Boss Đột Kích: Vợ Yêu Nằm Xuống, Đừng Nháo!!!!

Chương 48: Lại là trang phục học sinh




Ôn Hướng Dương đang định tiếp Tục lau tóc,dừng một chút,cô nhìn về phía Mộ Lăng Khiêm,khoa hiểu tiếp nhận văn kiện,mở hai mắt nhìn,liền nhìn thấy hạng mục hợp tác lâu dài viết trên giấy.

“Này..”

“Cô hôm nay tìm tôi,còn không phải là vì cái này?”

“Nhưng hạng mục lần này,ngân sách lên tới hơn trăm triệu.Cô vì cái gì..”

Mộ Lăng Khiêm có vài lần dùng thủ đoạn đối phó với những kẻ khi dễ cô,cô đều xem ở trong mắt.

Càng là như vậy,cô càng không dám thiếu nợ hắn.

“Tôi cho cô,cô lại cho tôi cầm”.Mộ Lăng Khiêm xoay người tưởng rời đi luôn,nhưng mới vừa đi tới cửa,tay hắn đã bị kéo lại.

Hắn quay đầu lại,lại nhìn thấy chính là khuôn mặt đỏ bừng của tiểu nữ nhân,thân mình bọc ga trải giường,lôi kéo tay hắn.

“Thứ này,tôi không thể lấy”.Ôn Hướng Dương đem văn kiện trả lại cho Mộ Lăng Khiêm.

Thời điểm cô nhìn Mộ Lăng Khiêm sắc mặt âm trầm,cô cắn cắn môi,hạ xuống nhẫn tâm hỏi “Anh có thể bao nuôi tôi được bao lâu?Một tháng liền cho tôi 20 vạn”.

“Cô nói cái gì?”

Đi quán bar cùng với làm thêm đều gặp nguy hiểm,chi bằng tìm người bao dưỡng.Mộ Lăng Khiêm vui buồn thất thường đôi chút,nhưng so sánh những cái đó cùng với hoa hoa công tử bên ngoài,ít nhất không phải là kẻ biến thái.Dù sao cũng ngủ qua,cô cũng không cần quan tâm cái đó có hay không.

“20 vạn một tháng,anh có thể bao dưỡng tôi bao lâu?Tôi cam đoan không làm anh sinh khí,tôi còn sẽ giúp anh giặt quần áo,nấu cơm,giúp anh làm ấm giường”.

Thái độ Ôn Hướng Dương đột nhiên thay đổi,Làm cho Mộ Lăng Khiêm nhìn thẳng cô một chút “Là ai nói muốn cùng tôi phân chia giới hạn?”

“Là tôi,là tôi nói.Chính là khi đó tôi không hiểu chuyện sao.Mộ thiếu,anh đại nhân không nhớ tiểu nhân.Anh bao dưỡng tôi đi,tôi cái gì cũng có thể làm”.

Hiện tại cô quá là cần tiền,đâu còn có nơi nào tồn tại hai chữ thanh cao trong giới tư bản?

Huống chi,hắn bao dưỡng cô,cô lại không phải gả cho hắn,cô không coi là trèo cao,nhiều nhất chỉ tính là giao dịch.

“Như vậy đi,bốn tháng,anh bao dưỡng tôi bốn tháng,Bốn tháng về sau,nếu anh nghĩ không muốn tôi,anh liền đem tôi một chân đá văng.Nếu anh không muốn người khác biết quan hệ giữa hai chúng ta,tôi cam đoan sẽ giữ kín như bưng,tuyệt đối không trèo cao anh,càng sẽ không đối với anh lì lợm la liếm”.

Ôn Hướng Dương nói tốt một trận,Mộ Lăng Khiêm chỉ là lạnh lùng nhìn chằm chằm cô,không nói một lời.

Ôn Hướng Dương trong lòng có chút bồn chồn.

Bốn tháng,80 vạn,cô có thể trái phải chống đỡ phí chữa bệnh.Năm tháng này,cô có thể nghĩ ra biện pháp kiếm tiền khác,không hề nghi ngờ đây là biện pháp tốt nhất.

“Là cô nói”.

Ôn Hướng Dương chỉ nghe được bốn chữ này,sau đó cả người liền rơi vào hư không,khi cô lấy lại được tinh thần,cả người đã bị Mộ Lăng Khiêm đè ở dưới thân.

Đây là đáp ứng rồi sao?

Trọng lượng cả người nam nhân đè lên người cô chỗ cổ bị cắn đau đớn,hướng cô chứng minh,đây là sự thực.

Hôm sau,ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào,Ôn Hướng Dương cả người đau nhức từ trong mộng tỉnh lại,cô động thử hạ thân,cả người như muốn nứt ra rồi.Tối hôm qua Mộ Lăng Khiêm so với lần đầu tiên còn có điểm hung tàn hơn,lần cuối cùng cô ngất trước,tựa hồ nghe được âm thanh thanh lãnh của hắn.

Nhưng hắn nói cái gì,cô lại không nhớ rõ.

Mở mắt ra,Mộ Lăng Khiêm đã không ở bên người,trong phòng to,ngoại trừ cô không còn ai khác.

Ôn Hướng Dương bò xuống giường,bước vào phòng tắm,nhìn thấy tủ quần áo chỉn chu trong phòng tắm có một bộ quần áo mới tinh,từ trong ta ngoài đều đầy đủ.

Lại là trang phục học sinh.

Ôn Hướng Dương nhìn về phía bộ trang phục kia,khoé miệng hơi hơi kéo lên.Mộ Lăng Khiêm mua quần áo cho cô không quá hai lần,cả hai lần đều là đồng phục học sinh,Mộ Lăng Khiêm có đam mê đặc thù nào đó.