Bút Kí Xuyên Qua Của Nữ Phụ

Chương 1




★TIỂU THUYẾT VƯỜN TRƯỜNG★

♥♥

Đem chương mới nhất về cái chết của nữ phụ kiểm tra một lần rồi up lên Internet, hôm nay đã xong. Liễu Khê ngồi trên ghế duỗi cái lưng, sau đó mở nhạc của Tiểu Băng nghe, uống một ngụm nước, sau đó bấm vào trang web một lần, chương mới up lên thì có ngay mười comment, tất cả đều vô cùng thích thú với kết cục của nữ phụ.

[*Tung bông* Nữ phụ đáng ghét cuối cùng cũng lĩnh cơm hộp!!!]

[Kết cục của nữ phụ chị chờ mãi mới tới!! Chị rất thích!! Cuối cùng không cần nhìn nữ phụ chướng mắt nữa rồi!!]

[1s+1, bình định chướng ngại, nam chính nữ chính mau tới với nhau, mong cái ôm, mong cái hôn, mong thịt thịt!!]

Liễu Khê nhìn các comt, thật ra cô đã có dự tính khác với nữ phụ nhưng sau khi viết tới đây thì rất lười viết tiếp cho nên cho nữ phụ đi lĩnh cơm hộp về nhà, thật sự đó là cách giải thích nhanh nhất. Viết truyện trên mạng vài năm, nữ phụ trong truyện của Liễu Khê rất nhiều, dùng hai bàn tay đếm không hết, kết cục cuối cùng luôn là cái chết.

"Ai, ai bảo tôi là người yêu nữ chính làm chi? Nữ phụ ơi nữ phụ, lần sau tranh thủ làm nữ chính đi thôi!"

Liễu Khê giả mù sa mưa thở dài, nhún vai, khuôn mặt tràn đầy vẻ đắc ý không thể giấu được. Đột nhiên đèn trong phòng tắt ngóm, căn phòng tối như mực chỉ có ánh sáng từ máy tính chiếu ra.

"Ý? Không lẽ đèn tiết kiệm năng lượng hư rồi?"

Liễu Khê đành phải đứng lên, ngẩng đầu nhìn trần nha thì cảm nhận được độ ấm trong phòng giảm xuống, cả người lạnh lẽo,da đầu run lên. Đột nhiên cảm thấy sau lưng có người, Liễu Khê mạnh mẽ xoay đầu thì thấy một cô gái xinh đẹp mặc đồ cổ trang đang đứng trong phòng, khuôn mặt xinh đẹp như đóa Mẫu Đơn nở nụ cười, mắt phượng, mang theo khí thế cao ngạo. Nếu không phải khuôn mặt của cô gái này trắng bệnh lẫn xanh đen thì Liễu Khê thật sự muốn quỳ xuống gọi một tiếng 'Nữ hoàng', nhưng trong cái không khí âm trầm khủng bố này, đột nhiên xuất hiện cô gái cổ đại xinh đẹp, dù là ai cũng thấy sợ hãi!! "Cô... cô..." Liễu Khê run rẩy, khuôn mặt cứng ngắc. "Liễu Khê?" Cô gái xinh đẹp mở miệng, giọng nói trong trẻo như châu ngọc mang phần lạnh lẽo vang lên, cố tình thêm mấy phần tà ác vào.

Liễu Khê nhắm mắt lại, trong lòng gào lớn: Như Lai, Quan Thế Âm, Ngọc Hoàng Đại Đế, Thượng Đế, Thánh Allah!!! Nhất định là ảo giác!! Cái gì tôi cũng không thấy!!!

"Nếu ngươi đã không muốn gặp nữ phụ như vậy thì trở thành nữ phụ cho bản cung đi! Để cho ngươi nếm thử hương vị làm nữ phụ!"

Cô gái xinh đẹp mặc đồ cổ trang kia nở nụ cười dữ tợn,không để cho Liễu Khê cơ hội phản kháng đã nâng bàn tay trắng nõn, hung hăng vỗ một chưởng vào ngực Liễu Khê. Liễu Khê chỉ cảm thấy một sức mạnh chợt xuyên qua thân thể, lục phủ ngũ tạng đau nhức, sau đó chậm rãi ngã xuống trên bàn, đè lên máy tính đang phát sáng. Lúc mở mắt ra, Liễu Khê cảm thấy mê muội. Ánh nắng chiếu rọi qua khẽ hở, Liễu Khê không tự giác nâng tay lên che mắt "Ừm...."

Tiếng rên rỉ bật ra. Đây là nơi nào? Liễu Khê quay đầu nhìn căn phòng, căn phòng không lớn, nhưng rất sạch sẽ, bên giường là một cái tủ quần áo, bàn học. Trên tường dán mấy bức áp phích thuộc hệ màu ấm, hiển nhiên là phòng ngủ của một cô gái. Cô nhớ mình bị một nữ quỷ cho một chưởng, ngay giữa ngực, đau đến mức đòi mạng.

Vậy có chuyện gì xảy ra? Xuyên qua? Trùng sinh? Đừng đùa, một chút cô cũng không thấy lạ. Có ai giải thích cho cô biết chuyện gì hay không.

[Đinh, xin chào người chơi Liễu Khê, hoan nghênh cô tới với thế giới của nữ phụ]

Một tiếng máy móc cứng nhắc vang lên trong đầu Liễu Khê làm cô hoảng sợ. "Thế giới của nữ phụ? Xin giải thích...."

Sau một buổi Liễu Khê mới run rẩy nói ra một câu như vậy.

[Bởi vì trong quá trình sáng tác của tác giả Liễu Khê, kết cục của nữ phụ luôn rất thô bạo mà đơn giản, thủ đoạn tàn nhẫn, liên tiếp giết các nữ phụ khiến cộng đồng nữ phụ oán hận, kích hoạt hệ thống trò chơi này]

Chết tiệt, cái này không khoa học!!! Liễu Khê thật sự muốn phun một ngụm máu kháng nghị.

