Boss! Xin Đừng Nóng Nảy

Chương 5: Chơi đùa




Editor: Du Bình

“Oh! Pretty!” Hai mắt James sáng lên, quay sang nói với Nguyên Triệt: “Lionel! Đây là bạn của anh sao?”

Nguyên Triệt gật đầu, giới thiệu: “Phương Nho! Đây là chủ tịch tập đoàn tài chính Đế Hoa – James!”

“Chào ngài! Thật cao hứng khi được gặp ngài!” Phương Nho lễ phép cùng hắn bắt tay.

James nhìn bọn họ, cười đến ý vị sâu xa: “Cùng đến câu lạc bộ được không Lionel?”

Nguyên Triệt suy tư một khắc, mới gật đầu: “Được! Vui lòng chỉ tôi tới đó!”

“Haha! Vậy xuất phát thôi!”  James khoái trá cười lớn.

Nguyên Triệt đem toàn bộ quần áo vừa chọn mua hết, sau đó mang theo Phương Nho cùng nhau hộ tống James.

Lên xe, Nguyên Triệt nói với Phương Nho: “Cùng đi với tôi đi!”

Phương Nho chỉ nhìn hắn, không nói gì…

Nguyên Triệt lại ra sức phân bua: “Chúng tôi phải tranh thủ mọi cơ hội để dành được sự hợp tác với James nên tôi cần nắm chắc y! Nhưng chỉ có vấn đề duy nhất là tôi không chắc chắn mình có thể khống chế được cảm xúc.”

“Cho nên cậu chủ cần tôi theo để mà ngăn ngừa sao?”

Nguyên Triệt gật đầu, ánh mắt nhìn thẳng ra ngoài cảnh vật bên ngoài cửa, trong mắt hiện lên đầy vẻ bắt buộc…

Họ vừa đi vào câu lạc bộ, mới lên đến tầng ba, chợt nghe thấy một thanh âm đầy hào hứng: “Hắc! Nguyên nhị thiếu gia! Khách quý nghìn năm ghé một lần nha!”

Người mới xuất hiện là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi. Tuy tướng mạo y không bì lại so với vẻ tuấn lãng của Nguyên Triệt, nhưng lại đầy mị lực của một người  đàn ông trưởng thành, phảng phất một chút khí chất của xuất thân cao ngạo. Y từ từ tiến lại, hướng James mở hai tay ra, cười nói: “James! Thật là cao hứng khi được gặp anh ở đây! Lại đây ngồi đi!”

“Đương nhiên!” James ôm đáp lại y một chút, vẻ mặt tươi cười, tựa hồ như là có chút quen biết với y.

Nguyên Triệt nheo măt lại, trong lòng chợt thấy phiền não. Người nọ là  đối thủ cạnh tranh với hắn, chủ An thị – An Minh Sâm!   Không nghĩ là lại gặp y ở chỗ này, hôm nay ra khỏi nhà đúng là quên nhìn hoàng lịch. An Minh Sâm nổi danh là kẻ khéo mồm khéo nói lại rất giỏi qua lại, không cố kỵ chỗ ăn chơi nào, ra tay thực hào phóng, giỏi về quan sát sắc mặt người khác mà lấy lòng. Y chính là mẫu người mà  Nguyên Triệt không ưa nhất!

Nhưng  James đã đáp ứng y khiến hắn không thể nào bỏ đi được, chỉ có thể ngồi lại bồi kẻ kia.

Mấy người tiến vào phòng, bên trong đã có bảy người khác đang ngồi. Trong đó có ba người là bè bạn của An Minh Sâm, còn bốn người còn lại là kèm theo, một nam ba nữ. Nam vẻ ngoài tuấn tú thanh tú, thoạt nhìn như  là MB. Nữ càng mang sắc đẹp xuất chúng, diễm mà không tầm thường.

Sau đó giới thiệu lẫn nhau, từng người ngồi xuống.

An Minh Sâm cười hỏi: “Chúng tôi hiện tại đang chơi bài. James tổng có nguyện ý gia nhập không?”

James tò  mò: “Luật chơi thế nào?”

“Rất đơn giản!” An Minh Sâm bưng chén rượu lên, trả  lời: “Chính là lấy lớn áp nhỏ. Nếu ít hơn thì bồi môt ít, nếu là bài nhỏ nhất thì đền gấp ba!”

“A.”  James tùy ý đáp một câu, tựa hồ không có hứng thú.

An Minh Sâm lại nói: “Nhưng mà… còn có điều kiện phụ gia nữa!”

“Là  cái gì?”

