Bút Kí Xuyên Qua Của Nữ Phụ

Chương 13




[ Tiểu thuyết tu chân]

[Người chơi đã chết, nhiệm vụ thất bại, dựa theo luật, phải bị trừng phạt]

[Vì phòng ngừa nó xâm nhập, hình thức trừng phạt bị đóng cửa, dĩ nhiên vẫn phải trừng phạt nhưng không nghiêm trọng]

[Cẩn thận, hình như người chơi đã phát hiện cậu ngụy trang]

[Cái này có chút phiền phức, tớ chỉ có thể dùng hình thức sinh mệnh mới có thể tham gia vào trò chơi với người chơi]

Âm thanh của hệ thống có chút chần chờ, Liễu Khê không phải là thánh mẫu thật sự, nó không cho rằng sau khi cô gái này biết thân phận thật của nó thì sẽ bỏ qua.

[Vậy thì lại ngụy trang một lần, buông tha cho thân phận vật nuôi. Tin tức tốt là nó đã dừng việc chữa trị bản thân, tớ có thể tìm ra nó]

[Tiếp theo là vào kịch bản tu chân, đem mấy dụng cụ kia đưa ra đi, tình thế bây giờ có lợi cho chúng ta, không cần phải kéo dài]

[Đừng lo lắng việc này, cậu đã xem nhẹ tầm quan trọng của người chơi trong lòng nó rồi. Chỉ cần có thể bắt được nó, thì trình tự của chúng ta mới có thể có tác dụng, vấn đề tiêu diệt nó chỉ là thời gian. Huống chi, người chơi đã trở thành nhược điểm trí mạng của nó]

[Quả thật, nói không chừng người chơi còn có tác dụng hơn đạo cụ kia] Hệ thống có chút đăm chiêu, dùng Liễu Khê đánh tan nó, hình như có thể.

Liễu Khê im lặng ôm lấy chân, cúi đầu, không rõ biểu cảm.

Ngón tay đâm vào trong cánh tay, móng tay bén nhọn đâm vào làn da, dòng máu đỏ tươi chảy ra ngoài, từ trên cánh tay chảy xuống vào thảm.

Cô hận bản thân ngu xuẩn, yếu đuối. Rõ ràng bọn họ có cơ hội rời đi trong gang tấc vậy mà hi vọng kia lại bị đánh nát như thế.

Nếu không phải vì cô thì Bạch Vương vẫn còn cơ hội để rời đi, là cô hại chết Bạch Vương!

"Ngao ô" Một âm thanh nhộn nhộn vang lên, Tiểu Bạch ngồi một bên, cúi cái đầu nhỏ, đôi mắt đen nhánh mang theo sự lo lắng, giống như đang an ủi Liễu Khê.

Âm thanh nhẹ nhàng này giống như tiếng sấm, gọi Liễu Khê đang đắm chìm trong đau đớn tỉnh dậy.

Chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo sự đau đớn hối hận. Đôi mắt cô nhìn chằm chằm cặp mắt vô tội của Tiểu Bạch.

Là nó! Ánh mắt Liễu Khê trở nên oán độc, bởi vì cô bị thế giới mạt thế làm cho sợ hãi, tinh thần căng thẳng, lúc gặp được Bạch Vương lại chìm trong sự vui mừng, gần như xem nhẹ Tiểu Bạch. Cô ngu quá, thứ cần phải cảnh giác nhất lại bị cô ném ra sau đầu.

Bạch Vương là gì? Là vua của zombie, người có sức mạnh mạnh nhất, trong sách, vì đánh bại Bạch Vương, đám người mạnh đứng đầu hơn mười căn cứ liên hợp lại, thay nhau ra trận, vận dùng vũ khí mạnh mẽ, sau đó dựa vào nước suối của Tịch Ấu Vân mới có thể tiêu diệt được vua zombie. Mà cái giá phải trả cũng rất thảm thiết, hơn mấy chục người có dị năng mạnh nhất chỉ còn có bốn người sống sót.

Nhưng mà Bạch Vương sẽ khinh địch mà chết trong tay những người đó sao?

