Bùa Hộ Mệnh Của Menpehtyre

Chương 39




Đối với Raymond, những ngày kế tiếp vô cùng nhàn hạ. Hiệp hội khảo cổ Ai Cập đã phái đội khảo cổ tra xét di tích trong sa mạc, Hawass thuyết phục Raymond điều dưỡng thân thể chuẩn bị cho nhiệm vụ sau, nhưng y làm sao cũng không yên được.

Y ngồi trong phòng khách cực lớn nhà Penn, không chút khách khí gác chân lên bàn trà giá trị xa xỉ mà xem báo. Y đã lật tới lật lui rất nhiều lần, nhưng một chữ cũng đọc không vào. Raymond ngẩng đầu liếc hai người phơi nắng dưới ánh mặt trời gay gắt phía ngoài cửa sổ, cau mày tiếp tục không yên lòng lật báo.

Penn cùng Chesil một chữ cũng không đề cập tới bùa hộ mệnh mấy ngày trước họ lấy lại, thậm chí lúc y đưa ra yêu cầu muốn thưởng thức một chút, cũng bị từ chối.

“ Bí mật nhỏ… Hừ!” Raymond khinh thường bĩu môi, y bực bội để báo xuống, hôm nay là ngày Jim xuất viện, nhìn đồng hồ, y quyết định mình vẫn đi đón Jim trở về, nếu mượn xe Penn, chắc lại không tránh khỏi châm chọc.

Raymond tặc lưỡi, nhớ tới tình cảnh ăn nhờ ở đậu hiện tại của mình, lại nhịn không được mắng thầm Penn, đồ đểu kia lại lén y trả căn nhà y thuê trước đó! Còn vênh váo tự đắc dạy dỗ y —- người nghèo không nên xài tiền bậy bạ ở chỗ không cần thiết.

“ Nhà giàu mới nổi chết tiệt!” Raymond đứng lên, vừa lẩm bẩm vừa dùng giầy bẩn liều mạng giẫm lên thảm lông dê trải trong phòng khách. Cho đến lúc trút giận đủ rồi mới mang vẻ mặt như thắng lợi đi ra cửa.

“ Ray, em đi đâu?” Chesil ở trong sân luyện tập đấu tay đôi với Penn trông thấy Raymond bước ra sân, nhịn không được hỏi, nhưng người nọ cũng không quay đầu lại, nói một câu đón người liền đẩy cửa mà ra, làm cho cửa sắt rung lên ken két.

[ Hắn không phải trẻ con, không cần phải lo lắng như vậy, tập trung lực chú ý.] Penn gõ gõ cổ tay Chesil, người nọ chần chờ một chút, quay đầu đặt lực chú ý vào lại bài học với Penn.

[ Chúng ta thử lại một lần nữa!] Penn nói xong liền vung nắm đấm đánh về phía Chesil, Chesil theo phương pháp Penn dạy ngăn cản đòn tấn công, lúc Penn bắt lấy ngực áo hắn, hắn nắm được bàn tay đối phương, nhanh chóng vươn chân gạt ngã, đòn tấn công liên hoàn sau đó còn chưa dứt, liền nghe thấy tiếng xương vỡ lanh lảnh truyền đến từ cánh tay Penn.

[ Ngươi không sao chứ?] Chesil thở hổn hển cuống quít buông tay ra, trong lúc lòng hắn tràn đầy lo lắng, Penn cười đứng lên, cánh tay gãy quái dị cùng nụ cười không vấn đề gì làm người ta nhịn không được phát lạnh.

[ Làm tốt, chính là như vậy!] Penn dùng tay phải bắt lấy cánh tay bị bẻ gẫy của mình, sau mấy tiếng rắc rắc, y vẫy vẫy hai tay hoàn hảo không tổn thương gì, phảng phất như gãy xương trước đó chỉ là ảo giác.

Đúng lúc này, Penn lập tức đẩy Chesil ngã xuống đất, bóp cổ hắn. [Lợi dụng thời cơ. Trước khi xác nhận đối phương chết, ngàn vạn lần không được sơ suất.]

[……….] Chesil thở hổn hển nhìn người đang cười rực rỡ, vốn định nói hắn học những đòn tấn công đó cũng không phải để giết người, nhưng những lời này bị hắn nuốt trở lại trong bụng khi khuôn mặt tuấn tú của đối phương dần dần tiếp cận, liên tục phóng đại. Chesil vươn tay chắn giữa hai người. Hành động rõ ràng mang ý cự tuyệt này làm Penn nhíu mày.

[ Mấy hôm trước ngươi còn muốn có được sự tín nhiệm của ta, hôm nay liền cự tuyệt ta sao?]

[ …. Hành vi này vẫn đừng nên tiếp tục.] Chesil lắc đầu. [“ Hôn môi là một phương thức biểu đạt tình yêu”, cũng không phải có thể làm với tất cả mọi người, không phải sao?]

[ Ngươi nghe từ đâu?] Vết nhăn giữa mày Penn càng lúc càng sâu hơn, y cũng không dạy cho Chesil chuyện này. Chesil thở một hơi, đẩy người ép trên mình hắn ra.

[ Ta tìm thấy trong từ điển cùng cuốn vở của ngươi.] Chesil liếc Penn, biểu đạt tình yêu, sau khi cố gắng đọc hiểu ngôn ngữ dị tộc tối nghĩa khó hiểu trên từ điển, tâm tình Chesil rất phức tạp.

