Bối Phụ Dương Quang

Chương 36






Sau khi qua Tết nguyên đán, công nhân công ty Tân Cảnh Giới có chút khẩn trương. Giờ khắc này chính là thời gian tối then chốt của cuộc bình thẩm thiết kế, các công ty cạnh tranh đều có thực lực rất mạnh, so sánh qua lại, công ty họ vốn ở hoàn cảnh xấu nhất.

Giải Ý lại khác, nhàn nhã đi chơi, online tra tư liệu, nghiên cứu hành trình nghỉ Tết.

Cha mẹ hắn đã quyết định Tết này đi qua Mỹ, cùng đệ đệ hắn du lịch, có thể sẽ đến Âu Châu nên cùng hắn bàn bạc, nếu như hắn có thể rút ra thời gian thì đi tới Âu Châu hội họp cùng họ ở bên đó.

Giải Ý rất vui mừng, cười một ngụm đáp ứng liền. Dù sao Tết này Lâm Tư Đông cũng phải về cùng vợ và con gái đoàn tụ, hắn cũng đã cho công nhân công ty nghỉ ngơi hai mươi ngày, đương nhiên có thể bay qua Âu Châu cùng người nhà đi chơi rồi.

Suy đi nghĩ lại, hắn đã 2 năm không về nhà vào dịp Tết rồi, cũng may hàng năm cha mẹ sẽ đi Mỹ thăm đệ đệ, cũng không đến mức quạnh quẽ.

Tâm tình dễ dàng, sảng khoái, hắn thậm chí quên cả đại họa thầm kín kia, đến tận khi Lộ Phi đi vào văn phòng, lúc này hắn mới nhớ tới chuyện kia, lập tức ngồi thẳng lại, chờ Lộ Phi nói.

Lộ Phi đóng lại cửa ban công, thanh âm rất nhẹ: “Giải tổng, ta đã nghiên cứu tư liệu tổng trợ lý Lê rồi, cũng từng quan sát biểu hiện của y tại công ty, hiện nay tựa hồ tìm không được lý do đuổi việc y giữa chừng thế này.”

Giải Ý gật đầu, đồng ý cái nhìn của y.

Lộ Phi làm như định liệu trước rồi: “Bất quá, chúng ta có thể cho y chính mình ra thư từ chức.”

“A?” Giải Ý mỉm cười. “Nói thử xem.”

Lộ Phi lãnh tĩnh nói: ” Hiện tại tình hình bất động sản đang trong thế phát triển, công ty chúng ta tự nhiên không nên chỉ giữ chân tại Hải Nam, một nơi nhỏ như thế, hẳn là tiến quân ra nơi khác. Ta kiến nghị công ty ủy thác tổng trợ lý Lê làm trọng trách này, điều y đi nội địa khai thác thị trường. Giải tổng có thể bổ nhiệm y làm tổng giám đốc công ty con, rồi phái thêm một tổng giám tài vụ tin được đi theo, khống chế tài chính, vậy xem như không sợ y tổn hại công ty. Lê tiên sinh dù làm tổng giám đốc này cũng chỉ là hữu danh vô thực, Giải tổng có thể cho y vài phân tiền lương, nhưng sau khi hoàn thành công việc công ty rồi mới đưa. Bình thường có thể cấp cho y phí sinh hoạt, cuối năm mới thêm phần trăm lương hiệu quả. Theo tính y, ta phỏng chừng y sẽ từ chức. Nếu như y không chối từ, thì cũng đi xa khỏi công ty chính, đi làm khai hoang, nếu vì công ty đoạt được một vùng trời mới thì cũng là việc tốt thôi, đối với công ty hữu ích vô hại. Giải tổng, người xem thế có được không?”

Giải Ý vừa nghe liền minh bạch, lập tức gật đầu: “Tốt, đúng là biện pháp tốt.”

Lộ Phi suy nghĩ một chút, nghiêm túc hỏi hắn: “Vậy ngài muốn tự nói cho y hay ta nói.”

Giải Ý suy tư một lát liền nhân tiện nói: “Ngươi nói đi. Ngươi là tổng giám hành chính của công ty, nhân sự là ngươi chủ quản. Cho dù y tương lai đảm nhiệm tổng giám đốc công ty con thì cũng là thuộc hạ của ngươi.”

“Được.” Lộ Phi cẩn thận hỏi. “Ta đi nói với y, cần phải chú ý cái gì không?”