Có khả năng này sao?

Liễu Khê thậm chí cảm thấy chỉ liếc mắt thôi cũng thấy khó chịu.

"Cút ngay!" Liễu Khê lạnh lùng quát một tiếng.

"Ngao ô" Tiểu Bạch làm bộ khó hiểu, hai chân ngắn đi tới trước mặt Liễu Khê. Lòng nó cũng biết rõ, cô ấy phát hiện, thật sự tiếc cho thân phận vật nuôi này.

"Ba" Đôi mắt đỏ hồng, tay đánh lên người Tiểu Bạch, cô dùng hết sức lực của toàn thân, cả cánh tay chết lặng.

"Ngao ô" Tiểu Bạch kêu thảm, choáng váng quỳ xuống đất. Độ mạnh yếu của Liễu Khê không có chút tác dụng gì với nó, nhưng có thể làm cho Liễu Khê dễ chịu một chút, nó không ngại giả vờ yếu thế.

"Cô làm gì đó?" Một âm thanh mềm mại khiển trách vang lên, nữ phụ vừa xuất hiện đã thấy màn này, lập tức khó chịu. Con chó nhỏ này vốn rất yếu, sao cô gái kia lại có thể đối đãi với nó như vậy?

Vừa nói vừa dịu dàng bế Tiểu Bạch lên, nhẹ nhàng xoa nơi Liễu Khê đánh, cẩn thận nhìn con vật nhỏ không bị thương mới nhìn Liễu Khê.

Thở dài nói: "Nhiệm vụ lần này của cô thất bại, tôi không thể làm trái lương tâm cho cô đủ tư cách."

Dừng một chút, lại nhịn không được nói: "Rõ ràng cô có thể cứu vớt thế giới, vì sao có thể buông tha sinh mạng của mình như vậy? Cứu những người đang đau đớn trong mạt thế kia không tốt sao? Không lẽ người kia quan trọng với cô vậy sao?"

Cô ta không rõ, cũng không biết cảm nhận của Liễu Khê, nếu người đàn ông kia đã chết, Liễu Khê phải sống cho thật tốt chứ?

Liễu Khê bình tĩnh nghe nữ phụ chỉ trích, mà nói cho cùng, cô ta có lập trường gì mà nói những lời này?

Ở trong này, cho dù toàn bộ thế giới thì không bằng một mình hắn!

"Thật ra cô vẫn chưa buông tha, nói cách khác..." Nữ phụ không nói, nói cách khác, cái cây đang sinh trưởng tạo ra những chiếc lá có năng lực tinh lọc và chữa khỏi kia, cho dù họ có chết thì vẫn làm bạn đời với nhau, trở thành vợ chồng cạnh nhau.

"Muốn cho điểm thì cho đi, đừng làm mất thời gian nữa!" Liễu Khê thản nhiên nói, liếc mắt nhìn con chó trong lòng nữ phụ, hệ thống này rất đáng chết!

"Lần này cô không làm tròn nhiệm vụ cứu vớt thế giới, nhưng cô cũng không phá hư bản chất, tôi cho cô 50 điểm, cho cô thêm 5 điểm ấn tượng, tổng cộng là 55 điểm." Nữ phụ nhẹ giọng nói, cảm thấy bản thân nên xin lỗi Liễu Khê nên nói thêm: "Không phải tôi không muốn cho cô nhiều điểm nhưng dựa theo quy tắc, cô chỉ có thể đạt tới chừng đấy điểm, hi vọng cô không trách tôi."

"Không quan trọng!" Liễu Khê lạnh lùng nói.

"Cuối cùng, cô nên đối xử với chó nhỏ tốt một chút, cho dù nó chọc giận cô nhưng cô không nên đối xử với nó như vậy, mạng là thứ cần coi trọng." Trước khi nữ phụ biến mất còn nói vậy.

"..." Lần này Liễu Khê không thèm nhìn nữ phụ một cái.

Thật ra tôi là một con sói, Tiểu Bạch chui vào bộ ngực no đủ của nữ phụ, dùng móng vuốt nhỏ gãi gãi mặt, chán nản nghĩ.

