Boss Cẩn Thận, Vợ Hiền Có Độc

Chương 57: Khoảng cách sống và chết!




Edit: Tịnh Hảo

Nếu như nói, trước khi thủ trưởng Chiến nói Noãn Noãn còn chưa hiểu rõ, hiện tại thấy tình cảnh này toàn bộ cô đã hiểu.

Này đặc biệt giống như pháp trường.

Anh muốn cô học cách đối mặt với cái chết, bình tĩnh, kiên định, không hoảng hốt, không hoảng sợ.

Bãi cát trên đất, một bãi vết máu loang lổ lớn chói mắt. Rừng núi bụi rậm xung quanh, thỉnh thoảng có vài con quạ xẹt qua bầu trời.

Lúc này, hai người lính đặc chủng một người cầm thùng nước trong tay, một người cầm đồ quét dọn lớn, đang rửa sạch vết máu trên mặt đất.

Lướt qua pháp trường ngoài trời, chỉ có Chiến Vân Không, Noãn Noãn và Vương Linh ba người cùng đi tới một căn phòng giam giữ bí mật.

Những người khác toàn bộ bị binh lính canh gác ngăn lại, mời đi lên lầu đi tới một gian phòng trong suốt khác, từ nơi này nhìn xuống dưới, liếc qua liền thấy ngay pháp trường ở dưới chân bọn họ.

Bên trong phòng giam giữ bí mật.

Bên trong sáng rực, một chú đẹp trai chừng bốn mươi tuổi, tựa vào tận cùng bên trong góc tường, nhắm mắt trầm ngâm, ông không sợ chết, ba mươi mấy năm qua ông thoát ra từ tử thần bao nhiêu lần bản thân mình cũng không nhớ rõ.

Ở chỗ này giống như ông rất hưởng thụ, đã bao nhiêu năm, ông cho là mình sẽ không bao giờ trở lại chỗ như thế này nữa.

Loảng xoảng—

Cửa lớn liền mở ra, hốc mắt Vương Linh liền chua xót, cho dù có kiên cường và cứng rắn hơn nữa thì cô cũng chỉ là một cô gái trẻ.

Nhìn thấy khuôn mặt già nua ngăm đen của người cha, mái tóc bạc giữa đêm sương, tròng mắt tràn đầy vẻ thê lương, tất cả đều quen thuộc như vậy.

Cô là người con gái bất hiếu, cô vì hoàn thành nhiệm vụ mà lừa gạt cha lừa gạt mọi người, cha vì báo thù cho cô, ba ngày điên cuồng giết chết năm người— hai quan chức cấp cao của chính phủ và ba thương giới lớn, cô thật sự rất muốn khóc, giống như lúc nhỏ muốn rúc vào trong ngực cha làm nũng.

“Cha…” Giọng nói Vương Linh run rẩy lợi hại, cổ họng nghẹn ngào đau khổ.

Thân thể Vương Đại Khả bỗng cứng đờ, đây là, giọng nói của con gái ông, thực sự, con gái ông còn sống cô thực sự không có chết.

Trong mắt mang theo sự chờ đợi không thể tin, hòa lẫn sự mong đợi, chậm chạp quay đầu nhìn về phía cửa, ông không dám nhìn, ông sợ tất cả đều là ảo giác của ông.

Vương Linh cố nén nước mắt sống động, nghẹn ngào lại kêu một tiếng, “Cha, là con, Vương Linh, con gái của cha.”

Khi Vương Đại Khả thật rõ rành rành ôm con gái vào trong ngực thì ông cười, cười một nụ cười rực rỡ vừa thỏa mãn vừa cảm ơn.

Ông cảm ơn trời xanh, cảm ơn tất cả, con gái vẫn còn sống.

Noãn Noãn che miệng, khóe mắt cong cong ẩm ướt một mảnh, cô vùi mặt vào trong ngực Chiến Vân Không, trở tay ôm chặt lấy anh.

Sương lạnh xâm nhiễm dienndaannleequyydonn gương mặt tuấn tú, đáy mắt cương quyết liều lĩnh trước sau như một, bàn tay người đàn ông giữ chặt cái ót của Noãn Noãn, ngón tay thương yêu vuốt ve nhè nhẹ, đôi môi đến gần bên tai cô lạnh giọng nói nhỏ, “Noãn Noãn, đừng quên em đã đồng ý rồi.”

Đúng, cô đáp ứng anh phải kiên cường mặc dù bây giờ cô đã rất kiên cường rồi, nhưng những thứ này ở trong mắt Chiến Vân Không đều rất xa vẫn chưa đủ.

Hít hít mũi một cái, từ trong ngực người đàn ông ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm anh.

“Em sẽ rất kiên cường thật kiên cường, em sẽ không khóc.”

Dừng ở đôi mắt vô cùng nghiêm túc của cô, trong đôi mắt trong veo phản chiếu hình bóng của mình, Chiến Vân Không khẽ gật đầu, khóe miệng nâng lên thành một đường cong.

