Bôn Nguyệt

Chương 17: Biến cố kỳ lạ trong lễ đại điển




Edit: Ong MD

Beta : Vô Phương

Tiếng chuông đồng sáng sớm xua tan bóng đêm tối tăm, gió tiên thổi ánh bình minh tới, tiên nhạc tấu lên vang khắp biển lớn, linh điểu linh thú tụ tập xung quanh đại điện, Tiên môn xuống dốc nhiều năm nay chợt phơi bày ra một không khí hoàn toàn mới. Cung chủ Thương Kính dẫn theo mấy ngàn đệ tử Thanh Hoa làm lễ cúng bái tổ sư. Trong làn gió buổi ban mai lạnh lẽo, các đệ tử Thanh Hoa mặc quần áo và trang sức chính tông của môn phái, mang tua kiếm thể hiện thân phận, xếp thành hàng xuôi theo bậc thang bằng đá, vẻ mặt chăm chú, đông đúc như vậy nhưng không người nào gây ra tiếng động ồn ào.

Khói hương lượn lờ, giọng nói của Thương Kính vang vọng toàn bộ Thanh Hoa cung, vừa rõ ràng, vừa trang nghiêm.

“Thiên phạt đã qua ngàn năm, may mắn trời đã không diệt Tiên môn, Tiên đạo có thể kéo dài, lạy đầu tiên này là để bái tiên hồn các vị tiền bối năm đó đã liều mình bảo vệ cột mốc lục giới. Hậu bối Thanh Hoa chúng con nhất định sẽ không phụ dụng tâm mà các tiền bối đã khổ công gầy dựng, luôn luôn ghi nhớ trọng trách bảo vệ chúng sinh, cầu mong một ngày sẽ không còn khói lửa nhân gian, lục giới thái bình.”

Không khí thật trang nghiêm, bất luận là đệ tử Thanh Hoa hay là Tiên tôn, trưởng lão hoặc những vị thần tiên có mặt ở đây, và một phần quan khách đến từ Nhân Giới xa xôi đều quỳ xuống dập đầu.

Trong phút chốc, Liễu Sao cảm thấy trời đất đều trở nên trong vắt.

Bảo vệ chúng sinh, lục giới thái bình, nếu không phải gánh vác trọng trách như vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể hy sinh vì nó, sao có thể nhìn thấy sức hấp dẫn của Tiên môn? Ngay cả nơi này cũng có phân biệt đối xử, có ghen tị, không hề vẻ vang như bề ngoài… Nhưng tại đây thời khắc này, tất cả những điều đó không là gì cả.

Kết thúc buổi lễ, Thương Kính đi thay đổi y phục, khách quan dần đông hơn, bọn họ đều được đưa tới đài Thanh Ba gia nhập yến tiệc.

Đài Thanh Ba được xây dựng trong một cái hồ lớn, tạo thành từ hơn mười tòa đình trên đài, chiều cao, kích thước lớn nhỏ không giống nhau. Có tòa đỉnh rũ xuống hình lá sen, có tòa đỉnh hình hoa sen đang nở, giữa các đình đặt thân sen tạo thành những cây cầu nhỏ nối liền nhau, kiểu dáng không hề lặp lại, thật sự rất khác biệt. Ngay giữa trung tâm đài bố trí nơi thiết đãi ngoài trời của chủ tiệc, chuyên dùng tiếp đãi chưởng môn Tiên tôn các phái.

Tiệc rượu chưa bắt đầu, những quan khách quen hay lạ đều tụm lại giao lưu, vô cùng náo nhiệt. Trên bàn chỉ bày biện mấy loại quả tiên, toàn là những quả Liễu Sao chưa bao giờ nhìn thấy. Nàng thấy người khác ăn, cũng muốn thử một miếng nhưng lại sợ bị đám đệ tử bên cạnh chê cười, cuối cùng đành từ bỏ ý định. Những quan khách ngồi cùng bàn dần vào chỗ ngồi, bọn họ đều là người phàm, Liễu Sao cảm thấy rất thoải mái. Đây là lần đầu được chứng kiến một buổi lễ long trọng ở Tiên môn, lại rời xa sự kiểm soát chặt chẽ của Phương Vệ Trường, tất cả những điều này đều làm nàng vui sướng quên cả đường về.

Không biết là ai nghịch ngợm, ném một hòn đá vào trong nước, làm nổi lên những bọt nước nho nhỏ, sóng nước bên dưới đình dần lan rộng ra.

Liễu Sao chợt nhớ tới chuyện của tộc ký Thuỷ, đại khái là ở Thanh Hoa cung, tộc ký Thuỷ cũng không tiếp tục quấn lấy nàng, nhưng lâu lắm rồi nàng không gặp Kha Na, từ ngày từ biệt ấy không hề có tin tức của y, chẳng biết y đã đi đâu…

“Lục sư đệ.” Một giọng nói cắt ngang suy nghĩ của nàng, Tạ Lệnh Tề đi tới chào hỏi Lục Ly.