“Người mang bài nhỏ nhất phải tiếp  nhận sự trừng phạt của người mang bài lớn nhất. Nếu hoàn thành được yêu cầu của người thắng thì sẽ đạt được một phần thưởng tương ứng. Nếu không làm được, phải đền gấp ba số đã cược  ra!” Sau cùng còn bổ sung thêm: “Đương nhiên là nhiệm vụ sẽ có trong phạm vi, sẽ không đề xuất mấy yêu cầu linh tinh phạm thượng đâu!”

Mấy người chung quanh đều đang lộ ra vẻ tươi cười ái muội.

Nguyên Triệt hấp  hé miệng, nhưng không phát biểu ý kiến.

“Nghe tựa hồ rất có ý tứ! Vậy bắt đầu thôi!” James vỗ người Tất Lạc, hưng  trí dạt dào.

“Còn  Nguyên Tổng thì sao?” An Minh Sâm nhìn Nguyên Triệt, lại nhìn Phương Nho, ánh mắt thâm nho.

“Tôi không ý kiến!” Nguyên Triệt không động thanh sắc, nhìn thẳng  hắn liếc mắt một cái.

“Được! Vương Quân! Cậu là nhà cái! Mau chia bài đi!” An Minh Sâm chỉ tay vào một chàng trai.

Vương Quân thuần thục tráo rồi chia bài, sau đó bảo mọi người áp chủ.

Phương Nho liếc mắt một cái, có bốn loại lợi thế đang được chia ra: 500, 1000, 2000 cùng 5000.

Nguyên Triệt không thèm nhìn bài, tùy tay lấy một thẻ 500 ném ra ngoài.

An Minh Sâm cười nói: “Nguyên Tổng ra tay thật cẩn thận nha!!”

Nói xong, hắn bỏ ra thẻ 2000.

Mấy người còn lại cũng lần lượt áp chủ.

Khai bài, tuy là bài của Nguyên Triệt lỗi nặng  với nhà cái, nhưng vẫn về ba, kiếm được 500. Bài lớn nhất thuộc về vị Điều Văn Sam ngồi đối diện hắn, còn nhỏ nhất lại là An Minh Sâm.

Điều Văn Sam cười cười thu lời lãi của mình, đề xuất An Minh Sâm bảo bạn gái kính rượu với mỗi người ở đây một ly.

Sau đó lại tiếp tuc chơi.

Nguyên Triệt vận khí không  tồi, thùy chung không bắt được bài nhỏ nhất. Nhưng dù vậy, hắn cũng không  có khả năng bình yên vô sự. Tại hắn không có nhất, An Minh Sâm cùng mấy người  kia cũng không có yêu cầu gì. Sở dĩ thời cuộc thay đổi, một là vì muốn khiến James hứng thú, một mặt khác bọn họ lại muốn đùa cợt Nguyên Triệt một chút.

Cuộc chơi cứ diễn  ra, người thắng cuộc từ sự trừng phạt đơn giản nhất là mời rượu càng lúc càng mở rộng phạm vi, tỷ như thoát y, hôn, làm những điệu khiêu khích nhẹ nhàng. Duy chỉ có Tất Lạc bên cạnh James là được miễn.

“A! Lúc này tôi là vương!” An Minh Sâm xòe bài, cười đến không thấy ý tốt ở đâu.

“An thiếu gia! Cầu người thủ hạ lưu tình nha!” Vương Quân nhìn bài của mình, bất đắc dĩ nhún vai.

“Tôi sẽ không thủ hạ lưu tình đâu!” Đáy mắt An Minh Sâm chợt lóe tinh quang, chậm rãi nói: “Vương Quân! Cho Ngải Luân của cậu có cơ hội phát huy một chút mị lực của mình, hãy khiêu khích Nguyên Tổng trong năm phút. Nếu mà làm cho Nguyên Tổng nổi phản ứng, thì toàn bộ chỗ lộc này đều thuộc về cậu!”

Y tùy tay ném ra lợi thế 2000 của mình.

Sắc mặt Vươn Quân thoáng cứng lại, thật cẩn thận nhìn Nguyên Triệt, sau đó mới nói với thiếu niên bên cạnh: “Cẩn thận hầu hạ Nguyên Tổng đi!”

Chàng trai tên “Ngải Luân” cười cười đứng lên, chậm rãi đến bên cạnh Nguyên Triệt.

