Bối Phụ Dương Quang

Chương 87






Công viên Triều Dương rất gần khu Tam Lý, bọn họ rất nhanh liền tới nơi, tại ngay đầu giao lộ, chính là Dạ Thượng Hải nổi tiếng.

Giải Ý kêu món Thượng Hải chính cống, món gân hầm, mì căn nhồi thịt, cá vàng nấu dấm đường, rồi lại nghĩ đến Lâm Tư Đông là người Bắc Kinh nên gọi cho y cua luộc cùng nước du mạch (1).

Món ăn Thượng Hải coi trọng cách trình bày, thức ăn mang lên được để trong chén, mỗi chén cũng nhỏ, không giống phương bắc chú ý hào khí, mâm lớn chén lớn mà bưng lên, khiến cho người ăn cảm thấy áp lực rất lớn.

Hai người chậm rãi ăn, nói bâng quơ chuyện gia đình, hầu hết đều là Lâm Tư Đông mở miệng, Giải Ý đã lui khỏi giang hồ, cuộc sống bình thản mà đơn điệu, không còn trong chốn xô bồ buôn bán nữa.

“Đoạn Vĩnh Cơ đã rời khỏi bất động sản Vĩnh Cơ rồi.” Lâm Tư Đông hời hợt nói. “Đến phương Bắc đảm nhiệm phó tỉnh trưởng, chủ quản kinh tế.”

Giải Ý gật đầu: “Thế cũng tốt, tỉnh kia kinh tế không phát đạt, để Đoạn Vĩnh Cơ đi lãnh đạo, nhất định sẽ phát triển cho coi.”

“Đúng vậy.” Lâm Tư Đông ha hả cười nói. “Phong cách của ông ta rất cấp tiến, vừa lên đã mở rộng cơ sở vật chất, xây cầu làm đường. Lực lượng phản đối tuy đông, nhưng cũng có nhiều đại tập đoàn đầu tư vào, chỉ trong thời gian ngắn đã ổn định trận tuyến rồi. Ông ta cũng có mời tập đoàn Hoan Nhạc chúng ta đến đầu tư bất động sản nơi đó, chính sách ưu đãi, ta còn đang suy nghĩ a.”

Giải Ý cười nói: “Đây là cơ hội tốt, ngươi nên làm. Tại khu chưa phát triển như thế, càng dễ đột phá.”

Lâm Tư Đông nhìn hắn một cái, thấy hắn không hề còn vướng mắc gì nhất thời yên tâm, cười càng thêm khoái trá: “Đúng vậy, có lẽ ta sẽ làm. Được rồi, bất động sản Vĩnh Cơ cũng tới đó, hiện nay có thể bỏ vốn đầu tư mười tỷ, ta nghĩ đó chắc là điều kiện trao đổi để Đoạn Vĩnh Cơ rời khỏi. Hiện tại, Lộ Phi trở thành tổng tài của bất động sản Vĩnh Cơ, đừng thấy y tuổi còn trẻ mà lầm, làm việc rất được, khiến cho người ta phải nhìn với con mắt khác xưa a. À, tập đoàn Viễn Đại cùng bất động sản Vĩnh Cơ thì kết thành đối tác chiến lược, cũng tiến tới làm ăn chỗ đó luôn.”

Giải Ý gật đầu: “Như vậy rất tốt đó.”

Lâm Tư Đông nhìn hắn, dưới ngọn đèn đường cam cam, gương mặt Giải Ý vẫn gầy gầy, trắng nõn nhẵn nhụi, đôi mắt trắng đen rõ ràng, đôi môi mỏng ẩn ẩn hồng hồng, đường nét rõ ràng. Tại thương giới lâu, Lâm Tư Đông đã nhìn thấy nhiều loại nhãn thần của cả nam lẫn nữ: mờ đục, giảo hoạt, gian ác loại gì cũng có, nay thấy khuôn mặt thanh lương thế này, trong lòng không khỏi cảm thấy an tĩnh cùng sung sướng lạ thường.

