Bùa Hộ Mệnh Của Menpehtyre

Chương 29




Penn không đợi Raymond phản bác lần thứ hai, liền lôi y đến sau ô tô, để y đi cầm bình nước rỗng cùng lều đến. Trong thùng xe, Ammut cùng Jim bảy vặn tám vẹo nằm ngủ bên trong, hơi rượu nồng nặc cùng mùi mồ hôi làm Raymond nhịn không được buồn nôn. Y nhìn hai người say xỉn, lại hoài nghi mình quyết định dẫn bọn họ tới đây có phải sai lầm hay không, Raymond ôm một bụng tức giận không chút lưu tình đạp tỉnh hai người, sau đó chỉ huy mấy con ma men dọn thứ cần thiết xuống xe.

Penn nhặt xẻng lên bắt đầu đào hố ở chỗ trống trải xa hơn một chút, Raymond sau khi đem vải nhựa cùng bình nước Penn yêu cầu qua, hết sức tò mò nhìn trên mặt cát đột ngột thêm năm cái hố.

“ Làm cái gì vậy?”

Penn vẻ mặt thoải mái ném xẻng xuống, Raymond nhịn không được trong lòng cảm thán: làm việc dưới tình trạng oi bức thế này, nhưng trên trán Penn ngay cả một giọt mồ hôi cũng không có, nhẹ nhàng khoan khoái giống như y chưa bao giờ có mồ hôi thối hay mấy thứ mệt nhọc kia.

“ Thu gom nước cất. Ngay cả việc này cậu cũng không biết sao? Nhà thám hiểm?” Penn vừa khiêu khích vừa bỏ bình nước vào trong hố cát đã đào xong, Raymond liền dễ dàng bị khơi mào lửa giận, ngay lúc y hận không thể nện bình nước dư trên tay lên đầu người này, Penn ngẩng đầu chỉ chỉ mấy hố cát khác. “Đừng ngây ra đó, còn ba hố nữa! Không biết vẫn chưa sao, biết mình không biết còn không khẩn trương học tập, như vậy…”

“Được được! Ngài nói rất đúng! Chết tiệt, ngài là thánh nhân không gì không biết.” Biết Penn nói đúng, Raymond nén giận lại, kinh nghiệm làm nhà thám hiểm của y quả thật ít đến đáng thương, nhưng y chính là quá chướng mắt bộ dạng đối phương cao ngạo châm biếm mình! Raymond mắng thầ, vừa nhìn trình tự của Penn vừa bắt chước.

Sau khi dùng vải nhựa đắp miệng hố lại, Raymond học theo, dùng cát cùng đá vụn dằn mép vải lại, lại bỏ một hòn đá nhỏ ở chính giữa, khiến vải nhựa hình thành một hình nón.

“Ồ!” Penn không biết khi nào đã đứng phía sau Raymond. “Làm không tồi! Cậu vẫn biết học.”

“ Hừ, không cần anh phải nói!” Khó chịu vì Penn, Raymond hừ một tiếng, nhưng được khen ngợi, y vẫn nhịn không được hưng phấn, rất tự giác đi làm mấy cái còn lại.

Penn nhún vai phủi phủi cát trên tay lấy thuốc lá ra, nghĩ thầm việc dơ để người học việc mới nhận đi làm, mình nghỉ ngơi chút. Nhìn Raymond ngồi xổm trên đất cẩn thận chuẩn bị cát đá, Penn phun ra một ngụm sương khói màu xanh, không thể không nói, tình địch này của y thật sự là quá mức đơn thuần.

Lười giám sát người học việc làm việc, Penn liền quay đầu thưởng thức cảnh đẹp mặt trời lặn trước sa mạc. Sa mạc trước mắt biến thành màu vỏ quýt như lửa đỏ, vô số đường uốn lượn nhấp nhô của cát đá như ngọn lửa bị đông đặc, kéo dài liên tục đến chân trời đồng dạng bị nhuộm đỏ, mà tiếng vù vù đá phong hóa hình dạng dị thường trước mắt phát ra phảng phất như tiếng người bị đống lửa thiêu đốt, làm y không khỏi ảo giác chính bản thân mình đang ở trong lò lửa khổng lồ, bất quá, dù là lò lửa thật, chỉ sợ y cũng không chết được. Đột ngột, một cảm giác cô độc vô danh xâm nhập lòng y, làm Penn không hiểu sao sốt ruột.

