Boss Lạnh Lùng Và Nữ Hoàng Băng Giá

Chương 42: Tra tấn




- Trần Bảo Nhi. Tớ muốn nói chuyện với cậu ở sân sau.

Trần Bảo Linh nói với cô.

Trần Bảo Nhi khó chịu rồi cũng ra sân sau nhưng lại không thấy Trần Bảo Linh ở đây. Cô nhìn quanh, muốn xác nhận thêm một lần nữa nhưng vẫn không thấy. Trần Bảo Nhi định quay người thì một đôi tay từ phía sau vòng qua cổ cô mà bịt lấy khuôn miệng nhỏ nhắn bằng một thứ mềm mại. Trần Bảo Nhi hoảng loạn ra sức mà vùng vẫy nhưng cũng từ từ mà ngất đi.

Suốt một ngày, Hàn Mặc Phong bận bịu với công việc của một tổng tài đến quên luôn cả vợ. Lúc ra về là tầm hai mốt giờ đêm. Hàn Mặc Phong đương nhiên rất nhớ người ta, chắc chắn người ta đang đợi hắn ở nhà. Song khi về, hắn dường như có chút thất vọng nha. Người ta không hắn mà đã ngủ rồi. Hàn Mặc Phong không muốn quấy rầy giấc ngủ của vợ yêu nhưng được việc là bản tính trời sinh hắn ra không quấy rối cô một chút thì ngủ không yên. Vì vậy muốn để giấc ngủ yên thì cũng phải quấy cô. Sắc mặt Hàn Mặc Phong như vừa ở lò luyện đan ra, đen không tưởng nổi. Cô nào có ở trong phòng. Giữa đêm giữa hôm, Trần Bảo Nhi muốn hắn lo đến chết sao.

Hàn Mặc Phong lấy điện thoại trong túi ra, nhìn bản đồ trên màn hình. Thở dài một tiến. Đêm khuya còn ở trường, cô đúng là yêu tài sản của hắn mà.

Theo chỉ dẫn phía trên, Hàn Mặc Phong dừng lại trước sân sau. Đèn cao áp tỏa sáng, sáng như ban ngày nhưng cô thì không có ở đó. Cho đến lúc nhận ra chiếc điện thoại mà cô quý trọng hơn hắn thì trái tim bất thì nhói một cái rõ đau. Không chỉ phát hiện ra chiếc điện thoại kia, mà bên cạnh đó chính là một chiếc khăn trắng mà hắn tin chắc là không phải của cô. Một giây, Hàn Mặc Phong im lặng nhìn tất cả rồi bỗng dưng quỳ xuống, tay nhẹ lấy chiếc khăn kia lên, đưa trước mũi. Hắn nhanh chóng đứng dậy, đi về hướng đường lớn. Một tay cầm lấy điện thoại trong tay không ngừng lướt.

- Cô ấy có ở chỗ các cậu không?

- Không.

- Xảy ra chuyện rồi.

Rõ ràng câu nói kia không đầu không đuôi nhưng hai người kia cũng thừa thông minh để hiểu ra vấn đề mà đêm hôm Hàn tổng lại đích thân hỏi thăm như thế.

Trần Bảo Nhi nhăn mặt, cái cảm giác lơ lửng trên không trung khiến cô choáng váng vô cùng. Điều đầu tiên khi tỉnh lại mà cô có thể hình dung được chính là nơi này rất tối, nhưng không phải là tối nhất. Cảm giác ẩm mốc giống như nhà kho bị bỏ hoang vậy. Nghĩ đến đây, sống lưng cô như rét run từng cơn quái đản. Ánh đèn sáng chói phía kia bỗng được bật lên một cách bất ngờ. Khiến cho thị giác Trần Bảo Nhi không kịp thích ứng mà co lại. Phía trước kia, một người đàn ông ngồi trên chiếc ghế, hắn khá giống Hàn Mặc Phong, nhưng khí thế lại khác hoàn toàn.

Hắn là ai?

Cô tại sao lại ở đây?

Tại sao lại bị treo trên giá như vậy?

Ruốt cuộc thì tất cả là như thế nào?

- Cuối cùng cũng chịu dậy rồi sao? Cô gái của Hàn tổng.

- Anh là ai?

- Là người căm ghét người đàn ông của em nhưng lại si mê vẻ đẹp của em. Trần Bảo Nhi.

Hoắc Vũ tiến đến. Dùng những ngón tay thon dài của mình mà nâng cằm cô lên đầy sủng nịnh.

- Tôi và anh đã từng gặp nhau chưa?

Trần Bảo Nhi nghi hoặc. Trong một đoạn ký ức nào đó, cô đã từng thấy người đàn ông này song hiện tại lại không thể nhớ ra nổi.

- Ồ. Em nói xem, Hàn Mặc Phong giữa em chặt như thế thì chúng ta đã gặp nhau như thế nào.

Câu nói kia của hắn làm cô ngưng việc lục lọi ký ức về người đàn ông này.

- Anh muốn làm gì?

- Tôi cũng không biết mình muốn làm gì cả. Tôi chỉ muốn lấy em để giúp một người giải sầu thôi.

Hoắc Vũ cười ma mị. Rõ thì loại người này, cô chắc không quen biết gì. Nhưng người vừa bước ra thì cô lại quá quen- Trần Bảo Linh. Chính là cô ta. Điều đó làm Trần Bảo Nhi thực sự chấn động.

- Cô...

- Đừng quá ngạc nhiên. Tôi nghĩ cô thông minh như vậy chắc phải hiểu ra mọi thứ từ lâu rồi. Nhưng ai dè, cô không thông minh như tôi nghĩ.

- Cô muốn làm gì?

- Nợ máu phải trả bằng máu. Trên đời này, Hàn Mặc Phong tuyệt đối không có một người đàn bà nào. Hàn Gia phải tuyệt tử tuyệt tôn.

- Trần Bảo Linh. Cô điên rồi.

Chát.

- Trần Bảo Nhi, tôi nói cho cô biết. Kẻ điên là cô. Trần Bảo Linh tôi chỉ làm việc đáng phải làm.

Nói rồi, cô tay rút ngay chiếc roi từ phía bên cạnh ra. Không phải loại bình thường mà chính là loại da dành cho động vật. Tiếng roi vun vút đậu vào da thịt Trần Bảo Nhi. Ngày thêm một sắc bén, như âm thanh bị kéo căng của dây đàn violong trong gió. Là sự hành hạ thể xác dành cho Trần Bảo Nhi, người đàn bà của Hàn Mặc Phong.