[Trò chơi sẽ tận sức phục vụ các nữ phụ, tính chân thật của trò chơi là 100%, tình tiết động lòng người, mục tiêu của người chơi là chia rẽ nam nữ chính, độ hảo cảm là 0, nữ phụ xoay người, sau khi hoàn thành mục tiêu tiến đánh, người chơi có thể khiêu chiến với kịch bản tiếp theo. Vì để tiện lợi cho người chơi, tất cả tên của nữ phụ đều lấy tên của người chơi. Có vấn đề gì xin hãy gọi hệ thống]

"Xin hỏi, kịch bản lấy từ đâu ra?"-Liễu Khê bỗng nhiên cảm thấy không tốt.

[Tất cả các tiểu thuyết mà người chơi đã viết, tình tiết đều giống như trong tiểu thuyết mà người chơi từng viết, giống như cuộc tiến đánh bây giờ của người chơi là tiểu thuyết vườn trường]

A... A... Em gái mày.... Liễu Khê đấm vào đầu giường, lúc chị đây mới bắt đầu viết thì viết mấy câu chuyện vườn trường để giải trí một chút, tại sao lại rơi vào kết cục bi thảm này vậy trời? Càng nghĩ càng giận, Liễu Khê muốn từ chối, nhưng lại không thể ngồi dậy, cố gắng đụng đậy cái tay một lát, sau đó gục trên giường. Sợ hãi nhìn cánh tay của mình, bàn tay đầy đặn, béo đến mức không thấy khớp xương, cái tay y như tay heo. Sau khi nhìn xong thì khóe miệng của Liễu Khê co giật.

Chẳng trách lúc nãy không thể đứng lên, thì ra là một cô bé mập, cái dạng này thật sự giống như một bãi thịt nằm trên giường. Vất vả lắm mới có thể xuống giường, Liễu Khê bước tới cái gương thì hít không ít khí lạnh, qua gương thì thấy một cô bé mập mạp, thật sự rất giống tảng thịt biết đi, khuôn mặt bị đống thịt chèn ép tới mực biến dạng, cái dạng này sao có thể câu nam chính đây?

Im lặng thở dài, Liễu Khê mặc niệm nói "Giới thiệu tình tiết"

[Kịch bản đầu tiên của thế giới nữ phụ: Tình yêu học trò. Mục tiêu: Chia rẽ hoa hậu học đường Tô Nhiên và hotboy Trình Tố. Thân phận người chơi: Bạn thân duy nhất của Tô Nhiên, thầm mến Trình Tố. Bởi vì có tâm ghen tị với Tô Nhiên nên đã tung lời đồn sau lưng, ý muốn phá hư tình cảm của hai người. Cho tới khi tính ghen tị tăng cấp, muốn đẩy ngã Tô Nhiên xuống lầu, kết quả dùng sức quá mức nên tự làm mình trượt chân ngã xuống lầu. Cuối cùng lĩnh cơm hộp, bị knockout]

Cuối cùng Liễu Khê cũng nhớ, đây là tiểu thuyết đầu tay của cô, khi đó hành văn ngây ngô, trong lòng tràn đầy điều lãng mạn của học trò, vì để phụ trợ cho nữ chính cho nên cô đã tạo ra một nữ phụ cao 160cm mà nặng tới 80kg. Mà bây giờ, bản thân chính là cô em gái cao 160cm và nặng 80kg đó. Ai nói thời gian là dao giết heo? Mập mạp mới là một cây dao để giết heo đó! Bạn có thể tưởng tượng cô gái nhìn giống ba mươi tuổi trong gương chính là một cô gái mười sáu, mười bảy tuổi hay không?

Trong nháy mắt, Liễu Khê cảm thấy áp lực rất lớn, nếu người khác biết nữ phụ thầm mến nam chính không chừng đều cười nhạo mà nói "Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!","Xấu nữ tác quái!"

Nhéo nhéo đống thịt béo trên người, Liễu Khê thở dài, nhiệm vụ gian nan rồi. Lúc đó tiếng mở cửa vang lên, cánh cửa mở ra thì một người phụ nữ xinh đẹp đi vào, nhìn thấy Liễu Khê đứng trước gương thì dịu dàng nói: "Khê Khê, con dậy rồi? Mau rửa mặt đi, đừng quên hôm nay là ngày tới lấy thành tích ở trường, mẹ đã chuẩn bị bữa sáng rồi"

Liễu Khê nghe được chữ mẹ thì mắt sáng lên, cẩn thận nhìn bà Liễu một cái, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, làn da trắng nõn, khuôn mặt hài hòa, người ta nhìn thì đã thấy xinh đẹp đoan trang. Nếu mẹ của nữ phụ đã đẹp như vậy thì nữ phụ lớn lên hẳn không xấu, chỉ cần đem đống thịt mỡ này quăng đi là được. Sau khi nhắc nhở xong thì bà Liễu đi ra ngoài, dĩ nhiên không cảm nhận được sự khác thường của Liễu Khê. Liễu Khê mặc một cái áo thun rộng và quần bò, không quen nhéo nhéo đống thịt trên lưng, không yên lòng ăn sáng. Bây giờ câu chuyện chỉ mới bắt đầu, nam nữ chính mới có chút tình cảm, manh mối ái muội cũng mói bắt đầu, chia rẽ hẳn không khó lắm.

