Bóng Hình

Chương 15




Tuần trăng mật không được như hi vọng của Charles. Thái độ ương bướng của Victoria đối với anh cũng không hề được cải thiện trong suốt chuyến đi. Họ đến châu Âu ngày 26/6 và, 2 ngày sau đó, 1 thanh niên ái quốc người Serbi ở Sarajevo đã ám sát quận công Franoois-Ferdinand, cháu của quốc vương nước Áo, và vợ anh ta.

Việc đó thoạt tiên chỉ thoáng qua như 1 sự kiện cá biệt, chẳng ngờ không bao lâu sau lại nhấn chìm cả châu Âu trong nỗi kinh hoàng. Vào lúc đó, Victoria và Charles đang ở London, đón tiếp bạn bè tại 1 bữa tiệc trong khách sạn Claridge. Victoria vốn quan tâm hơn cả đến các cơ sở đầu não của phụ nữ đòi quyền bầu cử, chỉ dành chút chú ý tương đối cho vụ bạo động ở Sarajevo. Trong người quen biết của Charles, cô có gặp vài người ủng hộ quyền bầu cử của phụ nữ, họ đã nồng nhiệt đón tiếp cô với những bài phát biểu dài lê thê. Nhưng mong muốn cuồng nhiệt nhất của cô là thăm chị em nhà Pankhust ở nhà tù lại vấp phải sự bác bỏ kiên quyết của Charles. Lần đầu tiên, anh phản đối ý muốn của vợ mình. Họ tranh cãi gay gắt, Victoria đã không giành phần thắng. Charles luôn muốn tỏ ra độ lượng, nhưng điều kiện cô không được vượt qua 1 vài giới hạn.

- Nhưng em đã trao đổi thư từ với họ, Charles! – cô hét lên, dường như nghĩ rằng lý lẽ này sẽ thuyết phục được anh.

- Anh không thấy rằng việc em viết thư cho họ hay họ đã hiện ra trước mắt em dưới lăng kính huyền bí là có gì xấu, Victoria. Nhưng việc đó nằm ngoài vấn đề em sẽ đi thăm những người phụ nữ đó trong nhà tù. Tên em sẽ bị ghi vào sổ đen và nhà cầm quyền Anh sẽ quẳng chúng ta ra ngoài.

- Thật phi lý, ở đây, tư tưởng người ta rộng rãi hơn nhiều.

- Anh ngờ điều đó, em thấy rồi đấy.

Sự ngây thơ của cô không làm anh muốn cười nữa. những ngày gần đây, anh thường hay cáu bẩn. dễ dàng đoán được nguyên nhân của tâm trạng xấu đó. Những cố gắng của anh mong đạt được chút ân huệ từ Victoria đã thất bại thảm hại.

Chuyện chăn gối giữa người đã đi từ xấu đến tồi tệ. Khi đến Pháp, Victoria nhảy dựng lên mỗi khi anh đến gần cô. Cô không biết căn nguyên của sự ghê sợ ấy. Nó xuất phát từ 1 cái gì sâu thẳm trong tâm có thể. Cô không muốn 1 người đàn ông nào chạm vào cô nữa, dù anh ta có là chồng cô. Cô không tin tưởng vào 1 ai là đàn ông và ý nghĩ rằng lại mang thai 1 đứa trẻ làm cô kinh hãi. Dù Charles có giải thích với cô rằng chỉ cần sử dụng 1 vài biện pháp phòng tránh là đủ … Anh đã nỗ lực làm đủ mọi cách cần thiết. Chẳng được gì. Cô bắt đầu run lên và khóc nức nở khi anh đặt tay lên người cô. Anh đã mất dần kiên nhẫn.

- Tại sao em không nói gì với anh? Tại sao không cho anh biết về sự ác cảm của em về chuyện này? – 1 đêm trong căn phòng khách sạn Ritz, Paris, anh vặn hỏi.

Phản ứng của Victoria làm anh mệt mỏi. Anh vẫn luôn ham muốn cô, nhưng với anh như thế đã quá đủ rồi khi ái ân với người phụ nữ cứng đơ, nước mắt giàn giụa trong vòng tay anh, khi cô ta đã thôi run lên bần bật. Anh có ấn tượng như mình là kẻ hãm hiếp.

- Em không biết rằng mọi chuyện sẽ thế này, - cô nấc lên giữa 2 cơn khóc.

