Bởi Vì Trong Tim Chúng Ta Đều Là Yêu

Chương 8




“Cầu vồng sau mưa là cầu vồng rực rỡ nhất, tình yêu phải trải qua giông bão mới trở nên bền chặt.”

Sáng sớm ngày hôm sau Mike mang theo một túi đồ ăn vặt đến công ty tìm Thảo Vi,  từ hôm nay anh ta và Thảo Vi sẽ cùng nhau làm việc cơ hội gặp mặt của cả hai sẽ nhiều hơn. Tâm trạng của anh ta có vẻ rất tốt gặp ai cũng đều cười nói.

Nhưng mà người mà anh ta mong chờ lại chẳng có mặt ở đó, trước mặt anh chỉ là một cái bàn trống trơn.

“Chị Vi có việc gấp nên xin nghỉ rồi ạ!” Cô nhân viên gần đó thấy anh đứng đó liền nói.

Chẳng bận tâm lời nói của cô nhân viên kia, Mike lấy máy gọi cho Thảo Vi nhưng mà cho dù anh gọi thế nào điện thoại vẫn không liên lạc được. 

Hay là cô ấy muốn tránh mặt anh, chẳng lẽ còn giận dỗi, hay là Anna đã nói gì rồi.

Đúng lúc anh bực bội trong lòng điện thoại lại vang lên là bố anh, ông ấy gọi làm gì nhỉ?

“Alo con nghe.” Mike nhận điện nói.

Phía bên kia tâm trạng cũng có vẻ không tốt, ông Tân lớn tiếng: “Tối về nhà đi bố có chuyện cần nói với con.” Sau đó cũng dập máy không để Mike nói thêm câu nào.

Mike nhìn điện thoại mà bực bội người thì không liên lạc được người thì quát nạt cậu. Ngày gì không biết, cậu phải đi giải stress mới được.

Thảo Vi đứng trước cửa phòng ở khu nghỉ dưỡng của Phương Nam mà trần trừ không dám gõ cửa. Tối qua khi nghe Trần Tú kể chuyện của anh cô đã rất lo lắng và tự trách lẽ ra cô phải nhận ra điều khác thường ở anh mới phải. sao cô có thể vô tâm như vậy chứ.

Sáng nay sau khi xin nghỉ làm cô đã bắt xe đi thành phố T, nhưng mà lại lưỡng lự chẳng dám đến gặp anh. Dù rất lo lắng cho anh nhưng cô vẫn không biết nói thế nào với anh, nên giải thích chuyện này thế nào đây.

Đi qua đi lại cả trăm lần cũng không lấy nổi can đảm gõ cửa. Chỉ có thể nhìn nó đóng chặt yên lặng.

Khi mà cô còn đang tự lẩm bẩm không biết bệnh của anh đã khá hơn chưa thì cánh cửa phòng lại mở ra.

Bên trong phòng chỉ một màu tối đen, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy vài thứ nhờ ánh đèn bên ngoài. Phương Nam chống tay vào cửa nhìn cô chằm chằm. 

Giây phút ấy dường như đôi mắt cô cũng chỉ có thể thấy mình anh. Mấy ngày không gặp gương mặt anh đã trở nên hốc hác đôi mắt mệt mỏi đỏ au. 

Phương Nam có chút không tin vào mắt mình, chính anh thấy cô đang ở rất gần mình nhưng lại sợ nó chỉ là ảo giác. Kéo mạnh Thảo Vi vào lòng trao cho cô một nụ hôn mãnh liệt nhất.

Anh muốn kiểm chứng sự hiện diện của cô.

Một nụ hôn mà trước kia anh chưa từng hôn cuồng nhiệt và mãnh liệt. Đó giống như là những nhớ nhung mà xuất thời gian qua họ đã dành cho nhau.

Thảo Vi cảm thấy như bản thân không thể thở nổi, chưa bao giờ cô cảm thấy Phương Nam mãnh liệt như lúc này. Trước kia dù cho thế nào anh cũng luôn dành cho cô sự dịu dàng ôn nhu nhất định.

Khi mà cả hai gần như không thể thở được Phương Nam mới buông môi của Thảo Vi ra, trán anh đặt trên trán cô, hỏi thở nặng nề của anh phả lên khuôn mặt cô, cả hai chỉ có thể nhìn nhau cười cười. 

Có lẽ bao nhiêu lời muốn nói vào giờ phút này đều không còn cần thiết. Phương Nam lại cúi đầu một lần nữa hôn lấy Thảo Vi, lần này là quyến luyến không buông từng chút từng chút mà bày tỏ những yêu thương.

