Bước Vào Lòng Em

Chương 8: Nhà




Cái hẻm nhỏ quá chật, xe taxi không thể lái đi vào, Lục Sênh và Nam Phong xuống xe ở đầu ngõ.

Lục Sênh đứng ở đầu ngõ, chớp mắt giải thích với Nam Phong: “Cái ngõ này từng có duyên với báo chí.”

“Là sao?”

“Ừ! Nhưng mà là trước đây rất lâu. Có một người còn trẻ, đứng ở đây cầm một đóa hoa hồng chờ người, được người chụp ảnh, sau đó bức hình đó còn giành giải thưởng.

Lục Sênh đã từng xem bức ảnh này. Thanh niên trong tấm ảnh cao gầy, đóa hoa hồng trong tay rất tươi đẹp. Anh ta đứng ở đầu ngõ, bên ngoài đại lộ phồn hoa chói lọi và khu dân cư tồi tàn ở cùng một chỗ, tạo thành hình ảnh đánh sâu vào thị giác. Bức ảnh tên gọi là ‘thành phố’.

Lục Sênh 12 tuổi cũng không thể hiểu nổi cái đẹp của chụp ảnh nghệ thuật, cô chỉ có một chút cảm giác tự hào.

Hai người cùng sóng vai đi vào trong ngõ nhỏ. Đa số những ngõ nhỏ cũng không được đẹp như những thi nhân viết. Không gian chật hẹp, mặt đường cống rãnh lồi lõm, ngẫu nhiên có nước đục trong rãnh nước, tản ra mùi hôi thối. Thùng rác còn bẩn hơn đồ bỏ đi, là nơi ruồi bọ tụ tập. Vi phạm luật lệ chiếm đường lộn xộn, trong phòng còn có người đàn ông đang mắng vợ...

Nam Phong hít sâu một hơi. Thật sự, lần đầu tiên anh thấy nơi này.

Đi tới dưới lầu thì Lục Sênh ngẩng đầu nhìn lên, cô thấy mẹ mình đang vịn bệ cửa sổ hút thuốc, cửa sổ rộng mở. Lục Sênh có một loại dự cảm không tốt lắm.

Quả nhiên, khi mẹ thấy cô thì cách cửa sổ mắng: “Mày chết ở chỗ nào? Cả ngày không ở nhà! Còn biết trở về sao? Sao không chết ở bên ngoài đi?”

Ban đầu Nam Pong còn không kịp phản ứng, tưởng vợ chồng nhà ai cãi nhau, nhưng khi Lục Sênh cúi đầu nói một câu ‘Em về nhà trước, gặp lại sau!’, Nam Phong mới biết được, người phụ nữ kia đang mắng Lục Sênh.

Quả thực không giải thích được, anh giữ chặt Lục Sênh hỏi: “Đó là mẹ em sao?”

“Vâng.” Lục Sênh vùi đầu cực kỳ thấp, cô cũng không muốn đối mặt với anh lúc này. Cô hi vọng ở trước mặt anh luôn đẹp đẽ mà tự tại, mà không phải trước mặt anh liên tiếp chọc vào nơi đau nhức hư thối của mình.

Nam Phong có chút tức giận, tại sao mẹ lại có thể như vậy. Anh hít sâu một hơi, vừa định nói chuyện thì Lục Sênh lại tránh anh, chạy đi mất.

Chạy trối chết.

Nam Phòng nhìn bóng lưng bối rối của cô, đột nhiên có chút vô lực. Đó là mẹ của cô, anh có lập trường gì nhúng tay vào việc này.

Lục Sênh gặp Khang Hi ở đầu hành lang. Khang Hi đang muốn ra ngoài, thấy Lục Sênh thì cười sáng lạn: “Ai da, tiểu lâu la, đã lâu không gặp.”

“Ừ.”

Bây giờ Lục Sênh không quá muốn về nhà, vì vậy liền đứng ở đầu hành lang nói chuyện với cậu ta.

Khang Hi: “Dạo này cậu làm gì thế? Tan học tìm cậu cũng không thấy.”

Lục Sênh: “Tôi đi học tennis.”

Khang Hi có chút ngạc nhiên: “Là sao? Như thế nào? Tennis rất thú vị sao?”

“Rất thú vị.”

“Cần tiền sao?”

“A, vậy cậu lấy tiền ở đâu? Không phải là mẹ cậu cho chứ?” Vẻ mặt Khang Hi không tin.

Lục Sênh bình tĩnh nói dối: “Thầy cảm thấy tôi có thiên phí nên miễn phí.”

“A, vậy sao? Thật tốt thật tốt, tôi cũng muốn đi thử một chút.”

Nói vài lời, Khang Hi cũng không đi nữa mà cùng Lục Sênh lên lầu.

