Bùa Hộ Mệnh Của Menpehtyre

Chương 5




“ Jim tỉnh chưa?”

“ Vừa rồi có tỉnh một lần, vết thương trên đùi hình như không đáng ngại.”

“ Cảm ơn thượng đế.” Raymond nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng nghe được tin tốt.

“ Ray, để em xem vết thương của anh.” Charlotte đi đến trước tủ âm tường quét màu xanh lục, lấy hộp thuốc ra.

Cuộn tay áo Raymond lên, một mảnh da đỏ chói mắt cỡ bàn tay lộ ra. Hai ngày trước, Raymond bị một kẻ bất minh đánh lén trong phòng bí mật, thật sự cảm thấy đau đớn như bị xé rách truyền đến từ cánh tay. Nhưng lúc y chạy ra chỗ sáng mới phát hiện, trên tay không có vết chém nào. Thậm chí ngay cả quần áo cũng không có dấu vết tổn hại.

Điều này làm Raymond nghi hoặc, mặc dù không sưng tấy hay lở loét, nhưng cảm giác âm ĩ nóng rát này căn bản là triệu chứng sau khi bị bỏng, nhưng… Ngọn lửa từ bật lửa của y và Jim có thể tạo thành vết thương lớn như vậy hay sao?

Lời nguyền của Pharaoh… Trong đầu Raymond đột ngột hiện lên những lời này, y nhịn không được rùng mình một cái.

“ Rất đau sao?” Charlotte đang bôi thuốc mỡ cho y rút tay về như chim con bị hoảng sợ, Raymond cười khổ hôn má cô, nói với cô không có việc gì, đồng thời trong lòng cũng nói với bản thân, cái gọi là nguyền rủa chỉ là một câu chuyện làm người nghe kinh sợ thôi.

“ Ray…”

Cửa phòng phát ra tiếng kèn kẹt cũ kỹ, Jim sắc mặt trắng bệch kéo chân đi tới, tóc đỏ gợn sóng dán trên trán do đổ mồ hôi, cả người yếu ớt phảng phất như ngay sau đó sẽ té xỉu.

“ Jim!” Raymond đứng lên đi đỡ Jim, để gã ngồi trên một cái ghế dựa khác. “Cậu cần nghỉ ngơi nhiều.”

“ Tạm thời không chết được.” Jim kéo khóe miệng cười gượng, gã thở hổn hển nhấp mấy ngụm nước từ cái ly Charlotte đưa đến bên miệng, sau đó thở dài. “ Tới cậu, chuyện bên kia làm thế nào?”

Câu hỏi của Jim làm vả mặt Raymond nghiêm túc lại.

Ngày đó, sau khi Raymond cùng Jim trốn ra từ phòng bí mật, họ lập tức bị cảnh sát tuần tra Ai Cập bắt giữ, tuy lập tức được thả ra do đặc quyền người Anh, nhưng bị yêu cầu nội trong mười ngày rời khỏi khu Thebes, đồng thời cũng bị cấm tiến vào bất cứ di tích nào. Thông qua quan hệ với Hawass, hôm nay y cuối cùng cũng gặp được Tổng đốc quản lý khu Thebes.

Con cáo già tham lam kia… Raymond nhịn không được mắng nặng trong lòng, lông mày cũng càng cau chặt. Hối lộ một nửa tiền tài trợ không quá dư dã, nhưng Tổng đốc chỉ đồng ý để y trì hoãn một tháng rồi rời khỏi.

“ Chết tiệt!” Raymond đứng mạnh lên đi tới đi lui trong phòng như trút giận. Một đống tiền lớn như vậy chỉ có thể kéo dài thêm một tháng! Giấy Papyrus trong tay Hawass chỉ mới phiên dịch có một phần, nếu linh cảm của y chính xác, trong phần giấy kia chắc chắn còn ám chỉ phòng bí mật khác! Nhưng một tháng…

Raymond lúc này giống như sư tử cùng đường bị nhốt vào ***g chim, toàn thân phát ra khí tức thô bạo tuyệt vọng.

“ Vẫn không được sao…?” Jim ngửa đầu tựa vào ghế dựa thở dài. Charlotte nhìn qua nhìn lại giữa hai người đột ngột thay đổi tâm trạng, có chút lo lắng mở miệng.

“ Xảy ra chuyện gì vậy? Em xin papa giúp đỡ nữa nhé?”

Raymond dừng chân, lời Charlotte làm y thấy được hy vọng, lại giống một thanh kiếm nhọn đâm vào tự tôn y.

“ Không, em yêu! Không cần!” Raymond tiến lên phía trước ôm nhẹ Charlotte, cảm ơn lòng tốt của cô.

Charlotte là con gái lãnh sự Anh quốc ở Ai Cập.

Ba tháng trước, khi thấy Charlotte chơi thuyền ở bờ sông Nile, Raymond lập tức rơi vào bể tình với cô, mà cha Charlotte hình như rất yêu thích Raymond, liền đồng ý hôn sự của hai người, thậm chí còn giới thiệu học giả Hawass cho y. Tuy Raymond hiện giờ lâm vào tình trạng khốn cùng không thể coi trọng tự tôn. Nhưng thân là một người đàn ông, y làm sao có thể tỏ ra yếu ớt xin giúp đỡ dưới tình huống như vậy?