“Con và cô gái tên Thảo Vi kia có quan hệ gì?” Ông Tân hỏi trước chiều nay ông có nghe được một số thông tin không hay cho lắm chính vì vậy mới gọi Mike đến hỏi chuyện.

“Con đang theo đuổi cô ấy.” Mike nằm dài trên ghế trả lời, cả ngày nay anh vẫn chưa thể liên lạc được với Thảo Vi.

Nghe Mike thừa nhận ông Tân càng thêm tức giận mấy chuyện đó hóa ra đều có thật. Ông không giữ nổi bình tĩnh mà hét: “Con điên rồi sao nó là bạn gái của thằng Nam mà.”

Mike cũng gào lên Thảo Vi chỉ có thể là bạn gái của anh đứa con hoang kia làm sao đến lượt chứ: “Cô ấy là bạn gái của con, chúng con đã yêu nhau từ đại học rồi.”

Ông Tân nghe vậy lại càng thêm khó chịu, nếu là vậy sao giờ lại trở thành bạn gái của Phương Nam đúng là loại con gái hám tiền, ông sẽ không để cô ta bước chân vào cái nhà này.

Bình tĩnh lại đôi chút ông khuyên nhủ Mike: “ Nếu yêu con sao cô ta lại trở thành người yêu của thằng Nam, chắc chắn cô ta cũng chỉ là loại con gái hám tiền.

Con suy nghĩ lại đi Anna tốt hơn cô ta nhiều.”  Anna vừa xinh xắn giỏi giang điều quan trọng nhất là gia đình tương xứng với nhà ông.

Nhắc đến Anna lại càng làm Mike khó chịu thêm, nếu không phải cô ta nói gì thì làm sao Thảo Vi lại tránh mặt anh chứ.

“Cô ta không xứng, dù thế nào đi nữa ngoài Thảo Vi con sẽ không người khác, thế nên bố cứ chuẩn bị đi.” Nói xong Mike cũng cầm lấy áo khoác mà bỏ đi. Anh không muốn cãi nhau với bố.

Ông Tân nhìn theo bóng dáng con trai không biết nên làm sao, ông biết tính nó nếu đã thích thì nhất định sẽ dành cho bằng được. Thôi thì cứ để tùy nó đi cái gia tài này dù nuôi cả đám đàn bà hám tiền cũng không hết được. Như vậy cứ để tùy nó thôi ông cũng không muốn quan hệ cha con trở nên xấu hơn.

Khi Thảo Vi tỉnh lại đã không thấy Phương Nam ở cạnh. Nếu không thấy đồ đạc của anh ở bên cạnh cô thực sự đã nghĩ tất cả chỉ là mơ.

Vén rèm lên cô bước ra khu vườn nhỏ bên ngoài, đây là nơi mà trước kia cô đã từng nhìn thấy anh. Nghĩ lại hai người cũng thật có duyên. 

Chẳng biết từ khi nào một bàn tay đã từ phía sau ôm lấy Thảo Vi. Ngửi thấy mùi hương quen thuộc cô cũng yên tâm mà nằm yên trong vòng tay ấy.

Phương Nam đặt lên đỉnh đầu cô một nụ hôn nhẹ sau đó tựa cằm mình lên đó, bao bọc lấy cô.

Cả hai lại chìm trong sự yên lặng ngọt ngào. Bên ngoài hàng trăm hàng nghìn ngôi sao cũng đang hòa quyện vào sự ngọt ngào của cả hai.

Rất lâu rất lâu sau đó cả hai lại đồng thời lên tiếng.

“Khi ấy em rất giận…”

“Anh xin lỗi lúc đó chỉ là nhất thời….”

Cuối cùng thì chỉ có thể nhìn nhau mà cười lớn, Sau đó Thảo Vi lại nói tiếp: “Em không biết phải đối mặt với chuyện đó thế nào, cũng rất sợ hãi.” 

Ôm chặt cô thêm một chút Phương Nam thì thầm: “Anh cũng sợ.” Sợ cô bị Mike cướp đi. Thế nên anh mới chẳng suy nghĩ gì mà làm cho cô bị tổn thương.

Thảo Vi xoay người lại ôm chặt lấy anh: “Em sẽ ở bên anh.” Có rất nhiều việc sau khi suy nghĩ kỹ lại cô bỗng phát hiện bản thân cũng có thể hiểu được cảm giác của anh.

Yêu cùng yêu, đau cùng đau.