[ Penn!]

Giọng nam mang chút nôn nóng chen lẫn với tiếng gió quái dị truyền vào tai Penn, y quay đầu, Chesil mặc đồ trắng đang đứng cách đó không xa vẫy tay với y, cảm giác nội tâm bị cắn xé trước đó nháy mắt được xoa dịu, Penn nhịn không được cười khổ, y chỉ được kêu tên thôi, nhưng lại giống như bị hấp dẫn.

“ Sao thế?” Raymond hình như cũng chú ý tới tiếng kêu của Chesil, y đứng lên khó hiểu hỏi.

“Qua xem không?”

Penn bóp tắt thuốc, liền cùng Raymond đi đến hướng Chesil. Tiến vào quần đá, có cảm giác áp bách vô danh, những khối đá cực đại bọc quanh họ nhìn như muốn sụp xuống, tiếng gió quái dị nghe thấy bên ngoài lúc này lại càng thêm rõ ràng, phảng phất như có quái vật nào đó trốn trong đá, đang phát ra tiếng gào hí cảnh cáo.

[ Chesil? Phát hiện cái gì?] Penn hỏi.

[ Đi theo ta.]

Chesil vẻ mặt nghiêm túc xoay người dẫn họ đi sâu vào trong, Raymond theo sau đi không bao lâu liền phát hiện khác thường. Đá phong hóa sâu bên trong tuy cũng có dấu vết xói mòn rất rõ, nhưng gần như dựng hai bên tạo ra một con đường thẳng tắp, giống như có người cố ý dùng rất nhiều khối đá lớn làm thành hai bức tường chắn gió song song.

Cuối đường là một ngọn núi màu vàng đất, ngẩng đầu nhìn ước chừng chỉ cao có ba thước, thay vì nói là một ngọn núi, không bằng nói là một ngọn đồi đất, Raymond từ hình dạng cùng cát vàng dưới chân phỏng đoán, quả núi trước mắt hẳn là đỉnh núi còn sót lại lộ ra sau mấy ngàn năm bị cát vàng vùi lấp.

Chesil ngừng lại nơi cuối đường, hắn chỉ vào chỗ giáp giữa núi cùng cát vàng, nói với Penn. [ Tuy không hiện rõ, nhưng đây vẫn có thể thấy được dấu hiệu tộc của ta.]

“ Penn, Chesil nói cái gì?” Raymond nhìn Chesil dùng tay ra hiệu, trực giác nói với y nhất định là Chesil phát hiện manh mối gì quan trọng.

“ Cậu ấy nói có ký hiệu, chờ một chút.” Penn ngẩng đầu nhìn bầu trời bị đá vây quanh đã dần tối xuống, từ trong túi áo lấy bật lửa ra đi qua. Raymond cũng vẻ mặt hưng phấn chạy lên, chằm chằm nhìn nơi Chesil chỉ, cẩn thận quan sát.

Họ tìm được một dấu vết hình bán nguyệt trên ngọn núi gập ghềnh, trải qua tháng năm bão cát xâm thực, đã không nhìn ra ý nghĩa đại diện cùng hình dạng đầy đủ của đường gấp khúc chiều rộng như bàn tay này, duy nhất có thể thấy chính là, cái này vẫn có thể nhìn ra được độ sâu góc cạnh, là do con người đẽo khắc mà thành.

[ Ta nhớ cái này là con mắt nữ thần Qetesh khắc phía trên cổng lớn.] Chesil chằm chằm nhìn vào ánh lửa nhỏ nhoi chớp động trong gió, cố gắng hồi tưởng tình cảnh mỗi lần đến nơi đây.

