Buông Tay

Chương 2




“Thế nào, đã quen chưa?”

Lý Mặc Nhiên hướng về phía Kiều Phi ha hả cười, phục kích anh ở ngay phòng tranh, nhìn qua người kia tinh thần toả sáng, cả người đều giống như trẻ đi vài tuổi.

Kiều Phi trong tay ôm một tập tranh tư liệu, đang cắm đầu mà đi, vừa nhìn thấy Lý Mặc Nhiên liền nở nụ cười “Có cậu giúp đỡ như vậy, không muốn quen cũng khó.”

Hôm nay là ngày đầu tiên anh cùng Lý Mặc Nhiên đến phòng triễn lãm tranh. đương nhiên, công việc của anh không phải à họa sĩ, ngày đó ở quán bar bất quá là nói chơi mà thôi, trên thực tế, anh đảm nhiệm làm người hướng dẫn trong phòng tranh.

Kiều Phi bắt đầu còn có chút lo lắng mình sẽ làm không tốt, dù sao anh rời xa giới hội hoạ đã muốn mười năm. Bất quá Lý Mặc Nhiên lại rất tin tưởng vào anh, cho rằng anh đích sát có xao nhãng chuyện vẽ tranh, nhưng là tâm mắt đều còn đủ, lại thông hiểu tất cả các bức tranh ở phòng tranh cùng họa sĩ vẽ chúng, bù lại mười năm không đụng tới hội họa, liền có thể làm tốt nhiệm vụ người hướng dẫn này.

Kỳ thật công việc của người hướng dẫn cũng thực dễ dàng, chỉ cần đem tập tranh trên tay Kiều Phi cùng toàn bộ tư liệu đối chiếu, thì có thể ứng biến với phần lớn khách nhân đến xem tranh, thậm chí còn có thể chào mời một số khách hàng thường mua lấy mấy bức. Nhưng nếu mà gặp phải người trong nghề, cũng sẽ bị họ khảo nghiệm về trình độ chuyên môn, cho nên để làm tốt đích thực cũng không dễ dàng.

“Tốt lắm, ngày đầu tiên không cần như vậy liều mình, tới giờ ăn cơm rồi, tôi mời cậu.”

Lý Mặc Nhiên nhìn trạng thái của Kiều Phi thì phi thường vừa lòng, vốn anh mới dọn đi nên hắn cũng không muốn bắt anh đi làm ngay, nhưng hắn sợ là anh còn ý định cùng Sở Kha tái hợp, cho nên chỉ dám cho anh nghỉ ngơi ba ngày, liền dẫn anh lại đây. Bất quá hiện tại xem ra, đại khái chỉ là do hắn quá lo lắng thôi, trình độ công tác của Kiều Phi còn vượt ngoài mong đợi của hắn.

Một lần nữa bắt đầu lại từ đầu, Kiều Phi chắc chắn phải bỏ ra không ít dũng khí, Lý Mặc Nhiên rất khăm phục anh ở điều này, nếu không phải mười năm hoang phế, Kiều Phi tuyệt đối đã trở thành một hoạ sĩ vĩ đại rồi.

Bất quá, hiện tại bắt đầu cố gắng, còn chưa có muộn, chẳng phải có những người ly khai thế giới rồi, tranh họ mới trở nên nổi tiếng sao.

“A, thời gian qua nhanh quá?” Kiều Phi kinh ngạc một chút, nhanh chóng thu thập đồ vật này nọ, không chút khách khí nói, “Tôi đây liền nhờ cậu một bữa cơm.”

“Muốn ăn cái gì?” Lên xe, Lý Mặc Nhiên hỏi.

“Cơm phần.” Kiều Phi nhanh chóng đáp.

Lý Mặc Nhiên hơi run một chút, cười nói: “Cậu tính thay tôi tiết kiệm hả? Quá coi thường tôi đi.”

Kiều Phi nhún nhún vai “Cậu mừng hụt rồi, tại vì tôi không có thời gian, cơm phần ăn rất tiện, hơn nữa ăn cũng lại mau, ăn xong rồi trở về phòng tranh để vẽ, tôi còn muốn đọc một chút tư liệu nữa.”

Lý Mặc Nhiên cười to, một cước thải hạ chân ga, “Buôn bán lời buôn bán lời, mời được cậu làm nhân viên, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua.”

“Ít đắc ý đi, chờ tôi kiếm được chút tiền về cho cậu, dĩ nhiên sẽ đòi cậu một bàn tiệc lớn, đến lúc đó tôi sẽ để bụng thật đói, ăn cùng cậu.”

“Ăn cùng tôi...... Kiều Phi, không phải nói chơi, chứ cả đời đều cho cậu ăn bào ngư tổ yến, tôi cũng có thể a.”

“Thiết......”

Kiều Phi bĩu môi, âm thầm nói thầm: cậu nghĩ muốn cùng tôi còn không cần đâu, trừ phi là Sở Kha...... Nghĩ đến Sở Kha, ngực anh lại đột nhiên đau xót, vội vàng dời đi  uy nghĩ, mắt xem mũi mũi nhìn tâm, nhớ tới đống tư liệu buổi sáng ở phòng triễn lãm.

“Nè, mỹ nhân, liền đến nhà hàng này ăn đi, lần trước tôi đã nếm qua, rất ngon, làm tôi ăn đến sạch bách.” Phương Thủ Thành giảm phanh, chậm lại tốc độ xe, chậm rãi dừng lại, sau đó quay đầu hỏi ý kiến Sở Kha.

Sở Kha liếc liếc mắt một cái, sau đó mở cửa xe, bước xuống hướng nhà ăn đi đến.