Thấy Raymond cự tuyệt lòng tốt của Charlotte, Jim vươn tay che mặt, làm ra dáng vẻ từ bỏ.

Lúc ba người đều lâm vào trầm tư, lão quản gia mở cửa lạnh lùng mở miệng.

“ Đức ngài, ngài Ammut trở lại!”

Raymond quay đầu, lão già tóc hoa râm, mặc đồ quản gia ba lớp thẳng thớm, không thích hợp với căn nhà cũ nát này. Lão quản gia đó là do cha Charlotte đặc biệt phái tới chăm sóc con gái, lão già cao sang hầu hạ nhiều thế hệ này tuy rất yêu quý Charlotte, nhưng bất mãn cực độ đối với Raymond, lúc nói chuyện cùng y luôn ngạo mạn mang một chút khinh thường, hình như cho rằng y cùng Charlotte tuyệt đối không xứng đôi.

Bình thường, Raymond có thể trốn liền trốn quản gia này, mà lão cũng rất ít khi chủ động tìm y. Cho nên lúc quản gia đặc biệt đi lên báo cho y… Vẫn làm Raymond kinh ngạc.

“Ngài Ammut” trong miệng lão là kẻ trộm mộ Raymond thuê tới. Nhưng Raymond không có kinh nghiệm hình như thuê hơi sớm, làm cho y bây giờ còn chưa thấy được bản lĩnh của Ammut. Cùng tên với quái thú Ammut (1) ăn thịt người – đầu cá sấu, nửa người trên là sư tử, nửa người dưới là hà mã trong thần thoại, gã đàn ông diện mạo xấu xí đáng sợ kia hiện tại đang ở dưới tầng hầm nhà này.

“… Có vấn đề gì?” Không rõ ý quản gia, Raymond nhịn không được hỏi lại.

“ Ngài Ammut mang về một người đàn ông hôn mê, tôi cảm thấy cần phải báo cho ngài biết.”

Lúc Raymond vừa định nói mặc kệ gã ta, đột ngột nhớ tới tầng hầm bày đầy xác ướp động vật kia. Quái nhân Ammut rất thích bắt giữ động vật lang thang, sau đó làm thành xác ướp, trong lòng có dự cảm bất hảo, Raymond vội lướt qua lão quản gia xông ra.

Đợi âm thanh ở cầu thang dần nhỏ đi, quản gia quay đầu, vẻ mặt trở nên nhu hòa.

“ Tiểu thư Charlotte, ông chủ rất nhớ cô, có thời gian đi về thăm chút!”

“ Vâng, được ạ!”

Lão quản gia xoay người ra ngoài, trong phòng lại khôi phục im lặng, Charlotte cầm nước thuốc trong tay không biết nghĩ cái gì. Bàn tay Jim đột ngột vươn tới làm cô từ trong trầm tư giật mình, bị kinh hãi lui về phía sau mấy bước, đụng phải bàn nhỏ, bình hoa lộc cộc lung lay mấy cái, dừng lại.

“ Xin lỗi, anh chỉ muốn lấy thuốc…” Jim kéo khóe môi không chút huyết sắc, bất đắc dĩ cười nói.

“ Hả, vâng!” Charlotte đáp hai tiếng, đưa nước thuốc cho Jim, liền vội vàng ra khỏi cửa phòng. Jim nhìn cánh cửa màu nâu đóng chặt, bình thủy tinh nắm trong tay còn lưu lại hơi ấm, thở thật dài.

Bên kia.

Raymond chạy đến trước cánh cửa tầng hầm thô sơ lại rất nặng nề, hít một hơi thật sâu, làm giãn nhịp thở dồn dập. Y gõ cửa, cốc cốc, âm thanh bị gỗ hút vào nhưng trong bóng đêm lại vô cùng rõ ràng làm y hơi mất tự nhiên di chuyển thân thể.

Một lát sau, cửa ken két mở ra, ánh sáng mờ nhạt làm hành lang tối tăm bị nhiễm một sắc thái quỷ dị.

Thấy gã đàn ông ló đầu ra, Raymond đột ngột nghĩ tới gương mặt khó ưa của Frankenstein trong sách – con quái vật vô cùng xấu xí, tóc tai khô héo, gương mặt vặn vẹo phủ kín những vết sẹo đáng sợ, còn mùi xác thối xông vào mũi kia cũng khiến người ta nhịn không được muốn ói. Bất đồng với Frankenstein chính là, kẻ trước mắt này là quái vật ăn thịt người, thân thể và linh hồn đều càng thêm khát máu. Nghe nói Ammut mỗi lần giết một người sẽ khắc một vết lên mặt làm huân chương, nhìn khuôn mặt đáng sợ hầu như phủ đầy những vết sẹo dài ngắn không đồng đều, Raymond đột ngột nghĩ không ra lý do mình lại đi thuê một con quái vật.

