Bông Hồng Mất Tích

Chương 25




Phòng trà bao gồm bốn khu riêng rẽ, được thắp sáng và trang trí theo phong cách hiện thực kiểu Thổ Nhĩ Kỳ. Ngoại trừ người phục vụ mặc chiếc gile màu vàng ra thì xung quanh đó không còn một ai.

Những tấm thảm được thiết kế mô phỏng theo những viên gạch với đủ màu sắc đỏ, vàng, xanh trang trí cho sàn nhà lót bằng gỗ tối màu. Trên tường treo đầy tranh với nhiều khung cảnh của Istanbul cổ: Những con thuyền Ottoman đang đậu ở cảng Golden Horn, những nhà thờ đạo Hồi với những ngọn tháp đua nhau vươn lên trời cao, những nghi lễ của các thầy tu đạo Hồi, những ngôi nhà gỗ lớn trải dọc theo eo biển Bosphorus...

Trong một khoảnh khắc, tiếng những bước chân đang đến gần kéo Diana ra khỏi sự mơ màng, trầm ngâm trong vẻ đẹp của những bức tranh.

Bước vào phòng trà là một phụ nữ có vẻ thanh nhã với đôi mắt xanh to tròn, mái tóc bà đã điểm bạc ở một vài nơi, được búi gọn ra phía sau đầu. Nước da hoàn hảo của bà giúp làm giấu đi tuổi tác. Chiếc váy trắng bằng vải lanh bà đang mặc tạo cho bà vẻ quý phái đặc biệt.

Lúc họ nhìn thấy nhau, người phụ nữ lớn tuổi liền giang rộng vòng tay rồi vội đi về phía Diana:

“Ôi trời! Ta không thể tin nổi mắt mình nữa! Maria, đúng là cháu rồi. Ôi, cháu đã trở thành một cô gái trẻ thật xinh đẹp!”

Zeynep Hanim ôm cô theo cái cách mà trong một thoáng Diana đã nghĩ đến những cái ôm của mẹ mình. Bất cứ khi nào mẹ ôm cô, Diana cũng cảm thấy như mẹ sẽ không bao giờ là người bỏ tay ra trước.

“Ôi, để ta nhìn kỹ cháu nào.” Zeynep Hanim nói rồi nâng mặt Diana trong hai bàn tay.

“Tôi xin lỗi. Nhưng tôi không phải là Maria.” Diana nói rồi quay mặt đi. “Tên tôi là Diana.”

Zeynep Hanim mỉm cười.

“Maria, làm sao ta có thể quên được cháu chứ?”

“Không. Thực sự tôi không phải Maria. Tôi là chị sinh đôi của cô ấy.”

Zeynep Hanim nhìn cô với vẻ nghi ngờ:

“Maria, cháu yêu, nhưng cháu không có chị sinh đôi nào cả.”

“Xin bà, bà phải tin tôi. Thực ra tôi tới đây là để hỏi về Maria.”

“Ý cháu là sao? Thế chắc không phải cháu đã gọi cho ta hôm nọ và nói rằng tuần này cháu sẽ tới đây rồi.”

“Gì cơ? Maria đã gọi cho bà à? Nó có nói nó sẽ tới đây sao? Bây giờ nó đang ở đâu?”

Zeynep Hanim đưa Diana tới chiếc ghế bành như thể đang muốn làm cô trấn tĩnh lại vậy. Ngồi trong chiếc ghế đối diện, bà hỏi:

“Vậy chắc chắn cháu không phải là Maria chứ?”

“Bà có thể hoàn toàn tin lời tôi. Nhưng xin cho tôi biết Maria đang ở đâu? Khi nào thì nó tới đây?”

“Đây không phải là ta không tin cháu yêu ạ, nhưng...”

“Xin bà, khi nào thì Maria tới ạ?”

“Nó không nói chính xác là khi nào nó tới cả. Nhưng nó nói nó sẽ ở đây trong khoảng ba hay bốn ngày tới. Ta cũng không biết giờ nó đang ở đâu. Đã nhiều năm rồi kể từ khi ta thấy nó lần cuối. Đó cũng là lần đầu tiên nó gọi cho ta. Thế còn cháu? Dạo này cháu có gặp nó không?”

“Đó là một câu chuyện dài, nhưng nếu bà muốn nghe, cháu sẽ kể cho bà nghe.”

“Tất nhiên rồi. Ta rất muốn nghe. Nhưng trước tiên hãy nói cho ta biết cháu muốn uống gì đã. Cháu có đói không? Cháu có thể kêu món gì cháu thích. Ta thì gợi ý trà xanh với bạc hà.”

“Cảm ơn bà! Một tách cafe bọt cho cháu là được rồi.”

“Được. Chúng ta cũng có cafe bọt. Nhưng có lẽ cháu cũng muốn thử một tách cafe Thổ Nhĩ Kỳ chứ?”

“Sao lại không nhỉ?”

Đã nghe thấy yêu cầu của khách, viên phục vụ liền rời khỏi phòng.