Đả thông tinh thần xong, Liễu Khê há miệng ăn no, sờ sờ bụng ăn no, mùi vị không tồi. Đưa mắt nhìn bàn ăn, khóe miệng vặn vẹo một chút, bản thân xử lý một chén mỳ, một bánh bao, một cái bánh ngọt và một ly sữa đậu nành. Sức ăn như vậy không béo không phải là người. Không được, phải lên kế hoạch giảm béo thật nhanh mới được. Liễu Khê đeo túi vải đi ra cửa, cố sức chen lên xe bus, trong đầu bắt đầu tính toán, bây giờ kì nghỉ hè sau học kỳ hai, có tới một tháng nghỉ ngơi, trong thời gian này giảm xuống 15kg cũng không sai. Con gái, đôi lúc nên ác với mình một chút! "Liễu Khê, mấy ngày nghỉ tính làm gì?" Trong lớp có không ít bạn học, quan hệ với Liễu Khê không tồi, một người bạn hỏi. "A, còn chưa nghĩ ra, đến lúc đó rồi tính. Nếu điểm thi không tốt thì cái gì cũng không được" Liễu Khê tìm được chỗ ngồi của mình, mỉm cười trả lời. Liễu Khê tuy là em gái mập mạp nhưng thành tích học tập không tồi, tất cả đều là tên trong top, lại vô cùng tốt với các bạn, luôn vui vẻ giúp đỡ mọi người, trong lớp có không ít quan hệ. "Liễu Khê, sao cậu không gọi cho tớ? Làm tớ phải đợi cậu nửa ngày, lãng phí thời gian muốn chết!" Một giọng nói mang theo sự chất vấn vang lên sau lưng Liễu Khê, giọng nói trong trẻo êm tai, chỉ là bên trong chứa một chút ngạo khí không vui vẻ. Liễu Khê chú ý tới mấy cô bạn đang nói chuyện với mình bắt đầu lộ ra vẻ chán ghét và xa cách, thậm chí có một bạn nữ nói thầm "Kiêu ngạo cái gì? May là Liễu Khê tốt tính nếu không ai mà chịu được cái tính đó của cô ta chứ?" Trong lòng hiểu rõ, cô bé vừa rồi không được yêu thích. Quay đầu lại thì Liễu Khê thấy một cô gái xinh đẹp đi tới.

[Thông tin: Nữ chính Tô Nhiên xuất hiện, độ hảo cảm với người chơi là 35, chúc người chơi vui vẻ]

Thì ra đây là Tô Nhiên, Liễu Khê gật gật đầu, quả thật là một cô gái xinh đẹp, mắt ngọc mày ngài, mang theo sức sống của cô gái tuổi thanh xuân, giống như giọt sương trên đóa bách hợp mỗi sáng, không hổ danh hoa hậu học đường. Tô Nhiên thấy Liễu Khê không để ý mình, trên mặt có chút khó chịu và tức giận.

---------------------------------

♥♥

Liễu Khê sửng sốt, sau đó nở nụ cười nói "Xin lỗi nha Tô Nhiên, hôm nay mơ màng nên quên gọi cho cậu"

Tô Nhiên ở cạnh nghe Liễu Khê xin lỗi thì thả lỏng, kiêu căng ngồi xuống oán hận nói "Đợi cậu cả buổi, chết tớ luôn, lần sau còn như vậy tớ không thèm chơi với cậu nữa"

Vừa nói xong lại cảm thấy vẫn là người phụ họa mình như thường, hình như Liễu Khê có chút thay đổi, xem ra mình nhìn lầm rồi. Béo như vậy thật tội nghiệp! Trong mắt Tô Nhiên tăng thêm phần thương hại lẫn kiêu ngạo.

Liễu Khê bắt đầu suy nghĩ về nữ chính, tính cách của Tô Nhiên có chút cao ngạo, đó là vì cha mẹ thường hay cãi nhau đòi ly hôn, nên trong nội tâm luôn bất an lẫn mẫn cảm, lại không muốn người khác biết và xem thường nên dùng sự cao ngạo để che dấu, cuối cùng bị các bạn nữ trong lớp cô lập. Dù sao Tô Nhiên cũng rất đẹp, gia cảnh không tồi, lại thông minh, thành tích luôn rất tốt, hơn nữa đã từng học qua piano và múa, đa tài đa nghệ, đó cũng là hình mẫu trong mộng của các nam sinh bình thường. Khó trách chỉ có một mình Liễu Khê là bạn, hơn nữa người bạn này vì tiếp cận nam chính Trình Tố mà mới thân với Tô Nhiên, đổi lại là bản thân thì cũng rất mất hứng. Chủ nhiệm bước vào lớp, âm thanh huyên náo không còn. Liễu Khê giấu tâm tư, chờ chủ nhiệm phát phiếu điểm.

Không thể không nói, Liễu Khê này rất giỏi, thành tích xếp thứ hai trong lớp, ở trong khối xếp thứ ba. Liễu Khê cầm phiếu điểm cảm khái. "Tớ xem nào, đáng ghét, tại sao toán của cậu lại cao hơn tớ?"

Tô Nhiên tự tiện giật lấy phiếu điểm trong tay Liễu Khê, nhìn qua thành tích các môn thì tức giận nói. Thành tích trong lớp của Tô Nhiên đứng thứ bảy, cũng không tồi, có điều vẫn thua kém Liễu Khê. Bởi vì vậy nên Tô Nhiên không vui, theo thói quen tất cả đều ở trên mặt. May mà Liễu Khê nghe xong không thấy gì, nói về tính tình của Tô Nhiên, dễ nghe là thẳng thắn, khó nghe chính là kiêu căng ngạo mạn, nói chuyện không giữ mặt mũi cho người khác, thường hay làm người khác mất mặt. Nhưng mà người đẹp chính là người đẹp, cho dù là cau mày vì tức giận, nhếch mi, phồng má đều rất đẹp. Dĩ nhiên người khác thì không nghĩ vậy, nam sinh ngồi trước xoay người nói "Ây, Liễu Khê, cậu lại chọc Tô Nhiên tức giận? Làm cái gì thế? Nhường cho Tô Nhiên một chút cũng không được à?" Liễu Khê nghe xong thì co giật khóe môi, nhìn nam sinh nói với bộ dạng bênh vực kẻ yếu, thật sự rất đau răng, một tên thích xen vào chuyện người khác.

Mặc kệ là nam hay nữ, mặt đẹp luôn được người khác yêu thích, mấy người khác cũng vì vậy mà ủng hộ. Với các nam sinh trong lớp thì việc Liễu Khê nhường cho Tô Nhiên là nghĩa vụ phải làm. Khó trách sau này Liễu Khê luôn có địch ý với Tô Nhiên, người trong lòng thích Tô Nhiên, ưu thế duy nhất là thành tích học tập cũng bị Tô Nhiên đuổi kịp và vượt qua, thật sự rất bi kịch.

