Bông Hoa Đẹp Nhất Nở Rộ Vì Em

Chương 27




Đại học năm thứ ba, Kỳ Thư phải đối mặt với rất nhiều áp lực cuộc sống. Điển hình như các môn học chuyên ngành gia tăng độ khó, khác xa với năm một và năm hai mài mặt với các bài học cơ bản làm tiền đề, những môn lý luận chán ngán không có gì đặc biệt. Ở năm ba, giảng viên đòi hỏi ở sinh viên những kiến thức mang tính chuyên môn và những bài luận khoa học đủ để họ có thể mang ra phân tích, nghiên cứu, mổ xẻ để xem xét năng lực của sinh viên. Vì đó mà làm khó họ, khiến cho sinh viên năm ba vật vờ giữa áp lực điểm số và cân đo đong đếm sao ra trường được một tấm bằng ngon lành dễ dàng xin việc.

Đó là về mảng học hành. Đối với số tiền bồi đắp cho con đường học hành này của Kỳ Thư, hoàn toàn là do cô tự tay kiếm ra. Từ trước đến nay, cô chẳng phải lo chuyện tiền bạc, đi làm thêm chẳng qua là để mở rộng giao lưu, phát triển khả năng giao tiêp nhưng từ khi gia đình cô phá sản, việc làm thêm mới thật sự có ý nghĩa. Mỗi giờ làm trôi qua đều là tiền. Cô không ngại hi sinh những giấc ngủ trưa, những buổi tiệc cùng bạn bè, những chuyến du lịch dã ngoại của trường lớp để vùi mặt ở tiệm làm thêm. 

Thời gian rảnh rỗi sau một ngày bận bịu ở trường và cửa tiệm, cô sẽ chạy đến bệnh viện chơi với Khang Vũ rồi lại vội vội vàng vàng chạy đi.

Quá trình đó lặp đi lặp lại trong suốt vài tháng trời. Để đến nỗi Khang Vũ ngày nào cũng sẽ gặp cô vào những giờ không cố định, còn Tần Quang và Thùy An thì khó có thể gặp được cô vì chẳng biết cô sẽ đến giờ nào.

“Kỳ Thư chết tiệt, điện thoại không xài, email không dùng. Muốn tìm gặp sao lại khó đến như vậy chứ?” Thùy An ngồi trong phòng bệnh Khang Vũ cùng Tần Quang, cắn nát miếng táo vặn vẹo nói.

“Lần nào chúng ta đến đây cũng vừa lúc cậu ấy đi hoặc chúng ta đi thì cậu ấy đến. Đúng là vô duyên thì ko gặp mặt.” Tần Quang gạt một thìa cháo nóng thổi nguội bón cho Khang Vũ ăn.

Khang Vũ chậm rãi nhai nuốt miếng cháo đã hòa tan như nước trong miệng, cậu bây giờ đã chẳng thể tự ăn được nữa, bàn tay vô lực kia chỉ có thể để trên bàn nhìn bát cháo kia. 

“....í.....ữa....se....sẽ.....ến...n....” (Tí nữa sẽ đến.) 

Khang Vũ muốn nói nhưng những chữ cái nguyên âm đều không thể phát ra được nữa. Dường như nó đã quá khó đối với cậu.

Lòng Thùy An và Tần Quang chùn xuống nhưng giả bộ nở nụ cười. Tuy rằng không hiểu cậu nói gì nhưng vẫn mặt nhiên gật đầu:

“Ừ, bọn tớ biết rồi.”

Khang Vũ cười, bộ dang ngây thơ hệt như một đứa trẻ.

Thùy An và Tần Quang hít một ngụm khí lạnh. Họ đau đáu nhớ về một Khang Vũ nhanh nhẹn, lanh lợi. Cường ngạnh và ngạo nghễ thuở xưa bây giờ đã biến thành một đứa trẻ tập nói.

