Buông Gian Thần Của Trẫm Ra

Chương 192: Ngươi thỉnh cầu làm người ta ghét




Editor: Thơ Thơ

Mười mấy năm trước, một nữ nhân mang khăn che mặt, mặc đắt tiền, dẫn theo mười mấy tên áo đen, xâm môn đạp hộ mà đến, xâm nhập nông trại nhà bà, ở trước mặt bà, bóp chết nhi tử bà còn nhỏ chưa đầy tuổi, còn hạ lệnh giết sạch cả nhà của bà.

Bà vĩnh viễn nhớ, khắc vào thật sâu trong đầu, một khắc cũng không có thể quên mất, nữ nhân che mặt đó, bóp chết tiểu nhi tử của bà, trên tay mang một cái nhẫn lớn khảm Hồng Ngọc.

Ấy là nhẫn lớn!

Thì ra là bà ta làm!

Huyết Hải Thâm Cừu nhiều năm, đã sớm hóa thành hận ý vô hạn, thù hận thấu xương ở đáy lòng của bà cắm rễ xuống thật sâu. Gặp được kẻ thù lần nữa, đáy mắt Kim thị khắc sâu hận ý mãnh liệt, lòng thù hận trong lòng của bà hừng hực thiêu đốt, bà nhanh chóng nhặt lên mảnh chén bể trên đất, bỗng chốc đứng dậy, lấy mảnh sứ vỡ sắc bén làm vũ khí, chợt hung hăng đâm tới trên người Vũ Thái phi...... Bà đã cái gì cũng bất chấp, một lòng chỉ nghĩ báo thù máu sâu như biển.

Vũ Thái phi đã sớm ngờ tới Kim thị hận bà tận xương, sẽ có cử động này, bà nhanh chóng nghiêng người sang, khiến Kim thị bổ nhào vô ích, sau đó thuận thế dùng sức đẩy phía sau của bà, Kim thị bị tù nhiều năm, ăn uống lâu dài mất cân đối, thân thể yếu đuối nhỏ gầy, không chịu nổi một kích, Vũ Thái phi đồng thời mãnh kích, lại để cho bà hung hăng đụng phải tường đá. Thotho_

Bên trong miếu Thái Bá, bỗng dưng phát ra "ầm" một tiếng trầm đục, máu tươi Kim thị bắn ra chung quanh, lên bức tường đá trắng bên trong miếu, trong khoảnh khắc đã vẩy lên một mảnh đỏ thẫm, nhìn thấy mà ghê.

Kim thị theo tiếng đổ xuống phía dưới tường.

Chuyện xảy ra quá nhanh, tất cả chỉ trong nháy mắt. Đổng Khanh ngoài kinh ngạc, nhanh chóng chạy tới trước mặt Kim thị, vươn tay, dò xét tìm tòi hơi thở của bà, không ngờ phát hiện Kim thị khí tuyệt mà bỏ mình.........

Nàng không nhịn được hít vào một hơi.

Thật là độc ác kế giết người diệt khẩu!

Kim thị thống hận Vũ Thái phi như vậy, không tiếc lấy thân suy nhược đánh nhau, chắc là nhận ra kẻ thù rồi!

Chuyện càng thấy rõ. Âm mưu này cách vài chục năm, chủ mưu không thể nghi ngờ chính là Vũ Thái phi rồi.

"Thân mẫu, người không có sao chứ!" Lưu Hâm kề bên cạnh Vũ Thái phi, thấy bà không bị thương chút nào, liền nhìn thi thể Kim thị, đập vỡ chừng mấy tiếng nói: "bà tử chết tiệt, thế nhưng muốn hành thích Tần phi của tiên đế, đáng đời đụng tường mà chết, chết chưa hết tội!" Thotho_

Vũ Thái phi lộ ra bộ dáng mềm lòng, giả nhân giả nghĩa nói: "Chỉ là một mẫu thân nóng lòng hộ tử mà thôi. An táng bà thật tốt đi, may mà Bổn cung nhạy bén, đã bình an tránh được một kiếp nạn."