Lục Ly mỉm cười: “Tạ tiên trưởng.”

“Lục sư đệ khách khí quá, gọi ta là sư huynh được rồi,” Tạ Lệnh Tề vỗ vỗ vai hắn ra hiệu không cần đứng dậy, lại tự tay châm hai chén rượu, “Đã sớm nghe Thương cung chủ nhắc tới Lục sư đệ, có điều vẫn chưa có cơ hội kết bạn đàm đạo, bây giờ vẫn còn quá nhiều người, thứ lỗi ta thất lễ không tiếp chuyện được vì không đủ thời gian. Chiều nay có tiệc rượu, đến lúc đó chúng ta phải uống với nhau vài chén, sư đệ nhất định phải cho ta chút thể diện đấy.”

Y chủ động kết giao với Lục Ly, Liễu Sao cũng rất bất ngờ, ở phía sau theo dõi y cùng với Đỗ Minh Trùng và Bạch Phượng.

Tạ Lệnh Tề là người khiêm tốn, không khó tiếp cận, nhưng nhìn thái độ của y với hai kẻ Đỗ, Bạch kia không giống như là lễ độ, khách khí, ngược lại giống như quen biết rất thân thiết, khó trách đám đệ tử còn lại đối xử với hai kẻ Đỗ, Bạch kia cũng khách khí hơn rất nhiều, có lẽ là do y ngầm sắp xếp. Có điều Bạch Phượng thì không nói, nhưng bản tính Đỗ Minh Trùng như thế nào, Liễu Sao biết rõ như lòng bàn tay, lúc mới đến y cũng chịu vài trận nên bây giờ tuy có giấu bớt đi. Nhưng đệ tử Tiên môn cũng không người mù, mọi người rõ ràng cực kỳ khinh bỉ và chán ghét y, Tạ Lệnh Tề thân là thủ tọa đệ tử Nam Hoa, địa vị rất gần với chưởng giáo và Tiên tôn, lẽ ra cách nhìn người phải chẳng kém ai, không lẽ y không nhìn ra Đỗ Minh Trùng là loại người nào?

“Đúng vậy,” Bạch Phượng cười cười đẩy vai Lục Ly, “Tạ sư huynh đến mời mấy lần nhưng huynh đều đi đâu mất, hôm nay huynh nhất định phải nhận tội nha, uống mấy chén với huynh ấy.” Nàng ta thật sự có ý tốt, Tạ Lệnh Tề là thủ tọa đệ tử Nam Hoa, kết giao với y không thiệt thòi chỗ nào cả.

Phát hiện ánh mắt khác thường của Liễu Sao, Tạ Lệnh Tề hỏi: “Liễu sư muội làm sao vậy?”

Liễu Sao khẽ liếc Đỗ Minh Trùng một cái rồi lắc đầu, trưng ra khuôn mặt tươi cười: “Muội không sao, chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ, muốn biết nước trong hồ này từ đâu tới?”

Tạ Lệnh Tề mỉm cười: “Nước dẫn vào hồ này từ thiên hà, sư muội chắc không biết, bên dưới có cá rất lớn đó.”

Liễu Sao vội tò mò nhoài đầu ra nhìn: “Thật sao?”

Bạch Phượng kéo nàng lại, khẽ mắng: “Đừng giả vờ cái bộ dạng ngây ngô chẳng biết gì ấy, làm bọn ta mất mặt.”

Liễu Sao trừng mắt.

Đúng lúc đó, phía bên kia Tô Tín và Lạc Trữ đi tới. Lạc Trữ mặc một chiếc váy dài màu xanh lá liễu xen lẫn vàng nhạt, còn Tô Tín mặc trường bào màu lam trắng, nhìn hai người giống như kim đồng ngọc nữ.

Tô Tín nhìn thấy Liễu Sao vội hỏi: “Mấy ngày gần đây ta bận quá, chưa đến thăm muội được, muội ở đây đã quen chưa?”

Liễu Sao nhanh chóng thu lại lửa giận, hiền hòa đáp: “Rất tốt.”

Tạ Lệnh Tề cười cười liếc nàng một cái, lại nói xã giao với Lục Ly mấy câu rồi kéo Tô Tín đi. Bạch Phượng và Đỗ Minh Trùng đều ngồi lại bàn. Lạc Trữ cũng không đi liền, nàng nhảy đến ngồi bên cạnh Liễu Sao, kéo kéo cánh tay của nàng nhỏ giọng hỏi: “Sao sư tỷ ngồi đây một mình, ca ca muội đâu?”

Thấy Liễu Sao có vẻ không hiểu, nàng lại nhìn khắp bốn phía, thầm trách cứ: “Gần đây không phải huynh ấy thường với qua lại với tỷ sao? Ngày hôm qua còn nói muốn dẫn tỷ đến nhập tiệc nữa, sao bây giờ không thấy bóng dáng đâu hết!”