Trong hành lang, tiếng giày quân nhân dồn dập chạm đất phát ra tiếng vang, Quan Lê Hiên bước nhanh đi vào cửa căn phòng bí mật.

“Lão đại, đều chuẩn bị xong.”

“Biết.” Chiến Vân Không lạnh lùng mở miệng.

Anh cất bước tiến lên, cầm một phần tài liệu đưa cho Vương Đại Khả.

“Sau khi ông chết, tôi sẽ phong ông là huấn luyện viên bộ đội lính đặc chủng, đây là hợp đồng, thời gian đảm nhiệm chức vụ tính từ giờ trở đi cho đến tận ngày nào đó ông chết. Nói cách khác nửa đời sau của ông đều thuộc về quốc gia, nhớ ông không có quyền nói không.” Giọng nói người đàn ông lạnh lùng cực điểm, ưu nhã như đế vương trông coi vạn vật sinh tồn trên thế giới.

Người sắp chết còn như thế nào được mời nhận chức vụ?

Mắt híp lại, IQ Noãn Noãn cao, đầu nhỏ nhanh chóng xoay chuyển tự đánh giá, mấy giây, trong nháy mắt con ngươi sáng lên.

Đúng rồi, thì ra là như vậy…

Vương Đại Khả cũng giật mình, ông thật nghe không hiểu ý tứ của thủ trưởng đại nhân Chiến, trước mắt người đàn ông trẻ tuổi mặc quân trang, như dáng vẻ mới 24, 25 tuổi.

Đầu vai cũng là một sao cấp bậc d đ l q đ Thiếu tướng, bề ngoài xuất sắc như vậy phong thái cũng không tầm thường khác hẳn người thường, điều này khiến Vương Đại Khả chợt nhớ tới một người.

“Cậu là… con trai của Chiến Hạo Hàn?”

Ông nghi ngờ hỏi, siết chặt tờ giấy trong tay.

Vẻ mặt Chiến Vân Không đông lạnh, anh không trả lời coi như là chấp nhận, tầm mắt quét qua Vương Linh, xoay người kéo Noãn Noãn rời khỏi căn phòng bí mật…

Pháp trường.

Đầu Vương Đại Khả đội mặt nạ hai tay trói sau lưng, hai người lính đặc chủng áp giải xuống giữa pháp trường, hai đầu gối quỳ xuống đất.

‘Phanh.’

Tiếng súng giữa núi sương mù.

Vang lên ở pháp trường trụ sở huấn luyện bí mật ‘Bạo Phong’.

Vương Linh rũ tay xuống khói súng còn lượn lờ bốc lên, nhìn người cha Vương Đại Khả, nhẹ giọng nói.

“Từ nay về sau trên thế giới này, không còn Vương Đại Khả này nữa.”

Quan sát bên trong phòng, các lãnh đạo cấp cao đều ngừng hô hấp, chứng kiến Vương Đại Khả ngã xuống đất, có người vui mừng có người buồn.

Noãn Noãn, Chiến Vân Không và Quan Lê Hiên ba người đứng ở bên trong gian phòng trong suốt quan sát, lúc này mặt Noãn Noãn không chút thay đổi, vẻ mặt trấn định, hai mắt nhìn chằm chằm pháp trường, người đàn ông ngã xuống, máu đỏ tươi tràn ra, uốn khúc chảy xuống hòa lẫn vào cát đá bùn đất cuối cùng biến mất, máu tươi vẽ ra một đường thẳng đỏ dài, vẽ ra một khoảng cách sống chết.

Sinh mạng như một bài hát hát không xong, bài thơ viết không hết, một dòng sông chảy không ngừng, mà người đàn ông kia lại kết thúc cuộc đời trong mỹ lệ…

Sau lưng, cao lớn bao phủ nhỏ nhắn, đôi tay Chiến Vân Không quay thân thể cô lại, tròng mắt đen tóe ra ánh lạnh, nhìn thẳng đôi mắt trong veo sạch sẽ không nhiễm một tia hỗn tạp nào.

“Sợ sao?”

Lắc đầu, kiên định lắc đầu, Noãn Noãn cong khóe miệng lên.

“Không sợ.”

“Được, vậy em nhớ, em là người con gái của Chiến Vân Không, em là Tinh Tiểu Noãn vô địch không gì thắng nổi.”

“Vâng.”

Cô mỉm cười, gật đầu, nhón chân lên, đụng nhẹ lên môi mỏng của anh.

Cô hiểu, thật hiểu, người đàn ông muốn dùng cách tàn nhẫn để cho cô trực tiếp đối mặt với cái chết, đối mặt với tất cả chuyện có thể xảy ra, anh đang nói cho cô biết người con gái của Chiến Vân Không không tầm thường có thể làm tốt bất cứ điều gì.

Người chết cô từng thấy qua, cái chết cô cũng trải qua, bắt cóc cô cũng đã gặp qua, cô không phải là con cừu nhỏ, cô không nhu nhược, cô gọi là Tinh mạnh mẽ.