Họ đang ở trong 1 khách sạn rất sang trọng, nhưng cô đã làm hỏng chuyến du lịch trăng mật của họ. Paris chỉ làm tăng thêm sự ức chế trong cô, bị nhốt giữa thành phố xa lạ này, với Charles đang ngày càng bực bội. Cô chỉ muốn 1 điều mà thôi: nói chuyện chính trị, gặp gỡ những phụ nữ vì quyền bầu cử, tham gia những cuộc hội họp vì quyền bình đẳng của phụ nữ … Từng ngày trôi qua, tình hình mỗi ngày thêm thảm hại. Dần dần ngày càng thấy rõ rằng Victoria muốn tất cả chỉ trừ 1 người chồng.

- Với Toby đã không như vậy!

Câu nói ấy không thể bật ra. Charles nhợt nhạt. Bị sỉ nhục, anh lao ra khỏi phòng, cửa đóng đánh sầm. Anh lang thang 1 mình rất lâu giữa Paris. Lúc anh trở về, cô xin lỗi ráo hoảnh, và biểu hiện 1 nỗ lực chân thành để an ủi anh. Trẻ trung, gợi cảm, rất nhiệt tình, cô nhanh chóng đạt được mục đích. Anh đã cảm thấy cô run lên hưng phấn, rồi, gần như ngay lập tức, co cứng người vì sợ hãi và ghê tởm.

- Em sẽ không mang thai đâu, Victoria, - anh hổn hển, niềm hưng phấn trong anh đã lên đến cực điểm.

Nhưng trong lúc anh đang yêu cuồng cô thì cô vẫn nằm trơ trơ trong vòng tay anh. Dường như cô không còn tồn tại. 1 điều gì đó nơi cô đã chết, không thể nào hồi sinh được nữa.

- Tôi không phải là bác sĩ, cũng không phải là ảo thuật gia, - anh hét lên, tuyệt vọng.

Anh chưa từng phải chịu đựng nỗi tra tấn như thế này: ham muốn đến phát điên 1 người phụ nữ mà cô ta tuyệt đối không có chút cảm xúc gì. Charles đau khổ, uất nghẹn.

Đôi khi, họ nhận được tin tức từ Olivia. Victoria dường như chỉ sống để mở thư của chị mình. Hay để cắm đầu vào những tờ báo và tìm những bài viết về quyền bầu cử cho nữ giới. những thứ còn lại ít quan trọng đối với cô. Cô tỏ ra thoải mái hơn khi đi bên những người phụ nữ, đến độ cuối cùng Charles tự hỏi cô có bao giờ thực sự yêu đàn ông hay không. Có lẽ đó mới là gốc gác của vấn đề. Anh oán trách Edward Henderson đã kéo anh vào cơn ác mộng này.

Trong những lá thư gởi tới, Olivia nói rằng tất cả đều ổn. 1 đợt nóng khiến Hudson biến thành lò lửa. Sức khỏe của cha đã khá hơn. Geoffrey ra dáng 1 chàng trai đàng hoàng và bây giờ sắp trở thành 1 kỵ sĩ hoàn hảo. Olivia đã nghĩ đến việc tặng cậu bé 1 con ngựa, nếu cậu tiếp tục đạt được những tiến bộ đáng khâm phục như thế. 1 con ngựa sẽ không là vấn đề lớn đâu, cậu sẽ cưỡi nó cho họ xem khi 2 người về thăm Croton. Còn Chíp, chú chó đã là 1 kẻ chuyên phá hoải thảm 1 cách không thể thương xót … và nó còn gặm tất cả các đồ đạc khác nữa.

Olivia hy vọng rằng đôi vợ chồng đều khỏe, rằng họ hạnh phúc và vụ bạo loạn phi lý ở Sarajevo không ảnh hưởng gì đến chuyến du lịch của họ. Cô có nghe 1 vài tiếng vang, nhưng không có lý do gì để cho cuộc xung đột này thành phổ biến. Ngoài những người dân nước Áo, những cư dân còn lại không cảm thấy liên quan gì đến vụ việc tình cờ này.

Charles có chung cách nhìn nhận như vậy. Anh vẫn tiếp tục tỏ ra lạc quan ngay cả khi đến thăm miền nam nước Pháp, anh được biết, Áo đã tuyên chiến với Serbie. Dù vậy, 4 ngày sau, khi Đức tuyên chiến với Nga, rồi Pháp 2 ngày sau đó, anh đã thực sự kinh sợ. Tình hình xuống dốc quá nhanh.

