Bối Phụ Dương Quang

Chương 35






Lâm Tư Đông rút lấy báo cùng tư liệu trên tay Giải Ý ra, đem vào nhà bếp thiêu hủy, rồi lập tức đem đĩa CD từ đầu máy, đập nát thành mảnh nhỏ, ném vào thùng rác.

Giải Ý nhìn cử động của y, vẫn không nói gì.

Lâm Tư Đông quay đầu nhìn về phía hắn, cười nói: “Mọi chuyện như mộng xuân một chút cũng không có giấu vết gì.”

Giải Ý bị thuyết pháp rất không thỏa đáng của y đùa mà nở nụ cười, nhưng không có sửa chữa.

Lâm Tư Đông thoải mái mà vặn người một cái, cười hì hì: “Ta đói bụng rồi, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm đi.”

Giải Ý mỉm cười gật đầu, cùng hắn đi ra ngoài.

————————

Cạnh biển có một quán ăn hải sản, hơn phân nửa là nhà sàn mộc chế, bốn phía rộng rãi thoải mái, có thể thấy hải dương mênh mang. Hai người đi lên cầu thang bằng gỗ, ngồi gần lan can, tùy tiện kêu vài món thức ăn.

Mặt trời chiều ngã về tây, tại trên biển đã hiện vạn đạo quang ảnh, sóng biển trong veo vỗ nhẹ rì rào, ánh lên chút kim sắc, ngoài khơi xa xa có một chiếc thuyền đang lướt đi trên sóng, phảng phất như một chiếc thuyền đồ chơi, tại trên biển nhẹ trôi, đi rất chậm.

Tất cả đều giống như mộng ảo.

Trong khi chờ món ăn được đem lên, bọn họ nhịn không được đi xuống lầu, đứng ở cạnh biển, dõi mắt trông về phía xa.

Gió biển thổi vào mặt họ. Tóc Giải Ý trong gió phất phới bay bay, như một lá cờ đen tung bay trước gió. Hắn xuất môn thì mặc một bộ hưu nhàn áo khoác rộng thùng thình, lúc này bị gió thổi bạt ra sau, nhìn thật như phiêu dật hào hiệp. Hắn vai rộng, eo nhỏ, đường cong ưu mỹ, chiếc quần jean đang mặc càng làm tôn lên đôi chân thon dài thẳng tắp, mị lực mê người tản mát.

Lâm Tư Đông nhìn cuộn sóng thao thao ở biển rộng, thật lâu không nói.

Giải Ý nhắm mắt lại, cảm thụ được ngọn gió thanh lương thổi qua mặt, cũng không nói gì.

Một lát sau, Lâm Tư Đông thân thủ ôm thắt lưng hắn, ghé vào tai hắn nói nhỏ: “Tiểu Ý, ta đặc biệt thích biển rộng, bởi vì biển rộng vĩnh viễn không thể chinh phục được, nó là khiêu chiến thật lớn đối với con người.”

Giải Ý tựa vào người y, nhẹ giọng hỏi: “Vì sao tập đoàn ngươi lại gọi là “Hoan nhạc”?”

“Êm tai chứ?” Lâm Tư Đông hài lòng hỏi, biểu tình như một hài tử.

“Êm tai.” Giải Ý mỉm cười gật đầu.

“Ta đã rất nhiều gian nan khổ cực rồi. Khi ta rốt cục có công ty của chính mình thì ta chỉ mong muốn sau này khi còn sống đều khả dĩ cùng hoan nhạc (vui sướng) làm bạn.” Y mỉm cười, thả Giải Ý ra, kiên định mà dang rộng chân, ngửa đầu lên trời, tựa như đang hấp thụ tinh hoa thiên địa nhật nguyệt.

Giải Ý nhìn thân ảnh cao to đứng thẳng ngạo nghễ của y trước biển rộng, ngực không khỏi một tia rung động.

Qua một hồi lâu, Lâm Tư Đông quay đầu cười nói với hắn: “Tiểu Ý, vẽ cho ta một bức về biển được không?”

Giải Ý lập tức gật đầu: “Được.”

