Boss Lạnh Lùng Và Nữ Hoàng Băng Giá

Chương 13-1: (1) tiếng súng trong đêm




Tối. Hàn mặc phong đi ngang qua cửa phòng cô. Trên giường lớn, trần bảo nhi nằm cuộn tròn trong chăn, đôi lúc đạp đạp xuống nệm. Rõ rằng đang tức giận. Dám cả gan giận hắn, hàn mặc phong bước vào phòng, nhìn bộ dạng như tằm trong tơ của cô. Từ khi sinh ra đến giờ, cô kẻ nào dám bỏ lơ hắn trừ cô gái này. Hàn mặc phong tức giận cầm lấy một mép chăn và lật một cách thô bạo. Trần bảo nhi lăn lộn trên giường. Cốp. Rầm. Cô lăn xuống sàn, một tay ôm cái đầu nhỏ, trừng mắt nhìn hắn

- anh đang làm cái quái gì vậy? Anh muốn đuổi tôi sao? Vậy thì tôi đi. Anh tưởng tôi thích cái nhà này lắm sao. Tôi khiến anh lôi tôi về đây à. Tôi van xin anh được ở đây sao. Tôi ghét anh

cô hét lên rồi ôm cái đầu đang đau đi nhanh ra khỏi phòng. Hàn mặc phong đứng yên, không nhúc nhích, miệng thốt ra từng chữ chết chóc

- đứng lại

trần bảo nhi chẳng có lý do gì để phải nghe hàn mặc phong ra lệnh cho mình cả. Cô ghét hắn. Cô hận hắn. Từ lúc nào đến giờ , cô không cho phép lũ đàn ông đối xử với mình như thế. Cô là một con bún để hàn mặc phong muốn gọi thì đến, đuổi thì đi sao. Không bao giờ cô chấp nhận. Hàn mặc phong đanh mặt, cô dám không nghe lời hắn. Hắn bước nhanh theo cô nhưng

phằng

tiếng động xé tan đêm tối, tiếng rú lạnh lẽo của thần chết kề bên. Bước chân của hàn mặc phong vô thức nhanh hơn. Ánh mắt băng giá tàn độc ánh lên tia xót xa. Trước cửa phòng còn chưa mở, trần bảo nhi ngồi bệt xuống sàn, hai tay ôm lấy đầu, dáng vẻ vô cùng hoảng loạn

- đừng..Đừng....máu­..máu....mẹ....mẹ­ nữa...đừng giết mẹ...mẹ...đừng...­bắt.....cháu....đư­̀ng mà...đừng

hàn mặc phong ngồi xuống trước mặt cô, nghe những câu chữ thốt ra không tròn vành rõ chữ nhưng lại là cả một nỗi đau vô tận và kéo dài lê thê hàng đêm đen khi không có ai ở cạnh. Là tiếng hét trong đêm ai oán, là những giọt mồ hôi đầm đìa chảy dài hoà vào nước mắt nóng, mặn chát luồn vào giấc mơ đẫm máu. Hắn cầm lấy tay cô song trần bảo nhi lại dãy dụa không thôi. Hàn mặc phong bất lực dùng tay đánh mạnh vào sau gáy cô là cô bất tỉnh. Ngay lúc này hàn mặc phong mới nhận ra, trên đầu cô máu đang chảy xuống. Hàn mặc phong trầm tư một hồi, hô hấp dường như ngưng lại, trái tim vô hình dung như bị bàn tay vô hình nào đó cầm nắm, bóp chặt như muốn cướp đi sự sống

hàn mặc phong đặt tay mình lên ngực trái, mặt nhăn lại

- hàn mặc phong, mày bị gì thế này

***

hàn mặc phong ngồi trên sofa, tay vẫn đặt ở ngực trái, mặt thì nhăn lại. Phía trước, hoàng quân đang đứng bên giường bệnh, hết nhìn đám máy móc rồi lại ghi ghi chép chép. Lee sung đứng bên ngoài cửa hút thuốc. Vì đây được xem như một bệnh viện thu nhỏ trong biệt thự này cho nên lee sung sẽ phải chấp hành nội quy như trong bệnh viện. Vả lại, hàn mặc phong tuy là một người đàn ông chuẩn nhưng hắn rất ghét thuốc lá. Bởi đối với hắn đó giống như những thứ tệ nạn trên đời này. Hút xong thuốc, lee sung vào, vẫn thấy cảnh hàn mặc phong nhăn mặt đặt tay lên ngực trái

- hàn mặc phong. Cậu không sao đấy chứ. Nhìn sắc mặt cậu như muốn ghét người đến nơi vậy

hắn hừ lạnh, buông tay xuống, sắc mặt khôi phục lại vẻ lãnh đạm thường ngày

- có kẻ đột nhập. Nếu không có tớ thì hai người đã xuống địa ngục rồi- lee sung xoay xoay khẩu súng trong tay

- dễ vậy sao?

- tất nhiên là vào phòng cậu không dễ. Hàn mặc phong, làm ơn cậu có thể ăn nói dễ hiểu hơn được không? Có chúa mà hiểu được cậu nói gì. Vào phòng cậu mà dễ như vậy thì từ khi quen cậu đến giờ, lee sung tớ không biết đã đột nhập bao nhiêu làm

- cậu đột nhập làm gì?- hoàng quân xoay người

- hử. Điều tra đời sống riêng tư. Cậu ta cô độc như thế ai mà biết được đời sống của cậu ta như thế nào

- cái đó đáng lý là việc của bác sĩ

- thì tớ và cậu cùng vào

- lee sung, tớ không biến thái như cậu

xuyên ruốt cuộc trò chuyện chỉ chủ yếu là những câu nói của hai kẻ đào hoa, riêng một mình hàn mặc phong trầm tư nhìn về phía giường, không nói, không cười, không đau khổ nhưng cũng không lạnh lùng. Không cầm tay nói chuyện nhưng không có nghĩa là sự quan tâm nhỏ. Ai nói không nhìn là không yêu, không ở bên nhau là hết tình cảm. Đó chỉ là những giả thiết vu vơ nhưng khi áp dụng vào thực tế mà hắn chính là một điển hình thì sai

- hàn mặc phong

hắn rời ánh mắt lên người hoàng quân, người vừa cất tiếng

- cô ấy cũng không sao? Nhưng do ngâm nước khá lâu nên bị cảm khá nặng đấy, vết thương trên đầu cô ấy cũng là một vấn đề, lại bị va đập quá nhiều