Khi đó họ đang ở Nice, trong 1 khách sạn Anh quốc. Charles đã quyết định trở vể London ngay tức khắc.

- Nhưng thế thật nực cười, Charles! – Victoria phản đối.

Nước Pháp làm cô thích thú, cô không muốn ra đi. Họ sắp sửa sang Italia.

- Chúng ta sẽ không thay đổi kế hoạch chỉ vì lý do 1 đất nước bé xíu có những trò phá phách thất thường!

- Trò phá phách thất thường ấy là vấn đề của cái gọi là “chiến tranh”. Và nước Đức không phải là “1 đất nước bé xíu”. Nó có nguy cơ tấn công bất cứ lúc nào. Xếp hành lý đi, chúng ta đi.

- Em sẽ không đi đâu hết.

Cô ngồi trên chiếc salông của căn phóng khách sạn, tay khoanh trước ngực.

- Em điên rồi! Em sẽ làm điều anh nói.

Anh bắt đầu chán nản. Mùa hè thật quá dài.

Ngày hôm sau, họ vẫn còn cãi vã khi quân đội Đức tấn công Bỉ. Lần này, Victoria đã nhận ra thông điệp. Cô đóng gói các hòm xiểng và qua 1 đêm khi nước Áo có được tuyên bố chiến tranh từ Montenegro, họ rời Nice. Châu u ngập trong biển cát lầy của những lời buộc tội, những lời mạt sát.

Họ quay lại khách sạn Claridge của London nơi từ đó họ liên tiếp nhận được các tuyên bố chiến tranh: của Serbie, rồi của Montenegro với Đức, và của Áo với Nga. Ngày 12/8, Anh và Pháp tuyên bố chiến tranh với Áo.

Sáng, Charles lao về khách sạn. Anh đã đổi vé tàu thủy cho họ. Đáng lẽ họ còn hơn 1 tuần nữa, nhưng thời gian đang rất gấp. Anh cần phải đưa Victoria an toàn và lành lặn về Hoa kỳ nhanh nhất có thể được. Ngay sáng ngày mai, họ sẽ lên tàu Aquatiania. Khi Victoria đi dạo về, tất cả đã sẵn sàng: hành lý đã sắp xong, khách sạn đã thanh toán, Olivia đã đánh điện thông báo. Cô nhìn thẳng vào anh, khinh khỉnh.

- Sao cơ? Chúng ta đi?Anh đã quyết định mà thậm chí không thèm nói với em!

- Chính xác. Nước Đức vừa tuyên chiến với nước Anh. Anh sẽ không chờ những phát đại bác. Anh phải giữ lấy tài sản và vợ mình, chúng ta sẽ trở về đất nước của chúng ta.

- Tài sản và vợ anh! Tôi không phải 1 đồ vật, Charles. 1 đồ vật mà anh mang trong hành lý của anh không hỏi ý kiến trước.

- Chúng ta đã cãi cọ nhau đủ những ngày này rồi, Victoria. Anh thấy đủ lắm rồi.

- Tôi chán ngấy nghe anh nói điều đó.

Tâm trạng cô bất ổn suốt cả ngày. Cô cảm thấy nhức đầu kéo dài. Tối ngày, họ luôn sẵn sàng phá tung những cuộc vui để rồi lại thất vọng tràn trề. Cái mà ban đầu họ gọi là tình bạn đã dần dần biến đổi, nhưng chắc chắn không phải thành tình yêu như họ từng mong muốn mà là 1 cơn giận dữ tiềm tàng. Victoria không có khả năng điều hòa những bất ổn trong cô. Toàn thân luôn co rúm lại mỗi khi Charles ôm hôn cô. Cô không có kinh nghiệm, cô ít hiểu biết về anh, nhưng điều đó không hề xảy ra khi cô cùng Toby … Charles cũng thú nhận với cô rằng chuyện đó cũng chưa bao giờ xảy ra với anh, Susan chưa bao giờ tỏ ra như vậy. Họ ngủ cùng nhau, kinh hãi, người này nằm bên người kia, cảm nhận sự nặng nề mỗi lúc 1 tăng của nỗi cô độc, dù cả 2 luôn ở cạnh nhau.