“Y có thể thẹn quá hoá giận, khẩu bất trạch ngôn, ta tin tưởng ngươi biết cách xử lý.” Giải Ý mỉm cười, thần tình dễ dàng. “Nếu như y không phục tùng lệnh điều động, ngươi kêu y tự từ chức. Nếu như y nguyện ý đi ra ngoài khai thác thị trường, thì kêu y đưa công việc đang làm cho ngươi, lập tức đi liền. Trước tiên đăng ký với công ty, sau Tết liền theo năng suất phát lương. Mặt khác, ngươi nói với y, có thể đem theo Dương Linh, để tránh xuất vấn đề tình cảm của họ có biến cố này nọ. Nếu như y biểu thị không mang theo Dương Linh, ngươi hôm nay đem nàng triệu hồi bộ hành chính, ta không cần bí thư.”

“Tốt, ta hiểu.” Lộ Phi thoáng trầm ngâm, lại hỏi. “Vậy điều y đi nơi nào khai thác thị trường?”

Giải Ý suy nghĩ một chút, cười nói: “Bắc Kinh đi.”

Trên gương mặt trầm ổn của Lộ Phi lộ ra một điểm tiếu ý: “Đó là địa phương tốt, thích hợp mở rộng.”

Giải Ý gật đầu, mỉm cười nhìn y đứng dậy rời đi.

Lộ Phi chỉ mới đi làm vài ngày, hắn đã thấy mình thật may mắn khi nhận người này vào làm. So với Lê Vân An, Lộ Phi tại phương diện kỹ thuật công trình càng chuyên nghiệp, tại phương diện quản lý cũng không chút nào vô lễ với hắn, mà nói hình tượng, khí chất, nhân phẩm, y hoàn toàn vượt xa cái tên tiểu nhân một bụng âm mưu quỷ kế kia.

Một người quang minh lỗi lạc, trên người mang theo chính khí hay tà khí, tất cả đều nhìn ra được. Chỉ cần kinh nghiệm xã hội phong phú một chút, cùng trò chuyện một, hai giờ, ở chung vài ngày, cơ bản là có thể phán đoán đại khái ra, nhất là trong mắt một họa sĩ như hắn.

————————–

Đang mơ màng suy tưởng, Tưởng Liên bị kích động mà đi vào, trên mặt tràn đầy dáng cười, Giải Ý nhìn y một chút, liền bị khoái trá của y lây nhiễm, mặt cũng hiện một nụ cười nhẹ.

“Thế nào?” Hắn hỏi. “Có cái gì vui? Ngươi kết hôn à?”

Tưởng Liên ngồi vào phía đối diện hắn, cười hì hì: “Không có, ta còn chưa lo đủ tiền kết hôn mà. Sự tình là như vầy, Giải tổng, ngày mốt là sinh nhật của ngươi rồi. Toàn thể đồng nghiệp công ty muốn làm bữa tiệc chúc mừng, tất cả phí dụng do chúng ta bao hết. Người nhất định phải nể mặt mũi của chúng ta, đại giá quang lâm nha.”

Giải Ý ngẩn ra, lập tức vui vẻ: “Đúng vậy, ngày mốt là sinh nhật của ta. Thật không nghĩ được là các ngươi lại biết. Nói một chút nghe, làm sao biết được. Ai tiết lộ?”

“Cái này… sinh nhật lãnh đạo mà, đương nhiên phải tìm hiểu chứ, sau đó nhớ kỹ trong lòng, để còn nịnh bợ nữa.” Tưởng Liên chọc ghẹo, đùa đến mức Giải Ý nhịn không được cười mãi.

Lúc này, điện thoại reo lên, Giải Ý nhanh tay cầm lấy: “A lô, ai vậy?” Trong thanh âm hắn tràn đầy tiếu ý.

“Chuyện gì vui vẻ như thế?” Lâm Tư Đông hiếu kỳ hỏi.

Giải Ý càng thêm hài lòng: ” Toàn thể công nhân công ty ta cử Tiểu Thương làm đại diện mời ta ngày mốt tham gia tiệc sinh nhật bọn họ tổ chức cho ta.”

Lâm Tư Đông sửng sốt một chút, lập tức cười rộ lên: “Nguyên lai ngày mốt là sinh nhật ngươi, ngươi xem ngươi một chữ cũng không nói cho ta.”

“Ai, một năm lại qua một năm, thanh xuân cấp tốc tiêu biến, bi thương chưa kịp nè, thế nào còn có tâm tình nói cho ngươi chứ?” Dáng cười khả cúc, Giải Ý nói.

Tưởng Liên nghe hắn nói như vậy, không khỏi liều mạng ức chế tiếng cười.

“Đừng đùa a, ý của ngươi là chê ta lão sao.” Lâm Tư Đông vừa bực mình vừa buồn cười. “Đáng tiếc ta không thể trở lại được, đành chúc mừng ngươi trước vậy, sinh nhật vui vẻ nhé. Mặt khác, ngày mai ta sẽ kêu Hiển Cường đem lễ vật đến cho ngươi.”