Lo lắng nhìn Tiểu Bạch một cái, nữ phụ buông nó xuống, lập tức biến mất.

[Căn cứ vào điểm nữ phụ cho, hệ thống bắt đầu đổi điểm, người chơi cũng coi như hoàn thành kịch bản thứ sáu, vì cho điểm không hợp cách, không thưởng, không có ngày nghỉ, không có điểm thuộc tính]

Âm thanh máy móc của hệ thống vang lên.

Liễu Khê im lặng không nói, chỉ khi nghe giọng của hệ thống thì ánh mắt xuất hiện ý lạnh và hận ý. Một ngày nào đó...

[Đinh! Người chơi thân mến, bởi vì nhiệm vụ thất bại cho nên hệ thống sẽ trừng phạt người chơi, thu hội thuộc tính xinh đẹp, thu hồi thuộc tính làn da non nớt, trắng noãn mềm mại, thu hồi lại eo thon nhỏ tinh tế. Trừng phạt đeo vòng cổ ghê tởm đặc chế, vòng đeo cổ làm giảm 100 điểm sức quyến rũ của người chơi, giá trị sức quyến rũ của người chơi bây giờ là -88]

Hệ thống an bài như vậy chẳng qua là muốn nhìn xem Liễu Khê mất đi mỹ mạo thì lưu lại nó thế nào. Cho dù là kết quả như thế nào cũng là tin tức tốt với bọn nó.

Lời hệ thống vừa dứt, khuôn mặt vốn xinh đẹp tuyệt diễm của Liễu Khê biến mất ngay lập tức, trở thành một cô gái thanh tú.

Ngay sau đó một cái vòng cổ hạt châu tròn xuất hiện trên cổ Liễu Khê, màu của hạt châu kia là màu bụi lục, không thu hút. Liễu Khê nâng tay kéo nhưng không kéo nó xuống được, sau đó làm như không chuyện gì buông tay.

Tay cầm cái đuôi con sói nhỏ, sói nhỏ không quen lắc lư trên không trung nên kêu ngao ô ngao ô mấy tiếng, nghe vô cùng đáng thương.

Đi vào siêu thị, mặt Liễu Khê không thay đổi đi tới lò sát sinh, hừ, đúng như hình tượng của hệ thống, cả cái chỗ này mà cũng có. Liễu Khê nhìn lò sát sinh sau đó ném con sói nhỏ kia vào. Nghe tiếng vật nặng rơi 'ba' một tiếng thì quay người rời khỏi.

[Người chơi Liễu Khê tùy ý vứt bỏ vật nuôi, trừ 5 điểm giá trị nhân phẩm]

[Người chơi Liễu Khê đưa vật nuôi vào lò sát sinh, trừ 20 điểm giá trị nhân phẩm]

Cô không chút đồng tình hay áy náy với cái chết của Tiểu Bạch. Cúi đầu nhìn vòng cổ trước mắt, hạt châu này...

"Hệ thống, có thể vào kịch bản tiếp." Liễu Khê thản nhiên nói, cô ngồi trên sofa, hai tay giao nhau ở trên cằm, ánh mắt lạnh lẽo.

[Đinh! Người chơi thân mến, rất vui khi cô không bị ảnh hưởng tâm trạng bởi sự thất bại trước, lúc này chúng ta bước chân vào kịch bản tu chân Mary Sue, mời xem kịch bản]

Âm thanh máy móc của hệ thống mang theo một chút vui đùa, giống như không biết cái gì.

Liễu Khê nhớ rõ quyển này, đây là một quyển Mary Sue, nữ chính Kiêu Dương xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành, cho dù là mỹ nữ ở khắp thế giới tu chân cũng không bằng dung mạo của nữ chính. Ngoài khuôn mặt ra, nữ chính còn có linh căn ngàn năm khó gặp, tính cách đáng yêu hoạt bát, vận khí rất tốt, kết quả khiến người khác vừa gặp đã yêu.