"Nói cái gì đấy? Đáng ghét, đừng nói bậy, tớ và Liễu Khê là bạn tốt" Tô Nhiên hờn dỗi nói, trong lòng cũng rất hưởng thụ, nữ sinh tuổi này đều luôn có chút hư vinh nhưng không khiến người ta ghét, ngược lại đó chính là sức sống của tuổi thanh xuân.

Liễu Khê không nói gì, thậm chí còn không nhìn nam sinh đó một cái, mặt không thay đổi nhìn phiếu điểm Trong lớp, Tô Nhiên luôn bất hòa với các nữ sinh, nhưng lại có quan hệ không tồi với nam sinh.

Dù sao Tô Nhiên cũng là một cô bé rất xinh đẹp, nam sinh dĩ nhiên là tự nguyện giúp cô bé này rồi. Sau khi lấy phiếu điểm thì Tô Nhiên cùng Liễu Khê đi về, cả hai đi trong trường cứ như một bức tranh châm biếm. Dưới sự làm nền của Liễu Khê, sự xinh đẹp của Tô Nhiên tăng thêm 50 điểm. "Tô Nhiên"

Một giọng từ sau vang tới, trong giọng nói còn mang theo phần trong trẻo của thiếu niên. Liễu Khê quay đầu, không khỏi thất thần, thật sự rất đẹp trai. Dáng người cao, khuôn mặt tuấn tú mang theo sự non nớt của một chàng trai, nụ cười trên mặt có chút nhợt nhạt, đôi mắt hoa đào có sự dịu dàng đủ dìm chết người, đẹp như thế thật sự là tai họa, mặc dù mặc bộ đồng phục bình thường vẫn khiến người ta thấy tao nhã.

[Đinh, người chơi chú ý: Nam chính Trình Tố xuất hiện. Độ hảo cảm với người chơi: -20, độ hảo cảm với nữ chính Tô Nhiên: 50. Độ hảo cảm của nữ chính Tô Nhiên với nam chính Trình Tố: 50]

Tiếng máy móc đột nhiên xuất hiện trong đầu khiến Liễu Khê giật mình, dọa chết người, thật sự không quen. Nhưng mà Liễu Khê vô cùng buồn bực, đã làm gì đắc tội nam chính mà độ hảo cảm lại là con số âm?

Nghe con số đó thật sự không thoải mái chút nào, hơn nữa độ hảo cảm số âm thì làm sao mà chia rẽ hai người này đây? May mắn độ hảo cảm của hai người mới 50, con số này đúng là hơn mức một người bạn nhưng mức dành cho người yêu lại chưa tới.

Trình Tố gật đầu với Liễu Khê một cái, nở nụ cười nói chuyện với Tô Nhiên. Trong lúc nói chuyện cũng có hỏi Liễu Khê hai câu, không quên Liễu Khê, đúng là chu đáo lễ phép khiến người ta thoải mái. Đáng tiếc, dù Trình Tố giấu thế nào Liễu Khê cũng nhìn ra, giống như thái độ nói chuyện cho có lệ, giống như ánh mắt giấu chút châm chọc, dĩ nhiên cũng có lúc hệ thống nói. Nhiệm vụ khó khăn nha! Liễu Khê thở dài, lôi lôi quai sách, ánh mắt ngơ ngác nhìn cái cây. Thật ra Trình Tố nhìn bộ dạng không yên lòng này của Liễu Khê có chút kinh ngạc, thật sự khác thường. Hắn biết bộ dạng của mình không tồi, có sức hấp dẫn rất lớn với các bạn gái, cũng vô cùng đắc ý với sự ái mộ đó. Ở cùng các nữ sinh một thời gian, ánh mắt của cậu rất tinh, chỉ nhìn một cái đã nhìn ra. Có điều, bị một con bé vừa xấu vừa mập thầm thích thì không phải là chuyện gì đáng khoe khoang. Ngược lại, diện mạo của Tô Nhiên thật sự khác một trời một vực. Hơn nữa trước đây lúc cậu nói chuyện với Tô Nhiên, ánh mắt của Liễu Khê thỉnh thoảng lén lút nhìn qua, khi bắt gặp ánh mắt của cậu thì đỏ mặt nhìn đi chỗ khác, ghê tởm như con chuột cống nơi cống thoát nước, cậu có thể vui mới lạ, rất phiền. Bây giờ Liễu Khê không nhìn cậu thì cậu vẫn cảm thấy khó chịu, không lẽ là chiêu mới.

[Độ hảo cảm của nam chính Trình Tố với người chơi giảm xuống 1 điểm]

Âm thanh lại vang lên đánh thức Liễu Khê đang ngẩn người, khóe miệng run rẩy một chút, ngẩng đầu nhìn Trình Tố, bỗng dưng giảm xuống độ hảo cam, tên nam chính này không phải bị bệnh chứ? Cô đâu có chọc hắn? Trình Tố thấy ánh mắt Liễu Khê nhìn mình chằm chằm, trong lòng có chút thoải mái. Đã nói rồi, con bé mập mạp Liễu Khê này sao có thể không nhìn trộm cậu chứ? Đôi mắt kia mang theo phần ai oán giống như một oán phụ. Cậu và cô ta không có quan hệ gì, Liễu Khê này càng ngày càng ngu ngốc, không được, sau này phải tránh xa cô ta một chút, cậu không muốn ngày nào cũng bị con bé vừa mập vừa điên cuốn lấy. Nghĩ vậy Trình Tố rùng mình một cái, cả da gà đều nổi lên. Nhìn Tô Nhiên duyên dáng yêu kiều, vẫn cảm thấy Tô Nhiên là tốt nhất, tuy rằng có chút kiêu ngạo nhưng mà nếu so với Liễu Khê thì vẫn tốt hơn.

