đã minh xác biểu thị hiện nay không thể tiếp thu cảm tình y, y tự nhiên không thể miễn cưỡng hắn.

Một đường đi từ đó tới nay, mỗi đêm bọn họ đều là cùng phòng mà không cùng giường, y cũng chẳng có cử chỉ gây rối gì, Giải Ý đối y thập phần yên tâm, tuyệt không biết y mỗi tối đều phải dùng biết bao nghị lực mới có thể khống chế chính mình không vươn tay sang. Trời tối rất nhanh, đồng thời mưa bắt đầu rơi tí tách.

Đái Hi nhìn cửa sổ, cảm thấy khí lạnh nhè nhẹ tràn vào. Y cảm giác một chút bất ổn, vội vã coi Giải Ý đắp chăn có đủ ấm không.

Vừa tiến đến gần, y liền phát hiện, mặt Giải Ý đỏ lên một cách không bình thường, tim không khỏi nhảy vọt một cái, vươn tay sờ trán hắn.

Giải Ý phát sốt, hơi thở nóng rực, cái trán nóng hổi.

Đái Hi lập tức tìm thuốc. Cân nhắc đến trạng huống thân thể Giải Ý, lần này y mang theo không ít thuốc. Lấy thuốc giảm sốt cùng thuốc trị cảm mạo ra, rót ly nước, y nhẹ nhàng ôm lấy Giải Ý, lây lây hắn, ghé vào lỗ tai hắn gọi: “Dennis, tỉnh tỉnh, nào, uống viên thuốc nào.”

Qua một hồi lâu, Giải Ý mới mơ mơ màng màng mở mắt.

Ngọn đèn ảm đạm mông lung, ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi mơ hồ, khiến hắn phảng phất thân ở mộng cảnh. Còn con người trước mắt này, chính là Dung Tịch mà hắn yêu nhất. Ánh mắt Dung Tịch cũng ôn nhu như vậy. Trong mắt tất cả đều là quan tâm.

Giải Ý si mê mà nhìn, cả người phảng phất bị hỏa thiêu, nhiệt huyết trong thân thể sôi trào, làm tâm thần hắn mê muội. Hắn cúi đầu nỉ non: “Tịch, ngươi đã trở về? Đừng đi. Đừng rời khỏi ta.”

Đái Hi nhìn nhãn thần hắn, nghe hắn yếu ớt cầu xin, bỗng nhiên lệ nóng doanh tròng. Y miễn cưỡng khống chế chính mình, ôn nhu nói: “Được, ta không đi, ngươi uống thuốc trước đã.”

Giải Ý cảm thấy rất vui mừng, phi thường hợp tác, đem thuốc uống hết.

Đái Hi cẩn thận đặt hắn lại trong chăn, xoay người đi cất ly nước.

Giải Ý nắm chặt cánh tay y không tha, Một mực nói: “Tịch, đừng đi, đừng bỏ lại ta một mình…”

Đái Hi bất đắc dĩ, đành đem ly nước bỏ lên đầu tủ, nhẹ nhàng ngồi lên giường cùng hắn. Giải Ý hài lòng mà dựa sát vào y. Trong mông mông lung lung nghĩ tư thế có chút sai, thế nào cũng không dễ chịu, liền thì thào: “Tịch, ôm ta với.”

Đái Hi đau khổ duy trì bản thân sắp đến cực hạn. Y chỉ muốn bùng phát, không bao giờ phải khắc khổ ức chế chính mình nữa. Coi như là thế thân, y cũng không muốn nhìn thấy Dennis thương tâm như vậy.

Y cởi y phục, dựa sát lại, ôm chặt lấy Giải Ý. Giải Ý cảm giác được thân thể lành lạnh dán sát vào chính mình, làm tan đi cơ thể đang nóng rần lên của bản thân, cảm giác thập phần thoải mái. Cánh tay hắn ôm lấy y, bên môi xuất hiện một nụ cười nhè nhẹ, nhỏ giọng nói: “Tịch, ngươi rốt cục đã trở về, ta rất nhớ ngươi, rất nhớ ngươi, nhớ ngươi ôm ta, yêu ta, chúng ta vĩnh viễn cùng một chỗ….” Nói đến đó, đôi mắt đóng chặt của hắn nhỏ lệ.

Đái Hi tâm như nức ra, nhịn không được hôn tới lên hai mắt hắn.

Giải Ý cảm giác được đôi môi ôn nhu, không khỏi ngửa đầu, dùng môi tìm kiếm môi y.

Đái Hi do dự, giữa tránh và không tránh giằng co qua lại.

Tại lúc thân thể y đang giao tranh với lý trí, đôi môi nóng hổi của Giải Ý tìm được đến má y. Hắn thân thiết hôn lên, đôi môi mềm mại nhẹ nhàng lướt qua mặt Đái Hi, cuối cùng tìm được môi y.

Trong đầu Đái Hi nổ ầm một tiếng, lý trí nhất thời bị đánh tan.

Từ nay về sau tất cả đều không hề bị y khống chế nữa.

Tay Giải Ý rất tự nhiên lướt qua bên hông y, đôi tay như lửa vuốt ve thân thể y. Hắn dây dưa với y một lúc lâu, không ngừng nhẹ giọng nỉ non: “Tịch, ngươi đừng đi, đừng đi, ta muốn ngươi, ta muốn ngươi…”

Trong lòng Đái Hi lửa từng ngọn từng ngọn cháy lên, trong mê loạn tay nhẹ nhàng cởi áo Giải Ý, chút bất tri bất giác hai người đã lột trần như trứng gà.

