Bối Phụ Dương Quang

Chương 27






Trời vừa sáng, Lâm Tư Đông liền lặng lẽ rời giường, lái xe ra ngoài mua cháo Bát Bảo về, bỏ vào nồi cơm điện giữ ấm, lại để sẵn một lọ thuốc dạ dày trên đầu tủ giường ngủ mới vô thanh vô tức mà ly khai.

Y đến sân bay không lâu sau thì chuyến bay từ Thượng Hải vừa hạ cánh.

Từ bề ngoài mà xem, Văn Huy với Lâm Tư Đông khác nhau một trời một vực, Văn Huy vóc người thon gầy, tư văn nhã nhặn, căn bản nhìn không ra người này giống Lâm Tư Đông chỗ nào, loại người cường hãn dám nghĩ dám làm.

Lão chiến hữu gặp mặt, tự nhiên là ôm nhau thấm thiết. Lâm Tư Đông vỗ vỗ lưng lão chiến hữu, cười nói: “Nhìn qua khí sắc rất tốt, gần nhất làm ăn tốt không?”

“Cũng không tệ lắm.” Văn Huy cũng cười. “Tiền nhiều, người cũng tác quái. Ủy thác chúng ta điều tra ngoại tình càng lúc càng đông. Còn có thời gian ly hôn muốn điều tra tài sản, ủy thác giúp đỡ các việc cũng không ít. Kiếm cũng được nhiều, không nguy hiểm nhưng lại nhàm.”

Lâm Tư Đông buồn cười mà lắc đầu, xách dùm hắn cái túi du lịch. Hai người liền đi ra ngoài.

——————-

Dọc theo đường đi bọn họ cũng không đề cập đến chuyện Giải Ý, đến tận khi đi đến khách sạn Lâm Tư Đông đã đặt trước, Văn Huy mới thu lại dáng cười.

Đây là một gian phòng ngắm cảnh biển, hai người ngồi ở bên cửa sổ, có thể thấy hoa viên ngoài cửa sổ cùng biển rộng cách đó không xa.

Huy móc một xấp văn kiện trong túi ra, từng cái từng cái đặt ra ngoài, vừa đặt vừa nói: “Giải Ý tất nhiên là người Thượng Hải, tại Thượng Hải sinh ra, tại Thượng Hải lớn lên, xuất thân thư hương dòng dõi, mẫu thân là hoạ sĩ, phụ thân là kỹ sư, đệ đệ Giải Tư đang ở đại học Yale ở Mỹ học luật, gia thế bối cảnh đều đường hoàn. Hắn từ nhỏ theo mẫu thân học quốc hoạ, rồi vào trung học thuộc viện mỹ thuật Thượng Hải học nhưng sửa thành học tranh Âu Tây, sau lại đạt thành tích ưu tú vô cùng tiến vào mỹ thuật học viện trung ương khoa tranh sơn dầu. Tại trong trường họ, hắn rất có danh, bởi vì tài hoa hơn người, lớn lên lại phiêu lượng, người theo đuổi hắn đông vô kể, bất quá có người nói hắn ngạo khí, cũng không quá để ý người khác, đại khái do tính tình nghệ thuật gia vốn thế.”

Lâm Tư Đông nhìn tư liệu đưa qua, vừa nghe vừa gật đầu.

“Đoạn thời gian này cũng không có gì nhiều để nói, thanh niên mà, đều là như thế, rất bình thường.” Thanh âm Văn Huy vẫn rất bình tĩnh. “Giải Ý tốt nghiệp thì về Thượng Hải, trong một năm có thay đổi công tác vài lần. Hắn vẽ áp-phích cho một công ty Nhật Bản, trong ngành điện ảnh thì làm nghề trang trí, vào trong công ty quảng cáo thì làm thiết kế. Thời gian này, hắn vẫn như cũ rất phiêu lượng, nhưng khí chất đơn thuần. Hắn tâm cao khí ngạo, thủy chung không chịu cúi đầu hiện thực, bất quá không giống người thường cũng sẽ không đi con đường thường mà thôi.” Nói đến đây, Văn Huy mỉm cười.