Sau cơn mưa mới có cầu vồng, tình yêu chỉ có vượt qua giông bão mới càng thêm bền chặt.

“Anh nhìn kìa con mắt của em đúng là chuẩn mà, thật là tiếc quá đi lúc trước mà em cố gắng thêm tý nữa là người ở đó đã là em rồi.” Ngọc Lan vừa nhìn Phương Nam bóc tôm cho Thảo Vi vừa không ngừng véo mạnh vào eo bạn trai.

Cậu bạn trai bên cạnh thì chẳng thể làm gì hơn là phối hợp với cá tính tình trẻ con đó của cô. Ai bảo anh đi yêu một đứa trẻ.

Sau một lúc cô lại than thở: “Tất cả lại tại anh đấy nếu anh không dụ dỗ em.” 

Trần Tú lần này thì thật sự trợn mắt lên nhìn Ngọc Lan, sao lại có người nói dối không chớp mắt chứ lúc trước rõ ràng có người chạy theo anh bắt anh chịu trách nhiệm vì lừa gạt mà. Giờ ở đó mà nói anh.

Thảo Vi nhìn bọn họ mà phì cười sao hai người họ ở với nhau lại đáng yêu đến vậy chứ.

“Chị Vi chị chia sẻ cho em chút bí quyết đi sao chị lại có thể theo đuổi được tảng đá nghìn năm này vậy.” Ngọc Lan chẳng biết khi nào đã ngồi cạnh cô mà hỏi, đôi mắt thể hiện sự tò mò.

“À.” Nhìn sang Phương Nam thấy anh đang chăm chú gọt táo có vẻ không để tâm lắm. Nhưng mà cô lại chẳng biết nói thế nào nữa: “Lúc mới đầu chị cũng có từ chối sau đó anh ấy nhắn tin bảo chị không nên trả lời vội vàng như thế, rồi ngày nào cũng tặng hoa cứ như vậy mà kéo dài đến bây giờ. Tình cảm mà cũng chẳng biết nói thế nào.”

Sau khi cô nói xong thì ba người kia mỗi người lại có một phản ứng khác nhau, vô cùng khoa trương.

Trần Tú thì méo mặt làm người tốt đúng là khó quá mà, tháng này không biết có bị trừ lương không nữa.

Bên cạnh cậu ta Ngọc Lan lại lấy làm đắc ý. Có gian tình đây mà, Phương Nam luôn không thích ép buộc người khác làm sao lại theo đuổi người đã từ chối mình chứ.

“Em từ chối anh?” Phương Nam ở một bên khuôn mặt có chút khó coi hỏi Thảo Vi.

“Khi đó em không thể gọi điện cho nên chỉ có thể nhắn tin,sau…..ơ!” Khi mà Thảo Vi chưa kịp nói xong Phương Nam đã bỏ đi mất.

Sau đó Trần Tú mới ở một bên tiến lại nói nhỏ: “Tin nhắn đấy là em nhắn anh Nam không thích dây dưa với mấy người từ chối anh ấy đâu.”

Thảo Vi nhìn bóng dáng bên ngoài cửa kính, vậy là giận rồi sao.

Phải đến sáng ngày thứ năm Thảo Vi mới trở lại thành phố H, khi cô đến văn phòng thì không khí có chút lạ lẫm ai nấy đều rất quái lạ. chẳng một ai để tâm đến cô cả. 

“Thảo Vi vào phòng tôi nói chuyện.” Tuấn Phong từ trong phòng bước ra nói, giọng nói có vẻ không được vui cho lắm.

Khi cô vừa đặt chân vào phòng anh thì một tập tài liệu bay thẳng về phía cô: “Về làm lại cho tôi.” Tuấn Phong quát.

Đây có được coi là đen tiền đỏ tình không đây.

Ngồi xuống bàn làm việc chuẩn bị mọi thứ để sửa chữa bản thiết kế nhưng mà bên trong lại chỉ có đúng một tờ giấy thông báo thăng chức. Là sao đây?

Khi cô ngẩng đầu lên thì tất cả mọi người đã xúm lại chúc mừng, cái người khi nãy còn quát mắng cô trên tay lại đang cầm một bó hoa lớn miệng cười ha ha.

“Sau này phải cố gắng hơn nữa đấy.”

“Vâng.”

“Tối nay phó phòng mời mọi người chuẩn bị đi nghỉ sớm.” Tuấn Phong vừa nói xong thì ai nấy cũng cực kỳ vui vẻ.

Mọi người đều có vẻ rất phấn khích.