"mẫu thân nóng lòng hộ tử sao?" Thái hậu cả giận nói: "Ngươi bớt hồ ngôn loạn ngữ! Sao bà thống hận ngươi như vậy? Chính trong lòng ngươi có tính toán. Nếu không phải Huyết Hải Thâm Cừu, sao Kim thị không tiếc lấy mệnh tới trao đổi?" Nói tới chỗ này, bà ngẩng đầu lên, vẫn nhìn các vị Vương Hầu tại chỗ nói: "Chư Vương, nhìn rõ rồi chứ. Một nhà Kim thị chịu khổ diệt môn, nếu ai gia thật là hung thủ diệt môn đoạt tử của bà, người bà cừu hận tại sao không phải ai gia? Tại sao là Vũ Thái phi đây? Thậm chí không tiếc để mạng lại? Bà là vì báo Huyết Hải Thâm Cừu diệt môn này!"

Vũ Thái phi lạnh lùng nói: "Năm đó ngươi vì tranh thủ tình cảm, lấy con của người khác thế thân hoàng tử, hỗn loạn huyết thống hoàng tộc, chuyện xấu đã bị vạch trần, chuyện cho tới bây giờ. Ngươi cho là còn có người tin tưởng ngươi sao?" lấy ánh mắt bà dời đi trên người của Chư Vương, nói tiếp: "Kim thị hận ta, là bởi vì ta vạch trần bà là thân mẫu của Hoàng thượng. Nhi tử ruột của bà sắp khó giữ được đế vị; bà không hận ngươi, là bởi vì ngươi để cho nhi tử của bà từ một nhi tử của nông phu bình thường, vinh đăng cửu ngũ chí tôn, được nghìn vạn người triều bái, nhi tử ruột lại được tôn vinh đến đây. Bà cảm kích Thái hậu cũng không kịp rồi, sao còn có thể oán hận ngươi đây?"

"Ngươi đảo lộn trắng đen!" Thái hậu hận đến cắn răng nghiến lợi. Giận đến muốn chạy tới giết bà, lúc này lại liếc thấy sắc mặt của Lưu Lăng thật không đúng lắm, kể từ sau khi Kim thị đụng tường mà chết, hắn liền hai mắt hoán tán, giống như vô hồn, lộ ra bộ dáng mất hồn, bà xoay người lôi kéo tay Lưu Lăng thật chặt, vội vàng mở miệng nói: "Hoàng nhi, chớ để ý bà ta nói gì, tất cả đều là nói hưu nói vượn, ngươi thiên chân vạn xác là mẫu hậu thân sinh, ngươi ngàn vạn lần chớ trúng độc kế của gian nhân." Thotho_

Vũ Thái phi liếc Thái hậu một cái, lại nói tiếp: "Sự thật đã phơi bày trước mắt, máu Hoàng thượng cùng Kim thị dung hợp với nhau rồi, cùng Thái hậu lại bài xích lẫn nhau, Thái hậu ngươi còn có gì để nói?"

"Có phải là âm mưu quỷ kế hay không, trong lòng của chính ngươi nắm chắc!" Thái hậu trợn mắt về phía bà, cũng vô kế khả thi.

Lúc này, Đổng Khanh tiến lên đối diện với Chư Vương giơ tay lên thở dài, vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Hạ quan liên tục suy nghĩ, cho là chuyện này phải có nội tình, chuyện liên quan đến truyền thừa đế vị, không thể không thận. Vi thần lớn mật, khẩn xin hoàng thượng cùng Thái hậu nghiệm chứng một lần nữa, lần này đem toàn bộ Chư Vương triệu tập lại, còn có bọn thái y cũng cần thiết ở chỗ đó, từ nước tới thân thể hoàng thượng và Thái hậu phải xác nhận không việc gì, sau đó mới có thể trước mặt mọi người rỉ máu nhận thân lần nữa, chuyện liên quan đến đế vị, hạ quan cho là chuyện này phải cẩn thận tới làm như vậy!"

Đổng Khanh thầm nghĩ, vốn tưởng rằng Thái hậu bị hạ dược hôn mê, là vì không để cho bà đến Miếu Thái Bá, nhưng vừa mới rồi Vũ Thái phi lại mở miệng, phải đợi Thái hậu đến tái nghị lại......, như vậy, đây cũng là vấn đề trọng yếu rồi, nếu không lo lắng Thái hậu tiến đến, vì sao còn phải tốn công tốn sức bỏ thuốc cho bà hôn mê?