Quay đầu dấu nhẹm đi giọt nước mắt kia, không muốn để Khang Vũ nhìn thấy mới phát hiện ra Kỳ Thư đang đứng ở trước cửa, trong mắt thoáng trống rỗng. Tựa hồ bây giờ mới phát hiện ra Khang Vũ không phát âm chuẩn được nữa.

“....ỳ....ư...” (Kỳ Thư)

Gọi tên cô, mỉm cười với cô, dịu dàng nhìn cô.

Trong mắt Kỳ Thư, Khang Vũ vẫn là Khang Vũ không bao giờ thay đổi. Cô mỉm cười đáp lại cậu:

“Đây, đây, bà cô của cậu đến rồi đây. Xem hôm nay tớ mang gì đến này. Chào bà chằn và ông tướng.”

“Còn dám chào tụi này hả? Đồ độc ác, sao cậu không liên lạc với bọn tớ được một lần chứ?” Thùy An đánh Kỳ Thư một cái quát.

“Ai ui. Sao vẫn còn hung dữ như vậy chứ? Cứ như vầy sao mà lấy chồng được?”

“Tớ không lấy chồng đấy, làm bà cô ế rồi ngày ngày mò theo cậu rình rập xem cậu sống kiểu gì?”

“Vị nữ hảo hán này đến từ môn phái nào mà xàm ngôn bậy bạ quá. Tần đại hiệp mau đưa nữ hảo hán này đến lang y chữa trị. Bảy bảy bốn chín ngày hẵng để thả ra, nếu không tẩu hỏa nhập ma. Hậu quả khó lường a.” Kỳ Thư giả giọng kiếm hiệp nói với Tần Quang.

“Này thì kiếm hiệp. Đồ vô ơn, đồ độc ác.” Thùy An lại khoa tay múa chân rượt đuổi Kỳ Thư khắp phòng bậy gây ra những tiếng ồn huyên náo.

Tần Quang nhìn qua chẳng thấy thú vị. Đợi cho Kỳ Thư bị Thùy An chụp lại lên kê xuống gối mới khinh bỉ nói: “Ả kia chẳng phải là hảo hán. Chỉ là đệ tử chân truyền của Độc Cô Cầu Bại, ra tay rất tàn độc. Tại hạ vô phương cứu chữa, xin Kỳ giáo chủ tự lo liệu.”

Thùy An cho Kỳ Thư ăn một cú lên kê liền xông một đạp về phía Tần Quang hùng hồn quát: “Lại còn hùa theo. Cái thứ nghiệp chướng.”

“Tần đại hiệp mau mau phái môn đệ tới vây bắt yêu nữ. Nếu không để nó lộng hành, dân chúng nguy nan, giang hồ đổ lệ a.”

“Kỳ giáo chủ còn không mau đưa ra kiếm phổ để ta luyện tuyệt kỹ của bản môn, đi bắt sống con yêu nữ này?”

“Này thì Tần đại hiệp, này thì Kỳ giáo chủ. Ta đánh hết!!!”

Khang Vũ ngồi trên giường nhìn Thùy An bừng bừng lửa giận vây đánh Kỳ Thư và Tần Quang chạy đến mấy vòng. Còn Kỳ Thư và Tần Quang vừa chạy vừa ôm quyền ra vẻ nghĩa hiệp bàn chuyện vây bắt yêu nữ. Hoàn toàn xem Thùy An là yêu nữ cần phải phong ấn.

Khang Vũ bật lên tiếng cười lớn, nhìn cảnh tượng mà cười đến trào nước mắt. Cậu nhìn mà nhớ đến hồi còn đi học, họ thường giả bộ đóng phim kiếm hiệp đùa giỡn nhau dưới tán cây phủ kín mái trường.