“Uy, cậu từ từ tôi......” Phương Thủ Thành luống cuống tay chân khóa lại xe, một đường đổi theo y.

Mới tiến vào đại sảnh của nhà hàng, Sở Kha liếc mắt một cái liền nhìn đến hai nam nhân đang ngồi ở một góc sáng sủa, đồng tử co lại, thân thể liền cứng ngắt.

Phương Thủ Thành nhất thời không kịp thu chân, thiếu chút nữa đụng người y, nói: “Cậu làm gì mà đột nhiên dừng lại? Di...... Kia không phải Kiều Phi...... Nam nhân đó là ai vậy, oa oa oa...... Hắn thế nhưng sờ mặt Kiều Phi......”

“Câm miệng!”

Sở Kha lạnh lùng trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó tìm vị trí ngồi xuống, không biết là có ý hay trùng hợp, y ngồi vào nơi vừa lúc có thể nhìn thấy Kiều Phi cùng nam nhân kia, lại không lo anh nhìn thấy y.

Thuận tay mút cơm, Sở Kha cố gắng làm như chính mình không có nhìn sang phía bên kia.

“Câm miệng, cậu bảo tôi câm miệng? Mỹ nhân, cậu tổn thương lòng tôi nha...... Uy uy, cậu như thế nào lại ngồi ở chỗ này, lại đem Kiều Phi cướp về đi, bằng không anh ta sẽ bị người khác cướp đi mất.”

“Tôi cùng anh ta đã chia tay rồi.” Sở Kha cơ hồ là nghiến răng phun ra những lời này, “Tôi tìm cậu đến chính là để thương lượng chuyện này, anh ta đem cổ phần Thắng Thiên toàn bộ chuyển nhượng cho tôi vô điều kiện.”

“Cái gì? Sở Kha, cậu không phải đang nói giỡn đi.” Phương Thủ Thành giật mình, “Kiều Phi buông tay? Như thế nào có thể? Bộ dáng anh ta giống như sẽ đối với cậu khăn khăn một mực mãi cho đến chết mới hết hi vọng. Tôi nói nè Sở Kha, cậu chắc không đối người ta làm cái gì rồi. Tôi đoán...... Anh ta bắt gặp cậu và tình nhân lên giường đúng không? Không đúng, chiêu này đã sài rồi...... Hay là cậu đánh anh ta? Cũng không đúng, cậu mạnh tay như vậy, sớm đã đánh anh ta chết rồi…”

Phục vụ sinh lại đây, bưng lên hai phần cơm, thừa dịp này Phương Thủ Thành ngậm miệng lại, quay đầu nhìn nhìn nơi Kiều Phi đang ngồi, chờ phục vụ sinh đi rồi, hắn vỗ cái bàn, nói: “Nguyên lai là như vậy, Kiều Phi đã thay đổi tình cảm. Tôi nói rồi, cậu đối anh ta lãnh đạm như vậy, lãnh đạm đến tôi còn thấy ấm ức thay anh ta, bây giờ người ta chạy mất rồi, xem cậu có tức chết hay không.”

Sắc mặt Sở Kha lập tức trở nên xanh mét, lạnh lùng nói: “Hối hận cái gì, tôi cao hứng còn không kịp, tôi gọi cậu tới, chính là nhờ cậu phân tích giùm, Kiều Phi chẳng lẽ như vậy buông tay, có phải hay không có âm mưu gì.”

“Âm mưu? Anh ta đều đã như vậy, còn âm mưu cái gì.” Phương Thủ Thành trở mình xem thường, “Cậu nhìn nam nhân kia xem, tuy rằng không xinh đẹp bằng cậu...... Được rồi, đừng trừng mắt, cậu anh tuấn, được chưa...... Nhưng mà hắn rất có khí chất, giống cái gì ta. Đúng rồi, chính là khí chất của tác gia viết tiểu thuyết, Kiều Phi trước kia chưa gặp cậu thì làm cái gì? Là học vẽ tranh, nhìn đi, họa sĩ cùng người có khí chất tiểu thuyết gia, rất xứng đôi a......”

Sắc mặt Sở Kha từ xanh biến thành đen, nếu ánh mắt có thể giết người, Phương Thủ Thành hiện tại đã tan thành mãnh nhỏ.

“Không phải tôi nói cậu, chứ Kiều Phi đối với cậu thật sự là không thể chê vào đâu được, Thắng Thiên phát triển đến thời điểm mấu chốt, anh ta không ngại mặt mũi liều mình chấp nối với người trong thương giới, không biết bị bao nhiêu người cười nhạo qua. Cậu không thích ăn cơm ở ngoài, anh ta liền học nấu ăn. Cậu có tính khiết phích­(thích sạch sẽ), anh ta đến ngay cả công việc cũng đều bỏ. Một đại nam nhân cả ngày chỉ thui thủi ở nhà giặc đồ nấu cơm, cho cậu giường êm chăn ấm. Nếu không phải anh ta đối với cậu khăng khăng một mực, tôi sớm đã cướp anh ta đem về nhà mình rồi.”

“Nếu có người lấy một chút tiền ném lên đầu cậu, sau đó bắt cậu cùng hắn lên giường, sau đó trái lại … chịu làm trâu làm ngựa cho cậu, nam nhân như vậy cậu cũng muốn?” Sở Kha lạnh lùng hỏi lại.