Giải Ý từ từ nhắm hai mắt, hắn vẫn đang trong mộng cảnh của mình. Hắn cảm thấy Dung Tịch ôm bản thân, tựa như đêm hắn mới tới Islamabad, dường như trong lòng Dung Tịch có chút do dự, thân thể không có thêm hành động nào, nửa ngày không hề động. Hắn cười rộ lên, một bên khẽ cắn môi Dung Tịch, một bên ôn nhu mà nói: “Tịch, ngươi có phải lại đang miên man suy nghĩ gì hay không? Đến đây đi, xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim, ngươi sẽ không do dự như trước đây hoài đấy chứ?”

Đái Hi chưa từng có thấy Giải Ý như vậy, gương mặt hắn ửng đỏ, môi mang tiếu ý dí dỏm, khả ái mà dây dưa y, ôn nhu mà mê hoặc y, làm tâm y động tình, không thể khống chế dục vọng được nữa.

Rốt cục, y buông hai tay chống đỡ thân thể, chậm rãi nằm xuống, ôm chặt lấy thân thể làm y nhớ mong rất lâu này, mật mật mà hôn lên chóp mũi, đôi môi mỏng cùng cái cổ thanh mảnh, mút lấy hầu kết, xương quai xanh, nhũ tiêm, thắt lưng, cuối cùng y chậm rãi ngậm lấy phân thân hắn.

Giải Ý nhẹ nhàng mà rên rỉ, thân thể dần dần căng thẳng, rốt cục tình dịch nóng bỏng phun trào.

Đái Hi ngồi thẳng dậy, nhìn gương mặt tinh mịn đầy mồ hôi của Giải Ý, cảm giác thấy dục vọng bản thân đã căng đến đau nhức không ngớt. Y để gối đầu dưới thân Giải Ý, dùng dục dịch cẩn thận làm trơn, nhẹ nhàng mà xoa xoa thắt lưng hắn, lúc này mới chậm rãi đi vào thân thể hắn.

Giải Ý đang phát sốt, cơ thể ngoại trừ chặt càng thêm nóng như nước sôi, hầu như muốn đem Đái Hi hòa tan lập tức. Hắn từ từ nhắm hai mắt, nhẹ nhàng mà rên rỉ, thân thể tha thiết bao lấy dục vọng Đái Hi, cường liệt mời gọi y đi sâu vào bản thân, muốn cùng y kết hợp thành nhất thể.

Đái Hi chậm rãi luật động, khoái cảm như xuân triều cấp bách vọt tới, nhịn không được than nhẹ ra.

Ngoài phòng tiếng mưa rơi càng thêm nhanh, phảng phất trống trận thúc giục, thôi động kích tình trong máu y.

Tiết tấu y xông tới càng lúc càng nhanh, lực đạo càng lúc càng lớn. Cao trào tràn ngập, khiến y khó có thể tự kềm chế. Ngọn đèn mờ ảo trong phòng, bên tai là tiếng rên rỉ tiêu hồn, y gấp gáp thở, hung hăng xông tiến, ôm chặt hắn, từng đợt từng đợt cuồng dã, đem bản thân cùng hắn đưa lên đỉnh điểm.

Giải Ý chỉ cảm thấy thiên toàn địa chuyển, lúc cao trào bạo tạc, ý thức càng thêm mơ hồ.

Đái Hi phun trào xong cư nhiên không chấm dứt, vẫn tiếp tục tại nơi trong thân thể nóng bỏng xông pha chiến đấu. Phân thân y vẫn như cũ cứng rắn như sắt, khát cầu sóng triều khoái cảm, không thể dừng lại.

Trong tiềm thức Giải Ý nghĩ rất thoải mái rất hài lòng, tại điên cuồng tấn công của y gián đoạn mà rên nhỏ, bên môi vẫn mang theo lúm đồng tiền thỏa mãn.

Đái Hi hãm sâu tại vũng bùn ***, như nắng hạn gặp mưa, tham lam thỏa mãn. Y phảng phất cả người đều phiêu phiêu trên mây, đã chẳng biết thân ở nơi nào. Một tia tê dại như mạng nhện cấp tốc dọc theo kinh mạch toàn thân khuếch tán, xoa nắn trái tim y, đè ép lý trí y, khiến y trong trùng kích kịch liệt không ngừng mà co giật, hít thở không thông.

Qua thật lâu thật lâu, y bị phong ba từng trận từng trận cuốn đến tận thiên không, rốt cục trong vui sướng cực độ vỡ toang thành mảnh nhỏ. Theo một trận tê thật dài, y ngã vào trên người Giải Ý mồ hôi ròng ròng chảy.

Giải Ý không phát ra tiếng nào, cực độ uể oải sau cao trào đã khiến hắn lâm vào mê man.

Đái Hi ôm hắn, thở hổn hển, một lát mới dần dần bình tĩnh trở lại.

Một đêm đã qua, mộng ảo tràn ngập mê ly, khiến Đái Hi hốt hoảng, thân hoàn toàn ở tận nơi nào, lại càng không biết kế tiếp nên làm cái gì. Y miễn cưỡng lấy tay tắt ngọn đèn duy nhất đi, cảm thấy mỹ mãn mà ôm Giải Ý, trong bóng đêm nặng nề ngủ.

Bên tai tất cả đều là tiếng mưa rơi mật mật, phảng phất bên gối, tiếng mưa như an ủi bọn họ.



Kết cục B