Đoạn thời gian này của Giải Ý cũng không có cái gì nhưng Lâm Tư Đông có thể tưởng tượng. Một nam hài tử phiêu lượng, dáng vẻ thư sinh, đơn thuần thì bị người ghen ăn tức ở đến cỡ nào, bất quá rốt cuộc tuổi trẻ, rất nhanh sẽ đứng dậy, thay đổi việc làm, thế là lại phơi phới như cũ. Y nghĩ đến dáng dấp khả ái khi đó của Giải Ý, không khỏi nở nụ cười.

Huy lại lấy ra một phần tư liệu nữa, dáng cười liền biến mất.

“Một năm sau tốt nghiệp, hắn vào làm tại bộ thiết kế ở một công ty nội thất. Ở chỗ này, tài hoa hắn phát huy mạnh mẽ, hộ khách phi thường thích ý tưởng cùng phong cách thiết kế của hắn, công ty này cũng vì thế mà làm bắt được không ít công trình.” Thanh âm Huy càng lúc càng nặng nề. “Bất quá, công ty này lúc đó đều là nhận công trình đơn giản, chủ yếu là tu sửa gia đình. Lão bản muốn một đại hạng mục, một bước lên trời. Chỉ là, bọn họ thực sự không có thực lực này, trước giờ chưa làm đại công trình này, đương nhiên cạnh tranh không được đại công ty. Lão này cũng không làm được việc gì tốt đẹp, muốn đi đường ngang ngõ tắt. Cũng không biết lão nghe từ đâu, biết có một lão bản công ty bất động sản thích nam hài tử, lão nghĩ kế hẹn tiểu tử đi thương lượng sinh ý, còn mang theo Giải Ý. Hỗn đản quả nhiên vừa thấy hài tử này liền trắng mắt ra, lập tức cái gì cũng thương lượng được. Ngày thứ hai, tiểu tử này hẹn lão, đi thẳng vào vấn đề mà đưa ra điều kiện, chỉ cần được như nguyện, công trình liền giao cho bọn họ.”

Mặt Lâm Tư Đông trầm xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Huy chờ nói tiếp.

Huy đem xấp tư liệu kia đưa cho y, thở dài: “Giải Ý cứ như vậy bị lão bản hắn bán. Gã kêu Giải Ý đi đưa cho tên hỗn đản này tư liệu của công ty, cho hắn địa chỉ biệt thự của tiểu tử. Tiểu tử này cũng không phải dân chơi bình thường, thằng khốn ấy muốn chơi cả đàn, ngày đó tìm bốn đứa hồ bằng cẩu hữu thường chơi với nhau lại. Giải Ý vừa đến, liền bị năm đứa vây khốn.”

Sắc mặt Lâm Tư Đông trở nên tái nhợt.

Thanh âm Huy có điểm trầm thấp: “Trong đó có người mê rượu, ta phải quá chén hắn mới moi ra được những chuyện này. Tiểu tử này lòng vẫn nhớ kỹ hài tử kia, nói đó là người phiêu lượng nhất mà hắn từng gặp. Chúng nó vốn không xem chuyện này là gì, nói cái gì mọi người đều là nghĩa khí, một người thấy được phiêu lượng nam hài đương nhiên hẳn là chiêu đãi bằng hữu, đem người tới, cả đám cùng nhau cưỡng ***, bất quá cũng là trò chơi, thịnh yến cộng đồng hưởng thụ con mồi.”

Lâm Tư Đông nắm chặt tay, mắt như tóe lửa.

“Chúng nó giày vò hắn một ngày một đêm, đem hắn làm bất tỉnh vài lần, sau lại sợ tai nạn chết người, lúc này mới dừng tay.” Văn Huy thở dài một hơi. “Chúng nó có tiền, có quyền, việc này quậy lên thì xấu mặt, Giải Ý đại khái cũng nghĩ thế nên lui, làm không tốt chuyện này, bản thân e rằng thân bại danh liệt, cuối cùng hắn không báo cảnh sát, cũng không quay về công ty, ly khai Thượng Hải, tới Hải Nam, trốn tới chân trời góc biển, tất cả bắt đầu lại.”

Lâm Tư Đông đập một cú mạnh lên bàn: “Một lũ hỗn đản, ta nhất định không tha cho chúng.”

Huy nhìn y, nghiêm túc mà nói: “Tư Đông, hài tử này trước đây bị thương không nhẹ, lại không thể nói với người khác, chỉ có thể để ở trong lòng. Khi đó hắn mới hai mươi ba tuổi, có thể một mình cố gắng như thế, thực sự không dễ dàng. Ngươi nếu thật tâm thích hắn, tốt nhất phải chờ hắn.”