[Độ hảo cảm của nam chính với người chơi giảm xuống 1 điểm, với nữ chính Tô Nhiên tăng thêm 1 điểm]

Âm thanh lại vang lên một lần khiến khuôn mặt của Liễu Khê tái dần, ánh mắt nhìn Trình Tố càng bi phẫn, con mẹ nó chứ, tên này thật sự bị bệnh tâm thần rồi, cô không làm gì mà vẫn giảm xuống độ hảo cảm, quá đáng nhất là tăng thêm độ hảo cảm cho nữ chính nữa chứ! Trình Tố thấy ánh mắt của Liễu Khê càng lúc càng quỷ dị, trong lòng thêm sợ hãi, độ hảo cảm lại giảm xuống, ánh mắt của Liễu Khê càng lúc càng thê thảm, thật là một vòng tuần hoàn ác tính. Nhìn Liễu Khê và Trình Tố đứng đối diện nhau, trong chớp mắt không khí trở nên trầm mặc quỷ dị xen lẫn chút xấu hổ. Tô Nhiên đang nói chuyện vui vẻ với Trình Tố thì thấy Liễu Khê lớn mật nhìn Trình Tố chằm chằm, trong lòng có chút chán ghét. Trước đây, chỉ cần hai người cùng xuất hiện thì ánh mắt đều tập trung trên người cô, có nhìn Liễu Khê thì cũng dùng ánh mắt châm biếm, khinh bỉ cùng tự đắc, mà bây giờ Liễu Khê lại cướp lực chú ý của Trình Tố.

[Độ hảo cảm của nữ chính với người chơi giảm xuống 5 điểm]

Âm thành này phá vỡ cục diện của Liễu Khê và Trình Tố, Liễu Khê không khỏi nhìn Tô Nhiên một cái. Sự ghen tị của nữ chính thật sự rất cao, cô chỉ nhìn nam chính một cái mà đã giảm độ hảo cảm xuống rồi. Tô Nhiên nhẹ nhàng chớp mắt hai cái, đem sự khó chịu giấu đi, vẫy tay nói "Thời gian không còn sớm, chúng ta về thôi" Dứt lời thì nhìn Trình Tố một cái, nở nụ cười đáng yêu "Cùng đi chứ? Cũng tiện đường đó!" "Tốt!"

Trình Tố mỉm cười vuốt cằm, càng lúc càng thấy Tô Nhiên rất đẹp. Đứng bên ngoài thờ ơ nhìn động tác của Tô Nhiên, ánh mắt Liễu Khê nhạt dần, dù tính cách của Tô Nhiên có thẳng thắn thế nào thì cũng sẽ có chút tâm cơ. Cứ như bây giờ, rõ ràng giảm chút yêu thích với Liễu Khê, trong lòng cũng không thoải mái. Nếu là bình thường thì đã sớm tức giận, nhưng không muốn phá hủy hình tượng của bản thân trước mặt Trình Tố, mà dù xinh đẹp đến bao nhiêu mà khóc om sòm thì cũng không vừa mắt. Mà ý nghĩa của chuyện đó là càng khó đem độ hảo cảm của hai người giảm đi. Dù sao nam sinh luôn ưu đãi các nữ sinh xinh đẹp, nữ sinh cũng rất yêu thích các chàng trai đẹp trai mà thôi, không phải sao? Nói là cùng đi nhưng chỉ có Tô Nhiên và Trình Tố nói chuyện vui vẻ, Liễu Khê chỉ đi đằng sau. Với thái độ khác thường của Liễu Khê, Trình Tố cũng không nói gì, chỉ có Tô Nhiên không ngừng nói vài câu với Liễu Khê. Tới lúc chia tay thì hai người tạm biệt Trình Tố, Tô Nhiên đột nhiên im lặng. Cả hai đi song song trên đường, Liễu Khê có chút không yên, mà Tô Nhiên cũng không nghĩ che dấu sự khó chịu của mình.

"Liễu Khê, cậu không cảm thấy nên nói với tớ chuyện gì à?" Trên mặt Tô Nhiên không có ý cười, lạnh lùng chất vấn Liễu Khê. Thái độ này khiến Liễu Khê không thoải mái chút nào, nhíu mày, cô không muốn cãi nhau với Tô Nhiên nên nhẫn nhịn nói "Tô Nhiên, cậu làm sao vậy? Không phải lúc nãy vẫn còn tốt sao?"

"Cậu nghĩ rằng tớ không biết tâm ý nhỏ của cậu à? Trước mắt tớ mà dám liếc mắt đưa tình với Trình Tố sao? Liễu Khê, sao cậu không nhìn lại xem bản thân mình thế nào đi? Ngay cả tớ cũng phải đỏ mặt giúp cậu"

Tô Nhiên nâng giọng, phát ra khí thế bức người. Tô Nhiên đem bất mãn thường ngày trong nhà thêm sự bất mãn với Liễu Khê lúc nãy phát tiết hoàn toàn, nếu cười nhạo Liễu Khê có thể làm mình thoải mái, ngu gì không làm? Liễu Khê nghe xong cũng giận tái mặt, tuy rằng trong lòng thấy chủ nhân thân xác này tiếp cận Tô Nhiên với động cơ không tốt nhưng thái độ này của Tô Nhiên cũng khiến người khác thấy ghét "Tô Nhiên, cậu đừng quá đáng!" "Quá đáng sao? Liễu Khê, tớ nói cho cậu biết, nếu không có tớ thì chẳng ai thèm làm bạn với cậu đâu. Nhìn vào gương đi, xem bản thân cậu thế nào, đừng có học đòi cóc ăn thịt thiên nga, yêu thích người khác, cậu không xứng!"

Tô Nhiên nhìn đống thịt béo trên người Liễu Khê, càng nhìn càng thấy xấu, cô ta nở nụ cười, trong giọng mang theo sự miệt thị.

"Hừ, nếu cậu không xin lỗi thì sau này đừng có tìm tớ"

Nói xong câu này, làm như thấy thứ gì đó bẩn thỉu, Tô Nhiên nhanh chóng đi khỏi đó. Liễu Khê thật sự tức muốn chết, sao cô không nhớ nữ chính trong tiểu thuyết cô viết lại đáng ghét như vậy?

Cô đâu cho con gái nữ chính của mình chanh chua như vậy đâu?

