Bông Hồng Mất Tích

Chương 23




Suốt nửa tiếng ở sân bay, Diana chỉ đứng chờ cho tới lúc hành lý của mình xuất hiện. Cô đã bị mất chỗ trong hàng chờ taxi đến hai lần vì đám người xô đẩy, chen lấn khiến cô bị giạt sang bên mé. Cô đã phải đau đầu với thứ ngôn ngữ khó hiểu của người lái xe lắm lời. Cô cũng không thể thuyết phục nổi những người bán hàng rong ở quảng trường Sultanahmet rằng cô không cần mua thảm. Rồi thì bây giờ điều tồi tệ nhất trong số những điều tồi tệ là sau khi đã ghé vào từng nhà khách một mà không thấy có một khu vườn nào ở phía sau, cô không thể giấu nổi nước mắt trước những người qua đường. Giá như cô có thể tìm được nhà khách của Zeynep Hanim thì cô sẽ chẳng nề hà gì mấy chuyện kia.

Tới một góc hẻo lánh ở bảo tàng Hagia Sophia, cô òa khóc. Cô ngồi ở đó, nhìn đăm đăm những bức tường cho đến khi nó đến giờ đóng cửa. Theo thời gian, những bức tường ấy dù có đổ nát và rạn nứt nhưng lại làm thành món quà tinh thần cho hàng triệu con người.

Có lẽ nó đáng được bảo tồn với một lý do như vậy. Nhưng liệu có đáng để cô phải làm mình khổ sở thế này chỉ vì đi tìm Maria hay không?

Cho tới khi bảo vệ bảo tàng thông báo đến lần thứ ba: “Đóng cửa bảo tàng!” thì Diana mới rời Hagia Sophia và bước đi lang thang, vô định về hướng lâu đài Topkapi. Khi tới được đài phun nước lịch sử phía trước lối vào chính của lâu đài, cô bèn ngồi xuống đất, vì ở đó sẽ không phải lo việc nó đóng cửa.

Trong khi đang băn khoăn không biết mình có thể kiếm được chỗ ngồi trên chuyến bay về nhà tiếp theo hay không thì cô chợt nghe thấy một giọng nói phía trên đầu mình.

“Một ngày mệt mỏi hả?”

Diana ngẩng đầu lên. Cô thấy một người phụ nữ nước ngoài trung tuổi đang nhìn cô nửa quan tâm, nửa lại như chiếu cố, hạ mình hỏi thăm cô, như thể bà ấy chưa từng nhìn thấy ai ngồi trên phố thế này bao giờ vậy.

“Đừng có hỏi thêm nữa.” Diana nói. “Không có khách sạn nào mà tôi chưa vào cả. Giờ là lúc tôi muốn biết phố xá thế nào.”

“Đúng thế. Đang mùa cao điểm mà. Chúng tôi cũng đã rất vất vả để tìm phòng.”

Người phụ nữ chỉ tay về phía con đường nhỏ lượn quanh bức tường bao của lâu đài.

“Thực ra, chúng tôi đã định sẽ ở tại một trong hai nhà khách đằng kia, nhưng cả hai đều đã được đặt kín chỗ hết rồi. Vậy nên chúng tôi ở nhà khách Bốn Mùa.”

“Ồ!” Diana nói rồi nhún chân, đứng dậy. “Để tôi ghé nhìn qua mấy nhà khách đó xem thế nào. Chúc bà vui vẻ với khách sạn Bốn Mùa.”