Lạc Ca đối xử khác biệt với Liễu Sao, trên dưới Thanh Hoa đều biết. Liễu Sao liếc mắt nhìn Lục Ly, thấy hắn không có phản ứng, mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy trong lòng buồn phiền. Một thoáng lơ đãng, nàng bỗng nhiên nhìn thấy trên cổ tay phải Lạc Trữ đeo một cái vòng rất khác biệt, kết từ hai loại vỏ sò biển kỳ lạ lớn khoảng đầu ngón út, một loại màu lam, trong suốt sáng long lanh, một loại trắng như tuyết, trơn bóng đẹp đẽ.

Con gái ai chẳng thích trang sức đẹp đẽ, Liễu Sao rất hâm mộ, kìm không được đưa tay vuốt ve khẽ hỏi: “Vòng tay này lấy ở đâu vậy? Thật là đẹp quá!”

“Đây…” Lạc Trữ đỏ mặt nhìn Tô Tín, trả lời úp mở, “Đây là vòng tay được kết từ vỏ sò song sắc.”

Liễu Sao lập tức đoán được vòng tay nhất định do Tô Tín làm, thất vọng buông tay ra, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi tiếp: “Ở đâu có vỏ sò song sắc?”

“Vỏ sò song sắc nằm dưới đáy sâu nhất của Đông hải, tuy rằng ít nhưng cũng không khó lấy,” Lạc Trữ đảo đôi mắt ngọc, bỗng nhiên khẽ cười, “Nếu sư tỷ thích, muội nói ca ca muội đi lấy cho tỷ nhé!”

Liễu Sao vốn không tin Lạc Ca sẽ làm mấy chuyện vớ vẩn này, nàng cố ý chạm vào cánh tay Lục Ly: “Này.”

Lục Ly quay mặt sang: “Gì vậy?”

Liễu Sao cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: “Cái vòng kia thật là đẹp.”

Lục Ly “À” một tiếng rồi cầm bình châm rượu. Thấy hắn không có phản ứng gì, Liễu Sao chịu không nổi lại nhấn mạnh: “Đó là vòng làm từ vỏ sò song sắc, huynh không thích sao?”

Lục Ly nhìn nàng: “Muội thích?”

Liễu Sao vui mừng, gật đầu.

Lục Ly coi như chẳng hiểu gì nói tiếp: “Thích cũng vô dụng, muội đâu có đâu.”

Mặt Liễu Sao lập tức từ đỏ bừng biến thành đen thui, đá hắn một phát vào chân hắn: “Ở đáy biển Đông hải có!”

Lục Ly vừa cười vừa đổi giọng: “A, vậy muội đi lấy đi.”

Liễu Sao vừa xấu hổ vừa tức giận: “Cười cái gì mà cười! Có gì đáng buồn cười chứ!”

“Ai nói ta cười nào, ta không cười,” Lục Ly sờ sờ mặt, “Mặt của ta, tự nó muốn cười thôi.”

Liễu Sao “Hừ” một tiếng, xoay sang thì phát hiện không biết Lạc Trữ đã đi mất từ lúc nào.

Thời gian khai tiệc đã đến, các chưởng môn Tiên tôn bối phận lớn đều lên chỗ ngồi ở giữa hồ, có khoảng ba bốn mươi người, vị trí chủ tọa là Thương cung chủ. Hai phái Thanh Hoa và Nam Hoa vốn có cội nguồn sâu xa, bởi vậy Vạn Vô tiên tôn của Nam Hoa ngồi ở vị trí đầu tiên bên trái, hậu bối ngồi ở vị trí trung tâm chỉ có một mình Lạc Ca, y ngồi ở vị trí đầu tiên bên phải, các Tiên tôn không ai có ý kiến, thái độ đối với hắn cực kỳ hòa nhã, thân thiết.

Liễu Sao nghĩ đến những hành động trẻ con khoe khoang của mình trong quá khứ, so với người đó, cảm thấy bản thân mình quả thực quá ấu trĩ.

Thương cung chủ nâng chén đứng lên, không chút do dự, nâng chén rượu kính những Tiên tôn đã hy sinh dưới trận Thiên phạt, mọi người cũng đồng loạt nghiêng chén. Chén rượu thứ hai là để đáp tạ quan khác tứ phương. Chén rượu thứ ba bắt đầu từ Vạn Vô tiên tôn, những quan khách khác nối tiếp nhau cùng nâng chén chúc mừng lễ đại điển của Thanh Hoa. Sau ba chén rượu, mọi người mới ngồi xuống tự rót rượu, nói chuyện bàn luận xôn xao.

Về phía tiểu bối do thiếu cung chủ Thương Ngọc Dung đại diện kính rượu phụ than. Thương Ngọc Dung mặc áo gấm rộng, kéo dài rủ xuống đất, thanh nhàn ung dung, nhìn có phần giống phong thái của vương hầu quý tộc chốn nhân gian, hiếm lắm mới có hôm y không cầm quạt tròn, chỉ có điều trên đầu lại cài cây trâm hình hoa phù dung đỏ chói, ý cười trong veo nơi đáy mắt, dáng điệu uyển chuyển thướt tha, vẫn vui cười hớn hở với đám nữ đệ tử như trước. Điều kỳ lạ là, dù y như thế cũng không người nào bàn tán ra vào, dù y không giống thần tiên xuất trần nhưng tuyệt đối không làm cho người khác có cảm giác tầm thường.

