Buổi Hẹn Cuối Cùng

Chương 12




Chiếc đồng hồ ở góc đường chỉ bảy giờ rưỡi. Trời bắt đầu tối và một vài ngôi sao hiện ra lấp lánh. Tôi đứng nép bên trong một cánh cổng nhìn lên các cửa sổ văn phòng bác sĩ Cole ở bên kia đường.

Ngôi nhà chìm trong tối đen và chỉ có một cánh cửa sổ ở lầu mười bốn là sáng lên. Chiếc Cadillac của thân thủ tôi đang đậu trước đường vào nhà . Bác sĩ Cole chưa đi khỏi thành phố. Không biết ông ta còn làm gì nữa. Đang huỷ những giấy tờ có hại chăng? Sắp xếp mọi thứ trong tủ sắt?

Một cơn gió thổi tung giấy vụn trên đường. Một cảnh sát viên đi trên lề đường đối diện, miệng huýt sáo nho nhỏ. Anh ta dừng lại một chút ngắm chiếc Cadillac rồi tiếp tục đi. Con đường thật vắng lặng. Không thấy Peter xuất hiện mà cũng không thấy ai khác.

Tôi lại ngẩng đầu lên nhìn. Ở lầu mười bốn có một bóng người phía sau tấm rèm. Bóng ấy đi qua đi lại nhiều lần rồi đứng lại tay chân chỉ trỏ. Tôi nhíu mày suy nghĩ. Vậy ra bác sĩ Cole không chỉ có một mình trong phòng. Nhìn bóng người ấy ta có thể đoán là đang nói chuyện với một người khách.

Tôi đâm ra lo ngại. Ông thân chủ của tôi lại có thể tiếp khách muộn đến thế này trong lúc gặp tôi ông ta có vẻ thật là nôn nóng muốn bỏ thành phố đi ngay?

Tôi đang tính rời bỏ nơi ẩn nấp thì phía sau tấm màn lại hiện ra một người thứ hai. Bóng này nhỏ hơn bóng trước và xuất hiện trong khung mắt của tôi chỉ mười lăm giây là cùng rồi biến mất, và một lúc sau bóng thứ nhất sụm xuống như là hắn chui từ từ vào một cái bẫy sập. Bị ảo giác lôi cuốn hay là vì tưởng tượng? Tôi không biết nữa - Nhưng có vẻ như là cùng lúc ấy tôi nghe một tiếng “bụp” khô khan như ai vừa mở nút chai rượu vang.

Tôi chạy vụt qua đường, đập mạnh vào cánh cửa đóng kín. Tôi bấm vào nút chỉ "Bảo vệ đêm" cho chuông đổ liên hồi. Tôi buông ra rồi bấm tiếp.

Phải trải qua bao nhiêu lâu người ta mới đến mở cửa? Ba mươi giây? Một phút? Hay năm phút?

Không thể nào nói chắc được. Chỉ có căn tiền sảnh vụt sáng trưng đằng sau tấm kính mờ và tiếng một người đàn ông gầm gừ:

- Cái gì thế? Cháy nhà à? Được rồi, được rồi. Tôi tới đây!

Cánh cửa mở ra và một lão già đứng ngay trước mặt tôi áo ngoài chưa gài nút, cổ sơ mi hở ra. Hình như lão đang ăn vì trên hàm râu chưa cạo của lão còn dính các vụn bánh mì. Lão nhăn nhó:

- Ông nổi chứng gì mà bấm chuông dữ vậy? Building đóng cửa lúc sáu giờ và sau đó tôi không bị buộc phải tiếp ai hết. Có cháy hay sao đấy?

Tôi giải thích:

- Có tai nạn trên lầu mười bốn. Vừa có tiếng súng bắn ra xong. Nếu nhanh lên thì ta có thể bắt được thủ phạm.

Lão nhìn tôi với cặp mắt nghi ngờ.

- Tại sao ông biết được? Ông không phải là cảnh sát mà!

- Tôi ở ngoài nghe tiếng súng, có lẽ vì cửa sổ mở nên tiếng động vọng ra ngoài. Ông không nên đứng đó đôi co, thủ phạm sẽ chạy trốn mất…

Tôi đẩy lão đi vào tiền sảnh. Lão bước theo mà không ngớt lầu bầu.

- Không được, nghe không được. Chắc là ông lầm rồi. Trên lầu mười bốn không có ai trừ bác sĩ Cole. Tất nhiên là không phải ông ta rảnh rang bắn súng để mà chơi… Ơ, ông đi đâu đó? - Lão nói tiếp khi thấy tôi tiến về phía thang máy.