“ Ammut, tôi, tôi đến xem ông thế nào! Không mời tôi vào sao?”

Raymond cố gắng làm bản thân có vẻ bình tĩnh, Ammut nhìn chằm chằm y thật lâu, mới gật gật đầu mở rộng cánh cửa. Bị gió thổi ra, mùi xác thối càng thêm nồng đậm khiến Raymond buồn nôn, y nín thở do dự đi vào, vừa bước vào, cửa gỗ sau lưng đột ngột đụng nhau một tiếng đóng lại, âm vang cực đại làm Raymond tim kinh mật hãi. Hình như rất thỏa mãn với bộ dạng bị hoảng sợ của y, Ammut phát ra tiếng cười quỷ dị.

Raymond cảm thấy hối hận đối với sự xâm nhập liều lĩnh của mình, nhưng y kiên trì ho một tiếng, vừa nói chuyện vừa quan sát tầng hầm không tính là rộng này. Trên giá gỗ muốn chiếm hết mặt tường bày đầy những vật quấn băng, nhưng nhìn không ra rốt cuộc là thi thể động vật nào. Trên bàn gỗ bên cạnh cái giá, ngọn lửa của đèn theo gió đong đưa, tùy ý ném ra bóng mờ lên băng vải lấm tấm chấm đỏ bên cạnh, cùng dụng cụ phản chiếu lãnh quang dưới ánh lửa, tất cả đều làm Raymond toàn thân rét run.

Không cho bản thân suy nghĩ những thứ ấy rốt cuộc dùng để làm gì, Raymond chuyển mắt, phát hiện một bóng người bị phủ vải sợi đay trong góc giường. Tim nhảy mạnh lên, y xông tới kéo vải sợi đay ra, một người Ai Cập dáng người cao ráo nhắm chặt hai mắt xuất hiện trước mặt. Raymond vươn tay dò xét hơi thở, sau khi phát hiện người này còn sống, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

“ Ammut, đừng quên giao ước của chúng ta….” Trong lúc làm thuê không thể tùy tiện giết người. Raymond đột ngột cảm thấy mình quá mức khờ dại khi định ra giao ước đó với quái vật này, trong lòng âm thầm hy vọng Ammut có thể nể phần tiền thuê dư dả kia mà nhớ tới giao ước.

“ À, Thánh Alla chứng giám!” Giọng nói khô quắt như tiếng vịt kêu truyền ra từ trong miệng Ammut. Raymond không để ý đến lời thề hoa mỹ giả tạo của Ammut, đỡ chàng trai hôn mê dậy, tận lực nhanh chóng ra khỏi tầng hầm.

Chằm chằm nhìn cửa phòng rộng mở, giữa cổ họng Ammut phát ra tiếng mắng. Gã quay đầu đi đến trước bàn, kéo ngăn kéo lấy ra mảnh phù điêu bọc gốm tìm được trên người người Ai Cập hôn mê kia, để vào trong ngực đi ra ngoài.

Ammut nương theo ánh trăng đi vào một quán rượu chuyên tiếp đãi người ngoại quốc ở thị trấn Luxor. Chủ quán thấy Ammut, đặt cốc trong tay xuống, dẫn gã đi vào phòng bên trong.

“ Là một thứ không tồi! Paul, ký tiền thưởng một tháng cho Ammut.” Ông chủ quán rượu cũng là kẻ môi giới buôn lậu cổ vật địa phương, Rick – người Pháp, cẩn thận kiểm tra phù điêu Ammut đưa qua. “Một thằng theo đạo Hồi như mày lại là một con ma men, Thánh Alla sẽ khóc!” Khua khua tay như châm biếm Ammut.

Ammut làm ra tư thế cầu nguyện, cười, lộ ra cái miệng đầy răng vàng. Bất kể thế nào, một tháng tới đây, gã có thể thỏa thích uống thoải mái.

……………

Thebes, Ai Cập ba ngàn năm trước.

“ Pharaoh băng hà!”

Tin dữ truyền khắp quốc gia.

Sau khi thầy bùa cùng thánh bọ hung có khắc tên Pharaoh mất bóng. Pharaoh lập tức gọi toàn bộ đại tư tế cao nhất Ai Cập đến, ngày đêm cầu phúc muốn tránh khỏi vận xấu, cũng lập tức bổ nhiệm con trai Seti Merenptah (2) thành đồng nhiếp chính vương.

Không bao lâu sau, Ramesses I băng hà, nguyên nhân chết không rõ.

Tác giả có chuyện muốn nói: tín ngưỡng của người Ai Cập đầu thế kỷ 18 là Hồi giáo.

Ammut:

Seti Merenptah: Seti I (hay Sethos I) là pharaoh thứ nhì của Vương triều thứ 19. Ông trị vì trong khoảng 1291-1278 TCN. Ông là con của Ramesses I và Sitre. Vợ ông là Tuya và họ có với nhau 4 người con. Con trưởng của ông chết sớm. Tên ông này không được xác định rõ. Ông có hai người con gái, Tia và Henutmire. Một người con trai khác là Ramesses II.