“Ta sẽ chờ.” Lâm Tư Đông gật đầu. “Ta thực sự rất thích hắn. Ngươi cũng biết tính ta rồi, chỉ cần là người ta thích, ta nhất định đối hắn phi thường tốt.”

“Vậy được.” Văn Huy cười rộ lên. “Được rồi, ngươi ủy thác việc cho ta đến đó là kết thúc, cái này xem như xong rồi.”

“Ừ.” Lâm Tư Đông nhè nhẹ gõ bàn, suy tư một lát, rồi quay lại Huy nói. “Huy tử, ngươi làm rất khá. Ta muốn ủy thác cho ngươi công tác tiếp theo.”

“Được.” Văn Huy tựa hồ cũng biết y muốn làm gì, lập tức sảng khoái gật đầu.

Lâm Tư Đông chỉ chỉ ảnh chụp trên bàn: “Mấy thằng này, một người cũng không bỏ, toàn bộ biến mất. Việc phải làm sạch sẽ lưu loát, nhất là không được dính líu tới Giải Ý.”

“Không thành vấn đề.” Văn Huy định liệu trước. “Làm việc như thế mới đã ghiền, mấy huynh đệ của ta dạo gần đây luôn chỉ là bắt thông ***, thực sự ngấy tận cổ, đây coi như hoạt động tay chân một chút.”

“Tốt.” Lâm Tư Đông lúc này mới thoáng bình tĩnh một ít. “Phí dụng toàn bộ ta phụ trách, ngươi xem cần bao nhiêu?”

Huy suy nghĩ một hồi rồi đáp: “Muốn làm thần không biết quỷ không hay thì ít ra cũng phải năm mươi vạn.”

Lâm Tư Đông lập tức đồng ý: “Ta đưa trước một trăm vạn, sau đó nếu như chưa đủ, ngươi lập tức nói cho ta biết, ta sẽ đưa thêm.”

“Được.” Văn Huy cũng không khách khí.

“Tốt nhất làm xong trong vòng một tháng.” Lâm Tư Đông cắn răng. “Lũ vương bát đản này, một ngày ta cũng không muốn để chúng tiếp tục tồn tại.”

“Ngươi đừng vội, chờ ta bố trí một chút.” Văn Huy cười nói. “Ta bảo chứng một tháng là xong.”

“Tốt.” Lâm Tư Đông lập tức gọi điện thoại cho công ty, đem số tài khoản Văn Huy cho nhân viên, kêu nàng lập tức chuyển một trăm vạn đến Thượng Hải.

Buổi trưa, y mời Văn Huy ăn rồi đưa lão chiến hữu đi thăm bằng hữu chỗ này chỗ kia, sau đó về biệt thự.

Hắn không dám gọi điện thoại về, sợ Giải Ý còn đang ngủ, không muốn đánh thức hắn.

———————–

Mở cửa, trong phòng trống không.

Y kiểm tra một chút, Giải Ý không ở trong phòng làm việc của hắn. Y liền trực tiếp lên lầu hai.

Trên bàn tại phòng sinh hoạt, đầu cắm nồi cơm điện đã rút, trong nồi cháo cũng chỉ còn một chút làm y thật cao hứng.

Đi vào phòng ngủ, Giải Ý còn đang ngủ trên giường.

Lâm Tư Đông bỗng nhiên nhớ tới lời đêm qua của hắn “Ta mệt, mệt cực kỳ…”, nhất thời càng thêm yêu thương.

Hắn nhẹ nhàng nằm lại gần, nương theo ánh sáng nhàn nhạt ngoài cửa, ôn nhu mà vuốt ve gương mặt người đang ngủ.

Con người sạch sẽ tinh xảo như thế lại phải chịu sự chà đạp như vậy, thực sự quá đáng tiếc. Y nghĩ ngợi, nhịn không được nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, trằn trọc triền miên.

Qua một hồi lâu, chờ môi y hơi ly khai, Giải Ý nhẹ giọng nói: “Ngươi đã trở về.”

Lâm Tư Đông dừng lại một chút, nhìn hắn, hắn vẫn đang nhắm mắt, gương mặt đã bình tĩnh trở lại, hiển nhiên thân thể đã không hề khó chịu nữa, liền hài lòng mà hôn môi hắn, ôn nhu mà nói: “Đúng vậy, ta đã trở về.”