Thái hậu bị phục dược, tất nhiên có vấn đề, chỉ cần khiến bọn thái y xác nhận nghiệm chứng qua lần nữa, tất nhiên chân tướng sẽ rõ ràng.

"Đem Chư Vương triệu tập lại lần nữa, như vậy nhanh nhất cũng phải mười ngày sau rồi. Hừ! Nghiệm chứng một lần nữa?" Vũ Thái phi lạnh lùng nói: "Mới vừa nghiệm chứng không đủ rõ ràng sao? Kim thị đã chết, còn phải nghiệm chứng cái gì? Ngay trước mặt tất cả Hoàng tộc Lưu thị, một lần nữa nghiệm chứng Hoàng thượng không phải là Vệ Thái hậu thân sinh sao? Thotho_ Hoàng thượng vừa mới bức tử thân mẫu, còn muốn Hoàng thượng bức tử dưỡng mẫu nữa sao? Nghiệm chứng một lần nữa, sợ rằng Thái hậu phải lấy chết tạ tội, hỗn loạn huyết thống hoàng tộc, tội lớn đủ để diệt môn!"

Bà lấy ánh mắt chuyển qua trên người của Lưu Lăng, nhưng thấy hai mắt hắn mê mang, vừa không hiểu vừa đau lòng nhìn thi thể Kim thị sững sờ.

Dưới sự đả kích liên tiếp, chỉ thiếu chút nữa, liền đủ để cho hắn tan vỡ rồi!

Vũ Thái phi lạnh lùng chế giễu nói với Lưu Lăng: "Ngươi thật là máu lạnh vô tình, thân mẫu vì mình mà chết, lại có thể thờ ơ sao?"

"Đủ rồi!" Lúc này Lưu Lăng đột nhiên phục hồi tinh thần lại, cũng nổi giận gầm lên một tiếng. "Trẫm thoái vị là được!"

Dứt lời, hắn nhanh chóng đi ra ngoài, tông cửa xông ra.

Đổng Khanh lập tức đuổi theo phía trước.

Phía sau lập tức truyền đến tiếng kêu Thái hậu buồn bã thê lương, "Hoàng nhi! Ngươi là con ruột của ai gia! Chuyện này là thiên chân vạn xác!" Thotho_

*

Tiểu An Tử chờ ở ngoài miếu Thái Bá nhìn thấy hoàng thượng đi ra, lập tức cười hì hì tiến lên đón, bỗng dưng, lại phát giác ra sắc mặt hoàng thượng thật có cái gì không đúng, hắn lập tức che giấu thái độ cười cợt, vội vàng hỏi "Hoàng thượng, ngài làm sao? Sắc mặt ngài tái nhợt quá à? Bị ốm hả? Vẫn là những cái...kia hoàng tộc đáng chết lại liên hiệp khi dễ ngài? Những Vương Hầu kia, thật là khiến người ta ghét, mỗi một người đều cực kì kiêu ngạo, hoàn toàn không đem ngươi thả ở trong mắt, nói tạo phản liền làm phản, nói hưng binh thì hưng binh, trong quán trà kể chuyện cổ tích mà nói cái gì trên triều đời nào cũng có Thất Vương còn là Bát Vương làm Loạn, nguyên nhân cũng là bởi vì Chư Vương thật sự quá kiêu ngạo, cuối cùng Hoàng thượng không thể nhịn được nữa, thì đem tất cả bọn hắn đều tiêu diệt, ta xem, dứt khoát một hơi đem bọn họ diệt cho hết, vĩnh tuyệt hậu hoạn!"

Thấy Hoàng thượng không để ý tới hắn, chỉ trầm mặt, đi thẳng về phía trước, mà Đổng Tư Mã cũng đang vội vội vàng vàng đuổi theo phía sau.

Khẳng định lại cãi nhau.

Tiểu An Tử quay người lại, nhìn Đổng Khanh cau mày nói: "Đổng đại nhân, ngươi lại chọc hoàng thượng tức giận sao? Lần này hoàng thượng thật tức giận, lại không chịu để ý ngươi! Hắn đang nổi nóng, ngươi còn là hai ngày nữa trở lại xin tội đi!"