Ở đây tất cả mọi người đều nổi một trận hứng thú trong lòng mà chờ đợi được thưởng thức một màn biểu diễn hương diễm…

Nguyên Triệt tựa vào ghế salông, nhẹ nhàng quơ tay cầm lấy ly rượu đỏ sóng sánh, màu sắc của rượu như thẩm thấu hai ngọn lửa trong mắt hắn chiếu ra vậy.

Phương Nho thầm kêu không ổn. Nguyên Triệt nắm chén rượu đến gân xanh đều nổi lên. Cậu thật lo lắng rằng hắn sẽ mang cổ của người thiếu niên kia bẻ thành hai mảnh.

Ngay lúc Ngải Luân cách Nguyên Triệt không đến ba bước chân, hắn chậm rãi một hơi uống xong ly rượu dỏ. Sau đó đột nhiên nắm cánh tay của Phương Nho, quay đầu trao cho cậu một nụ hôn nóng bỏng..

Mà nụ hôn của Nguyên Triệt mang theo vài phần tức giận cùng nôn nóng nên động tác có chút thô bạo.

Môi Phương Nho bị hút, duyệt đến phát đau, thiếu chút nữa là đem người kia đẩy ra, nhưng tất cả đều mang cái nhẫn ra mà đàn áp, biến thành ỡm ờ. Cậu cùng đôi mắt phóng túng kia khẽ liếc qua nhau, mi mắt bán rủ, không dấu vết mà giấu đi vẻ giận dữ.

Nguyên Triệt cảm nhận được khí tức của cậu, không thèm hoãn thế công, đầu lưỡi liền xâm nhập thăm dò khoang miệng, một dòng chất lỏng màu đỏ chảy ra giữa môi, mang theo vài phần khiến người ta muốn phạm tội. Cái hôn này mất hơn một phút thì Nguyên Triệt mới đi ra, môi Phương Nho trơn bóng như một đóa hoa hồng, lại đỏ tươi ướt át. Đôi mắt vị kiều, lộ ra vẻ gợi cảm khó có thể dùng ngôn ngữ hình dung, sắc lưu ly trên đôi ngươi hơi nhiễm mị sắc.

Nguyên Ttriệt nhìn cậu đến xôn xao cõi lòng, lại đưa lưỡi liếm liếm vài cái trên hai cánh môi cậu, liếm hết những giọt rươu lưu lại trên khóe miệng.

Những người khác không hẹn mà cùng nuốt nước miếng, bụng dưới có chút phát khẩn.

Nguyên Triệt nghiêng  đầu liếc bọn họ, mắt mang ý khiêu khích, thanh âm trầm thấp phát ra: “Muốn khiêu khích tôi ư? Vậy thì phiền cậu tìm cho tôi một mỹ nhân có thể thắng được cậu ấy trước đã!”

Phương Nho dùng ngón tay lau đôi môi có chút sưng đỏ, hơi cúi đầu khiến cho những sợi tóc mai rủ ngay trán, ánh mắt  ôn thuận, khóe miệng mang theo nụ cười vô ý, trong nháy mắt mang vẻ phong tình khiến cậu giống như một vị mỹ nhân bước ra từ trong thần thoại.

“Cool!” James huýt sáo.

Ngải Luân tuy cũng rất tuấn tú, nhưng khí chất của cậu ta không thể theo kịp Phương  Nho. Cậu ta cắn cắn môi, quay đầu nhìn Vương quân, lại liếc An Minh Sâm.

Ánh mắt An Minh Sâm mang một ý tứ khác nhìn Phương Nho vài lần, sau đó mới khẽ cười: “Xem ra mắt nhìn người của Nguyên Tổng thật cao nha! Tôi cũng không làm khó Ngải Luân nữa! Cậu hãy nhảy cho chúng tôi xem đi! Hoàn thành liền qua cửa!”

Ngải Luân tựa thở nhẹ ra, đi đến chỗ trống, cùng âm nhạc bắt đầu động thân.

Nguyên Triệt ngồi cạnh Phương Nho, cánh tay tùy ý khoát lên lưng tựa của sô pha. Tuy động tác này không có gì thân mật, nhưng lại giống như hoàn toàn giam Phương  Nho trong phạm vi của mình, lộ ra vài phần chiếm hữu ái muội mạnh mẽ.

Hắn khẽ quan sát Phương Nho. Mặt nghiêng tinh xảo, sống lưng thẳng, tư thế ngồi như câu nệ, nhưng lại không mất đi vẻ  tao nhã. Rõ ràng là mới hơn hai mươi, lại mang  theo sự vững vàng không hợp tuổi cùng với nho nhã nhường này.

