Boss Lạnh Lùng Và Nữ Hoàng Băng Giá

Chương 45-4: Anh cầm thú




Hắn vừa đánh cô sao.

- Hàn gia các người đối với tôi cũng chẳng bằng một lũ chó.

Hàn Mặc Phong như điên trở lại. Đưa cô dậy, trận thẳng vào tường, ánh mắt kia dường như không còn là ánh mắt của con người. Một con mắt của sự hận thù nhen nhóm. Cô biết, nhưng cô cũng hận hắn rất nhiều. Cô đang rất đau, nhưng làm gì đau bằng một phần khi hắn thật sự bỏ rơi cô, để cô chết đi mà không ngoái nhìn. Là hắn tàn nhẫn với cô trước, hắn biến cô trở nên độc ác như thế này. Tất cả là hắn.

- Nói lại xem.

- Tôi với Hàn gia các người còn khinh bỉ hơn đối với lũ chó điên kia.

- Em...

Hàn Mặc Phong đưa tay lên, không rõ là muốn làm thứ gì đó nhưng chắc chắn không phải thứ tốt đẹp gì.

Hàn Mặc Phong vẫn im lặng nhìn cô.

Ba người phía sau thật sự không còn chút sắc khí nào nữa để đối diện với đôi nam nữ trước mặt này.

Mùi máu tanh xộc vào khoang miệng nhỏ. Trần Bảo Nhi nhìn máu từ tay hắn đang loang ra khắp miệng mình. Thật kinh tởm. Cô cắn hắn, cắn đến nỗi máu chảy ra. Trần Bảo Nhi mở miệng, dấu răng sâu cùng máu im trên cánh tay hắn. Cô không chút hối hận. Không phải chính hắn bức cô đến đường cùng sao?

Trần Bảo Nhi nôn khan từng trận, như lục phủ ngũ tạng muốn ra ngoài miệng luôn.

- Cô có thai sao?

Trần Bảo Nhi đứng hình. Nhìn cô gái kia vừa nói ra những từ khiến người ta muốn tái phát bệnh tim nhất. Ba người đàn ông kia cũng hướng ánh mắt đến cô. Có thai sao? Cô hiện đang có thai.

Rầm. Hàn Mặc Phong kéo cả thân thể Trần Bảo Nhi trận mạnh vào tường, mạnh đến nỗi mà người ta tưởng như cả khu bệnh viện lung lay bởi sự việc vừa rồi.

- Có thai. Trần Bảo Nhi, em mang thai với tên đàn ông khác.

- Đúng.

Hàn Mặc Phong cười, một nụ cười mà theo cô thấy thật giống như kẻ điên. Rồi sau đó, mặt hắn bỗng lạnh lại, một tay khóa trụ cổ cô, một tay lần xuống vùng bụng phẳng lỳ. Nhưng hai tay cô đã để ở đó như để bảo vệ cho thứ gì đó. Tay hắn áp lên hai tay cô, bóp mạnh hai bàn tay nhỏ bé kia.

- Xem ra em vô cùng yêu quý con của tên đàn ông kia. Bảo vệ như thế này cơ đấy.

- Con của tôi, tôi phải bảo vệ. Không phải như loài lang sói Hàn gia các người.

- Tôi chính là lang sói. Tôi cũng cho em biết tôi độc ác như thế nào.

Nói rồi, hắn vuốt ve bụng cô, rất nguy hiểm.

- Hoàng Quân, chuẩn bị phòng, phá bỏ thai.

- Cái gì?

Đến Hoàng Quân cũng vô cùng sửng sốt khi nghe những từ kia từ cửa miệng hắn mà thoát ra. Dù những từ này đối với bệnh viện là quá bình thường và đối với một bác sỹ thì lại vô cùng phổ biến. Song đối tượng là hắn và Trần Bảo Nhi thì quả thật không thể tưởng nổi.

- Anh cầm thú.

- Tôi cầm thú cũng không đến lượt em phải bàn.

- Hoàng Quân, còn không mau chuẩn bị.

- Anh ta dám sao. Giết con của tôi khi tôi không cho phép.

Trần Bảo Nhi nhìn ra phía sau, hướng thẳng vào Hoàng Quân. Cô không tin, một bác sỹ có thể làm như thế. Tự mình giết đi một sự sống đang dần lớn lên.

- Nếu không làm được, cút ra ngoài hết.

Hàn Mặc Phong gầm lên.

Ba người kia thật sự sửng sốt, không phải vì sự giận dữ đến đỉnh điểm kia, mà là cảnh huống mà hắn đang gặp phải này. Hắn không lẽ tàn độc đến như thế.

- Cậu...

- Ra ngoài.

Ba người kia hẳn trong lòng rất rõ, dù bản thân có làm gì. Chẳng làm được gì cả?

Ở lại ngăn cảm hắn ư? Chỉ khiến hắn thêm điên mà thôi.

Lao mình vào cứu cô? Ba người không có đủ khả nâng ấy.

Tất cả thì cũng chỉ biết làm theo lời hắn trước khi hắn làm thứ gì đó kinh khủng hơn.

Hàn Mặc Phong không còn đem thế như trước đó nữa, một tay bế ngang eo cô, vứt thẳng lên giường bệnh lớn.

Trần Bảo Nhi ngồi dậy, nhìn hắn. Cô không sợ. Đó là một sự thật. Cô không còn yếu đuối như trước đây nữa.

Hàn Mặc Phong tiến đến, đè cô xuống giường, không chút nương tay, đem thân thể cô đặt dưới thân mình.

- Để xem, Trần Bảo Nhi em có gan như thế nào để bảo vệ con em.

Hàn Mặc Phong cúi xuống, định cướp đi nụ hôn của cô.

Trần Bảo Nhi bất ngờ quay người, nụ hôn kia trượt hẳn sang một nơi khác. Nếu Hàn Mặc Phong thực sự quá gấp gáp thì chắc chắn giờ này hắn đang hôn say đắm chiếc gối có mùi thuốc nồng mặc của bệnh viện.

- Hạ lưu, vô sỉ.

Hàn Mặc Phong cầm lấy cằm cô, nhẹ nhàng vuốt ve má cô như cưng chiều sủng vật, nhưng đằng sau sự cưng chiều kia là cơn bão khủng khiếp.

Trần Bảo Nhi hiểu rõ cách thức mà hắn muốn phá bỏ đi một sinh mệnh bằng cách ti hèn nhất.