Hắn nhớ mỗi lần Aha dẫn hắn đến, đều là đêm khuya mới tới nơi, Aha cầm tay hắn, hắn có thể nghe được tiếng sàn sạt cỏ dại phát ra dưới chân, họ lách qua rất nhiều tảng đá cao ngất trong mây, đi vào hành lang cột đá, sau đó dưới ngọn đèn mỏng manh hai bên cổng lớn, hắn có thể trông thấy con mắt nữ thần Qetesh đang dịu dàng dán vào người họ.

Làm Chesil khắc sâu ấn tượng chính là, tiếng ca tuyệt vời như diễn tấu không biết truyền đến từ nơi nào. Về tiếng ca kia, Aha từng nói đó là do mọi người trong bộ lạc ca ngợi nữ thần Qetesh, chế tạo nhạc cụ thần gió đặc biệt phân bố xung quanh núi, để báo cho những người trải qua đường đi mệt nhọc biết họ đã về đến nhà.

Chesil hồi tưởng tiếng gào thét đáng sợ càng lúc càng lớn không ngừng truyền vào trong tai làm hắn khổ sở. Tiếng ca êm tai trong ký ức lúc này đã biến thành âm thanh ma quỷ gầm rú đáng sợ, ghé vào tai hắn nhắc nhở hắn, thế giới hắn biết đã không còn tồn tại.

Trong lúc Chesil lâm vào hồi ức, Penn phiên dịch lời hắn nói cho Raymond, người nọ vừa nghe xong gần như muốn nhảy dựng lên, Raymond hưng phấn khó kiềm chế.

“ Nói như vậy, dưới chân chúng ta còn có cửa vào? Bộ lạc Chesil ở trong núi này?” Raymond cảm thán vươn tay sờ vách núi lạnh lẽo, trong đây từng tồn tại một bộ lạc, một nền văn hóa.

“ Hẳn là đúng.” Penn đỡ cằm gật gật đầu, sau khi lên làm Pharaoh, y đã từng tới đây một lần. Nhưng thời gian qua đã quá lâu, nhưng y lại có thể nhớ ra cách tới nơi này, ngay cả bản thân Penn cũng cảm thấy không thể tin được.

“ Như vậy, đào cát ra, khả năng tìm được cửa vào là bao nhiêu?” Raymond bắt đầu tính toán phải đi vào trong như thế nào, đứng ở bên ngoài cảm thán cũng không có ích, y muốn vào! Muốn nhìn thời gian bị cát bụi vùi lấp trong đó.

“ Khó mà nói.” Penn liếc Chesil đang trầm tư, trong lòng âm thầm thở dài. [ Chesil, ngươi muốn vào xem không?] Lời y làm người nọ ngẩng mạnh đầu, lộ ra vẻ mặt phức tạp không thể hình dung.

[….. Có thể sao?]

Penn gật đầu, trong lòng yên lặng trả lời, đúng, chỉ cần Chesil muốn, y sẽ dùng hết tất cả biện pháp để hắn vào! [ Nhưng bây giờ trễ quá rồi. Chúng ta đi về trước bàn bạc cụ thể xem làm thế nào.] Thấy Chesil do dự đồng ý, Penn nhịn không được vươn tay xoa đầu đối phương.

“ Này, đừng chỉ lo nói chuyện yêu đương, rốt cuộc thế nào?” Cảm thấy mình bị cách ly, Raymond có chút sốt ruột hỏi, sau đó nhận được nụ cười đắc ý mang thắng lợi của Penn, y rõ ràng cảm thấy có chút quái lạ.

Nghe Penn nói đêm nay bàn bạc đối sách rồi nghỉ ngơi, Raymond mặc dù có chút gấp gáp khó nhịn, nhưng suy nghĩ một chút, vẫn đồng ý phương án của Penn. Bất kể nói như thế nào, di tích cũng sẽ không mọc chân mà chạy, không phải sao?