Phương Thủ Thành uống một chút, mới nói: ” Cậu còn so đo chuyện anh ta lấy cổ phần Thắng Thiên để uy hiếp cậu...... Ách...... Chuyện này đúng là Kiều Phi làm không được tốt, chính là cậu cũng có thiệt gì đâu,  hiện tại anh ta cũng đã đáp ứng đem cổ phần trả lại cho cậu...... Năm đó anh ta mua số cổ phần đó có bao nhiêu tiền, hiện tại giá trị số cổ phần này phải tăng gắp 20 lần có hơn...... Hơn nữa, nếu không lầm thì những năm gần đây anh ta đều không có lấy tiền lãi được chia nha, toàn bộ đều để cho cậu phát triển việc làm ăn của công ty. Bây giờ công ty trả lại cho cậu, chẳng khác nào nào mười năm qua anh ta chẳng có được cái gì, còn không công làm trâu làm ngựa cho cậu 10 năm......”

“Cho nên tôi nói anh ta nhất định có âm mưu......” Sở Kha lạnh giọng nói, dù sao y chính là không tin Kiều Phi như vậy liền buông tay, cho dù Kiều Phi đang ở trước mắt y cùng người đàn ông khác có cử chỉ thân mật, y cũng không tin tưởng.

Kiều Phi thật đã thay đổi tình cảm?

Không có khả năng.

Hay Sở Kha y lại thua một nam nhân không đẹp không mặt mũi không dáng người chỉ có cái khí chất chó má kia? ( Cái nì ko bít nên dịch đại đó)

Càng không thể có.

Sở Kha lại không biết, hai mắt của mình lúc này chính là chứa đựng một tia nguy hiểm cùng hừng hực liệt hỏa, nếu lửa giận cũng có thể đốt người, thì Kiều Phi lúc này chắc đã bị đốt sạch.

Phương Thủ Thành thấy y như vậy thì vừa tức giận vừa buồn cười, đành phải nói: “Hảo hảo hảo, khi nào thì chuẩn bị thủ tục sang tên, đến lúc đó tôi đi cùng cậu, đem văn kiện từng chữ từng chữ đọc kỹ lưỡng, tuyệt đối làm cho âm mưu của Kiều Phi không thể thực hiện được, được chưa?”

“Ngày mai, buổi sáng chín giờ, kim thuẫn luật sư sở tài chính, tôi không hy vọng cậu đến muộn.” Sở Kha lạnh lùng nói, đẩy ra phần cơm chưa có động qua một đũa, nhanh chóng ly khai nhà ăn.

“A? Uy uy uy, tôi còn chưa ăn xong, không giống như cậu ngược đãi bản thân......”

Kiều Phi đương nhiên không biết chính mình cùng Sở Kha gặp thoáng qua. Đương nhiên, anh cùng Lý Mặc Nhiên trong lúc đó cũng không có hành động thân mật như y nghĩ. Trên thực tế, lúc ấy Lý Mặc Nhiên phát hiện ở bên tai trái của anh dính một vệt sáng cỡ bằng hạt gạo. Không nhìn kỹ thật đúng là không dễ dàng nhìn đến, bởi vậy nhắc nhở  anh một chút.

Chính là Kiều Phi nhìn không tới a, sờ tới sờ lui cũng không sờ trúng, cho nên Lý Mặc Nhiên mới đưa tay lau giúp anh, rơi vào mắt của Sở Kha cùng Phương Thủ Thành, liền thành cử chỉ thân mật. Dù sao, nam nhân và nam nhân không có việc gì cũng sẽ không sờ mặt nhau, vả lại còn ở ngay trước mặt công chúng, không thể trách người khác suy nghĩ đến việc đen tối, cũng không thể trách có người giận sôi gan lên.

“Nhất định là tôi bị dính hồi ở phòng vẽ tranh lúc nãy......” Kiều Phi hồi tưởng, lại như thế nào cũng không nhớ nỗi mình bị dính lúc nào.

“Không sao, chính là dính vào một chút mà thôi, sau này cậu bắt đầu vẽ, sẽ còn rất nhiều vệt cho cậu dính.” Lý Mặc Nhiên cười nói.

“Nói cũng lạ. Kỳ thật tôi rất hoài niệm mấy vệt sáng này.” Kiều Phi nghĩ nghĩ, cũng không so đo.”Bất quá tạm thời tôi còn chưa có ý định sử dụng phòng vẽ của cậu, tôi nghĩ trước nên luyện tập một chút phác hoạ, tìm lại cảm giác vẽ tranh trước kia.”

Lý Mặc Nhiên nhẹ nhàng vỗ tay “Ừm, cứ theo tự nhiên, vẽ tranh không phải chuyện một ngày hai ngày, từ từ sẽ đến, tôi đối với cậu có tin tưởng.”

“Ân, tôi ăn no rồi, trở về thôi.”

Kiều Phi vừa dứt lời, di động lại đột nhiên vang lên, vội vàng nói một tiếng thật có lỗi, đi đến một bên tiếp điện thoại.

Điện thoại là Chu luật sư gọi tới, nói vài câu, Kiều Phi liền cười khổ đứng lên. Sở Kha thế nhưng nói không có nhìn thấy văn kiện, không phải không có nhìn thấy, mà là căn bản là không có xem đi. Anh thậm chí có thể tưởng tượng được kết cục của đống văn kiện mình lưu lại. Anh vốn tưởng rằng, Sở Kha khi nhìn đến đồ trong nhà thiếu mất một nữa, nhiều ít cũng sẽ có lòng hiếu kỳ mà liếc mắt một cái.

Kết quả, anh vẫn là đánh giá cao địa vị chính mình, xem nhẹ sự lạnh lùng của Sở Kha.