Giải Ý cũng nhìn ra được, trong mắt Lâm Tư Đông đã không còn loại dục vọng cường liệt như xưa nữa, cái loại dục niệm đã từng hung ác giết chết tình cảm hai người, đem sợi dây gắn kết mỏng manh của hai người bọn họ đốt thành tro. Lâm Tư Đông bây giờ, trong mắt chỉ có thương tiếc, trên mặt thì bình tĩnh, khiến hắn thở phào nhẹ nhõm.

Bọn họ vẫn mỉm cười, nho nhỏ tán gẫu.

Dạ Thượng Hải vốn là một nhà hàng có từ lâu đời, không ít thương nhân cùng nghệ nhân nổi tiếng thường lui tới chốn này dùng bữa Lâm Tư Đông thấy vài gương mặt quen quen, cũng khẽ gật đầu chào, mà không tiến tới bắt chuyện. Y không muốn phá hư bầu không khí bây giờ.

—————————-

Khi đã dùng bữa xong, Lâm Tư Đông nằng nặc đòi chở Giải Ý về nhà. Giải Ý bất đắc dĩ, đành để y chở. Nhưng Lâm Tư Đông rất có chừng mực, đậu xe ở dưới lầu, bảo hắn nghỉ ngơi cho tốt rồi rời đi.

Giải Ý nhàn nhã trở về nhà, cho hai con chó đang quẫy đuôi mừng ăn rồi mở TV. Tiểu khu này có tính phí TV truyền hình cáp, hắn đã trả rồi, bởi vậy có thể xem tiết mục TV trên toàn thế giới. Lúc này đã qua thời gian phát tin tức, vì vậy hắn chuyển tới kênh điện ảnh Hollywood. Cái kênh này hoàn toàn không chiếu quảng cáo, bao giờ cũng chiếu một bộ phim Âu Mỹ nào đó, làm cho người ta xem rất đã ghiền.

Đang xem, điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Hắn nhấc máy: “Alô.”

“Tiểu Ý, là ta.” Thanh âm Ly Đình cười hì hì vang lên, xen lẫn tiếng khóc trẻ con.

Giải Ý cười khẽ: “Còn chưa ngủ sao? Đã trễ thế này còn điện thoại?”

Ly Đình chẳng hề để ý: “Ta đã quen cuộc sống như thế rồi, ngươi cũng không phải không biết, hừng đông mới buổi tối là của ta, buổi trưa thì thành sáng sớm.”

“Quá khứ thì thế.” Giải Ý cười lắc đầu. “Nhưng giờ ngươi đang có con nhỏ, lẽ nào cũng muốn nó quen loại thời gian thế sao?”

Ly Đình cười ha ha: “Bé con nhà ta không có thời gian làm việc hay nghỉ ngơi gì cả, hoàn toàn theo chủ nghĩa tự do, muốn ăn là ăn, muốn ngủ là ngủ, đâu thèm phân chia ban ngày ban đêm gì?”

Giải Ý hài lòng cười nói: “Ừ, rất có tiềm chất của con người mới ngày nay.”

Ly Đình hỉ hả nửa ngày, mới nói: “Được rồi, trở lại chuyện chính, Tiểu Ý, ta đem bức tranh của ngươi treo ở quán bar, hiện tại có người muốn mua, ta muốn hỏi ngươi một tiếng, có đồng ý bán không?”

Giải Ý vô cùng kinh ngạc, thế nhưng đó cũng là chuyện bình thường mà thôi. Bắc Kinh cũng có chuyện như vậy, có người nói ở một ít quán trà cũ, còn có người ngoại quốc muốn mua một cái bàn. Chủ quán nhìn thấy, nói luôn: “Tặng cho ngươi đó, muốn làm gì cũng được.”

Ly Đình mỉm cười nhè nhẹ: “Nếu như chỉ là vài bức tranh, ta tự nhiên bán luôn, cũng không nói ngươi làm gì. Hắc hắc, ai lại không muốn tiền chứ? Chủ yếu là người mua bảo bọn họ thích phong cách của ngươi, dùng để trang trí nhà hàng, chỗ đó đang xây, hình như là tiêu chuẩn nhà hàng năm sao đó. Bọn họ nói bức tranh của ngươi mang tính nhân văn tràn đầy sự trong sáng, đầy ấp lý tưởng của chủ nghĩa lãng mạn, thế nên hy vọng thu mua toàn bộ tác phẩm của ngươi.”