Lâm Tư Đông vì hắn làm một việc lớn như vậy, làm chỉ bảo hắn một yêu cầu nhỏ như thế, hắn đương nhiên sẽ không cự tuyệt.

Bữa cơm này hai người đều ăn rất khoái trá. Lâm Tư Đông ý còn chưa hết, lôi kéo hắn ra bãi cát, ngồi vào ghế chủ quán đặt trên bãi, nghe thanh âm hải triều, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm.

Bầu trời đêm nay đã có một vầng trăng tròn nho nhỏ, phảng phất gần như trong suốt, phóng ra lượng lệ quang mang.

“Hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng thử thì (1).” Lâm Tư Đông du dương thì thầm, lập tức nhìn về phía Giải Ý. “Chính là chỉ lúc này nhỉ?”

“Phải.” Giải Ý cười gật đầu.

Lâm Tư Đông hắc hắc cười nói: “Sau này nhất định trau dồi kiến thức, khiến ngươi vui.”

Giải Ý rốt cục cười ra tiếng: “Ta xác thực rất hài lòng.”

Ngồi tại nơi này đến tận nửa đêm thì pháo hoa bắt đầu bắn, Lâm Tư Đông mới ôm lấy vai Giải Ý, đi qua nhai đạo vắng vẻ, trở lại biệt thự.

—————————

Trong không khí tất cả đều là vui mừng nhàn nhạt, nhưng toàn bộ khu biệt thự vẫn đang an tĩnh vô cùng.

Lâm Tư Đông mở TV, xem văn nghệ cuối năm.

Tiếng chuông năm mới vang lên, y nhìn về phía Giải Ý, nhẹ giọng cười nói: “Năm mới tới rồi.”

Đuôi mày, đáy mắt Giải Ý tất cả đều là dáng cười, chủ động hướng người ra phía trước, hôn lên môi y.

Lâm Tư Đông nhất thời kích động không gì sánh được, máu toàn thân lập tức sôi trào. Y ôm chặt lấy hắn, mạnh mẽ mà hôn lại, thuận thế đưa hắn đặt ở sofa.

Giải Ý nhiệt liệt cùng y quấn quít cùng một chỗ, tùy ý để tình triều bao phủ toàn bộ.

Đêm hôm ấy, Lâm Tư Đông vui sướng hơn bao giờ hết.

Thân thể Giải Ý rất đẹp, mỗi lần làm tình với hắn đều rất tiêu hồn, nhưng Giải Ý chưa từng thật tình yêu y, y cũng biết thế, không phải vậy y đã không tốn nhiều sức lực lấy lòng Giải Ý như thế. Y đã chiếm được thân của Giải Ý, càng khiến y thêm tham lam mà khát vọng tâm Giải Ý.

Kỳ thực y cũng không hiểu thế nào là yêu chân chính, trước đây cùng lên giường với y, ngoại trừ thê tử y, trăm phần trăm đều vì tiền y, lúc nào cũng luôn miệng nói yêu y, thế nhưng y là người từng trải, lòng cũng rất rõ điều này. Tất cả những điều đó đều chỉ là lời ngon tiếng ngọt mà thôi, nửa điểm cũng không có thể tin được, đến cuối cùng mọi người chiếm được tiền rồi, mọi sự cũng kết thúc.

Chỉ có Giải Ý, tuy rằng cùng y lên giường, dọn lại đây ở với y, bất quá cũng chỉ là khuất phục dưới sự tử triền lạn đả của y. Hắn không phản kháng, nhưng cũng không chủ động. Hiện tại Lâm Tư Đông không dám nghĩ hắn sẽ lập tức yêu mình, nhưng y chỉ cần người mình thích chủ động một chút thôi, đã khiến ngực y vui mừng biết bao, tự nghĩ hai người đã trở nên lưỡng tình tương duyệt mà ôm chặt lấy người kia.

Tối nay, lần đầu tiên Giải Ý chủ động trên giường như thế, thoáng trêu chọc như thế, liền khiến Lâm Tư Đông huyết mạch sôi sục, không khống chế được. Thân thể trẻ trung, mềm mại lại cứng cỏi, tại kích tình tản mát ra hương thơm mê người, khiến y càng thêm đắm say trong đó, không thể tự thoát ra được. Rên rỉ không hề ức chế từng tiếng từng tiếng vang lên càng khiến cho y ý loạn tình mê.