[Độ hảo cảm của nam phụ Trang Kỳ với Tô Nhiên giảm xuống 20 điểm]

Trang Kỳ??!!

******************

★★

Liễu Khê xoay đầu thì thấy một người ở dưới tàng cây cách đó không xa, người bị cây che khuất hơn nửa, nếu như không chú ý thì không thấy. Đây chính là nam phụ Trang Kỳ, hình tượng lạnh lùng, ở trong trường thường chỉ có một mình.

Quả nhiên đãi ngộ của nam phụ, dáng người cao lớn hơn Trình Tố, rắn chắc khỏe mạnh hơn mười phần, cổ áo đồng phục mở ra hai cúc, xuyên qua phần áo được mở thì thấy lồng ngực rắn chắc, tư thế không tồi, gương mặt lạnh lùng cứng rắn, khóe môi hơi nhếch lên, bước đi mang theo hương vị một mình.

Bộ dạng đẹp như vậy, không ít nữ sinh trong trường yêu thích, chỉ tiếc lại chỉ có mối tình thắm thiết với nữ chính. Trang Kỳ đi tới, liếc mắt đánh giá Liễu Khê, khuôn mặt không thay đổi, lạnh lùng nói "Đi"

Sau đó không quan tâm đến Liễu Khê, đi trước một cách tiêu sái như chắc chắn LIễu Khê sẽ theo kịp.

[Nam phụ Trang Kỳ xuất hiện, độ hảo cảm với người chơi: 30]

Sau đó lại vang lên [Độ hảo cảm của nam phụ với người chơi giảm một điểm]

"A" Liễu Khê vội vàng đáp ứng, cố chạy đuổi kịp Trang Kỳ, trong lòng khóc không ra nước mắt, vì sao lại giảm độ hảo cảm với cô, cái tên Trang Kỳ thấy sắc quên bạn đáng ghét.

Có một chi tiết gạt người trong tiểu thuyết được đặt ra đó là mẹ của Liễu Khê và mẹ của Trang Kỳ là bạn thân, hai nhà ở đối diện, Liễu Khê và Trang Kỳ lớn lên với nhau, cũng chính là thanh mai trúc mã trong truyền thuyết.

Cái gọi là thanh mai trúc mã cũng chỉ là bia đỡ đạn mà thôi. Nếu không thì ở chung mười mấy năm sao độ hảo cảm của Trang Kỳ cho Liễu Khê mới 30 mà với nữ chính Tô Nhiên đã 40 rồi. Có điều Liễu Khê biết tại sao lại có độ hảo cảm đó với nữ chính.

Đó là một tình tiết vào ngày mưa, mưa nhỏ rơi tí tách trên mặt đất, cả đường lầy lội, có một con mèo nhỏ nằm trong cái hộp cạnh thùng rác, cả người bị mưa làm ướt đẫm, lông mèo màu xám dán lên người, miệng kêu meo meo, vô cùng đáng thương nhưng không có ai để ý. Sau đó có một cô gái mảnh khảnh ngồi xổm trước con mèo che ô cho nó, cẩn thận ôm nó tới dưới hiên nhà, tìm một cái hộp, cởi khăn quàng lót dưới hộp, dùng khăn tay lau nước trên người con mèo, cuối cùng còn dùng bút viết lên cái hộp "Mong người có lòng tốt nhận nuôi", trước khi đi còn để lại một ít sữa.

Cảnh đó được Trang Kỳ bắt gặp, nhớ lại hình ảnh đó, dưới cơn mưa phùn nhỏ, một cô gái xinh đẹp dịu dàng mặc bộ quần áo màu trắng, một con mèo đáng thương, tổ hợp đó thật sự có lực sát thương rất lớn, ngay lập tức làm Trang Kỳ ngây người, độ hảo cảm lập tức tăng nhanh.

Nhưng Liễu Khê nhớ không nhầm, con mèo nhỏ đó là con mèo bị Tô Nhiên vứt bỏ, nếu cô nhớ không nhầm là do sau khi con mèo sinh ra thì chân trước có vấn đề, có khiếm khuyết nên cô ta rất ghét. Đáng ra là tặng người khác nhưng không ai nhận. Ngày đó Tô Nhiên đi ngang qua, vừa vặn thấy con mèo bị vứt bỏ tối qua, lại nhớ tới Trình Tố thích các nữ sinh lương thiện nên mới hành động như vậy. Con mèo đó cũng sống không quá hai ngày, dù sao mèo mới sinh ra không lâu không thể uống sữa, thân thể gầy yếu đó lại còn mắc mưa.

Lúc Tô Nhiên nói chuyện này với Liễu Khê, trong miệng có chút tiếc hận. Nhưng điều làm Liễu Khê phải hoang mang chính là Tô Nhiên từng nuôi mèo sao lại không biết mèo con không biết uống sữa chứ?

Đến cuối cùng cần gì phải làm bộ làm tịch? Hơn nữa, bản thân Liễu Khê cũng từng muốn nuôi con mèo đó nhưng lại bị Tô Nhiên từ chối, chuyện này, ngay cả Liễu Khê cũng không hiểu. Mệt mỏi lết lên ba tầng lầu, đứng trước cửa nhà Liễu Khê, mà nhà của Trang Kỳ ở ngay đối diện, Liễu Khê nói tiếng tạm biệt, dáng vẻ của Trang Kỳ còn lạnh nhạt hơn bình thường ba phần, hẳn là do bị cảnh Tô Nhiên mắng người lúc nãy kích thích nếu không cũng không đột nhiên giảm 20 điểm hảo cảm với cô ta.

Liễu Khê cũng không quan tâm tới tâm tình của nam sinh đang trưởng thành, bây giờ cô rất mệt, nằm nửa người trên sofa, quả nhiên mập mạp không tốt, thể lực quá yếu, chỉ mới đi mấy bước đã mệt rồi.

Cho tới khi trời chập tối, bà Liễu trở về nhà, Liễu Khê đã chuẩn bị bát đũa. Thật ra chính chủ này cũng rất ngoan ngoãn, có lẽ là do thích ăn nên tay nghề nấu ăn không tồi.