Dường như từ trước đến nay y đối với ai cũng đều có thái độ như thế, y cười tủm tỉm kéo vai Liễu Sao, hiền hoà lại vô cùng thân thiết: “Bộ y phục của tiểu Liễu Sao nhi rất đẹp và khác biệt, đến đây, đến đây nào, uống với sư huynh một chén.”

Đúng là Liễu Sao thích ăn mặc sạch sẽ, gọn gàng, chỉnh tề, nàng cũng rất biết cách phối hợp, ngồi giữa một nơi phủ toàn bóng dáng áo váy của nữ đệ tử Tiên môn, sự khác biệt lại càng nổi bật. Hôm nay nàng vốn chỉ mặc một bộ xiêm y theo ý thích, nhưng lại được Thương Ngọc Dung khen ngợi trước mặt mọi người là rất khác biệt, nên cũng có chút tự đắc, nghiêm trang gật đầu: “Quý phi nương nương, đã lâu không gặp, cây trâm hoa cũng rất khác biệt.”

“Cười đi, cười đi, đừng nghẹn là được rồi,” không biết Thương Ngọc Dung lấy từ nơi nào ra một cây quạt tròn phe phẩy rồi lại phất tay biến mất,”Nếu muội thích thì đưa tiền đến đây, sư huynh làm giúp muội một cái theo yêu cầu, là hàng độc quyền của nhà ta, không có chi nhánh.”

Lại còn là hàng độc quyền của nhà nữa chứ, cứ như là đang mặc cả mua bán dưới trần gian vậy. Liễu Sao cười “Ha ha” thành tiếng. Nếu là gã nào khác cài hoa thì Liễu Sao nhất định sẽ khinh bỉ, nhưng Thương Ngọc Dung thật sự không làm cho nàng cảm thấy chán ghét, cho nên Liễu Sao nhã nhặn nhấp môi uống rượu đáp lại y. Thương Ngọc Dung lại trêu ghẹo đám người Lục Ly, Bạch Phượng, Đỗ Minh Trùng một trận nữa, rồi uống thêm vài chén rượu, sau đó mới đi qua từng bàn xã giao.

Năm tháng ở Tiên Giới là vô biên, khác biệt hoàn toàn so với nhân gian. Sau khi xong tiệc rượu, các tiên nhân tụ họp lại với nhau chơi nhạc ca hát, hơn nửa canh giờ trôi qua, không khí ngày càng tươi đẹp hơn.

Liễu Sao quan sát tìm cơ hội chạy ra ngoài kiếm Lạc Trữ, nhưng chạy từ đầu hồ bên này sang tới đầu bên kia cũng không thấy bóng dáng Lạc Trữ đâu, không biết làm sao, nàng đang định tìm Thương Ngọc Dung hỏi thăm thì Tạ Lệnh Tề lại chủ động đi tới hỏi: “Muội muốn tìm Tô sư đệ phải không? Đệ ấy và Lạc Trữ đến Lộc viên rồi.”

Lúc này, Liễu Sao mới phát hiện Tô Tín cũng không có mặt ở đây, thầm mắng mình ngu ngốc. Nàng nên sớm đoán được hai người bọn họ đang ở bên cạnh nhau chứ, nàng vội vàng cảm ơn Tạ Lệnh Tề, hỏi thăm đường đi sau đó chạy về phía Lộc viên.

Xuất phát từ sự tự ti và ghen tị, Liễu Sao vốn không thích những cô công chúa như Lạc Trữ, hơn nữa bây giờ Tô Tín có Lạc Trữ, cũng không hay tìm nàng nói chuyện, việc này khiến nàng hơi ghen tỵ, cho nên đối mặt với sự thân thiết của Lạc Trữ, biểu hiện của nàng vẫn có chút lãnh đạm. Nhưng hai ngày nay, Liễu Sao đã suy nghĩ nghiêm túc việc này. Lạc Trữ thích mình không giống Tô Tín thích mình, Võ Dương Hầu sẽ không vì vậy mà hoài nghi bất cứ điều gì. Huống chi, Lạc Ca vô cùng yêu thương em gái mình là chuyện ai ai cũng biết. Lạc Trữ lại đơn thuần dễ dỗ ngọt, chỉ cần giành được tình cảm tốt đẹp của nàng, nói không chừng còn được Lạc Ca quan tâm, nếu có thể dựa vào mối quan hệ này lấy được thuốc giải là tốt nhất.

Liễu Sao vừa đi vừa tính toán, bất thình lình ngay chỗ rẽ phía trước có người đi ra, suýt chút nữa thì đâm vào.

“Sao lại đi một mình đến đây?” .

Nghe giọng nói này, Liễu Sao lập tức tỉnh cả người: “Lạc sư huynh?”