‘ Kiều Phi tiên sinh, nếu anh vẫn không có thay đổi chủ ý, thì sáng mai 9h vui lòng đến sở tài chính một chuyến được chứ? Nếu Sở tiên sinh nói không có nhận được văn kiện, như vậy chúng ta cần một lần nữa chuẩn bị văn kiện, phải có chữ ký của anh, văn kiện chuyển nhượng mới có giá trị pháp lý. ’

“Được rồi, Chu luật sư, ngày mai tôi sẽ đến đúng giờ.”

Quay trở lại nhìn bộ mặt tươi cười của Lý Mặc Nhiên, Kiều Phi lại cười khổ, có chút ngượng ngùng nói: “Mặc Nhiên, ngày mai buổi sáng tôi có một cuộc hẹn....”

“Ân?”

” Cổ phần công ty Thắng Thiên...... Có một chút thủ tục cần làm......”

Lý Mặc Nhiên hiểu được, gật gật đầu nói: “Ngày mai tôi đi cùng cậu.”

Bản năng Kiều Phi nghĩ muốn cự tuyệt, nhưng lại nghĩ nghĩ, cuối cùng đồng ý. Anh không nghĩ sẽ gặp lại Sở Kha, nhưng nếu nhất định phải gặp, có bằng hữu đi cùng, vẫn tốt hơn là một mình đối mặt. Anh không phải sợ hãi, chính là nghĩ muốn có cái chống đỡ, cho dù chỉ là chống đỡ về tinh thần.

“Mặc Nhiên, phiền toái cậu, cám ơn.”

Ngày hôm sau.

Kiều Phi xuống xe, do dự một chút, anh đè lại Lý Mặc Nhiên đang muốn đẩy cửa xe đi ra, nói: “Mặc Nhiên, tôi chính mình đi thôi, cậu ở chỗ này chờ tôi trong chốc lát, tôi rất nhanh sẽ trở lại.”

“Tôi nghĩ cậu cần ai đó cho cậu thêm can đảm.” Lý Mặc Nhiên sợ run một chút, sau đó mỉm cười nói.

“Vốn tôi cũng nghĩ như vậy......” Kiều Phi hít sâu một hơi, nhếch miệng cười, “Hiện tại đột nhiên lại cảm thấy không cần.”

Lý Mặc Nhiên hướng hắn giơ ngón tay cái lên, nói: “Đi thôi, tôi chờ cậu.”

Kiều Phi vươn tay, lòng bàn tay đưa ra ngoài, Lý Mặc Nhiên hiểu ý, ở trong lòng bàn tay anh vỗ thật mạnh.

Sở Kha, tuy rằng ngày đó khi quyết định chia tay với cậu, tôi không tính toán sẽ cùng cậu gặp lại, nhưng là, tưởng tượng cho tới hôm nay còn có thể gặp cậu một lần, tâm trạng của tôi lại có chút vui mừng trước quá nhiều đau đớn. Cho nên, không cần Mặc Nhiên cùng đi, tôi tin tưởng vững chắc có thể một mình đối mặt cậu.

Mang theo tâm tình như vậy, thu hồi tay, Kiều Phi cũng không quay đầu lại mà nhanh chóng đi vào.

Nhìn thấy bóng dáng Kiều Phi biến mất ở trong tầm mắt, tươi cười trên mặt Lý Mặc Nhiên dần dần tan đi, hắn cúi đầu, nhìn chăm chú vào bàn tay chính mình. Lúc này đánh tay với Kiều Phi dùng thực nhiều sức, cho tới bây giờ, tay hắn vẫn còn cảm giác run lên.

Kiều Phi, cậu thật sự có thể quên Sở Kha sao?

Nghĩ như vậy, hắn dần dần cảm giác được một trận tâm phiền ý loạn, vỗ vỗ cái trán. Hắn xuống xe, châm một đếu thuốc, liền như vậy dựa vào cửa xe từng ngụm từng ngụm hút, ni-cô-tin thật có hương vị say mê, có thể tốt lắm trấn an tâm tình của hắn.

Một chiếc màu đen xe có rèm che chậm rãi tiến vào, dừng lại kế bên xe hắn. Trên xe bước xuống hai người, trong đó có một người nhìn thấy Lý Mặc Nhiên, liền huýt sáo một cái.

Tự Nhiên Phương Thủ Thành lại làm ra hành động không đứng đắn này, tuy rằng hắn là một luật sư có chút danh tiếng, nhưng thực rõ ràng, tính cách của hắn không có ổn trọng cùng thận trọng như những luật sư bình thường khác.

Phương Thủ Thành huýt sáo rất lớn, theo xuống xe bên kia chính là Sở Kha, xoay người lại vừa thấy Lý Mặc Nhiên, sắc mặt trước hết xanh một nửa, lạnh lùng hừ một tiếng, đóng cửa xe nhanh đi trước.

Lý Mặc Nhiên chưa thấy qua Sở Kha, lại càng không nhận thức Phương Thủ Thành, nhưng này không có nghĩa là hắn không có đầu óc, lúc này, người như vậy, đoán đều có thể đoán ra vài phần.

Chậm rãi phun ra một đoàn sương khói, hắn lễ phép tính hướng Sở, Phương hai người thăm hỏi.

Phương Thủ Thành hướng hắn cười, tại thời điểm bước qua bên người Lý Mặc Nhiên, hắn hạ giọng nói: “Huynh đệ, đừng nói tôi không nhắc nhở cậu, ngươi này cẩn thận, không khỏi bị Sở Kha đánh.”

Lý Mặc Nhiên ngẩn ra, phản ứng lại cực nhanh, thản nhiên trả lời: “Kiều Phi nói qua, Sở Kha chưa bao giờ đánh người, dù có làm y hận thấu xương.”