"Mẹ, lúc nào ba về vậy? Thời gian đi công tác lần này lâu thật!"

Liễu Khê ăn một miếng cơm, cẩn thận nhai nuốt, giảm béo mà, trước tiên phải khống chế được sức ăn. Bà Liễu nhìn cái miệng nhỏ đang ăn của Liễu Khê, nở nụ cười dịu dàng.

"Lượng công việc lần này của ba con rất nhiều, lại liên quan tới việc thăng chức, hẳn phải qua hai ba tháng nữa mới về, Khê Khê nhớ ba sao?"

"Vâng, đã lâu không gặp ba rồi"

Giọng của Liễu Khê nhỏ dần, sau đó đả thông tinh thần nói với bà Liễu "Mẹ, con muốn giảm béo, chạy bộ hay bơi lội thì tốt hơn?"

Bà Liễn nhìn bộ dạng mập mạp của Liễu Khê, có chút đau lòng, hẳn con gái bị bạn ở trường trêu chọc, nghĩ lại nói :"Bơi lội đi, vừa hay bên cạnh khu nhà của chúng ta có một bể bơi, mấy hôm trước mẹ và dì Trang của con có làm thẻ hội viên bên đó, dì Trang làm cho Trang Kỳ, con và Trang Kỳ cùng đi bơi, cũng xem như có bạn"

"A, được không? Trang Kỳ có chịu không?"

Liễu Khê than thở một câu, người ta bây giờ đang đau lòng vì hình tượng của nữ thần sụp đổ đó!

"Yên tâm đi, trước kỳ nghỉ Trang Kỳ đã đồng ý với dì Trang rồi"

Bà Liễu chọt trán con gái cười nói: "Đến lúc đó đừng vì lười mà không đi đấy!"

Quả nhiên ngày hôm sau, Liễu Khê còn đang ủ trong chăn thì chuông cửa vang lên, sau đó nghe được tiếng cửa mở và tiếng chào hỏi của Trang Kỳ: "Chào dì, Liễu Khê dậy chưa ạ?"

Trang Kỳ!! Liễu Khê giật mình, mở to mắt, vội vàng xuống giường, mặc quần áo, mở cửa phòng ra thì thấy Trang Kỳ, nhìn đồng hồ, mới bảy giờ thôi đó. Nhìn ánh mắt lạnh lùng của Trang Kỳ, Liễu Khê không dám nói gì, buồn rầu đi rửa mặt. Vì giảm béo, bữa sáng của Liễu Khê chỉ có một lý sữa đậu nành không đường, mà trước mặt Trang Kỳ là bát mỳ thịt bò thơm ngào ngạt.

Canh thịt bò trong suốt, miếng thịt bò lớn, có chút hành lá và bạc hà, một ít hạt tiêu đỏ au, Liễu Khê nuốt nước miếng, khó khăn dời ánh mắt đi. Tên khốn này cố ý, cố ý, tuyệt đối cố ý!!! Trên đường tới bể bơi, trong đầu Liễu Khê là mùi mỳ thịt bò thơm ngon, hơn nữa qua mấy phút, Liễu Khê cảm thấy bụng bắt đầu réo, hận không thể quay về nhà ăn một ít, cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Người trong bể bơi không nhiều lắm, chỉ có vài người. Lúc Liễu Khê thay áo tắm xuống nước thì nghe được mấy tiếng cười nhạo, rất chói tai, khiến tâm trạng của Liễu Khê kém đi. Cố gắng bỏ qua ánh mắt người khác, Liễu Khê bắt đầu hoa tay múa chân trong nước, chân đạp đạp y như con ếch. Cô đã lên mạng tra qua, bơi ếch tốn nhiêu năng lượng nhất, một ngày bơi hai tiếng, cô không tin không gầy đi.

Khác với Liễu Khê, dáng người của Trang Kỳ rất tốt, tay chân thon dài hữu lực, ngay cả bụng cũng có sáu múi, hơn nữa điều khiến Liễu Khê phải thèm muốn chính là cơ bắp của tên đó rất rắn chắc, nhưng không phải là kiểu trướng phồng, ngược lại vô cùng có đường cong.

Sau ngày bơi đầu tiên, Liễu Khê mệt tới mức đi không nổi, nếu không phải có Trang Kỳ cố gắng đỡ cô thì cô chắc chết đuối tại bể bơi rồi. Về nhà thì bụng đói đến điên luôn, nghĩ thầm tìm cái gì đó ăn vào bụng, từng tế bào đều kêo gào ăn! Ăn! Ăn! Chạy vào phòng vệ sinh, đứng trước gương tát mình một cái, chỉ vào trong gương mắng: "Béo như vậy mà còn muốn ăn nữa sao? Còn cần cái mặt không hả?"

Liễu Khê vừa mắng vừa khóc, cô muốn về nhà, muốn trở lại cái ổ lộn xộn của mình, nhớ ba mẹ của mình, nam nữ chính, nam nữ phụ gì đó không liên quan tới cô, dựa vào cái gì mà đem cô tới đây.

Khóc tới khi hai mắt sưng đỏ, không ngừng nấc lên một cái, Liễu Khê mới dừng lại. Không phải là giảm béo sao, không phải là tăng thêm độ hảo cảm sao, cô không tin không làm được. Sau khi tinh thần Liễu Khê bị kích thích thì ý chí chiến đầu hừng hực như lửa, đem danh sách công việc giảm béo liệt kê ra.

Buổi sáng bơi hai tiếng đồng hồ, giữa trưa tập trên máy chạy bộ một tiếng, buổi tối tập yoga hai tiếng, mát xa ngực bằng tinh dầu một tiếng, mỗi ngày đều dùng sữa xoa toàn thân. Bữa sáng uống một ly sữa đậu nành, buổi trưa uống một ly sinh tố mật ong với chanh, buổi tối không ăn. Mỗi ngày uống 1500ml nước, không cần biết có khỏe hay không, dù có đói đến chết cô cũng phải gầy trong thời gian ngắn nhất.