- Bây giờ không phải là lúc từ từ leo lên từng bậc thang, ông nội ơi! Nhất định là đã xảy ra một vụ án mạng còn ông thì cứ đứng đó không làm gì hết. Này, ông có khẩu súng nào không?

Trong lúc nói, tôi rút khẩu 38 ra khiến lão già trông thấy phải lùi lại một bước. Lão lắp bắp:

- Tôi… tôi thấy hình như có một khẩu trong phòng… nhưng đã lâu…

- Thế thì đi lấy nó và coi thử có lắp đạn chưa. Chắc ông biết sử dụng nó chứ gì?

Tôi không hãnh diện chút nào để có lão làm đồng minh chống lại Peter nhưng tôi biết làm sao hơn? Tôi nói tiếp:

- Khi nào thấy ai chạy xuống ông bắn ngay, hiểu chưa?

- Tôi, tôi… Được rồi, nhưng nếu người đi xuống là ông thì sao? Mắt tôi kém lắm, sợ không nhận ra ông.

- Đừng lo cho tôi. Tôi vẫn ở trên lầu mười bốn và sẽ gọi điện xuống cho ông khi khám xét trên ấy xong.

Tôi chui vào thang máy và bấm nút lầu mười hai. Nếu Peter có mặt trên ấy thì hắn có thể chờ trên thềm cầu thang và tôi không ngu dại gì mà đâm đầu vào họng súng của hắn. Lồng thang máy vút lên thật nhanh khiên tôi muốn nghẹt thở.

Tôi đi bộ lên hai tầng cuối. Lầu mười bốn cũng im lìm như tất cả toà nhà và đèn nơi hành lang thì lại không sáng lắm. Tôi dừng lại ở bậc cuối cùng và ngóng cổ lên. Không có một bóng dáng gì đáng nghi ngờ. Ở gần cuối hành lang có một cánh cửa hé mở vì tôi thấy có lằn sáng trải dài trên tấm thảm giấy dầu.

Tôi thận trọng từ từ bước tới, tay cầm khẩu 38. Phải một lúc lâu tôi mới tới được chỗ cánh cửa mở nhưng đó là sự khôn ngoan bắt buộc phải có mà thôi. Không nên liều lĩnh vô ích. Peter đã bắn hụt tôi ba lần thì không lý do gì mà gã tha không thử bắn tôi lần thứ tư.

Tôi chưa chịu đi qua bậc cửa. Tên giết người có thể đứng núp sau cánh cửa không chừng. Tôi lấy cái mũ ném vào bên trong nhưng không thấy có điều gì xảy ra. Hoặc là kẻ thù tôi đã đi rồi, hoặc là gã đã thấy âm mưu của tôi.

Tôi liếc nhìn lần cuối suốt dãy hành lang. Mọi cánh cửa kính mờ đều tối đen. Peter không thể nào tìm được chỗ ẩn núp trong hai mươi bốn văn phòng kín cửa trên tầng lầu này. Gã cũng không thể sử dụng thang máy bởi vì lúc ở dưới nhà tôi đã nhìn rõ, các lồng đều nằm phía dưới cả. Gã có xuống bằng thang chân không? Hay là gã đang trốn ở tầng trên - building này có đến hai mươi mốt tầng.

Tôi liếm môi mà chợt thấy rằng chúng khô nứt ra. Thế rồi tôi chợt quyết định liều. Tôi khom mình phóng vào trong phòng và xét đồ đạc ở đó thì đây là phòng riêng của bác sĩ Cole.

Không có chuyện gì xảy ra và cú liều của tôi không gây nên một tràng đạn giết người nào cả. Tôi để ngón tay trỏ nơi cò súng và đi quan sát khắp bên trong. Căn phòng khá rộng, sơn màu vàng sáng, đồ đạc sắp xếp thật ngăn nắp. Mọi thứ như vừa mới mua hôm qua. Một tủ gỗ kê sát vào tường và bên cạnh có một bàn làm việc với một ghế dựa. Xa hơn một chút là kệ đựng hồ sơ. Tường phía phải là một tủ với kệ kính đầy chai lọ. Trên bàn là một minh hoạ bên cạnh chiếc máy điện thoại viễn liên.

Phía trái tôi có một cánh cửa khép trên có hàng chữ trắng đơn giản: “Bác sĩ Cole, phòng riêng".

Chân run run, tim đập thình thịch, tôi đẩy từ từ.…

James Hadley Chase

Buổi hẹn cuối cùng

Dịch giả: Quang Huy