Nguyên Triệt không bài xích đàn ông. Nhưng cũng không thích! Càng không có hứng thú nếm “thức ăn tươi”! Nhưng vửa rồi khi hôn cậu, hắn lại có cảm giác xuất hồ ý liêu hảo, thậm chí còn muốn tiếp tục đi xuống. Trong nháy mắt đó, hắn với người con trai này lại nảy sinh dục vọng.

Mặt ngoài của Phương Nho rất ngoan ngoãn, nhưng kỳ thật trong lòng tràn ngập những suy nghĩ không đâu vào đâu. Cậu là một  bác sĩ trị liệu tâm lý, chỉ có chuyên trách vấn đề tâm lý cùng ăn uống của Nguyên Triệt. Hành động hôm nay của hắn đã vượt qua phạm trù chức trách của cậu. Tuy biết rằng đây chỉ là phương án ứng phó tạm thời. Nhưng đối với việc bị một người đàn ông hôn, thì cậu lại  có chút không thích ứng được!

“Đêm nay trở về làm cho tôi đồ ăn thật ngon đi! Tôi đói bụng!” Tiếng nói Nguyên Triệt khàn khàn vang bên tai, khí tức ấm ác khẽ thổi vào tai khiến Phương Nho hơi run lên, thân mình ngửa ra sau, vừa lúc Nguyên Triệt duỗi tay ra.

Phương Nho khẽ liếc hắn một cái, âm thầm nói trong lòng: tốc độ thay đổi nhanh đến chóng mặt! Không nhét vào mồm nhai thì chưa thấy buồn nôn đâu!

“Tôi muốn đi toilet!” Phương Nho có chút không chịu nổi loại không khí ái muội, lấy cớ đứng dậy đi.

Vào toilet, Phương Nho dùng nước lạnh rỗ vào mặt,nhìn chính miình trong gương, nhịn không được nhíu nhíu mày. Diện mạo cậu đúng là một loại thượng đẳng, nhưng ánh mắt đôi khi thoạt nhìn có mức rất yêu dã!

Phương Nho lắc lắc đầu, dùng khăn tay lau khô mặt, sau đó ra khỏi toilet.

“Chào!” Ngay tại lối đi nho nhỏ, An Minh Sâm đầy tà ý dựa  trên vách tường, mang vẻ ung dung nhìn cậu.

“An thiếu gia!” Phương Nho hướng hắn gật đầu chào, chuẩn bị lướt qua hắn mà rời đi.

An Minh Sâm vươn tay ngăn hắn lại, hỏi: “Cậu là tình nhân của Nguyên Triệt hả?”

“Không! Là trợ lý thưa cậu!”

“A?” An Minh Sâm cười mà như không cười: “Hắn  ta cho cậu tiền lương rất cao có đúng không? Nếu tôi trả cho cậu gấp đôi thì cậu có muốn theo tôi không?”

“Cảm ơn hảo ý của An thiếu  gia, nhưng tôi chưa có ý định đổi nghề!”

“Ha hả!”  An Minh Sâm nở nụ cười trầm thấp, thuyết phục cậu: “Nguyên Triệt nổi danh tính tình rất kém! Cậu xác định có thể chịu nổi được hắn?”

“An thiếu gia đừng nói đùa! Cậu chủ tính tình rất tốt!” Phương Nho dùng những lời  trái lương tâm, ôn hòa nói.

“Ha ha ha!” An Minh Sâm nghe như có thứ  gì đó đang chê cười, vui vẻ.

“Nếu cậu có ý định thay đổi, thì bất kỳ lúc nào cũng có thể tìm đến tôi!” Hắn lấy danh thiếp của mình đưa cho Phương Nho,  thừa dịp câu đưa tay ra tiếp nhận, hắn một phen ôm lấy thắt lưng Phương Nho, nghiêng người chuẩn bị hôn trộm.

Phương Nho nhanh nhẹn dùng danh thiếp ngăn trở miệng hắn, bình tĩnh nói: “An thiếu gia! Nếu mà muốn tán  tỉnh người khác thì ít nhất cũng phải chú ý hình tượng chứ!”

“Cái gì?” An Minh Sâm sửng sốt, có chút không rõ ràng.

“Cậu không phát hiện ra sao? Khóa quần của cậu chưa kéo  hết kìa!”

“!” An Minh Sâm  vội vàng buông  tay ra, hướng hạ thân nhìn lại. Kết quả  phát hiện quần đều được kéo hết rồi, mới ngẩng đầu trở lại thì đã thấy Phương Nho đi rất xa rồi!

Hắn  nhìn bóng lưng của cậu biến mất, cười nhẹ một tiếng: “Được đấy nha!”