Đổng Khanh không chỉ có không để ý tới hắn, ngược lại nhìn bóng lưng Lưu Lăng quát um lên: "Ngươi biết ngươi có đôi khi làm người ta ghét dường nào sao? Ngươi bá đạo, không nói đạo lý, trong xương quá kiêu ngạo, cũng chỉ là thông minh hơn so với người khác một chút, liền tự cao tự đại, thích gây khó khăn cho hạ thần, còn mình hoàn toàn chịu không được đả kích, trong nội tâm yếu ớt hơn so với ai khác, đơn giản không có thể chịu một kích!" Thotho_

Ban đầu, nàng trăm phương ngàn kế tính chuyện Kim thị của hắn, chính là lo lắng hắn trúng gian kế của kẻ địch, từ đó không gượng dậy nổi.

Tiểu An Tử nghe, mãnh kinh, lập tức tiến lên ngăn nói: "Đổng đại nhân, ngươi có thể nào lớn tiếng mắng hoàng thượng, ngươi điên rồi sao?"

Lời nói vẫn còn chưa dứt, lại thấy Lưu Lăng gầm nhẹ nói: "Đổng Khanh, đến tột cùng ngươi còn muốn phải sỉ nhục trẫm tới trình độ gì?"

Hắn cũng không quay đầu lại, vẫn đưa lưng về phía nàng, trong giọng nói của hắn, lại rõ ràng mang theo nghẹn ngào.

Hoàng thượng, đang cố nén cực đại khổ sở.

Hắn dùng lực ý chí cường đại tới miễn cưỡng chống đỡ lấy, mới không đến mức đổ vỡ khóc rống.

Đổng Khanh nhìn chằm chằm vào bóng lưng hắn cao lớn vĩ ngạn, tiên đế đối với hắn trách nhiệm nặng nề, mang theo vô hạn kỳ vọng đem giang sơn giao cho hắn, bả vai hắn to lớn vốn nên khiêng lên an nguy xã tắc một nước, hôm nay lại hơi run rẩy.

Xuất thân của hắn ở trong một đêm chịu khổ đảo ngược, tâm thần bị kịch liệt đả kích trước nay chưa từng có.

Hắn bây giờ, đến tột cùng thừa nhận bao nhiêu đau đớn?!     Thotho_

Đổng Khanh vừa đau lòng vừa không đành lòng, nàng lã chã rơi lệ nói: "Hoàng thượng, nếu như tâm ngươi có thể duy trì bình tĩnh, không vì bẫy rập gian nhân lay động, nhất định có thể nhìn rõ mọi việc, ngươi nhất định có thể phát giác ra được, tất cả đều là âm mưu của địch nhân!"

"Ngươi ôm lòng thản nhiên, dám để cho Kim thị đứng ở trước mặt của Chư Vương, trong lòng không hề e ngại nửa phần, không phải là bởi vì đối với thân thế mình tràn đầy lòng tin, nguyên nhân do hoàn toàn tin tưởng Thái hậu sao? Hôm nay, làm sao ngươi dao động đây?"

"Như vậy, ngươi nói cho ta biết, vì sao máu của trẫm cùng máu Kim thị  dung hợp với nhau, ngược lại lại cùng máu của Thái hậu bài xích lẫn nhau rồi hả?" Tiếng của hắn ảm đạm sâu lắng mà khàn khàn, mơ hồ ẩn chứa thống khổ to lớn "Triệu tập tất cả Chư Vương họ Lưu ở trong hoàng từ, cùng Thái hậu rỉ máu nhận thân, ngươi muốn cho trẫm lại chịu đựng nhục nhã một lần nữa sao? Vì sao ngươi phải khiến trẫm trở nên khó chịu như thế? Ngươi đã sớm biết trẫm không phải là Thái hậu thân sinh chứ? Hai bà mụ này chẳng lẽ không đúng là ngươi khắc ý an bài sao?"

Đổng Khanh nhỏ giọng kêu: "Hoàng thượng!"

"Đừng kêu trẫm như vậy nữa......." Nói tới chỗ này, thế nhưng hắn lại thấy buồn cười.