Nghịch đủ, ba người mới ngồi xuống xung quanh giường Khang Vũ bắt đầu bàn chuyện. Kỳ Thư đặt một chiếc bánh hình tròn với mùi thơm tan vào không khí khiến cho dạ dày sốt ruột kêu than trước mặt Khang Vũ, nghiền thật nhỏ bón cho cậu ăn:

“Thế nào? Ngon không?”

Khang Vũ nhai thật lâu, nuốt thật chậm mới dãn ra một nụ cười:

“.....o...on....” (Ngon)

“Là tớ làm đấy.”

Nghe Kỳ Thư nói, Thùy An và Tần Quang liền bỏ miếng bánh vào miệng ngâm nga. Ánh mắt nhìn cô thật bất ngờ.

“Là cậu tự làm thật đó ư? Không tồi chút nào.” Tần Quang lấy thêm một cái nữa nhét vào miệng nói.

“Mùi rất thơm, bên trên mềm bên dưới lại giòn, bên trong lại có hương của trứng. Đây là bánh gì vậy?” Thùy An đánh giá rồi mới nói.

“Tớ vẫn chưa nghĩ ra tên. Khang Vũ vẫn đang suy nghĩ cái tên của nó nè.”

“Là sao? Tớ tưởng lần đầu Khang Vũ ăn nó chứ?” Tần Quang nghi hoặc.

“Đâu có, mỗi ngày tớ đều tự tay làm rồi nhờ Vũ đánh giá. Cậu nghĩ chỉ sau một lần làm đã đạt kết quả này được ư?”

“Mỗi ngày?” Thùy An trố mắt nhìn Khang Vũ: “Trách gì dạo này Vũ béo ra, tớ cứ tưởng bác gái chăm tốt. Thì ra là tình yêu chăm tốt. Haha.”

Kỳ Thư đạp Thùy An một cái, hai má đỏ ửng: “Nói linh tinh.”

Khang Vũ vẫn dãn đôi môi kia, dịu dàng nhìn Kỳ Thư.

“Đừng nói với tớ là cậu làm bánh mỗi ngày chỉ để Vũ ăn thôi nhá.” 

Nghe Tần Quang đùa cợt, Kỳ Thư mới nói:

“Có mục đích cả đấy. Tớ đang làm thêm ở tiệm bánh nên có thể mượn máy móc của người ta tập làm bánh. Ban đầu tớ nghiên cứu ở đó làm bài tiểu luận để nộp cho thầy, nhưng về sau tớ lại nghĩ ra một món bánh độc nhất vô nhị, nghiên cứu rất lâu, tìm nhà sản xuất bao bì và đóng gói rồi tham khảo thị trường. Tham khảo một lượt, giá thành không quá đắt đỏ, thi trường lại chưa có món bánh theo phong cách tớ làm. Cho nên tớ muốn dùng nó để phát triển thành một sản phẩm sở hữu trí tuệ của tớ.”

“Ý cậu là muốn kinh doanh tiệm bánh? Là loại bánh cậu tự sáng chế?”

“Chính xác.” Kỳ Thư đáp: “Vũ từ xưa đã có cái lưỡi rất nhạy, món ăn ngon dở như thế nào đều nếm rất chuẩn xác, cho nên tớ để cậu ấy nếm món bánh này, giúp tớ hoàn thiện nó.”

Chúng nhân ồ ra, bây giờ đã hiểu ra ý niệm đó.

Tần Quang xoa cằm hỏi: “Thế nhưng muốn kinh doanh cần rất nhiều vốn. Cậu bây giờ....”

Kỳ Thư hiểu ý Tần Quang mới đáp: “Tớ vay vốn sinh viên từ ngân hàng. Hiện tại nhà trường đang có chương trình hỗ trợ vay vốn, cho nên tớ mới quyết định được.”

“Liệu có liều lĩnh quá không. Đây là lần đầu cậu học kinh doanh, lỡ như bán không chạy, lỡ như cửa tiệm không phát triển, lỡ như không trả được nợ....” Thùy An ái ngại nói.