Lục Sênh về đến nhà, mẹ cô đã hút thuốc xong rồi, lúc này đang ngồi trên cái ghế salon vô cùng bẩn trong phòng khách, lạnh lùng hỏi Lục Sênh: “Kia là ai?”

“Huấn luyện viên.”

“Còn trẻ vậy đã làm huấn luyện viên? Huấn luyện viên còn đưa học sinh về tới nhà?” Thấy Lục Sênh trầm mặc không đáp, bà đột nhiên nâng giọng lên: “Hay là hắn ta rắp tâm bất lương với mày?”

Lục Sênh không để ý tới bà, tự mình lấy sách vở ôn bài tập. Dù sao cũng là lớp sau, nay năm cô phải thi để lên cấp hai.

Mẹ cô ghét nhất tính tình thối lợn chết không sợ phỏng nước sôi của cô, cười lạnh nói: “TM, đừng vì không nhìn thấy nhân tâm, nếu như mày bị hắn lừa thì đời này của mày xong rồi.”

Lục Sênh nghĩ thầm, mình thì có gì đáng giá để anh lừa gạt, mình lừa gạt anh mới đúng. Đương nhiên, mình sẽ không lừa gạt anh ấy.

Mẹ nói: “Mày còn không tin sao? Tao chờ xem kết quả của mày! Thằng nhóc kia không phải người tốt, côn đồ sao? Còn có sẹo nữa!”

Lục Sênh không chịu được nhất là có người nói xấu Nam Phong, mắng trả lại: “Chính mẹ bị đàn ông lừa nên cảm thấy đàn ông khắp thiên hạ đều là xấu xa sao?”

Bốp.

Mẹ giơ tay tát cô một cái.

Lục Sênh bị mẹ mắng đã quen, sau bị bị ăn một cái tát, ngoại trừ đau cô cũng không thấy khó chịu là bao. Thậm chí, bị đánh dường như còn dễ chịu hơn bị mắng.

Nhưng sau khi mẹ tức giận đi chơi, Lục Sênh ngồi yên trước bàn học ngẩn người.

Cửa sổ mở ra, gió nhẹ thổi qua, đưa tới tiếng nói chuyện của hàng xóm, nghe mơ hồ không rõ như tiếng ma quỷ nói nhỏ trong đêm yên tĩnh.

Đột nhiên có một giọng nói cất cao, trong giọng nói lộ ra không kiên nhẫn và lửa giận: “Lục Sênh đó là một đứa ngu ngốc, đến trường không được gì mới đi học thể dục! Đầu óc nó không tốt, không có đường ra nên chỉ có thể làm vận động viên, con thì khác! Học tennis, học cái đầu con! Con chăm chỉ học tập cho mẹ, nếu học kỳ này mà điểm kém, để xem mẹ cắt đứt chân con!”

Lục Sênh nghĩ thầm, xem ra ‘đầu óc đần’ của cô đã lan ra bốn phương rồi.

Lúc Nam Phong về đến nhà, trong nhà vừa dọn cơm xong. Dì Lữ buộc tạp dề, tha thiết ân cần vây quanh Nam Tranh Minh, gạt em gái của anh Nam Ca ở một bên. Nam Ca gấp tới độ gõ bát: “Mẹ, xới cho con chút cơm.”

Dì Lữ không phải bảo mẫu, là mẹ của Nam Ca, mẹ kế của Nam Phong, là vợ hai của Nam Tranh Minh.

Năm nay bà ta 31 tuổi, yểu điệu, là người phụ nữ thướt tha, có tình cảm rất tốt với Nam Tranh Minh.

Nam Phong vừa vào tới cửa đã nhìn thấy hình ảnh một nhà ba người vui vẻ như vậy. Dì Lữ và Nam Tranh Minh vội vàng ân ái, không để ý tới anh, là Nam Ca phát hiện ra anh trước: “Anh hai!”

Nam Phong gật đầu với Nam Ca một cái.

Dì Lữ vừa nhìn thấy Nam Phong thì trên mặt lập tức nở nụ cười: “Tiểu Phong đã về rồi sao? Ăn chưa? Dì mang thêm đôi đũa. Đứa nhỏ này, về cũng không nói một tiếng.”

Một câu nói đã làm cho Nam Phong trở nên xa lạ.

Nam Phong cũng không để ý tới chút tâm tư nhỏ của bà ta, chỉ nói: “Không cần phiền, tôi đã ăn ở bên ngoài rồi.”

Dì Lữ nói: “Vậy con uống chén canh đi.”

Nam Tranh Minh mỉm cười gật đầu: “Uống chút canh, hôm bay dì giúp việc không tới, dì Lữ của con tự mình xuống bếp, súp gà rất được, con nếm thử đi.”