- Chúng ta sẽ khởi hành vào 10h sáng mai, - anh tuyên bố lạnh lùng.

- Anh có thể về, Charles. – Victoria bướng bỉnh. – Còn tôi sẽ ở lại.

Cô cảm thấy 1 sự thích thú ma mãnh khi chống đối anh, khi đặt anh trước những trở ngại.

Anh nhìn xoáy vào cô.

- Ở đây? Nơi chiến tranh đang ầm ầm? Trước tiên thể xác em thuộc về anh. Hãy thôi đua cợt đi! Em sẽ đi với anh.

- Hãy chú ý anh Charles … có lẽ chúng ta cần rút ra 1 bài học …

Cô nhìn thẳng vào anh, cằm vênh lên. Trong đôi mắt cô ánh lên 1 niềm hứng khởi tối sẫm, điều đó gần như làm Charles kinh sợ. Anh tự hỏi quỷ dữ nào đã xui khiến anh cưới 1 phụ nữ đã khơi dậy trong anh nhiều ham muốn đến vậy và anh lại không bao giờ làm thỏa mãn được cô ta.

- Có thể số phận đã muốn rằng chúng ta ở đây giữa những cuộc xung đột này. – cô kết luận.

Trẻ tuổi, mơ mộng và có lẽ 1 chút điên rồ, anh nghĩ. Ánh lửa chống đối trong cô vẫn không hề thuyên giảm. Thiên hướng cho những cuộc phiêu lưu của cô đã vượt qua lý trí. Không nghi ngờ gì, đó chính là lý do tại sao Edward Henderson lại vội vã lấy chồng cho cô ta đến thế … và giữ lại bên mình đứa con gái có tư tưởng và trí tuệ ngoan hiền … Nhưng sâu thẳm hơn, bên ngoài nỗi tức giận, Charles biết Victoria không phải bị mất cân bằng. Đơn giản là cô ấy có 1 cá tính khó hiểu hơn bình thường. Anh cảm thấy quá già nua để có thể suốt ngày cãi vã với cô vì những chi tiết nhỏ nhặt. Điều tồi tệ nhất là cô lại thích như vậy. Cô khoái chí việc được hành hạ anh, làm anh quay cuồng, từ chối ngay tức khắc tất cả những gì anh gợi ý để thay vào đó là những giải pháp không có chút lý trí nào, ví dụ như đòi ở lại châu Âu, trong lúc chiến tranh đang nóng bỏng trên lục địa già này.

- Điều đó đối với em chắc sẽ buồn chán khủng khiếp, Victoria, - anh nói, cố gắng tỏ ra bình tĩnh. – nhưng không phải là khôn ngoan khi lần nữa ở lại 1 đất nước đang trong chiến tranh. Nếu anh để em ở lại đây, ba em sẽ giết anh. Dù em muốn hay không, dù số phận chúng ta có ở đây hay ở đâu khác, em vẫn sẽ theo anh về New York … và nếu em không nghĩ đến anh hay đến ba em thì ít nhất hãy nghĩ đến chị em. Cô ấy sẽ phát ốm vì lo lắng … Còn về phần anh, anh sẽ trở về. Anh còn 1 đứa con trai 10 tuổi, nó đã mất mẹ. Anh không hề có ý định tự sát vì 1 viên đạn lạc. Như vậy đã đủ rõ ràng chưa?

Lần này cô chấp thuận trong yên lặng. Lời gợi nhắc Olivia đã đưa cô trở lại lý lẽ. Olivia cũng sẽ nói với cô những lời như thế. Cô ấy cũng sẽ đưa ra những lý luận như thế … Dù sao đi nữa cô cũng coi sự ra đi của họ như 1 sự trốn chạy hèn hạ. Theo sát từng sự kiện, ở giữa trung tâm của những cuộc chiến ác liệt, chính là điều mà cô say mê.