Phương Thủ Thành cười to, một bên hướng Sở Kha đuổi theo, một bên quay đầu lại, hướng Lý Mặc Nhiên dựng thẳng lên một ngón tay cái. Có một điều, hắn không kịp nói ra miệng, Sở Kha đúng là không có đánh qua Kiều Phi, cho dù tại thời điểm y hận anh nhất. Nhưng là, cũng chỉ có Kiều Phi mà thôi, không phải mỗi người đều có thể trở thành Kiều Phi a.

Cho nên, huynh đệ, tôi bi ai dùm cậu.

Thời điểm Sở Kha đến văn phòng Chu luật sư, Kiều Phi đã muốn ký xong tất cả các văn kiện, nhìn đến Sở Kha tiến vào, tươi cười trên mặt anh cứng đờ, đúng là vẫn cười không nổi.

“Sở Kha......”

Muốn nói cái gì, nhưng nhìn gương mặt lạnh băng trước sau như một của Sở Kha vẫn là làm cho anh không có dũng khí. Có thể ở trước mặt Sở Kha, đem thắt lưng chính mình đứng thẳng, có thể khống chế ánh mắt tham lam của mình không hướng trên mặt Sở Kha nhìn ngắm, đã cực hạn của anh rồi.

Qua hôm nay, anh nhất định có thể hoàn toàn quên Sở Kha, Kiều Phi gian nan quát thầm một tiếng.

“Chu luật sư, tôi trước muốn cùng Kiều Phi nói chuyện.”

Ánh mắt Sở Kha bao hàm lực áp bách làm người khác rất khó có dũng khí cự tuyệt. Chu luật sư cũng vậy, thẳng đến sau khi hắn rời khỏi văn phòng mới phát hiện, mới rồi phản ứng của hắn sao vậy, bên cạnh chẳng phải còn có phòng nghỉ a, vì cái gì chính mình lại đem văn phòng tặng cho bọn họ?

Phanh!

Đang lúc Chu luật sư nghĩ muốn trở lại văn phòng, cửa liền nặng nề đóng lại. Mà bị nhốt ở ngoài cửa, trừ bỏ Chu luật sư, còn có người vừa chạy tới, Phương Thủ Thành.

Hai cái luật sư mắt to trừng đôi mắt nhỏ, tại thời điểm xấu hổ này, vẫn là Phương Thủ Thành thông minh một ít, hắn đã có thói quen thay Sở Kha tính tình ngày càng thối kia giải quyết hậu quả.

“Chu luật sư, tôi là luận sư chính của công ty Thắng Thiên, Phương Thủ Thành, có thể mời ngươi uống một ly cà phê không?”

“Ách...... A......”

“Sở...... Kha......”

Không gian bị đóng kín mang đến cho người ta cảm giác áp bách, hơn nữa bên người còn có một cỗ áp lực khủng khiếp, Kiều Phi có chút không dám nhìn biểu tình của Sở Kha, chỉ có thể đem đống văn kiện vừa ký xong đẩy tới.

“Tôi đã ký xong, còn chờ cậu ký nữa là hoàn thành, này cổ phần công ty liền toàn bộ chuyển tới danh nghĩa của cậu......”

“Ngươi có mục đích gì?” Sở Kha lạnh lùng đánh gảy lời nói của anh.

“A?” Kiều Phi giật mình, hiểu được, cười khổ một tiếng nói, “Không có, tôi chính là chiếm của cậu, làm như này mười năm rồi nên muốn bồi thường, kỳ thật Thắng Thiên vốn chính là của cậu...... Nếu cậu lo lắng, có thể xem kỹ không cần ký vội......”

“Ta hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc có mục đích gì?” Sở Kha bụp một cái, hai tay chụp lên bàn làm việc.

Kiều Phi hoảng sợ, nhìn nhìn Sở Kha, lại chỉ nhìn thấy nét mặt giận dữ của y, trong ánh mắt chỉ còn kém không có phun ra lửa, nếu không phải chắc chắc Sở Kha sẽ không đánh người, anh cơ hồ còn nghĩ nam nhân này sẽ ngay tại đây đánh mình một trận.

Bất quá, cho dù là đang phẫn nộ, khuôn mặt trước kia đem anh mê đắm đến thần hồn điên đảo kia, vẫn là như vậy làm cho người ta mê muội. Kiều Phi nhìn thấy, dần dần có chút thất thần.

“Sở Kha, tôi......” Tại thời điểm lời yêu sắp thốt ra khỏi miệng, thần trí Kiều Phi vội thanh tỉnh, dùng sức lắc lắc đầu, “Sở Kha, cậu tin cũng được, không tin cũng được, cổ phần tôi chuyển lại cho cậu, về sau cũng sẽ không tái dây dưa với cậu, về sau, chúng ta sẽ không gặp lại...... Ý tôi muốn nói, Sở Kha, tôi không thương cậu nữa...... Cho nên, cổ phần đó đối tôi cũng không còn tác dụng, đều trả lại cho cậu.”

“Mười năm, giá trị cổ phần ít nhất cũng tăng hai mươi lần, ngươi biết nó có bao nhiên giá trị không?” Sở Kha đem văn kiện dùng sức ném đến trước mặt Kiều Phi, “Ngươi không có tính toán sổ sách có phải hay không, năm đó ngươi mua hạ nó, bao nhiêu? Năm nghìn vạn? Nga, lúc ấy ngươi dùng giá cả gấp năm lần giá thị trường, mua lấy từ phía đối tác của ta. Năm ấy, giá thực tế của nó chỉ là một ngàn vạn, hiện tại, nó giá trị hai triệu. Hai triệu, ngươi nói không cần sẽ không cần, lừa quỷ a, ngươi cho Sở Kha ta là đồ ngốc.”