Tóm lại, một là gầy, hai là chết!! Ý chí chiến đầu của Liễu Khê sục sôi, ngay cả trong mắt cũng bừng lên ngọn lửa. Vào ngày thứ ba, Liễu Khê sờ sờ cái bụng đói cồn cào, cả người không còn sức, không biết làm gì, cảm giác hôm nay mệt muốn chết, rõ ràng chỉ mới rời giường, hai chân giống như đạp trên bông, mềm nhũn, thậm chí cả người còn không nghe lệnh của bản thân.

Không lẽ là di chứng do đói quá? Liễu Khê thở dài, mập mạp cũng rất khổ, ai bảo giảm béo là quá trình nhịn đói chứ? Trang Ký cố ý liếc mắt qua nhìn một cái, thấy Liễu Khê uể oải không phấn chấn, nhíu mày, con ngươi mang theo tâm tư người ta không hiểu. Bây giờ Liễu Khê không có sức mà quan tâm Trang Kỳ nghĩ gì, cố gắng động đậy tay chân nặng trĩu, lại cảm thấy càng lúc càng cố sức, rõ ràng bể bơi ngay trước mắt mà cô không thể tới được. "Ục ục ục..." Liễu Khê sặc nước, tay chân giống như bị chích phải ma túy, không chút cảm giác "Cứu... cứu mạng...."

Sau đó Liễu Khê không còn sức mà kêu cứu, đầu óc mơ hồ. Tiếp theo, có một cánh tay mạnh mẽ túm lấy Liễu Khê, kéo cô lên, Liễu Khê cảm giác được cánh tay của mình bị người nào đó kéo lên.

Lúc nằm cạnh bể, thở từng hơi, giật giật ngón tay, cái cảm giác này thật sự rất khó chịu. Đột nhiên một hộp sữa xuất hiện trước mặt Liễu Khê, tiếp theo hai má bị ngón tay thon dài chọt chọt "Này, còn sống không?"

Liễu Khê liếc mắt khinh bỉ, đem sữa uống hết, lúc này mới có sức nói "Ơn cứu mạng có cần tiểu nữ lấy thân báo đáp không Trang Kỳ thiếu hiệp?"

"Ngu ngốc" Sau đó hệ thống lên tiếng.

[Độ hảo cảm của nam phụ Trang Kỳ đối với người chơi tăng thêm 10 điểm] Ngày hôm sau, Liễu Khê bỗng phát hiện, chỉ cần mình rời nhà thì Trang Kỳ đều đi theo, giống như hình với bóng vậy. Trang Kỳ cũng rất phiền não, con bé ngốc này sống chết đều muốn giảm béo, cái tư thế đó thật sự muốn ép chết bản thân luôn, hắn có thể làm gì được. Mắng ngu ngốc thì con bé ngốc này cợt nhả, sau lưng vẫn ép buộc mình như vậy. Nói không được đành phải để tâm một chút, dù sao cũng là lớn lên cùng nhau. Aiz, trước kia con bé ngốc này làm gì có nghị lực như vậy, chẳng lẽ hôm đó chịu kích thích dữ quá? Nghĩ vậy, Trang Kỳ có chút phê bình kín đáo với Tô Nhiên.

[Độ hảo cảm của nam phụ Trang Kỳ với nữ chính Tô Nhiên giảm 3 điểm]

Thời gian trôi qua mười ngày, đây là lần đầu tiên Liễu Khê bước chân lên cái cân, mấy hôm nay cô đã cảm giác được áo quần có dấu hiệu rộng thùng thình rồi. Lấy cân ra, đứng lên, Liễu Khê nhắm mắt, hít một hơi cúi đầu nhìn trợn mắt. 65kg!! Mười ngày giảm 15kg!!! "A!!!"

Liễu Khê vui vẻ bổ nhào lên giường, ôm lấy cái gối ôm, điên cuồng cười ha hả. Cho dù kỳ giảm béo đầu chỉ toàn hơi nước, tỉ lệ mỡ chiếm rất ít nhưng mà không thể ngăn cản được sự vui mừng của Liễu Khê. Giảm béo đúng là việc phải kiên trì.

[Đinh! Chúc mừng người chơi kiên trì mục tiêu giảm béo mười ngày, chỉ số nhẫn nại của người chơi tăng lên 3 điểm, hiệu suất giảm béo tăng 10%, mong người chơi tiếp tục cố gắng, hoàn thành lột xác]

Cái chỉ số nhẫn nại này là cái gì thế? Liễu Khê cảm thấy kỳ quá nhưng lại lười quan tâm, thầm nghĩ với hiệu suất giảm béo kia, cảm giác tốc độ thịt đi xuống rất nhanh.

Hệ thống, mày thật keo kiệt, sao không trực tiếp thưởng bộ dạng nhỏ nhắn xinh đẹp luôn đi? Trang Kỳ đứng ở nhà bên kia nhìn Liễu Khê vui vẻ, hắn cũng không nghĩ tới Liễu Khê lại có nghị lực lớn vậy, liên tục hai mươi ngày đi bơi, hơn nữa đã bắt đầu nhìn thấy đường cong rồi.

Bơi qua bơi lại hai vòng, Liễu Khê vốc một ít nước tát qua Trang Kỳ hô to "Trang Kỳ, sao cậu lại ngẩn người rồi? Có phải thấy tớ đẹp quá nên ngẩn người không?"

Trang Kỳ nhảy xuống nước, nhếch mày, lười biếng ưm một tiếng, nhìn xuống cái bụng còn chút thịt của Liễu Khê, ý tứ không cần nói cũng biết. Liễu Khê phát giận vốc nước tát qua Trang Kỳ, ở chung với Trang Kỳ một thời gian, Liễu Khê càng ngày càng không sợ hắn, bề ngoài thì lạnh lùng nhưng nội tâm lại rất ấm áp.

Liễu Khê xoay người nên không thể thấy ý cười chợt hiện rồi biến mất của Trang Kỳ. Thịt béo trên người Liễu Khê ngày càng ít, mà ngày khai giảng cũng sắp tới.