Bởi vì là kiểu tiểu thuyết nữ chính mạnh lên từng chương nên lúc tu chân nữ chính gặp đủ kiểu nam chính, nam phụ, còn có một sốt ác độc nữ phụ vì phụ trợ nữ chính mà xuất hiện.

Từ ngày đầu nữ chính bước chân vào con đường tu chân đã trúng vào mệnh đào hoa. Liễu Khê cẩn thận nghĩ, số người yêu nữ chính không ít, dùng hết đầu ngón tay và ngón chân cộng lại cũng không đủ, nhưng nữ chính chỉ thu năm người vào hậu cung của mình.

Trong đó có đại sư huynh của nữ chính, có thiếu chủ của phái đối địch, có người tu ma, có lang yêu, còn có một người có linh thể trời sinh tu luyện thủy linh.

Về phần nữ phụ, bia đỡ đạn thì không ít, thân là nữ chính Mary Sue sao có thể thiếu nữ phụ ghen tị? Cho nên lúc này cô không rõ mình bị hệ thông giao làm nữ phụ nào.

Sau khi khói trắng tan đi, trước mặt Liễu Khê xuất hiện một cô gái mặc nghê thường vũ y thanh tú, cô gái này không tính là xinh đẹp, thậm chí còn khiến người khác thấy cô ta không xứng với bộ quần áo xinh đẹp kia.

Đây là bia đỡ đạn nhị sư tỷ của nữ chính.

Vị nhị sư tỷ này thích đại sư huynh từ nhỏ, nhưng đại sư huynh kia lại yêu nữ chính từ cái nhìn đầu tiên, sau đó còn vì nữ chính là cung cúc tận tụy, cuối cùng trở thành một người trong hậu cung của nữ chính.

Trong một lần bước vào mật tầm bảo, vì cứu đại sư huynh, nữ phụ đã chết oanh oanh liệt liệt.

"Nhiệm vụ lần này là gì?" Liễu Khê liếc mắt nhìn nữ phụ một cái, hỏi, nhìn tình hình này chắc là cướp đại sư huynh kia về.

"Tôi, tôi muốn khiến cho Kiêu Dương yêu tôi." Nữ phụ đỏ mặt, sau đó lớn tiếng tuyên cáo "Tôi thích Kiêu Dương trước mấy người kia."

Liễu Khê dại người, thật sự muốn quỳ trước ánh sáng mạnh mẽ của Mary Sue!!!

[ Tiểu thuyết tu chân]

Tuy rằng kinh ngạc với ánh sáng Mary Sue có thể làm cho tình địch nữ phụ ảnh hưởng nhưng Liễu Khê vẫn ổn định tinh thần rất nhanh, nhìn đôi mắt mong chờ của nữ phụ, cô bình tĩnh nói: "Tôi từ chối!"

Nữ phụ đang ngượng ngùng không khỏi nghi ngờ, Kiêu Dương tốt như thế, sao lại muốn từ chối? Nếu không phải cô không thể trở về thì cô không để người khác ở cạnh Kiêu Dương đâu. Kiêu Dương có mình cô là đủ rồi.

"Vì sao?" Cô ta buông tay, nhìn Liễu Khê chằm chằm.

"Người tôi yêu từ trước tới giờ chỉ có một!" Liễu Khê nhìn vào mắt nữ phụ, trong đáy mắt mang theo sự kiên trì, cô sẽ không vì một nhiệm vụ mà yêu người khác, cho dù là làm bộ cô cũng không đồng ý. Từ đầu tới cuối, người cô yêu chỉ có người kia.

"Tôi cũng chỉ thích một mình Kiêu Dương." Nghe lời nói của Liễu Khê thì nữ phụ cũng cười hì hì nói.

Liễu Khê im lặng, em gái, vậy chuyện đại sư huynh là thế nào? Các người là thanh mai trúc mã, không lẽ thanh mai trúc mã luôn bị chia rẽ sao?

"Đổi nhiệm vụ khác!" Liễu Khê thương lượng, bình tĩnh nói: "Cho dù tôi lấy thân phận của cô, người Kiêu Dương yêu cũng không phải cô, cuối cùng cô vẫn như thế, có khi còn mất nhiều hơn được."