“Không cần đâu, ngươi đã cho ta lễ vật rất quý giá rồi.” Giải Ý nhẹ nhàng mà cười. “Ta không phải người tham.”

“Nhận hay không là chuyện của ngươi, đưa hay không là chuyện của ta a.” Lâm Tư Đông tặng lễ vật cho người mà thái độ vẫn bá đạo như cũ.

Giải Ý bất đắc dĩ: “Ngươi a, có đôi khi thật không biết là nên yêu ngươi hay nên hận ngươi a.”

“Yêu cũng được, hận cũng được, then chốt là phải có cảm giác. Ngươi nói đúng không?” Thanh âm Lâm Tư Đông đột nhiên chuyển sang ám muội. “Ta rất nhớ ngươi.”

Giải Ý nhẹ nhàng đáp lại: “Ta cũng vậy.” Chuyển mắt nhìn, lại thấy ngay vẻ mặt cười cười của Tưởng Liên đang nhìn hắn, mặt không khỏi nóng lên.

“Được rồi. Tranh thủ ngày nay rảnh rỗi, ngươi cũng đi chơi đi, sống vui vẻ một chút.” Lâm Tư Đông ôn nhu mà cười nói. “Sinh nhật vui vẻ.”

“Cảm tạ.” Giải Ý cười buông điện thoại.

Tưởng Liên chộp ngay thời cơ hỏi: “Thế nào? Giải tổng có bạn gái sao?”

“Đừng có nói bậy.” Giải Ý lắc đầu, lập tức thu lại dáng cười, nhàn nhạt nói. “Tiểu Tương, sau đó phương diện công trình ngươi phải để tâm một chút, có chuyện gì thì nói với Lộ tổng giám, cố gắng không làm phiền tới lão Lê. Y có công tác khác cần làm.”

Tưởng Liên có chút giật mình, nhưng nhanh chóng ngầm hiểu. Y cũng khá hiểu quy củ, không đi hỏi chuyện thừa, chỉ đáp ứng, đứng dậy ly khai. Đi tới ngoài cửa, y lo lắng quay người lại căn dặn: “Giải tổng, ngày mốt ngươi nhất định phải tới a.”

Giải Ý gật đầu: “Ngươi yên tâm, ta khẳng định tới.”

————————

Tại văn phòng tổng giám, Lộ Phi cùng Lê Vân An đã nói chuyện xong.

Lê Vân An bình tĩnh mà nghe nhiệm vụ Lộ Phi nói cho mình, không nói thêm lời nào, chỉ là yêu cầu cho thời gian hai ngày cân nhắc. Điều này cũng tương đối hợp lý, Lộ Phi liền đồng ý.

Lê Vân An tận lực vẫn duy trì thái độ thong dong, trở lại văn phòng chính mình. Y ngồi xuống, nhìn dương quang ngoài cửa sổ, ngực trống rỗng không gì sánh được.

Mấy ngày gần đây, thái độ Giải Ý đối y biến hóa vô cùng khác thường khiến y phi thường cảnh giác, tinh tế nghĩ, y mới giựt mình, kỳ thực y chẳng thể khống chế được điều gì cả. Y không phải là pháp nhân đại diện công ty, cũng không phải người nắm quyền thế cao siêu gì cả, bất luận cục diện gì y đều không thể nắm giữ. Trước đây, y ngỡ mình có thể khống chế cục diện cũng bởi vì Giải Ý đối y nói gì nghe nấy, khiến cho y tự tin tuy rằng không nắm quyền nhưng cũng một tay nắm chắc được tất cả. Hiện tại, y mới biết được, mình lầm to rồi, hơn nữa cơ hội vãn hồi cũng đã xa xôi quá đỗi.

Bất quá, y thực sự không cam lòng a.

Nghĩ tới đây, Lê Vân An quả quyết mà cầm lấy điện thoại.

“Xin chào, sở vụ điều tra dân sự Kim thị đây.” Thanh âm một người nam nhân ôn hòa vang lên.

“Tiểu Kim, ta Lê Vân An.” Y âm trầm mà nói. “Ta có việc muốn ủy thác ngươi làm kiện đại sự, thù lao cao.”

“Làm a.” Người nọ nở nụ cười. “Chuyện gì?”

“Ngươi chờ, ta lập tức tới tìm ngươi ngay. Chúng ta tận mặt bàn chuyện mới được.” Lê Vân An ném điện thoại, nhanh chóng đi như bay ra ngoài.