“Vì không thích bên trong ồn ào quá sao?” Lạc Ca khẽ nghiêng người, mỉm cười, “Mới vừa rồi uống hơi nhiều, ta cũng muốn trốn ra ngoài, vừa đúng lúc, muội đi theo cùng ta một chút được không?”

Y cười tự nhiên, thân thiết, từ lúc y vào Thanh Hoa cung đến nay, đây là lần đầu tiên Liễu Sao nghe y nói chuyện như vậy, nàng phát hiện ra cho dù trên khuôn mặt này có biểu cảm như thế nào, cũng không thể đoán ra tâm tư của y.

Thời gian này, y thường xuyên chủ động tới tìm Liễu Sao, Liễu Sao không cảm thấy y có ác ý gì, cũng dần dần thoải mái hơn. Vị tiên trưởng có địa vị vĩ đại như vậy, ai mà không hy vọng có được sự ưu ái của y chứ? Huống chi bản thân Liễu Sao cũng có ý muốn y giúp đỡ, nàng bèn cười lấy lòng: “Muội đang muốn tìm Lạc Trữ, không biết muội ấy đi đâu rồi.”

Lạc Ca nói: “Thật không, muội tìm Trữ nhi có việc gì sao?”

“Không có, chỉ tìm muội ấy đi dạo thôi,” Liễu Sao khen ngợi, “Tính tính muội ấy rất tốt, thật khiến người khác yêu thích.”

“Khiến người khác yêu thích,” Lạc Ca thuận miệng nói, “Cũng càng dễ dàng bị lừa gạt.”

Trong lòng Liễu Sao vốn là có ý đồ nên vừa nghe liền cảm thấy như bị hù dọa, may mắn là nàng ứng biến mau, nét mặt giãn ra trêu ghẹo: “Có ca ca lợi hại như Lạc sư huynh, ai dám lừa gạt muội ấy chứ.”

Lạc Ca thản nhiên đáp lại: “Nói cũng phải.”

Câu trả lời đầy tự phụ, giọng điệu thản nhiên làm cho Liễu Sao càng thêm lo lắng, nàng không dám tiếp tục trêu chọc nữa. Cũng may là Lạc Ca không khó gần như bề ngoài, y thật lòng muốn tìm người nói chuyện cùng, và hay nghĩ ra nhiều đề tài. Liễu Sao phát hiện dường như y rất hứng thú với chuyện của Võ đạo bèn bám lấy đề tài này, khéo léo nói chuyện với y về tình hình các phái trong Võ đạo.

Lạc Ca vừa đi vừa nghe, thỉnh thoảng lại hỏi vài câu.

Võ đạo có nhiều sát thủ, hầu như không có người nào tay không dính máu. Liễu Sao nói một hồi bỗng nhiên nhớ tới chuyện y trách cứ Võ đạo suy bại, nói như vậy chính là chán ghét Võ đạo, Liễu Sao bắt đầu cảm thấy lo sợ bất an, cẩn thận quan sát sắc mặt của y, hối hận không thôi.

“Võ đạo vô tội, tội ở lòng người,” Lạc Ca như nhìn ra sự băn khoăn của nàng, hỏi vòng qua chuyện khác, “Ta thấy Lục Ly sư đệ rất ít khi ra ngoài, hay là có đệ tử Tiên môn nào nói gì động chạm đến đệ ấy?”

Thấy hắn yêu thích Lục Ly, Liễu Sao cảm thấy rất vui mừng, vội nói: “Không đâu, huynh ấy không thích ra ngoài thôi, ngay cả muội cũng không biết rốt cuộc huynh ấy đang làm gì nữa.”

Lạc Ca đi được vài bước, bỗng nhiên hỏi tiếp: “Muội có bằng lòng gia nhập Tiên môn không?”

“Sao?” Liễu Sao ngạc nhiên.

“Tuy Võ đạo tu hành có chỗ độc đáo nhưng lại không theo chính đạo, chỉ trong thời gian ngắn mà ép pháp lực tăng lên vượt bậc không những làm tổn hại linh thể mà còn làm giảm tuổi thọ, hoàn toàn vì lợi ích trước mắt, tu luyện theo phương pháp này rất khó có đột phá,” Lạc Ca nói tiếp, “Muội có căn cốt không tệ, gia nhập tiên đạo có thể tu luyện thành công, nếu muội đồng ý theo ta về Nam Hoa tu luyện, ta sẽ xử lý phía Võ Dương Hầu cho muội.”

Gia nhập Tiên môn? Đến Nam Hoa? Liễu Sao như đang ở trong giấc mộng, trong lòng nghi ngờ chẳng biết có phải được tổ tiên tích đức không nữa. Sao có chuyện tốt như vậy chứ! Tìm Tô Tín, lấy lòng Lạc Trữ, ý định chính của nàng vốn là gia nhập Tiên môn, còn phải mạo hiểm không được để Võ Dương Hầu phát hiện, không thể tưởng tượng nổi lại nhận được lời đề nghị từ Lạc Ca! Lạc Ca tự mở miệng đề nghị, nhất định Võ Dương Hầu sẽ không thể từ chối, chuyện này quả thực là cơ hội trời ban! Nàng có thể lấy được thuốc giải, từ nay về sau thoát khỏi cái nơi đáng hận kia, trở thành đệ tử Tiên môn được người đời tôn kính, nàng không còn chịu cảnh hèn kém hơn bọn họ một bậc nữa!