Kiều Phi môi giật giật, nói không ra lời.

“Ta hỏi ngươi lần cuối, ngươi rốt cuộc có mục đích gì?” Sở Kha bóp bóp nắm tay, “Đừng cho là ta trước kia không đánh ngươi, bây giờ còn giống nhau không đánh.”

Kiều Phi sắc mặt trắng nhợt, kìm lòng không đậu lui về phía sau vài bước, một hồi lâu mới từ trong khẽ răng thốt ra một câu: “Tôi...... Không thương...... Không thương cậu......”

Phanh!

Sở Kha một quyền nện lên bàn làm việc, đem một góc bàn muốn đánh gãy.

“Sở Kha......” Kiều Phi kinh hô một tiếng, cũng không dám tiến lên. Anh không dám tưởng tượng, một quyền này nếu đánh ở trên người mình, chắc chắn sẽ gãy mấy cái xương sườn.

Tay Sở Kha chảy máu, nhưng y không chút nào không thèm để ý, từ trong túi rút ra một cái khăn lau lau, một tay lật văn kiện, rất nhanh ký tên, sau đó lại ném cho Kiều Phi một tấm chi phiếu.

“Ngươi năm đó dùng bao nhiêu tiền mua cổ phần công ty, hiện tại ta trả ngươi bấy nhiêu tiền. Từ hôm nay trở đi, giữa ta và ngươi hoàn toàn thanh toán xong.” Sở Kha lạnh lùng bỏ lại một câu, xoay người mở ra cửa phòng.

Sớm đã nghe được tiếng vang bên trong, Chu luật sư vọt vào trước tiên, sau đó quát to một tiếng: “Cái bàn của tôi!”

“Chuyện còn lại, Thủ Thành cậu xử lý.”

Sở Kha đi rồi, Phương Thủ Thành ở phía sau giơ chân, đời có ông chủ nào như vậy, gây họa xong thì vỗ mông bỏ đi, hắn phải từ chức, từ chức! Cho dù không từ chức, thì tháng này cũng phải đòi lương gắp đôi.

Ngay tại thời điểm Phương Thủ Thành giơ chân, Kiều Phi đã muốn liều mạng hướng Chu luật sư giải thích, thuận tiện đem bồi thường cái bàn làm việc bị hư.

Vẫn là tần hầm ga ra.

Sở Kha đi đến trước mặt Lý Mặc Nhiên, hung hăng trừng hắn ước chừng ba mươi giây.

Tuy rằng mạc danh kỳ diệu bị liếc, nhưng Lý Mặc Nhiên cũng không có yếu thế, ấn tắt tàn thuốc, sau đó bình tĩnh nhìn lại. Nam nhân trước mắt này chính là Sở Kha, ngũ quan khắc sâu, dáng người tiêu chuẩn, nhất là một đôi chân, cùng thân thể tỷ lệ đích sát là hoàn hảo, hẳn là con lai. Kia khuôn mặt xinh đẹp giống như là điêu khắc cổ của Hy Lạp, không, so với điêu khắc càng có sức sống cùng sinh mệnh. Bởi vì Sở Kha rõ ràng là người, chứ không phải tảng đá điêu khắc hình người. Ở trong mắt Lý Mặc Nhiên, người này còn xinh đẹp vượt xa tiêu chuẩn vẻ đẹp của thế giới.

Đây chắc là nguyên nhân mà Kiều Phi yêu thượng Sở Kha. Lý Mặc Nhiên nghĩ, nếu mười năm trước là hắn thấy đến Sở Kha, nói không chừng hắn cũng sẽ mê muội thật sâu vì Sở Kha, bởi vì trong mắt bọn họ, chỉ dung mạo Sở Kha thôi cũng đủ lý do để người khác quỳ bái.

“Kiều Phi gặp ngươi, chính là sai lầm.”

Ba mươi giây sau, Lý Mặc Nhiên mở miệng đánh vỡ ánh mắt xẹt điện của đối phương. Hắn chính là nói thật, nếu không có Sở Kha, cuộc đời Kiều Phi chắc chắn đã đi theo con đường sáng sủa.

Sở Kha hừ lạnh một tiếng, mở cửa xe ngồi vào, một phát giẫm chân ga, khởi động động cơ, trong tiếng ầm ầm lạnh lùng địa truyền ra một câu.

“Này sai lầm...... Còn không có chấm dứt......”

Lý Mặc Nhiên biến sắc.

Một lát sau, Kiều Phi cùng Phương Thủ Thành đồng thời chạy tới, vừa thấy Sở Kha ngay cả người và xe đều không thấy, Phương Thủ Thành lại tức giận đến giơ chân, lớn tiếng ồn ào phải từ chức.

“Không có việc gì đi?” Lý Mặc Nhiên gặp Kiều Phi sắc mặt có chút không đúng, quan tâm hỏi han.

Kiều Phi miễn cưỡng cười một chút, nói: “Không có việc gì, thủ tục làm rất thuận lợi.”

Nói xong, anh nhìn Phương Thủ Thành, lại nói: “Ngồi xe của chúng tôi đi, tôi nhờ Mặc Nhiên chở cậu trở về.”

“Tốt lắm, cảm tạ.” Phương Thủ Thành không hề khách khí, mở cửa xe an vị  ngồi vào.

Lý Mặc Nhiên nhíu nhíu mày, hiển nhiên ấn tượng của hắn đối Phương Thủ Thành cũng không tốt, nhưng là Kiều Phi đã lên tiếng mở miệng, hắn cũng không phản đối, xoay người lên xe  xe. Chờ Kiều Phi cài xong dây an toàn, chậm rãi thải hạ chân ga.