Cô vẫn ngồi yên rất lâu sau khi anh đã đi ngủ. Như những mảnh của trò chơi xếp hình, những sự kiện đã qua dẫn cô đến ngõ cụt này dần dần hội tụ … Mối quan hệ với Toby … đứa bé cô đã mất … thanh danh bị hoen ố … hôn lễ bắt buộc với Charles … bây giờ, nghĩa vụ làm vợ mà cô phải chấp nhận … và cô không thể chịu đựng được nữa. Tương lai báo hiệu sự u ám. Trong thoáng chốc, mong muốn bỏ đi, mong muốn biến mất mãi mãi không để lại dấu vết gì lướt qua trong tâm trí cô. Nhưng cô vẫn không nhúc nhích. Ít nhất cô cần phải gặp Olivia. Tuy nhiên, viễn cảnh về New York làm cô hãi hùng. Sống cùng với Charles và con trai anh ta, khoác lên lưng không chỉ những nghĩa vụ bắt buộc của 1 người làm vợ, mà còn trách nhiệm của 1 người mẹ làm cô ghê sợ. Châu u đã cho cô dự cảm về 1 cuộc sống mà cô mong ước. Cô khao khát 1 cuộc sống sôi động, đam mê với những cuộc tranh luận chính trị, với tự do. Không có 1 mối ràng buộc lý trí hay xác thịt nào, cô không gắn bó với người đàn ông này. Sau 2 tháng chung sống, mặc cho lòng hào hiệp của anh, cô biết rằng mọi cái vẫn không hề được cải thiện. Anh cũng hiểu điều đó. Dù vậy, anh không bao giờ muốn thừa nhận. Vậy thì sao đây? Cô sẽ yêu cầu anh ly dị như cô đã từng nói với Olivia ngay hôm đám cưới sao? Charles sẽ không chấp nhận. Cô đã bị mắc vào bẫy. Bị ràng buộc với người đàn ông này, cô sẽ kết thúc bằng sự chết chìm theo anh ta. Hay cô sẽ chết vì buồn chán. Cô sẽ nói điều đó với Olivia, cô tự hứa với lòng mình, dù cô biết chính xác điều gì chị sẽ nói với cô. Họ đã thỏa thuận 1 cuộc mua bán, đã trao nhau những lời chúc tụng. Họ đã cùng chơi, và họ đã lạc lối …

- Em có tính đi ngủ hay không đấy?

Giọng nói của Charles làm cô giật mình. Anh đang đứng trước ngưỡng cửa. Cô nhìn anh, lưỡng lự giây lát trước khi gật đầu. Anh lại muốn bắt buộc cô theo những ham muốn của anh hay muốn thấy cô có vâng lời không? Trong cả 2 trường hợp cô cũng có thể thoát ra trong chiến thắng.

Cô chui vào trong chăn và ngạc nhiên thấy anh chỉ hài lòng với việc choàng tay qua cô.

- Anh không biết làm thế nào để có được em, Victoria, - anh nói, buồn rầu. – Anh biết rằng em ở đây, vậy mà anh vẫn không tìm thấy em.

Vợ anh là 1 cô gái kỳ lạ. Vì cô anh đã bắt đầu mất hết hy vọng. Hôn lễ mới diễn ra được 2 tháng, song anh có cảm tưởng như nó dài vô tận.

- Cả em cũng không tìm thấy chính mình, anh Charles.

Họ đã mắc vào nhau, người này mắc với người kia, như 2 chiếc xà lan chở nặng phiêu dạt trên đại dương.

- 1 ngày nào đó, chúng ta sẽ tìm thấy nhau. Nếu chúng ta kiên nhẫn … Anh sẽ không từ bỏ em nhanh vậy đâu. Anh đã cần rất nhiều tháng để hiểu Susan đã chết. Anh cứ hy vọng mãi rằng những nhân viên cứu hộ sẽ tìm thấy cô ấy.

Cô gật đầu, cảm thấy thân thể và tâm hồn như được khỏe lại, bất chấp những chuyện đã qua. Yêu anh thật đơn giản biết bao. Nhưng cô không biết làm cách nào để đạt được điều đó. Có lẽ cô không có khả năng yêu. Không có chỗ cho anh trong trái tim cô. Điều tệ nhất là anh ý thức được điều đó.

- Đừng bỏ rơi em, Charles, - cô nói, giọng thật nhỏ. – Đừng bỏ em vội …

Không có Olivia, cô sợ.

- Anh bảo vệ em, - anh thì thầm, ôm sát cô vào mình. – Anh sẽ bảo vệ em, lâu, rất lâu …

Ý nghĩ cuối cùng trước khi anh chìm vào giấc ngủ là kỳ nghỉ trăng mật của họ không quá thảm hại như anh đã tưởng tượng. Có thể mọi cái sẽ ổn thỏa. Và khi anh đã ngủ, Victoria, trong vòng tay anh, lại mơ về tự do.