“Thật sao?” Liễu Sao nhìn y, cẩn thận hỏi lại lần nữa, “Thật sao? Muội thật sự có thể gia nhập Tiên môn sao?”

Lạc Ca nói: “Mấy ngày nữa ta sẽ trở về Nam Hoa, ý của muội thế nào?”

Y nói như thế là đã xác định rồi, Liễu Sao gần như sắp gật đầu đồng ý, nhưng đột nhiên nàng lại nghĩ tới điều gì đó, chần chờ nói: “Muội… Muội muốn suy nghĩ.”

Từ biệt Lạc Ca, Liễu Sao làm gì còn tâm tư lo lắng đi tìm Lạc Trữ, nàng kích động trở về chỗ ngồi mới phát hiện Lục Ly không còn ở đó. Bạch Phượng thấy bộ dạng của nàng như thế lại buông lời chế giễu, Liễu Sao đang đắc ý nên chỉ nhíu mày nhìn nàng ta rồi xoay người bỏ đi.

Lục Ly cũng không có trong phòng, Liễu Sao cảm thấy bất ngờ, lúc này mọi người đều ở đài Thanh Ba, một mình hắn hẳn là không có chỗ nào đi. Liễu Sao vội vàng chạy ra sân, tìm kiếm khắp xung quanh, nhưng mãi đến khi trời tối, tiệc đêm đã bắt đầu mà vẫn không thấy bóng dáng của Lục Ly. Cũng may ngày thường hắn cũng ít khi ra khỏi cửa nên không có nhiều người để ý.

Tiệc đêm không quy củ, nghiêm túc như ban ngày. Các vị tiên tôn và các đệ tử đều tạm gác lại quy củ cùng uống rượu, nói chuyện vui đùa, thậm chí không để ý đến bối phận, quả nhiên là không gò bó không trói buộc, ung dung tự tại.

Liễu Sao ngồi ở chỗ cũ vừa rầu rĩ vừa tức giận, bởi vì nàng bỗng nhiên nghĩ ra, chắc chắn là tên Lục Ly này lại chạy ra ngoài tìm hoan mua vui rồi.

“Này, Lục Ly đâu?” Bạch Phượng đi tới huých Liễu Sao, “Tạ sư huynh tìm huynh ấy khắp nơi mấy lần rồi đấy!”

“Sao ta biết được!” Liễu Sao tức giận gắt lên.

“Ngươi!” Cuối cùng Bạch Phượng cũng không nổi điên, từ sau lần hợp tác đối địch đó, hai người vẫn thường xuyên châm biếm, chế giễu nhau nhưng quan hệ đã dịu đi rất nhiều, “Ở đây là Tiên môn, chúng ta phải dựa vào Tạ sư huynh nhiều hơn, tự ngươi xem mà lo liệu đi!”

Vừa dứt lời, đã thấy Tạ Lệnh Tề bưng chén rượu đi tới, hỏi Liễu Sao: “Có chuyện gì thế, đã khai tiệc lâu như vậy, Sao Lục sư đệ vẫn chưa đến?”

Người ta đã nói tối nay sẽ tìm hắn uống rượu mà hắn lại bỏ trốn không thấy bóng dáng, đây không phải đắc tội với người ta sao! Liễu Sao thầm mắng Lục Ly vô số lần, chỉ có nói quanh co giấu diếm giúp hắn: “À… Ban ngày huynh ấy uống hơi nhiều, nên vẫn còn ngủ…”

“Ngủ say quá, cho nên đến chậm.” Phía sau có người iếp lời.

Mặt Tạ Lệnh Tề giãn ra, lôi kéo hắn uống rượu vô cùng thân thiết, lại dẫn hắn đi qua mấy bàn khác giới thiệu cho đệ tử làm quen. Bạch Phượng cũng đi theo, Liễu Sao chỉ hừ một tiếng, quay mặt đi. Vừa khéo có một vị chân nhân uống rượu xong liền chỉ chú thỏ linh đang nhảy trên bàn hỏi vì sao cỏ linh chi lại có lông dày như thế, việc này lan ra ngoài khiến mọi người cười một trận ngả nghiêng, không khí vô cùng vui vẻ.

Liễu Sao đang buồn bực nên chẳng hứng thú, thậm chí còn cảm thấy phiền phức, chán nản.

Hồ nước in ngược bóng bầu trời đêm, lúc này đang là mùng chín đầu tháng, chỉ có vẻn vẹn một mảnh trăng khuyết, phủ một lớp sương mỏng manh, khắp bốn phía đều có ánh sáng minh châu chiếu sáng nhưng lại có vẻ cực kỳ ảm đạm.