Sau khi trở về, Lý Mặc Nhiên cũng không có nói cho Kiều Phi nghe việc Sở Kha trước khi rời đi có để lại một câu, tuy rằng hắn không biết câu ‘còn không có chấm dứt’ rốt cuộc là có ý tứ gì, nhưng là trong lòng vẫn có chút dự cảm không tốt. Bất quá hắn thấy Kiều Phi sau ngày đó lại khôi phục bộ dáng nhiệt tình mười phần, lời nói cũng hướng tới những điều tốt đẹp, ngòi bút phác hoạ cũng càng ngày càng có linh khí, bất an trong lòng hắn cũng ít đi.

Chỉ cần Kiều Phi giữ vững tâm mình, Sở Kha sẽ không có năng lực làm gì được anh. Trước kia, Sở Kha có thể làm cho anh thống khổ, bất quá là bởi vì Kiều Phi thương y mà thôi. Bởi vì yêu, Kiều Phi có thể tự đưa dao vào tay Sở Kha để y cắt bị thương mình. Hiện tại, Kiều Phi đã thu hồi bả đao kia, sẽ không sợ bị tổn thương nữa.

Mỗi lần nhìn Kiều Phi cười, Lý Mặc Nhiên tuyệt đối tin tưởng anh sẽ làm được.

Nhưng là, Lý Mặc Nhiên vẫn là xem nhẹ thủ đoạn của Sở Kha.

Hai tháng sau, Kiều Phi nhận được một phần văn kiện.

Lúc ấy anh đang ở trong căn nhà gỗ gần bờ hồ kia vẽ tranh, trải qua suốt hai tháng phác hoạ, Kiều Phi tự nhận là đã khôi phục một ít xúc cảm, chuẩn bị đem đám cỏ lau xa xa kia ra vẽ làm tác phẩm đầu tay của mình.

Làm như đang chứng kiến nhân vật trong lich sử, Lý Mặc Nhiên ngồi ở sô pha, một tay cầm cà phê, chuyên chú nhìn ngắm Kiều Phi. Phía sau Kiều Phi tỏa sáng, dáng ngồi vẽ thật sự rất gợi cảm, Lý Mặc Nhiên nhớ không được mình nghe ở đâu từ ngữ này, nhưng là hiện tại, hắn cảm thấy rất đúng.

Người Kiều Phi dính không ít vệt màu, quay đầu lại đối với hắn mỉm cười. Lý Mặc Nhiên hiểu ý, buông tách cà phê, phụ Kiều Phi đem giá vẽ rời khỏi nhà gỗ đến thảm cỏ đối diện mấy dãy cỏ lau.

Vừa mới sắp đặt xong giá vẽ, người đưa thư đã đến.

Kiều Phi vừa thấy chữ viết trên phong bì, sắc mặt liền hơi hơi thay đổi.

“Là chữ của Sở Kha.” Anh nói xong, có hơi do dự một chút, vẫn là buông bút vẽ, mở ra  phong bì.

Trong lòng Lý Mặc Nhiên nhảy dựng, hắn nghĩ muốn đưa tay ngăn Kiều Phi lại, nhưng khi nhìn đến Kiều Phi theo bản năng lại toát ra vẻ mặt đầy chờ mong, hắn thầm thở dài, đúng là có những thứ vẫn làm không được.

Sở Kha đưa tới là bản sau của một phần văn kiện, nội dung chủ yếu vẫn là cổ phần của công ty, nhưng đây lại không phải là cổ phần của Thắng Thiên, mà là —— của tập đoàn Thiện Nghiệp. Đây là văn kiện chứng minh Sở Kha đang nắm trong tay  50% cổ phần của tập đoàn Thiện Nghiệp.

Tay Kiều Phi bắt đầu phát run, cơ hồ cầm không nổi mớ hồ sơ, sắc mặt cũng dần dần bắt đầu trắng bệch.

“Kiều Phi...... Kiều Phi...... Bình tỉnh một chút......” Lý Mặc Nhiên xem tình hình không đúng, vội vàng đem Kiều Phi kéo vào trong phòng, pha cho anh một ly cà phê.

Kiều Phi nhấp mấy miệng, giống như là bị thiếu không khí, rồi đột nhiên cúi đầu nở nụ cười, anh dùng tay bịt chặt mắt, tiếng cười khàn khàn khó nghe như là đang khóc.

Lý Mặc Nhiên nhíu mày, cầm lấy văn kiện nhìn nhìn, nói: ” Tập đoàn Thiện Nghiệp, chính là sản nghiệp mà cha cậu để lại cho cậu, chả phải đã bị cậu bán đi rồi mà? Sở Kha đây là có ý gì?”

“Có ý gì?” Kiều Phi ngừng cười, lau mặt, cố gắng làm cho thanh âm chính mình bình tĩnh một ít, “Tôi buông tha cậu ấy, nhưng cậu ấy lại không chịu buông tha tôi, Sở Kha cậu ta...... Muốn đem những nhục nhã mà tôi trước kia đã gây ra cho cậu ta, từng phần từng phần toàn bộ trả lại cho tôi.”

Biểu tình Lý Mặc Nhiên cứng đờ, hắn nhớ tới ngày đó trước khi lái xe đi, Sở Kha từng lưu lại một câu.

“Này sai lầm...... Còn không có chấm dứt......”

Chẳng lẽ tại thời điểm đó, y đã bắt tay bố trí kế hoạch rồi sao?