Nghe được người mua đánh giá tranh hắn như thế, Giải Ý giật mình, người này thực là tri âm a, đem mọi thứ ẩn dấu trong lòng hắn nói ra cả.

Hắn còn đang trầm tư, Ly Đình đã lôi lôi kéo kéo nói ra hết: “Mấy bức tranh này của ngươi, ta định giá ba vạn một bức, bọn họ không thèm trả giá, chịu luôn.”

Giải Ý bật cười: “Ngươi thật đúng là biết buôn bán.”

“Đương nhiên rồi.” Ly Đình đắc ý dào dạt. “Đây là người ta coi tiền như rác tới tận cửa a, ta không làm thịt thì chẳng phải là xin lỗi ý tốt của ông trời lắm sao?”

“Đúng vậy đúng vậy.” Giải Ý nhịn không được cười ra tiếng. “Vậy ngươi bán đi. Ta đã biết, ngươi cứ bán đi.”

“Ừ. Ngày mai ta báo cho bọn họ tới lấy. Ở chỗ ta cũng chỉ có 6 bức, tổng cộng mười tám. Còn lại đều ở chỗ Tiểu Tư cả, bất quá hình như Tiểu Tư không muốn bán, ta đương nhiên sẽ không đi ép.” Nói đến sinh ý, thái độ Ly Đình rất nghiêm túc. “Tiền bán được tự nhiên đều là của ngươi.”

“Không cần thế.” Giải Ý chẳng quan tâm. “Ngươi cứ cầm đi, cứ coi như tiền thúc thúc tặng tiểu bảo của ngươi.”

“Như vậy sao được? Ta biết chút tiền ấy ngươi cũng chướng mắt, bất quá đó là tác phẩm của ngươi, thu nhập tự nhiên là ngươi cầm.” Ly Đình rất phản đối, tâm tình có chút kích động. “Dù thế nào ta cũng sẽ không giấu tiền của ngươi. Hơn nữa, cho tiểu hài tử tiền nhiều như vậy làm gì? Để cô nhóc sau này không học vấn không nghề nghiệp gì sao?”

Giải Ý nghe được thấy rất buồn cười, nhưng cũng hiểu tâm ý của Ly Đình, ôn hòa mà nói: “Như vậy đi, ngươi lấy 2 phần hoa hồng, còn lại là của ta.”

“Tốt.” Ly Đình nghe xong, nghĩ giải quyết như vậy rất hợp lý, liền lập tức cao hứng lại. “Vậy ta đây không khách khí nha.”

Giải Ý cười nói: “Không cần khách khí.”

“Còn nữa, bọn họ muốn mời ngươi vẽ một bức thật lớn, treo ở đại sảnh.” Ly Đình nói tiếp: “Bọn họ ra giá năm mươi vạn.”

“Lớn bao nhiêu?”

“Bọn họ nói muốn phủ cả một mặt tường luôn, bọn họ nói nếu như ngươi đồng ý thì nói họ, họ cung cấp số liệu cụ thể cho. Bọn họ còn nói, nhỏ một chút cũng được, chủ yếu là xem ý tứ của ngươi thế nào, hoàn toàn tôn trọng ý kiến của ngươi.”

“Lớn như vậy sao, vất vả a.” Giải Ý khẽ nhíu mày. “Hơn nữa, ta cũng không muốn lấy mạng ra bán sống bán chết vẽ, vẽ bức lớn quá mệt lắm, không có hứng thú.”

Ly Đình sau khi làm mẹ, càng thêm hiểu rõ ý người, liền sảng khoái cười nói: “Vậy được rồi, ta sẽ nói lại.”

“Ừ. Ngươi để bọn họ tìm người khác vậy. Tiền bỏ ra cao thế, rất nhiều hoạ sĩ chân chính nguyện ý vẽ đó.” Thanh âm Giải Ý rất ôn hòa. “Ta bất quá chỉ là vẽ chơi, đâu như họa sĩ chuyên nghiệp được.”