Bỗng nhiên, ánh trăng biến mất!

Có bóng mờ lướt qua rất nhanh, mọi sự biến đổi chỉ trong chớp mắt, ánh trăng đã xuất hiện trở lại.

Đó là cái gì? Liễu Sao kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy giữa không trung có một luồng khí đen dày đặc lặng yên lướt qua, phóng thẳng về hướng Tây Bắc.

Xung quanh dường như mọi người chưa phát hiện ra.

Vừa chớp mắt, luồng khí đen đã biến mất. Trên đỉnh đầu, mảnh trăng khuyết vẫn cao như trước, chỉ có điều không biết vì sao luôn cảm thấy yêu dị hơn trước vài phần.

Ngồi dưới ánh minh châu ấm áp, không khí xung quanh hoà thuận vui vẻ, bốn phía ngập tràn tiếng cười nói, nhưng Liễu Sao lại cảm thấy một luồng khí lạnh ập tới khiến nàng chịu không nổi sợ run cả người. Sau đó nàng để ý thấy ở trên đài giữa hồ, Thương Kính và Vạn Vô tiên tôn cũng mấy vị Tiên tôn khác dần trở nên bất an, người thì cúi đầu bấm đốt ngón tay bói toán, người thì đến bên lan can quan sát. Chỉ một lát sau, Lạc Ca cũng vội vàng đi lên đài giữa hồ, tới bên cạnh Thương Kính nói mấy câu, Thương Kính nhanh chóng mời các vị Tiên tôn ngồi xuống, uống rượu nói chuyện như bình thường, chỉ có điều không khí đã không còn như lúc trước, không hiểu sao đã trở nên rất nặng nề.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Liễu Sao kinh ngạc, mơ hồ cảm thấy việc này không bình thường chút nào, nàng lập tức tìm kiếm Lục Ly trong đám người, không biết từ khi nào hành động này như đã trở thành thói quen.

Giữa Thủy đình, dưới ánh sáng minh châu chiếu rọi, Lục Ly đang nâng chén với Tạ Lệnh Tề, bên đôi môi mỏng hé nở nụ cười như có như không.

Bỗng nhiên, có mấy đệ tử vội vàng chạy lên đài trung tâm ở giữa hồ, sắc mặt căng thẳng bẩm báo gì đó với Thương Kính, các vị Tiên tôn đang ngồi xung quanh nghe xong lại quá sợ hãi, có mấy vị đồng loạt đứng lên.

Tin tức nhanh chóng truyền xuống.

“Thực Tâm ma lại hiện thân!”

Vùng phụ cận Thanh Hoa cung, trong một làng chài bên bờ Đông hải, có hai người dân trong thôn bị moi tim, đệ tử đóng ở đó sau khi phát hiện lập tức báo tin về. Trên dưới Thanh Hoa như nghe thấy sấm nổ giữa trời quang, tất cả mọi người đều không có tâm tình thưởng thức yến tiệc nữa. Thương Kính tự dẫn theo mấy vị chưởng môn và Tiên tôn chạy qua xem xét, mãi đến giữa trưa ngày hôm sau mới trở về, nhưng kết quả đã được dự đoán trước, Thực Tâm ma không để lại chút manh mối gì.

Biết các đệ tử đóng ở bên ngoài Thanh Hoa cung nhất định sẽ trở về tham gia đại điển nên Thực Tâm ma mới nhân cơ hội này xuống tay. Có điều cho dù Tiên môn phòng bị hơi lơi lỏng nhưng gây chuyện ở vùng phụ cận Thanh Hoa cung chẳng phải đang làm chuyện mạo hiểm ư, làm ở nơi khác chẳng phải an toàn hơn sao?

Trong phòng, Liễu Sao ngồi bên cạnh bàn, chống cằm hỏi Lục Ly: “Chẳng lẽ nó muốn khiêu khích? Nếu không sao lại cố tình giết người ở vùng phụ cận Thanh Hoa cung? Nghe nói chuyện xảy ra là vào giờ Thân hôm qua, là lúc yến tiệc ban ngày vừa chấm dứt…” Nói tới đây, nàng lập tức đứng thẳng người dậy hỏi: “Đúng rồi, hôm qua huynh chạy đi đâu?”

Lục Ly cầm một cây sáo, thuận miệng nói: “Đương nhiên là ở trong phòng.”

“Ta tìm khắp nơi rồi!” Liễu Sao khinh bỉ, “Huynh vốn không ở trong phòng!”

Lục Ly nói: “Lúc đó ta uống nhiều rượu, nên đi xung quanh mấy vòng.”

“Hừ!” Liễu Sao không thể nhịn được nữa, đập bàn, “Ta đã tìm khắp mấy đỉnh núi quanh đây! Huynh còn muốn gạt ta!”

Lục Ly nói: “Không có, ta đi quanh đây xong, sau đó lại muốn đi ra ngoài Thanh Hoa cung giải sầu.”

