Bởi Vì Tớ Yêu Cậu, Yêu Nhiều Hơn Bất Cứ Ai Trên Thế Giới Này

Chương 1: Quá khứ đau buồn cứ thế mà hùa về theo gió




8h sáng tại Paris, thủ đo của nước Pháp.Từ dưới nhà một giọng nói đầy tức giận của Lâm đầy ấm áp gọi lên lầu:

- Nhóc đang làm j mà mãi không xuống thế hả, có muốn anh lên lôi xuống không hả hay là không muốn về Việt Nam à?

Đang ngủ nướng, nó được câu đó, đặc biệt là ở chỗ khi anh nó nói "không muốn về Việt Nam à" dù đang ngủ như con heo trên giường nhưng nó vột bật dậy. Chạy ùa vào WC làm VSCN. 10' sau, nó đi ra, trên mình là một cái áo sơ mi trắng, chân váy đen khiến nó thật đẹp thật rạng rỡ. Bước xuông nhà, thấy anh hai đang ngồi ở sofa chờ nó, nó nhanh chóng chạy lại ôm tay anh nó rồi nói:

- Hai à, anh em mình mau chón về Việt Nam thôi, em ở đây mười mấy năm cũng chán lắm rồi- giộng đầy nũng nụi của nói nói với Lâm

Trời ôi, mới nghe nó nói chút xíu thế thôi mà anh Lâm lạnh lùng nhà ta đã động lòng ( đúng là ae có khác). Lâm cười tươi rồi sách cho nó cái vali và hai anh em họ ra thẳng sân bay để quay về Việt Nam. Chờ mỏi cố như đã đợi gần thế kỷ, cuối cùng thủ tục đã làm xong và hai anh em nhà nó đã lên máy bay đễ quay về nơi mình đã cất tiêng khóc chào đời đầu tiên.

Hai anh em nó ngồi ở hàng ghế Thương Gia. Vừa đặt mông xuống ghế, nó đã lăn quay ra ngủ khiến anh nó không khỏi mà phì cười. Anh nó nghĩ thầm trong đầu:

- Chắc nó mệt rồi nên mới vừa lên máy bay đã lăn quay ra ngủ như vậy.

Rồi đột nhiên, trong đầu anh lại nhớ ra hồi nó còn nhỏ đã bị người ta bắt cóc. Anh mong rằng khi về việt nam nó đã quên được bi kịch đó.

Tự nhiên khi quay sang nó, không hiểu sao anh thấy mồ hôi nó cứ chảy ra ngày một nhiều, ướt cả áo mà tong đó điều hòa có nóng đâu. trong miệng nó đột nhiên hén lớn " anh hai, pama cứu con, con sợ lắm". Nghe đến đây anh giật mình mà gọi nó dậy. Nó bất dậy, anh láy ly nước cho nó rồi hỏi nó:

- Em mơ thấy gì mà hét lớn như vậy, hay là ............................................. .

Nói đến đây miệng anh mắt nghẹn không nói được lời nào, anh biết rằng chắc trong mơ nó đã gặp ác mộng năm đó.

Anh nó chưa kịp hỏi hết nó liền lên tiếng phá tan bầu không khí yên lặng lúc này.

- Ahh Lâm ơi, em sợ lắm, sợ lắm. em đã mơ thấy cảnh hồi nhỏ lúc em bị bọn cướp bẳt cóc,trong căn nhà đó lại tối om như mực, khiến e sợ lắm.

Có hai đây ổn rồi, anh sẽ bảo vệ em nhóc à.

Nghe thấy Lâm ní như vậy nó yên tâm hơn và lại bắt đầu ngủ tiếp ( t/g bái phục mày luôn Linh. Nó: kệ tao, tao ngủ hem liên quan đến mày à nha. )

Trong mơ bất giờ đã rõ ràng hơn về giấc mơ của nó. Giấc mơ như này.

Hôm đó, nó đang ngủ thì nghe có tiếng nói ở dưới nhà, nghe vậy nó liền chạy sang phòng anh hai nó:

_ Lâm ơi, em nghe tiếng nói nhà mình có trộm à?

Nghe nó nói vậy Lâm chỉ kịp cua tay một cái rồi nói:

- Chắc em nghe nhầm thôi, không có đâu, để yên cho anh ngủ.

Nghe vậy nhưng nó vẫn không yên nên xuống dưới nhà.

Khi xuống nhà thì nó thấy có một đám người mặt đồ đen đang lấy rất nhiều đồ từ nhà nó.Theo phản ứng tự nhiên nó liền hét lớn:

- Hai ơi, pama ơi nhà mình có trộm.

Bọn troomhj hoảng hồn khi nghe có tiếng nói thì có một có đã đứng đằng su đập một cái vào đầu nó khiến nó hét to

AAAAA...................................... rồi ngất đi

________________________________________________________________________________________________________________

Chương này hơi ngắn vì mình chưa có ý tướng nhiều. Chương sau sẽ dài hơn. Chương này mình viết chưa có hay, từ chương sau sẽ giút kinh nghiệm vì đây là lần đâu tiên mình viết. ai có ý kiến thì Cmt góp ý nhé. MOng mọi người ủng hộ chuyện của mình nha. Và dự kiến của mình là 2