“Kiều Phi...... tập đoàn Thiện Nghiệp cũng bị cậu bán 10 năm rồi, hiểu chưa?” Lý Mặc Nhiên hít một hơi thật sâu, hắn không muốn anh sẽ lại một lần nữa thống khổ, cho nên hắn phải dùng tất cả sức lực của mình để kéo Kiều Phi trở về.

” Tập đoàn Thiện Nghiệp mười năm qua đã không còn thuộc về cậu rồi, cậu đã buông tay nó rồi. Nếu đã buông tay, thì đừng nên tìm về, đừng nên làm cho bản thân một lần nữa thống khổ.” Không chỉ là tập đoàn Thiện Nghiệp, còn có Sở Kha, tất cả hãy buông tay để mà quên đi.

“Kiều Phi, năng khiếu của cậu là hội họa, không phải kinh doanh, cho dù cậu lấy lại tập đoàn Thiện Nghiệp từ trong tay Sở Kha thì thế nào? Cậu có thể từ bỏ niềm đam mê với vẽ tranh không? Cậu có năng lực kinh doanh không? Chẳng lẽ cậu nguyện ý trơ mắt nhìn tập đoàn Thiện Nghiệp cứ như vậy bị hủy trong tay mình?”

“Không nên lại tái sai lầm, sai lầm một lần cậu đã phải đánh đổi mười năm, cuộc đời cậu còn có bao nhiêu cái mười năm?. Có thể cho cậu đánh đổi một lần nữa, nhưng mười năm tiếp theo, Kiều Phi, tôi hỏi cậu, qua 10 năm nữa, cậu còn có dũng khí tiếp tục vẽ tranh không?”

“Qua mười năm nữa, còn có thể cam đoan...... Cam đoan tôi......” thanh âm Lý Mặc Nhiên đột nhiên đi thấp xuống, một câu này hắn không thể nói ra khỏi miệng. Mười năm nữa, hắn còn có thể ở bên cạnh Kiều Phi không?

Kiều Phi nghe được ngẩn ra, cuối cùng tại thời điểm thanh âm của Lý Mặc Nhiên đi thấp xuống, anh đột nhiên vừa cười vừa đứng lên.

“Mặc Nhiên, rất ít nghe được cậu nói nhiều như vậy.” Anh nói, “Nhưng mà cậu lo lắng quá rồi.”

Lý Mặc Nhiên ngước mặt nhìn anh.

“Mặc Nhiên, đừng lo lắng cho tôi.” Kiều Phi vươn một ngón tay ở giữa ngực mình vẽ một vòng tròn, “Tôi có cam đảm mà.”

Nếu anh thật sự có cam đảm, sắc mặt sẽ không trắng bạch như tượng sáp, tươi cười sẽ không khó coi hơn khóc, thân thể sẽ không một mực run rẩy. Những lời này đã dâng lên tới yết hầu của Lý Mặc Nhiên nhưng lại không phát ra được, cuối cùng vẫn là nuốt trở lại.

“Một anh hùng thật sự, phải có gan đối mặt với những gan go của cuộc đời, có gan nhìn thẳng vào dù đó là vũng lầy máu tươi. Đây chính là nỗi bi thương cùng hạnh phúc của đời người?” Kiều Phi lại đột nhiên đứng lên đọc diễn văn, giống như rất nhiều năm trước kia, anh ở hội trường trong trường học đọc diễn văn, tận lực làm cho ngữ khí của mình hùng hồn không sợ hãi.

Lý Mặc Nhiên nhớ tới lần đầu tiên hắn nhìn thấy Kiều Phi cũng chính là vào hoàn cảnh này. Khi đó Kiều Phi vẫn còn rất trẻ, tình cảm mãnh liệt đến độ muốn bay lên.

“Mặc Nhiên, bi thương cùng hạnh phúc luôn gắn bó cùng một chỗ a.”

Câu cuối Kiều Phi nói làm cho Lý Mặc Nhiên biết quyết định của anh. Hết thảy đều không thể sửa đổi. Kiều Phi nhìn qua tuy có vẻ hiền hoà, nhưng trong tâm lại rất bướng bỉnh, làm cho người ta không thể phản đối.

Tựa như mười năm trước anh quyết định bán đi tập đoàn Thiện Nghiệp chỉ vì  muốn có một cơ hội được ở cùng Sở Kha, một khi đã quyết định, sẽ không thể sửa đổi.

Dù Sở Kha không yêu Kiều Phi, nhưng là Kiều Phi vẫn còn yêu thương Sở Kha, cho dù tình yêu của anh đã quá mệt mỏi, cho dù anh đã muốn buông tay. Nhưng là chỉ cần Sở Kha muốn anh quay trở về, không cần đem đống giấy tờ này ra, chỉ cần một câu của Sở Kha thôi, anh chắc chắn sẽ quay trở về.

Nghĩ đến đây, Lý Mặc Nhiên chỉ có thể thở dài một tiếng. Tình yêu là thứ, làm cho người ta sinh, làm cho người ta tử, thận chí làm cho người ta cam tâm tình nguyện vứt bỏ tôn nghiêm của chính mình.

“Đừng lo, lúc này đây, tôi sẽ không từ bỏ việc vẽ tranh.”

Có những thứ sẽ không thay đổi, nhưng lại có những thứ đã thay đổi. Kiều Phi cấp cho Lý Mặc Nhiên một lời trấn an, không bằng nói đây là anh cấp cho chính mình một lời thề.

Sở Kha, cậu muốn trả thù, tôi sẽ cho cậu trả thù, vì đây là tôi còn nợ cậu. Nhưng xin lỗi, tôi sẽ giữ lại tình yêu của mình, bởi vì tôi sẽ không một lần nữa, để cậu trở thành sinh mệnh của tôi.

– Hết chương 2 –