"Đúng vậy. Vậy nên làm gì đây?" Nữ phụ lớn lên ở Tử Tiêu Tông nên biết rất ít việc đối nhân xử thế, nghe mấy lời của Liễu Khê có vẻ có lý nên bắt đầu trầm tư khó xử.

Liễu Khê đột nhiên thấy nữ phụ này rất ngây thơ, chỉ nói mấy câu đã có thể thay đổi nhiệm vụ.

Cô ấy thật sự thích Kiêu Dương, muốn cùng Kiêu Dương ở cùng nhau, cả đời cả kiếp ở chung một chỗ. Nếu không thể như vậy, nữ phụ đột nhiên cảm thấy làm cho Kiêu Dương ở một mình cả đời này cũng được.

"Nếu thế thì không để cho Kiêu Dương yêu những người kia, làm cho Kiêu Dương chú tâm tu hành cả đời, cuối cùng đắc đạo thành tiên." Nữ phụ tự hỏi một hồi, cảm thấy như vậy rất tốt, lập tức nhìn Liễu Khê với ánh mắt sáng ngời, ôm ngực tự hỏi: "Như vậy vẫn chưa đủ, một chút cũng không thỏa mãn, Kiêu Dương chỉ cần nhìn một mình tôi, thuộc về mình tôi là đủ rồi."

Giống như nghĩ tới cái gì, cô ta nở nụ cười sát khí bốn phía nói: "Nếu không được thì khiến cho Kiêu Dương chết cùng tôi đi!! Nếu Kiêu Dương không thích tôi thì để cho muội ấy vĩnh việc thuộc về tôi cũng tốt!"

Liễu Khê im lặng thu hồi lại lời nói lúc nãy, nữ phụ này không đơn thuần chút nào. Người này và người lúc nãy thật sự là hai thái cực. Sao có thể biến chất nhanh vậy chứ?

"Hai nhiệm vụ này, cô chọn một cái." Nữ phụ nâng môi lên, hoàn toàn không cảm thấy thẹn thùng, ánh mắt lợi hại mang theo cuồng nhiệt khiến người khác sợ hãi: "Đúng, thật ra tôi không muốn Kiêu Dương chết, nhưng mà vậy thì sao? Nếu như Kiêu Dương yêu người khác, không bằng giết muội ấy!"

Kiêu Dương chết rồi sẽ không yêu người khác, muội ấy luôn không nhìn cô ta, thật quá đáng, cô ta thích muội ấy như vậy, thích tới mức tâm đau muốn chết, thích tới mức có thể chết vì muội ấy, cho nên, Kiêu Dương, muội không thể thích người khác nha, thích người khác thì tỷ sẽ làm cho muội thuộc về tỷ.

Em gái, thật ra cô là đứa trẻ bị bệnh tinh thần phần liệt ha? Liễu Khê lau mặt, thu lại biểu tình ngây ngốc: "Một là khiến Kiêu Dương yêu, hoặc là... giết cô ta?"

"Đúng, hai nhiệm vụ, tự chọn một cái hoàn thành là được rồi." Nữ phụ khôi phục trạng thái ngại ngùng, xoa thắt lưng, nhìn Liễu Khê mong chờ: "Thật ra tôi không ngại cô làm hết cả hai đâu"

Tôi ngại. Liễu Khê im lặng nhìn nữ phụ, sao cô có thể quên nữ phụ là tu sĩ, sao có thể không gặp máu chứ?

"Vậy làm phiền cô!" Nữ phụ khôi phục bộ dạng thẹn thùng, sát khí trên mặt đã không còn, nhìn thế nào cũng thành bé ngoan.

"Không cần khách khí!" Liễu Khê khoát tay áo, cô không muốn giết người, xem ra phải biến Mary Sue NP( nữ phụ) thành không CP thôi.

Thấy Liễu Khê đáp ứng xong thì nữ phụ vui vẻ biến mất.

Nên làm gì bây giờ? Liễu Khê nâng cằm trầm tư, cái vòng cổ này...