Y nhìn vào đôi mắt nồng ấm kia, nhìn gương mặt ửng đỏ kia, nhìn da thịt trơn bóng kia, chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới đều hôi phi yên diệt, không hề tồn tại nữa. Nơi đây chỉ còn bọn họ hai người tại thiên đường, sung sướng vô biên.

Giải Ý cùng y cuồng hoan cả đêm, đến tận khi ánh rạng đông năm mới xuất hiện tại phía chân trời, lúc này mới kiệt sức mà mê man chìm vào giấc ngủ.

Thịnh yến sung sướng lần này tựa hồ đem tất cả thống khổ lẫn hắc ám tích tụ trong lòng hắn tiêu trừ toàn bộ, khiến hắn có thể thoát thai hoán cốt, lòng trở nên nhẹ nhàng khoan khoái, không còn vướng bận gì nữa.

Lâm Tư Đông thoả chí tràn trề, phóng túng dục vọng bản thân, tế bào toàn thân đều sảng khoái tới cực điểm. Bình sinh lần đầu tiên y mới kinh hỉ mà thưởng thức tư vị cực lạc của chân chính lưỡng tình tương duyệt, cảm thấy mỹ mãn vô cùng.

Ôm lấy Giải Ý ngủ thẳng tận chiều, y mới bị tiếng bụng đói kêu tỉnh.

Lâm Tư Đông lung tung chiên trứng, thần tốc đem lên, cùng Giải Ý phân ra ăn. Hai người đều rất đói, cảm thấy cơm hôm nay ngon hơn bất cứ thứ sơn hào hải vị nào, lang thôn hổ yết mà nuốt, bên đây nhìn bên kia, hai người không nhịn được nở nụ cười.

Lâm Tư Đông ăn no, hài lòng mà rót một ly nước, ôm Giải Ý, hai người ngươi một ngụm, ta một ngụm, đem cả ly uống hết xong cả hai đều nghĩ thoải mái cực kỳ, nằm ường cả ra sofa, không muốn nhúc nhích.

Ánh tà dương chậm rãi vói vào trong, tạo thành những cái bóng dài, đem cả gian phòng trải một tầng kim sắc ủ dột.

Lâm Tư Đông nhìn người bên mình, mỉm cười: “Thiết kế của ngươi đã xem qua rồi, thành viên ban giám đốc cũng đã xem qua. Chúng ta đều rất thích, sở dĩ, quyết định cùng ngươi hợp tác, đem nội tu sửa cao ốc Hoan Nhạc cho ngươi.”

Giải Ý tại phương diện này cũng không làm bộ chính trực, thanh khiết nghe xong lời này thật cao hứng, nhẹ giọng cười nói: “Đây là quà tân niên à? Ta rất thích, cảm tạ.” Hắn vẫn chưa lại sức, miễn cưỡng tựa ở trên người Lâm Tư Đông, thả lỏng dáng người lộ ra tin cậy đơn thuần.

Lòng Lâm Tư Đông đắc ý vô cùng, một tay khoát lên vai hắn, rộng rãi ôm trọn hắn vào lòng, một tay nhẹ nhàng trêu chọc tóc hắn, cười hì hì: “Dựa theo trình tự, chúng ta hiệu triệu mở hội bình thẩm, bốn công ty các ngươi sẽ trình bày phương án thiết kế ra, sau đó chúng ta hai bên thảo luận hợp đồng, ngày 10 thì chính thức ký kết hiệp nghị.”

“Uhm, tốt.” Giải Ý cũng rõ những quy tắc này, không dị nghị gì.

Lâm Tư Đông hôn nhẹ lên thái dương hắn, vô cùng thân thiết mà nói: “Ngày mai ta phải đi Bắc Kinh, chờ chính phủ bên kia giải quyết việc.”

