Bùa Hộ Mệnh Của Menpehtyre

Chương 47




“Mau nhìn bầu trời!”

Tất cả mọi người ló đầu nhìn lên không trung, bóng ma như mây đen từ từ ngưng tụ trong ánh sáng ảm đạm mờ dần, sau đó chậm rãi hình thành một vòng xoáy màu đen, giống như luồng khí tà ác bị người ta bỏ qua đang bị sức mạnh gì đó hấp dẫn tán ra từ góc trời âm u. Penn thu hồi ánh mắt, dùng sức giẫm lên chân ga, họ đã không còn thời gian.

“ Đáng chết! Còn bao lâu nữa mới đến?” Raymond ngồi trở lại chỗ, lo lắng rung chân, y hiện tại đã chảy mồ hôi lạnh đầm đìa, bóng đen dần thành hình ở không trung làm y nhớ lại cảnh tượng kinh khủng trong di tích! Y đặt nhẫn trên tay trái bên miệng, cố gắng làm mình tỉnh táo lại.

“ Tiếp qua hai con đường nữa.”

“ Bay tới hướng bên này.” Chesil hô, Raymond lại nhịn không được vươn đầu dán mắt truy đuổi vật thể không thuộc về thế giới này đang thần tốc chuyển động trên bầu trời, y đột ngột phát giác tốc độ ô tô căn bản không thể chống lại thứ kia! Bóng đen trong nháy mắt liền vượt qua họ. Đột ngột, bóng đen chợt hạ thấp lủi vào một cái hẻm nhỏ, sau đó liền truyền đến tiếng nam giới kêu thảm thiết.

Lúc ô tô lướt qua ngã tư của hẻm nhỏ và giao lộ, trong tàn ảnh nhanh chóng lướt qua, Raymond thấy được người đàn ông tóc đỏ bị bóng đen quấn lấy, y thở dốc vì kinh ngạc, ngồi trở lại chỗ.

“ Sao thế ? Chậc, coi như là tranh thủ chút thời gian cho chúng ta.” Penn đạp mạnh lên chân ga, tiếng gầm rú động cơ phát ra muốn đâm thủng màng nhĩ.

“ Không sao!” Raymond thở dài vén tóc ướt đẫm mồ hôi lên, ánh mắt kiên quyết nhìn phía trước.

Lúc Penn khinh thường người bảo vệ cửa ngăn trở, lái xe xông vào nhà hội trưởng hiệp hội, cũng dừng ở cửa, ác ma khát máu kia chậm rãi dâng lên ở bầu trời màu vỏ quýt tối phía xa, hướng qua bên này với tốc độ họ không thể dự liệu, quá khẩn cấp, họ đã không thể suy nghĩ chuyện khác, liền dùng sức phá cửa xông vào, những kẻ lạ phá cửa mà vào này làm người hầu phát ra tiếng thét chói tai.

Sau khi vội vàng hỏi ra chỗ của hội trưởng, họ liền hướng về phía lầu hai.

“ Làm gì ồn vậy?” Một ông lão sắc mặt nghiêm túc tinh thần khỏe mạnh mở cửa hỏi, lúc thấy người lạ, vẻ mặt kinh ngạc, Raymond không kịp chào hỏi vọt tới trước mặt lão.

Ánh mắt liền rơi vào trong phòng sách phía sau, Hawass đang hết sức chuyên chú cúi người quan sát gì đó trên bàn, hoàn toàn không chú ý tới bóng đen khủng khiếp càng lúc càng tiếp cận ngoài cửa sổ.

“ Các người là ai! Muốn làm gì?”

“ Thất lễ!” Hoàn toàn không để ý ông lão rống giận, Raymond cùng Chesil nhảy vào phòng sách, đồng thời bóng đen cũng xuyên vào cửa sổ, thủy tinh hoàn hảo không tổn hại căn bản không thể ngăn trở thứ khủng khiếp này. Nháy mắt bóng đen sắp sửa nhào về phía Hawass cắn nuốt, Chesil chộp lấy bùa trên bàn, hô to với bóng đen.