Trên thế giới này không có cái gọi là yêu vô cớ, có vài người cần phải tiêu diệt từng thứ, hoặc là, khiến cho nữ phụ chịu đau lòng một lần, sau khi bị một người đàn ông phản bội, không lẽ còn đủ sức lực để yêu một người đàn ông khác sao?

Làm nữ phụ ác độc một lần cũng tốt, về phần vòng cổ... Thế giới tu chân có thể rèn nhiều kỳ trân dị bảo như vậy, không lẽ không thể hủy cái thứ này chắc?

[Đinh! Mở ra kịch bản công lược thứ bảy - Tu chân Mary Sue, bây giờ bắt đầu chuyển cảnh, mời người chơi chú ý, bắt đầu đếm ngược, mười...chín...tám...]

Tỉnh lại sau một cơn choáng váng, Liễu Khê mở mắt thì phát hiện mình đang khoanh chân ngồi trên đệm hương bồ, đập vào mắt là nền đất bạch ngọc, tinh xảo đặc sắc, ngoài cửa là chuông gió màu tím, gió thổi qua làm nó đinh đương lắc lư. Trong thân thể, linh khí chậm rãi chảy qua, có thể cảm nhận được linh khí nồng đậm chung quanh.

"Sư muội, chưởng môn gọi!" Một âm thanh dịu dàng từ cửa vang lên khiến lòng Liễu Khê dao động.

[Nam chính thứ nhất, Lăng Cổ xuất hiện, độ hảo cảm với người chơi là 60 điểm]

Đây là một trong năm người ở hậu cung của nữ chính, đại sư huynh Lăng Cổ. Nghe nói Lăng Cổ này thích nữ chính từ cái nhìn đầu tiên.

"Sư huynh!" Liễu Khê mở cửa ra, quả nhiên là nam chính, nhìn giống như một người hơn hai mươi tuổi, nhưng ở thế giới tu chân này, đừng lấy vẻ ngoài ra để làm chuẩn. Lăng Cổ mặt một bộ đồ đạo sư màu lam nhạt, trên đó có một ít ký hiệu kỳ dị, mặt mày tuấn lãng, khí chất dịu dàng như ngọc.

"Có đệ tử có tư chất được đưa tới đại điện, chưởng môn gọi hai chúng ta tới, linh căn của đệ tử này không tồi, nói không chừng chúng ta có thêm một ít sư đệ sư muội!" Lăng Cổ nở nụ cười, hắn nói chuyện không nhanh không chậm, làm người khác cảm nhận được sự dịu dàng như làn gió mùa xuân.

Nữ phụ thích người sư huynh này cũng không có gì đáng trách, nhưng mà, nghĩ tới việc cô gái này bị ánh sáng Mary Sue ảnh hưởng, yêu nữ chính từ cái nhìn đầu tiên, thật sự khiến người khác muốn ngất.

"Làm phiền sư huynh!" Liễu Khê vuốt cằm cười. Chưởng môn của Tử Tiêu tông là sư phụ của Lăng Cổ, mà sư phụ của Liễu Khê là người khác, đó là một người cuồng tu luyện, bây giờ hẳn là đang bế quan, dĩ nhiên, sau khi sư phụ của Liễu Khê gặp nữ chính cũng nhìn nàng ta với cặp mắt khác, thậm chí còn truyền một bộ kiếm pháp cho nàng ta.

Bởi vì Lăng Cổ nhập môn trước, hơn nữa lần nào cũng đứng đầu ở cuộc đấu đệ tử nội môn, thực lực bất phàm, lại hay điệu thấp, cho nên mọi người đều rất vui vẻ phục tùng vị đại sư huynh này.

Trong đại điện Tử Tiêu cung, nguy nga vô cùng, những cột lớn dựng thẳng, phải ngẩng đầu thật cao mới có thể thấy được nóc nhà trên cao, trên nóc nhà là những đám mây mù lượn lờ, cũng có thể nhìn thấy được mặt trời, mặt trăng và ngôi sao mờ nhạt từ trên đó, cảnh đẹp khiến người khác phải mê mẩn. Bên dưới mặt đất cũng dùng mặt đất lát, ánh sáng của bạch ngọc phản chiếu lại, tạo nên một vầng sáng thản nhiên, người đứng trên mặt đất giống như đã tới bồng lai tiên cảnh vậy.