“Thấy chưa, biết ngay là huyunh chạy ra ngoài tìm vui mà!” Liễu Sao vừa dứt câu này, bỗng nhiên chú ý đến gì đó, nhảy lên giật cây sáo của hắn, “Hay chưa, cái này ở đâu ra? Là Cát tiên tử kia đưa cho ngươi phải không, ta nói không được để ý đến nàng ta mà! Ngươi, ngươi, ngươi…”

Nhìn đôi mắt đỏ ửng của nàng, Lục Ly buồn cười: “Là mua ở bên ngoài, ta thổi cho muội nghe nhé?”

“Ta không thèm nghe! Có gì hay ho đâu mà nghe!” Liễu Sao bẻ cây sáo thành hai đoạn, ném lại cho hắn, “Ngươi nói đi, có phải lại đi chơi bời lêu lổng không! Uổng công ta che giấu giúp ngươi!”

Lục Ly ngồi tựa lưng vào ghế, vừa cười vừa nhìn nàng: “Muội thích vỏ sò song sắc sao?”

Đột nhiên hắn nhắc tới vỏ sò song sắc, đầu tiên Liễu Sao không hiểu, sau có phản ứng lại chợt mừng rỡ, chẳng lẽ hắn đi… Nàng vội vàng ngồi xuống, gật đầu thật mạnh: “Thích, rất thích.”

Lục Ly “À” một tiếng, sau đó ung dung nhặt cây sáo gãy lên.

Liễu Sao đợi một lúc lâu không thấy gì, nhịn không được hỏi: “Này, vỏ sò song sắc đâu?”

Lục Ly cười: “Không có.”

Liễu Sao nổi điên lên: “Không có ngươi hỏi làm gì!”

“Ta chỉ hỏi vậy thôi,” Lục Ly xoay mặt nhìn nàng, “Làm sao vậy?”

Liễu Sao lại nhảy dựng lên: “Ngươi! Lục Ly!”

” Tính tình của Liễu Sao nhi, quả nhiên vẫn y như thế, ” Lục Ly quăng hai đoạn sáo gãy cho nàng, sau đó lôi từ trong áo choàng ra một cây sáo khác còn đẹp hơn lúc nãy, “May mắn là ta mua nhiều.” Liễu Sao trừng mắt nhìn hắn cả nửa ngày, có điều nàng vẫn còn nghĩ đến chuyện chính, tâm tình trở nên tốt hơn, nàng lại ngồi xuống, rất đắc ý vênh vang tuyên bố: “Này, ta muốn gia nhập Tiên môn!”

Cuối cùng, Lục Ly cũng có chút phản ứng khác thường, hắn nhíu mày bỏ cây sáo xuống: “Gia nhập Tiên môn?”

“Đúng vậy,” Liễu Sao không che giấu được niềm vui sướng, “Lạc sư huynh nói có thể cho ta bái sư gia nhập Nam Hoa! Ha ha, thật tốt quá!” Nàng chỉ e hắn không tin nên lại nhấn mạnh: “Là thật đó! Chính miệng huynh ấy nói, chỉ cần huynh ấy nói chuyện với Hầu gia xin tha cho ta, nhất định Hầu gia sẽ đồng ý, ta có thể lấy được thuốc giải, rốt cuộc chúng ta cũng không cần lo lắng gì nữa! Huynh…”

“Muội muốn gia nhập Tiên môn sao?” Lục Ly ngắt lời nàng.

“Đương nhiên!”

“Khó mà làm được.”

“Vì sao không được!” Liễu Sao vốn là cố ý nói cho hắn vui mừng, vạn vạn lần cũng không thể ngờ được hắn sẽ có phản ứng như vậy, lập tức sầm mặt xuống, “Vì sao ta không thể vào Tiên môn? Ta không hề thua kém bọn họ! Lạc sư huynh nói ta có căn cốt rất tốt, ta nhất định có cơ hội thành tiên!”

Lục Ly cười rộ lên: “Tóm lại, muội sẽ không gia nhập Tiên môn.”

“Ai cần ngươi lo! Ta sẽ không ở lại Võ đạo!” Liễu Sao tự cảm thấy khó khăn lắm mới có cơ hội như vậy, dễ gì chịu bỏ qua, nàng kích động gào lên, “Ta không muốn tiếp tục những ngày tháng như thế này! Bản thân ngươi đã không có cách nào, còn muốn ta phải ở lại chịu đựng cùng! Nằm mơ đi! Ta sẽ không ở lại đâu!”

Lục Ly thu lại nụ cười nói: “Liễu Sao nhi, nếu muội tu tiên thì sẽ không thể đến tìm ta nữa.” Lần đầu thấy hắn nói chuyện nghiêm túc như vậy, Liễu Sao hơi ngạc nhiên, nhưng xưa nay nàng được nuông chiều, sao có thể bị mấy câu nói này uy hiếp, nàng ra vẻ không thèm để ý hừ một tiếng: “Mặc kệ ngươi.”