Tuy hắn không biết tại sao Penn lừa hắn, nhưng cách giải thích này hình như làm hắn mơ hồ biết được nguyên nhân của tư vị ngọt ngào sinh ra lúc hôn Ray. Tình cảm kia là đặc biệt, hoàn toàn bất đồng cùng tình cảm của hắn đối với chư thần, với Pharaoh, với cha Aha, cái loại tâm tình mà chỉ cần nhớ tới khuôn mặt Ray, toàn thân sẽ cực nóng, vui sướng khôn cùng trào ra từ trong đáy lòng này rốt cuộc là…

Penn đứng lên, lúc ngẩng đầu lại, biểu tình trên mặt đã biến mất. Cũng không phải có thể làm với tất cả mọi người —- lời Chesil khiến y muốn cười, đồng thời trong lòng mắng đau chính mình lại viết loại chuyện nhàm chán này vào vở cho Chesil.

[ Vậy ngươi muốn làm với ai?] Penn vừa nói xong, có chút hối hận, y cảm thấy mình hiểu rõ Chesil, hiểu rõ Chesil tuy ỷ lại thằng nhóc tóc vàng kia nhưng đó chưa hẳn là tình yêu! Y hỏi ra lời này có thể nhắc nhở Chesil, làm hắn phát giác tình yêu vẫn đang tồn tại không ? [ Quỷ tha ma bắt, ngươi quên lời nói của ta đi.]

Penn xoay người về phòng, y đến phòng khách khui một chai Rum mạnh mà uống, y xuyên qua cửa sổ nhìn Chesil vẫn đứng sừng sững ngây người trong sân, một người thích hợp với ánh nắng như vậy, hiện tại trong đầu hắn đang nghĩ đến ai? Chỉ vẻn vẹn là đoán thôi đã khiến cho Penn nhịn không được bực bội.

Mặt trời rơi phía sau núi, thời tiết vẫn nóng bức làm Raymond nhịn không được xối nước lạnh tắm, lúc y tâm tình sảng khoái từ phòng khách trở về phòng, bị Penn cả người đầy mùi rượu chặn đường.

“…. Anh rốt cuộc uống bao nhiêu rượu?” Raymond nhịn không được nghiêng đầu, mùi rượu quá mức nồng nặc truyền đến từ người Penn làm y cũng nhịn không được xoay đầu. Nhưng làm y cảm thấy kỳ quái chính là người trước mắt giống như mới chui ra từ trong thùng rượu, nhưng tại sao vẫn có thể giữ đầu óc tỉnh táo? Hơn nữa, ngoại trừ mùi rượu, căn bản không nhìn ra được Penn đang say.

“ Cũng may, rượu vô dụng với tôi.” Penn cười nhún vai, lại uống một ngụm như để chứng minh.

“ Vậy là tốt rồi, xin để tôi lên lầu.” Mặc kệ Penn, Raymond mỉm cười khách sáo giả tạo nói, nhưng đối phương vẫn đứng ở đầu cầu thang không nhúc nhích.

“ Tôi nhớ cậu là tính đồ Cơ đốc giáo?”

Hai người đứng sóng đôi thật lâu, Penn mới chậm rãi mở miệng, câu hỏi quái lạ này làm Raymond nhịn không được mắt trợn trắng. “ Liên quan gì tới anh?”

“ Vậy là tốt rồi, ôm lấy thánh giá của cậu, đừng làm chuyện dư thừa.”

Đối mặt với ánh mắt phản cảm cùng ác ý mang chút bài xích của Penn, Raymond ngây ra tại chỗ, Penn cũng không theo Hồi giáo, vậy giữa họ cũng không tồn tại xung đột tôn giáo, không phải sao? Tại sao đột nhiên lại nói ra lời mang ý cảnh cáo cùng khiêu khích này… Không đúng, không phải đột ngột, Penn ngay từ đã thấy y không vừa mắt, tuy cảnh cáo rõ ràng như vậy quả thật là lần đầu tiên, nhưng nguyên nhân mình bị không vừa mắt chỉ có một…

“… Lời cảnh cáo này có lẽ anh nên đi nói với Chesil mới đúng, để anh ta đừng làm ra chuyện dư thừa! Hay anh cảnh cáo tôi là vì anh căn bản không giữ được anh ấy?” Raymond rõ ràng thấy được dao động trong mắt Penn, thắng lợi đầu tiên này làm tâm tình y dễ chịu, lúc y thừa thắng vượt qua chân Penn chuẩn bị lên lầu, lại bị người này mặt không chút biểu tình tóm lại.

“ Vậy nói cho tôi biết, cảm giác được Chesil ôm vào trong ngực như thế nào? Nụ hôn của cậu ta có khiến tâm thần cậu nhộn nhạo hay không….” Có chút bất đồng với âm thanh lúc nói chuyện hòa nhã, giọng nói càng thêm trầm thấp nồng đậm chui vào trong tai Raymond, thành công dẫn ra ký ức nụ hôn vụng về nhưng nóng bỏng của Chesil mấy ngày trước, bị nói trúng tim đen, Raymond thẹn quá hóa giận vươn chân đạp Penn một cái, sau đó nhanh chóng trốn lên cầu thang.