“Trong kinh doanh đương nhiên phải có rủi ro, tớ đã lường trước hết cả rồi. Cho dù có vỡ nợ tớ cũng sẽ còng lưng ra trả để làm lại từ đầu. Là Vũ nói với tớ ngã ở đâu thì đứng lên ở đó. Là cậu ấy cho tớ một lý do để tiếp tục phấn đấu.” Kỳ Thư nhìn Khang Vũ như chứa ngàn lời cảm kích trong lời nói.

Tần Quang và Thùy An hiểu ra vấn đề, họ gật đầu cho cô thêm một phiếu thuận nói: “Nếu có gì cần hỗ trợ, bọn tớ sẵn sàng phụ giúp.”

“Cái tớ cần các cậu phụ nhiều nhất vẫn là nếm bánh. Đây là loại bánh thứ năm mà tớ làm ra rồi.”

Trong lúc Kỳ Thư đang nói, bàn tay Khang Vũ chạm vào vai cô như muốn nói gì đó: 

“.....ọt....úa....óa.....”

Mất một lúc sau, mọi người mới hiểu Khang Vũ muốn nói rằng bánh hơi ngọt quá. 

Kỳ Thư mỉm cười nói: “Lần sau tớ sẽ cho ít đường đi một tí, vậy là vừa đẹp.”

Khang Vũ liền lắc đầu, chỉ tay vào tim mình nói: “....im.....”

“Tim cậu làm sao?” Thùy An và Tần Quang không hiểu.

“Vẫn chưa được ư?” Kỳ Thư thở dài nói: “Ý của cậu ấy là tuy bánh ngon và quá ngọt nhưng vẫn chưa đủ để đi vào lòng người. Cậu ấy nói rằng muốn một món bánh cạnh tranh được thì ít nhất phải có hương vị đặc sắc riêng khiến người khác không thể nào quên.”

“Khó như vậy liệu cậu có làm được không?” Chẳng phải quá khó khi để một người không phải thợ làm bánh chuyên nghiệp làm ra món bánh đó ư?

Kỳ Thư ôm vỏ bánh, đôi mắt trầm buồn nói: “Cho dù khó như thế nào tớ cũng sẽ làm. Để đến một ngày Vũ được ăn món bánh tuyệt vời nhất do tớ tự tay làm ra.”

Chúng nhân nhớ rõ vẻ mặt Kỳ Thư hôm đó. Đầy quyết tâm đan xen nét u buồn tịch mịch. Không rõ cô vì bản thân mình hay vì Khang Vũ, dồn hết khả năng bản thân, đặt kín lịch trình rảnh rỗi để tập làm bánh và làm thêm. Mặc cho bản thân mệt đến nỗi đang nói chuyện với Khang Vũ cũng ngủ gục trên giường cậu.

Khang Vũ nhìn bầu trời nặng nề rơi những giọt mưa kia, khó khăn phủ một lớp chăn lên người Kỳ Thư, để cô kê đầu lên tay cậu. 

Ngắm nghía gương mặt hiền lành kia ngủ ngon, bỗng chốc bão dông bên ngoài như rộ ra tia nắng. Khang Vũ cúi đầu, phân vân một hồi mới chậm rãi đặt lên tóc Kỳ Thư một nụ hôn thật khẽ.

Cậu mỉm cười, thỏa mãn nghe nhịp tim rót về những mật ngọt kia. Cũng tự cho bản thân một tiếng vỗ tay. Để được nhìn thấy cô hằng ngày, cậu đã luôn nói dối về việc bánh không được hoàn hảo. Để mỗi ngày cô đều mang bánh đến để cậu nếm thử. Để cậu được chạm vào người con gái kia.

Hi vọng em không biết anh đã nói dối.

Hi vọng nụ cười của em sẽ không còn gượng gạo.

Kiên nhẫn một chút nữa thôi.

Anh sẽ vẽ lại cho em một giấc mơ đẹp.