Sau khi tất cả trở về chỗ Thảo Vi mới lấy từ trong túi ra hơn chục tấm thiệp đây là những tấm thiệp mà mấy ngày qua cô không nhận được. 

Đặt từng tấm chồng lên nhau cuối cùng cô cũng đã hiểu được lời anh muốn nói với cô.

Xuất thời gian qua cô chỉ có thể nhận được hai chữ I và U cuối cùng anh cũng đã đưa cho cô phần ở giữa của hai chữ đó rồi.

Mike nghe tin Thảo Vi đã đi làm liền cấp tốc đến công ty. “Em đã đi đâu mấy ngày qua, có biết anh lo lắm hả.”

Mike gần như gào lên với cô mấy ngày không liên lạc được với cô anh gần như đã điên lên. Anh đã chạy khắp nơi để tìm cô, ngay cả quê của cô anh cũng đã ghé qua nhưng đều không thể tìm thấy.

“Tôi đến chỗ anh Nam.” Thảo Vi lạnh nhạt trả lời, anh ta đâu có quyền tra hỏi cô.

Mike nắm chặt tay lại là đứa con hoang đó.

“Em trở lại thì tốt rồi ngày mai bố nói muốn em qua gặp mặt.” Cố tỏ ra thật bình tĩnh anh nói, tuy bố anh không nói gì nhưng anh cũng mặc kế trước mắt cứ làm như vậy đã.

“Cậu về nói với bác tôi sẽ đến, từ giờ cậu nên gọi tôi một tiếng chị, như vậy mới đúng lẽ.” Thảo Vi cười tươi nói, cô cũng cần kéo khoảng cách với anh ta một chút, người Phương Nam không thích cô không nên quá thân thiết.

Thảo Vi đứng bên đường có chút không tin nhìn Phương Nam ở bên kia đường đang vẫy tay cười với cô.

Chuyện này sao có thể không phải anh không được về thành phố H sao.

Dòng xe thưa dần đi Phương Nam cũng từ bên đường đi sang gõ đầu cô: “Đồ ngốc.” 

Đến lúc ấy cô mới hoàn hồn ôm lấy cánh tay anh hỏi: “Sao anh lại ở đây.” 

“Tất nhiên là để mừng anh trở thành ông xã tương lai của phó phòng rồi.” Phương Nam nhéo mặt cô cười nói. 

Còn Thảo Vi cười ngọt ngào dựa vào tay anh: “Thế ông xã phó phòng muốn ăn gì nào?” Sau đó kéo tay anh tiến vào bên trong.

Nhưng mà tiếng cười đùa ròn rã của họ lại không hề tan biến, Mike ở trong một chiếc ô tô ở gần đấy đập mạnh vào vô lăng.

Lại là đứa con hoang đó.

Hít một hơi thật sâu anh mang lôi điện thoại gọi cho một người: “làm như những gì anh đã nói đi.”

“Chuyện đó cậu không cần lo cho dù có phá nát nó tôi cũng muốn hắn phải chết.”

“Mọi người nghe biết gì chưa khu nghỉ dưỡng MH vừa xảy ra ngộ độc đấy khách hàng kiện rất dữ.”

“Liệu có ảnh hưởng đến bên mình không nhỉ vừa làm quảng cáo cho họ mà.”

“…..”

“…..”

Không nghe mấy lời dư thừa ấy Thảo Vi đi ra ngoài hàng lang cô muốn gọi cho Phương Nam mà điện thoại lại không nhận không biết bên kia có sao không đây.

Một lát sau mới thấy anh gọi lại: “Anh nghe đây.” Giọng anh khá bình tĩnh.

“Bên đó thế nào ạ?” Cô nhỏ giọng hỏi công cũng không muốn gây cho anh áp lực.

“Anh không sao em không cần phải lo đâu, anh đã tìm được biện pháp rồi.” Anh nhẹ nhà mà trấn an cô. Sau đó thì lại căn dặn: “Sắp tới chắc anh sẽ rất bận rộn không thể liên lạc với em. Em không cần suy nghĩ, hiểu không.”

Một tuần rồi hai tuần trôi qua vụ việc ấy vẫn không hề lắng xuống, mà lại càng có xu hướng mở rộng hơn.

Phương Nam vẫn chưa liên lạc cho cô. Dù đã hứa sẽ không suy nghĩ lung tung nhưng mà cô vẫn không thể bình tĩnh được. cô rất muốn qua bên anh để xem có thể giúp ích gì không nhưng mà lại chẳng thể thoát ra khỏi công việc hiện tại.