Giải Ý vừa nghe liền minh bạch, hắn khổ cực như vậy mà bay tới bay lui chính vì gấp trở về cùng mình nghênh tiếp năm mới, không khỏi thập phần cảm động. Giải Ý ngẩng mặt, khóe miệng cong lên một nụ cười vui sướng.

Lâm Tư Đông lập tức bị hắn mê hoặc, dịu dàng cúi đầu hôn lên môi hắn.

Hai người triền miên một lát , lúc này mới xa nhau.

Lâm Tư Đông vui mừng mà thở dài: “Thật đúng là bị ngươi bỏ độc rồi. Một ngày đêm không gặp ngươi liền không thể không nghĩ đến, chờ gặp được, lại không thể nào yêu đủ.”

Giải Ý nghe qua không ít dỗ ngon dỗ ngọt, nhưng thật ra nói trắng trợn như thế thì hiếm lắm, nghe cũng rất thoải mái. Hắn cười nói: “Ngươi bá đạo như vậy, cường ngạnh như vậy, dù là độc, cũng không làm gì được ngươi.”

“Người khác đương nhiên không làm gì được ta, chỉ có độc của Tiểu Ý mới có thể quản chế ta gắt gao như thế.” Lâm Tư Đông chọc ghẹo mà nói, lại cúi đầu xuống hôn hắn.

Đang lúc say đắm, điện thoại Lâm Tư Đông lại vang lên.

Y không thèm để ý tới, nhưng tiếng chuông lại quá ngoan cường, reo liên tục. Y một bên hôn Giải Ý một bên thì thào mắng: “Đáng chết mà.”

Giải Ý cười rộ lên, thân thủ vỗ vỗ y: “Đi nghe đi.”

Trong phòng rất tĩnh, tiếng điện thoại di động reo rất lớn, cả Giải Ý cũng đều nghe rõ ràng, là tiếng cười sang sảng của Trình Viễn: “Tư Đông, tiểu tử ngươi quay về hải khẩu rồi hả? Trốn trong nhà chứ gì? Mau ra đây, mọi người cùng nhau đi chơi nè.”

Lâm Tư Đông nhìn Giải Ý liếc mắt, hắc hắc cười nói: “Tiểu tử ngươi cái lỗ tai thính thiệt, cùng loại với Trư Bát Giới sao?”

“Ngươi mới là Sa hòa thượng, thô lỗ quá đi, ăn người ta còn muốn đem đầu lâu đeo tại trên cổ sao.” Trình Viễn chế nhạo cười, lập tức lớn tiếng nói. “Nhanh lên một chút đi ra đây, đem cả Tiểu Ý đến nữa. Hôm nay là Nguyên đán, mọi người cùng nhau vui chơi một chút.”

Lâm Tư Đông thật ra thoải mái: “Ngươi chờ, ta hỏi hắn một chút.”

Giải Ý không đợi y hỏi, lập tức trả lời: “Được.”

Lâm Tư Đông liền cười nói: “Được, ngươi chờ chút, chúng ta đi ra ngay.”

____________________

(1) Bài thơ Vọng nguyệt hoài viễn (望月懷遠) của Trương Cửu Linh.

海上生明月,

天涯共此時。

情人怨遙夜,

竟夕起相思。

滅燭憐光滿,

披衣覺露滋。

不堪盈手贈,

還寢夢佳期。

Hải thượng sinh minh nguyệt,

Thiên nhai cộng thử thì.

Tình nhân oán dao dạ,

Cánh tịch khởi tương tư.

Diệt chúc liên quang mãn,

Phi y giác lộ ti.

Bất kham doanh thủ tặng,

Hoàn tẩm mộng giai kỳ.



Dịch thơ bản Nguyễn Hữu Bổng:

Vầng trăng mọc ở biển khơi,

Cùng chung một lúc góc trời soi chung.

Đêm xa ai đó sầu mong,

Thâu canh ai nhớ, mơ mòng nhớ ai?

Tắt đèn yêu bóng nga soi,

Khoác lên chiếc áo đượm mùi sương pha.

Khôn đem ánh sáng cho mà,

Ngủ đi trong mộng họa là gặp nhau.



Nguồn: http://www.thivien.net/viewpoem.php?ID=4392