[ Pharaoh của ta!] Chesil thấy bóng đen đình chỉ động tác, trái tim hầu như bay tới miệng hắn bình ổn được một chút. Hắn hai tay dâng bùa, vốn phải là chúc phúc dâng lên Pharaoh trên nghi lễ đăng cơ ba ngàn năm trước, quỳ một gối xuống, dùng giọng nói trầm ổn tiếp tục đọc. [ Ta cầu phúc cho ngài, vị vua vĩnh hằng, người sáng lập vĩnh hằng! Chư thần kính yêu ngài, chư thần tán dương ngài, từ chỗ hai vị thần phương đông đưa linh hồn trả lại cho ngài… Ngài có được vĩnh hằng cùng bất tử! Au-peh-nef-n….]

Theo lời nói Chesil, tim thánh bọ hung trong tay hắn phát ra hào quang loá mắt, bóng đen quái dị vẫn tạm dừng ở giữa không trung bắt đầu chậm rãi nhúc nhích, phảng phất như còn có thể nghe thấy âm thanh quỷ dị như chất lỏng cuồn cuộn, bóng đen đột ngột phân tách thành vô số bóng tối cỡ bàn tay, tựa như bắt lấy hào quang bùa phát ra bên cạnh, kiên nhẫn bọc quanh nó, gặm nuốt nó, sau đó kéo hào quang vàng óng ánh kia di động tới giữa không trung, sau khi Chesil đọc một chữ cuối cùng, trong hào quang màu vàng bị bóng tối cuộn lấy xuất hiện một bóng người.

Mang vương miện đỏ trắng đan xen thống nhất tượng trưng cho thượng hạ Ai Cập, áo bào sợi đay màu trắng tôn lên kim sức cao quý mà tao nhã, cầm quyền trượng tượng trưng cho vương quyền cùng thần quyền, người kia đúng là Pharaoh cách ba ngàn năm lại cùng Chesil gặp mặt, Ramesses I.

Raymond trừng lớn mắt nhìn cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi trước mặt, phảng phất như sau lưng họ có một cái máy chiếu đang chiếu phim tài liệu về nền văn minh cổ xưa, nhưng bóng người rõ ràng như thế, thậm chí ngay cả động tác khẽ nhíu mày nhỏ nhặt cũng rõ ràng hiện ra trước mắt họ. Raymond chớp chớp mắt, nhìn bóng người từ hư không xuất hiện kia vươn tay —- y hoài nghi đây là kỹ thuật chiếu phim cao cấp. Ngón tay bán trong suốt thong thả vuốt bùa trong tay Chesil, từ miệng Pharaoh đi ra một tiếng thở thật dài.

[Pharaoh của ta!] Chesil có chút nghẹn ngào, ngàn vạn lời nói tụ tập ở cổ họng, nhưng ngoại trừ câu này, hắn cái gì cũng nói không nên lời, đây vốn phải là vinh quang ba ngàn năm trước hắn nên chứng kiến, hắn đáng lẽ phải nhìn Pharaoh đứng trước chư thần tiếp nhận chúc phúc của thần linh trước ngàn vạn người dân! Nhưng… Tất cả những thứ này cũng đã bị chôn vùi trong bụi đất thời gian, chỉ có hắn vì âm dương lẫn lộn mà tránh được thời gian nắm trong tay các vị thần.

[[…. Đã chờ quá lâu, quá lâu…]] Pharaoh thu hồi tay [[ Chesil, ta thấy được lòng trung thành của ngươi….]]

Những lời này làm Chesil rốt cuộc nhịn không được nhắm hai mắt lại liên tục nuốt chua xót xuống, lời Pharaoh cũng không làm hắn thoải mái, ngược lại càng khiến hắn cảm thấy vô cùng chua xót. [ Pharaoh của ta! Xin thu hồi lời nguyền của ngài, tất cả những thứ này do ta gây nên… Xin buông tha cho kẻ khác.]