Mike dường như là cố tình làm khó cô, chỉ là một quảng cáo nhỏ mà anh ta cả tuần vẫn chẳng thể quay xong.

“Đi thành phố T đi.” Tuấn Phong từ phía sau vỗ vai cô nói.

Có được hậu thuẫn của Tuấn Phong cô bỏ tất cả mà bắt xe đến thành phố T nhưng mà khi cô còn chưa kịp bắt xe đã nhận được điện thoại của Phương Nam là anh đang ở thành phố T. 

Biết được địa chỉ cô nhanh chóng bắt xe đến đó. Đó là đài truyền hình nổi tiếng cả nước, trước cổng Trần Tú đã chờ sẵn cô để đưa vào.

Cô được anh dẫn vào một trường quay khá lớn, bên trong mọi người còn đang ghi hình. Mà Phương Nam thì đang ngồi trên đó trò chuyện với hai người, một là MC có tiếng của đài còn người kia thì có gương mặt rất quen mắt.

“Chúng tôi đã tiến hành điều tra và nhận thấy khu nghỉ dưỡng MH là một nơi rất tuyệt vời thức ăn đều đạt chất lượng rất cao, hương vị lại rất truyền thống.”   

Sau khi cô gái nói xong Thảo Vi mới giật mình nhận ra.

Là Tường Vi cô ấy thay đổi nhiều quá nữ tính hơn đằm thắm hơn.

Cuộc phỏng vấn nhanh chóng kết thúc, Phương Nam dắt tay Tường Vi tiến lại gần phía cô.

Giây phút ấy cô đã chờ thật lâu gần mười năm rồi họ mất liên lạc cuối cùng lại có thể gặp nhau.

Hai người lại chỉ có thể hàn huyên hai tiếng đồng hồ sau đó Tường Vi lại phải ra nước ngoài. Giờ  cô ấy đã trở thành đại diện cho du lịch châu Á nên công việc rất bề bộn. Cô ấy đã hứa với cô sẽ giữ liên lạc còn nói sắp tới cô ấy và Cát vũ làm đám cưới sẽ mời cô làm phù dâu.

Cảm giác lúc này của cô thật tuyệt thì ra bạn bè rất lâu không gặp vẫn có nhiều chuyện để nói đến vậy.

“Vui không?”  Phương Nam nghiêng đầu hỏi cô.

Thảo Vi trong lòng cảm thấy thật mãn nguyện: “Có ạ! Mà sao anh biết bọn em là bạn.” 

Phương Nam nhẹ điểm một nụ hôn lên môi cô rồi mới nói: “Mọi chuyện em nói anh đều nhớ.”

Sau đó cả hai đều nhìn nhau cười hạnh phúc.

Bởi vì không chỉ những lời cô nói anh đều nhớ mà mọi chuyện về anh co cũng đều không quên.

“Oẹo…Oẹo...” Thảo Vi lao vào nhà vệ sinh mà nôn thốc nôn tháo cảm giác ruột gan đều muốn ói ra hết.

Ông Tân và Mike thấy vậy liền chạy vào, Mike lo lắng đỡ cô ngồi dậy giúp cô vuốt lưng.

Ông Tân ở bên ngoài nhìn cảnh này có chút biến sắc chẳng lẽ.

“Gọi bác sỹ đi.” Ông hét lên với mấy người làm trong nhà.

Cầu mong điều ông nghĩ không phải là thật. Nếu không với quan hệ của bọn trẻ thì làm sao mà giải quyết đây.

Cách đó không xa Anna vị khách không mời mà đến đã quan sát tất cả, cô ta cau mày lẩm bẩm: “Không phải cô ta không thể sao.”

Nắm chặt bàn tay Anna thể hiện rõ sự không cam lòng.

Bên ngoài một chàng trai dáng vẻ thư sinh mang theo chiếc cặp bước vào, đôi mắt đằng sau cặp kính cận thể hiện rõ sự mệt mỏi.

"Cậu Quân đến rồi sao ông chủ đang đợi ở trong." bà giúp việc gấp gáp chào hỏi bên trong ông chủ và cậu chủ có vẻ rất suốt ruột.

Hoàng Quân tháo mắt kính ra cúi đầu đi vào.

Ở một con đường cách đó không xa Phương Nam cũng lao nhanh đến hướng này. Sáng này anh có nhận được tin nhắn của Thảo Vi đã cảm thấy có việc không hay nên liền cấp tốc trở về. 

Mong là không có chuyện gì xảy ra.