Dì Lữ có chút xấu hổ cười: “Anh à, đừng khen em, để Tiểu Phong chê cười.” Bà ta ngượng ngùng nhìn Nam Tranh Minh, nhưng không nhăn nhó mà dịu dịu dàng dàng, nắm lấy vừa đúng.

Nam Tranh Minh cố ý trừng mắt, dùng tư thái bảo vệ nói: “Nó dám!”

Nam Phong sắp không nhìn được nữa. Anh ngồi xuống cạnh bàn: “Dì Lữ, cầm giúp tôi cái bát, tôi uống súp dì làm.”

Nam Ca dịch cái ghế gỗ cồng kềnh, bưng bát cơm ngồi bên cạnh Nam Phong: “Anh, hôm nay nay anh đi đâu vậy?” Nam Ca vừa nói, vừa dùng đũa chọc thức ăn trong chén.

Nam Ca đã mười một tuổi rồi, lúc ăn cơm rất không yên, không có quy cách, Nam Phong nhìn có chút không được. Nếu như khi còn bé Nam Phong làm như vậy, Nam Tranh Minh đã sớm đánh anh rồi, nhưng Nam Ca là báu vật trong lòng bàn tay Nam Tranh Minh, không nỡ mắng, nói mấy lần không nghe thì kệ.

Nam Phong chỉ trả lời với hai chữ: “Đến trường.”

“Trường nào?”

“Đại học N.”

Nam Ca cười nói: “Về sau em cũng muốn học đại học N.”

Dì Lữ đưa chén canh cho Nam Phong, cười nói: “Con xem, mới vài ngày con không về, Nam Ca rất nhớ con.”

Nam Phong hời hợt nhìn lướt qua Nam Ca. Nam Ca có lông mày mắt phượng, khuôn mặt hơi lớn, ngũ quan rất giống Nam Tranh Minh. Lúc trước Nam Tranh Minh không cần làm giám định DNA, trực tiếp dẫn mẹ con hai người trở về.

Lúc đó Nam Ca đã năm tuổi rồi, cả người toàn tật xấu, tình tình lớn, mẫn cảm, ích kỷ, không biết mẹ đã dạy dỗ thế nào. Có lẽ sức lực cả đời bà ta đều dùng để mua vui cho đàn ông thôi.

Cũng từ năm đó, Nam Phong đắm chìm trong thế giới tennis, không cách nào tự kiềm chế, từ đó càng chạy càng xa.

Nam Phong uống một ngụm canh rồi thả bát xuống. Vợ chồng Nam Tranh Minh đang mắng Nam CA, nguyên nhân là xế chiều hôm nay con bé cắt váy người khác.

Nam Ca bĩu môi nói: “Con thích cắt, ai bảo nó mặc giống con, con không thích có người mặc quần áo giống con!”

Nam Tranh Minh có chút bất đắc dĩ: “Được rồi, về sau mua cho con đồ khác. Nhưng mà sau này con không thể lại ngang ngược như vậy được.”

Dì Lữ nói: “Anh à, anh chiều con bé kiêu căng quá rồi.”

Nam Tranh Minh cười nói: “Con gái của Nam Tranh Minh, kiêu căng một chút thì có gì.”

Nam Phong nghe đến đó thì nhẹ nhíu mày một cái. Anh nhìn Nam Ca mặc bộ quần áo trẻ em của Chanel, không hiểu sao nghĩ tới Lục Sênh, cô bé mà ngay cả đồng phục mới cũng không mua được.

Nam Ca ngồi bên cạnh anh trai, thấy anh vẫn không để ý tới thì nói: “Anh, gần đây em đang học đánh bóng vượt, anh có thể dạy em không?”

(Nguyên tác: Xuyên việt cầu: Bóng vượt qua, bóng chọc thủng, bóng....)

“Bóng vượt” là một kỹ xảo tennis, tính mỹ quan và tính thực dụng cũng không kể, mà lại là cách đánh công kích ngược lại đối thủ, lúc đánh rất đã nghiền.

Quả nhiên Nam Phong nhìn qua một cái.

Nam Ca có chút cao hứng, vừa muốn nói chuyện tiếp thì lại bị mẹ cắt đứt. Dì Lữ: “Tiểu Ca, ăn cơm đi... Mẹ đã dặn con thế nào?”

Nam Ca nhếch miệng. Mẹ quả thực đã dặn không được nói tới tennis trước mặt anh.

Nam Ca luyện tennis từ lâu, Nam Phong biết. Nhưng mà anh không thể nào để ý —— tới con gái riêng và tình nhân của ba, anh thật sự không thể để ý nổi.

Anh cũng không thể nào thích sinh vật ‘em gái’ này.

Nếu như nhất định phải có em gái... Lục Sênh rất tốt.