[[… Chỉ cần bùa ở trong tay ngươi. Đi đi… Đem nó để lại chốn vĩnh hằng của ta… Tìm về…. Cơ thể của ta… Ở….]]

[Pharaoh! Xin đợi một chút!] Hắn còn rất nhiều chuyện muốn hỏi! Nhưng Chesil vừa dứt lời, tất cả mọi thứ đều nháy mắt biến mất như sương mù sáng sớm bị gió thổi tán đi, không có hào quang lóa mắt, không có bóng người, thậm chí bóng đen khiến người ta chán ghét cũng biến mất không thấy tăm hơi.

Qua một lúc lâu cũng không có người lên tiếng, chỉ sợ bọn họ đều chưa tỉnh lại từ hiện tại như ảo giác trong mộng này.

“ Đây… Rốt cuộc là sao?” Hawass vươn tay lau mặt, sau khi xác nhận mình cũng không phải nằm mơ, chớp chớp mắt quay đầu nhìn Raymond.

“ Ơ, à, nói ra rất dài dòng.” Raymond gãi gãi đầu, tuy Hawass bình an vô sự rõ là vô cùng may mắn, nhưng y thật sự không biết phải làm thế nào giải thích những chuyện phát sinh trước giờ cho ông lão, ngay cả chính y cũng cảm thấy không thể tưởng tượng. “Ban nãy… À, Pharaoh nói gì?” Raymond nhìn Chesil vẻ mặt đau khổ vẫn đang cầm bùa, bộ dạng quá mức chăm chú kia làm y có chút khó chịu, nhưng người nọ cũng không nghe thấy câu y hỏi, hai mắt vẫn cứ truy đuổi hư không đã tan biến.

“ Là đưa bùa trở về mộ.” Penn thở dài đi tới, vừa giải thích vừa nâng Chesil dậy, y cũng không ngờ lại thấy được linh hồn Ramesses, phải nói là vì pháp lực thần chú của Chesil hay chấp niệm của Ramesses đây? Nhưng lời Pharaoh ban nãy làm y càng thêm nghi hoặc, nếu bùa ở trong tay Chesil, lời nguyền sẽ không buông xuống, thế thì phỏng đoán trước đó của họ là chính xác, nhưng… đám quái vật khoác da sói đột ngột xuất hiện tùy tiện tập kích mục tiêu kia thì phải giải thích làm sao?

“ Nói đến mộ.” Raymond lấy trang giấy vẫn đặt trong túi ra, không ngờ họ nhanh như vậy liền phải đi, chẳng lẽ tất cả những thứ này đều đã định trước hay sao? Bắt đầu từ lúc cha y mang cuộn giấy Papyrus này về, vận mệnh của y liền bị cột với Chesil.

“ Có ai trong các cậu có thể bớt chút thời gian giải thích chuyện gì xảy ra cho chúng tôi không?” Hội trưởng nãy giờ trầm lặng bên cạnh mở miệng, từ trên người lão phát ra khí thế uy nghiêm, tuyệt đối không giống như đã đi vào tuổi xế chiều. So với ông lão này, Raymond cảm thấy Hawass phải rất hiền lành.

Raymond nhìn Chesil cùng Penn, y cảm thấy mình cũng không phải người thích hợp để nói việc này. Penn nhìn Chesil, sau đó bất đắc dĩ nhún nhún vai tự động tiếp nhận nhiệm vụ.

“ Chúng ta có lẽ nên uống chút gì đó cho đỡ sợ rồi từ từ nói chuyện.” Đối mặt với yêu cầu và nụ cười mặt dày của Penn, Hawass cùng hội trưởng nhìn nhau liền mời họ đi tới phòng khách. Có lẽ lúc này nên tìm một ly cà phê nóng hảo hạng để vượt qua đêm dài đằng đẵng.