Trong điện thoại, tiếng khóc trẻ con càng lớn, Ly Đình vội vã nói: “Cứ như vậy đi, ngươi nghỉ ngơi cho khỏe, chúng ta lần sau trò chuyện tiếp.” Xong liền cúp máy.

Giải Ý cười cười, trong đầu hiện ra hình ảnh đứa trẻ mới sinh của Ly Đình mà Ly Đình gửi qua mạng cho hắn. Mặt trái xoan nho nhỏ, da óng ánh mềm mại, vừa nhìn liền thấy được một mỹ nhân từ trong trứng nước.

Buông điện thoại một hồi, chuông cửa lại vang lên.

Ở đây ngoại trừ mỗi tháng có nhân viên tới ghi điện, ghi nước, rất ít ai gọi cửa, hắn không khỏi có chút kinh ngạc. Nhìn qua lỗ mắt mèo, hắn thấy một trung niên nam tử thành thật, liền mở cửa.

Nam tử kia thấy hắn đi ra, liền khom người, khiêm tốn nói: “Xin hỏi, ngài là Giải tổng sao?”

“Phải.” Giải Ý liền mở cửa bảo vệ. “Tìm ta có việc gì?”

Nam tử lễ phép cười, nhiệt tình mà nói: “Là như thế này, ta là người của tập đoàn Hoan Nhạc, Lâm tổng kêu ta tới đây, đưa đồ cho ngài.”

Giải Ý bất động thanh sắc, vô cùng khách khí với vị nam tử này: “Mời vào.”

“Không không cần đâu, ta nói xong là đi.” Người nọ từ trong túi móc ra hai cái chìa khóa xe cùng một tờ giấy đưa cho hắn. “Lâm tổng nói ngài tới Bắc Kinh, không xe không tiện, tập đoàn chúng ta có hai chiếc xe bình thường không thường dùng, chủ yếu là cung cấp hộ khách tới Bắc Kinh hoặc là bằng hữu Lâm tổng dùng, y bảo ta đưa cho ngài. Hai xe giống nhau, là Passat cả, bất quá xe rất tốt, là xe mới, chỉ mới chạy khoảng ba nghìn km thôi. Số xe sợ ngài không nhớ được, ta làm đã ghi trên giấy rồi. Ngài chỉ cần ở Bắc Kinh thì cứ dùng, lúc nào ngài phải đi, thì nói Lâm tổng một tiếng, ta trở lại lấy.”

Hắn là người Bắc Kinh điển hình, nói một câu ngưng một câu, đặc biệt có thứ tự, làm cho người ta chẳng thể phản bác.

Giải Ý vốn muốn cự tuyệt, nghe xong, ngẫm lại thấy nếu như quá tuyệt tình, trái lại chẳng khác nào mình quá để tâm chuyện này, vì vậy liền tiếp nhận chìa khóa cùng giấy tờ, ôn hòa cười nói: “Cảm tạ Lâm tổng các ngươi, cũng cảm tạ ngài, khổ cực rồi.”

“Đâu có, là nhiệm vụ của ta.” Người nọ đối với sự hòa ái dễ gần của Giải Ý hiển nhiên rất thiện cảm. “Lâm tổng chúng ta nói, xe Bắc Kinh rất đông, mong ngài chú ý an toàn, nếu có tình huống khẩn cấp gì, xe bị thế nào đều không sao, ngàn vạn lần đừng để bản thân bị thương.”

Giải Ý nghe được thế dở khóc dở cười, nhưng cũng cảm động vì tâm ý Lâm Tư Đông, nhân tiện nói: “Ta đã biết, cảm tạ.”

Người nọ cúi người chào hắn nhanh chóng, rồi xoay người đi.

Giải Ý đóng cửa lại, nhìn cái chìa khóa trên tay, lắc đầu cười, thuận tiện mắc nó lên cái móc treo đồ cạnh cửa.

_____________

(1) 油麦:Theo QT du mạch là một loại cây. Mình cũng chỉ biết đến đó.