Lúc hai người đi tới, chưởng môn và trưởng lão chưa tới, Liễu Khê tự giác tìm chỗ của mình.

Trong điện xuất hiện một ánh sáng kỳ dị, nó không ngừng xoay tròn, đợi sau khi đụng vào quang đình thì đại điện trống trãi xuất hiện mấy nam hài và thiếu nữ không lớn tuổi, đứng đầu là một quản sự bên ngoài của Tử Tiêu cung.

Liễu Khê liếc mắt một cái đã thấy được nữ chính Kiêu Dương, những đứa trẻ khác trong nhóm người đều sợ hãi, bất an hoặc áp lực, chỉ có đôi mắt nàng ta linh động, tò mò nhìn khắp nơi, bộ dạng đáng yêu hoạt bát khiến người khác thích thú.

[Nữ chính Kiêu Dương xuất hiện, độ hảo cảm với người chơi là 0]

Đánh giá nữ chính cẩn thận, lúc này nàng ta khoảng mười lăm mười sáu tuổi, kiều diễm như nụ hoa, nhưng cũng đủ biết sau này có một dung mạo tuyệt diễm, mặt mày như họa, thanh diễm vô song, khó trách nơi nào cũng có hoa đào, bản thân Liễu Khê nhìn cũng thấy yêu thích.

"Sư huynh, tiểu mỹ nhân kia thật xinh đẹp." Liễu Khê nghiêng đầu, nở nụ cười nói với Lăng Cổ, vừa nói vừa dùng ánh mắt chỉ. Không biết cảm nhận bây giờ của nam chính kiêm đại sư huynh là gì.

"Sư muội nói ai?" Lăng Cô nghi ngờ nhìn Liễu Khê, không chút để ý nhìn đám trẻ kia. Trong mắt hắn, diện mạo của đám nữ hài này đều giống nhau, trong đó quả thật có một cô bé xinh đẹp hơn vài phần, nhưng không có gì hơn.

Thế giới tu chân này coi trọng thực lực hơn.

[Độ hảo cảm của nam chính Lăng Cổ với nữ chính Kiêu Dương là 0]

Không khoa học! Đại sư huynh không phải vừa nhìn đã yêu nữ chính sao? Sao lại có bộ dạng bình thản như vậy?

Một lát sau, chưởng môn và trưởng lão khoan thai đi tới, trên người mặc bộ áo đạo sĩ tầm thường, cũng xuất hiện rất bình thường, ngồi lên ghế ở bên trên. Liễu Khê liếc mắt nhìn, quả nhiên không có sư phụ của mình, khó trách sư phụ chỉ có mình nàng là đệ tử. Ngoài việc tu luyện ra chắc chỉ có nữ chính mới có được một, hai phần chú ý của sư phụ.

Đám trẻ có linh căn im lặng, một tu sĩ Kết Đan kỳ tới trước mặt đám trẻ, khoa tay múa chân mấy cái, miệng lẩm bẩm cái gì đó thì lập tức một trận nổ xuất hiện, một khối ngọc bích màu xanh xuất hiện trước mặt mọi người.

Khối ngọc bích kia là pháp khí kiểm tra linh căn, người kiểm tra đứng trước mặt ngọc bích, hai tay đặt lên khối ngọc bích đó, sau đó sẽ xuất hiện một luồng sáng, màu sắc của luồng sáng sẽ báo lên thuộc tính linh căn, mỗi thuộc tính một màu khác nhau.

Linh căn càng tinh thuần thì màu sắc cũng sáng hơn.

Một đám trẻ bất an đứng trước viên ngọc bích, tuy rằng bọn nó đã được kiểm tra qua, nhưng bây giờ mới là lúc quyết định tiền đồ sau này của bọn nó.

Kết quả dĩ nhiên có người vui có người buồn, tuy nói những đứa trẻ này đều có linh căn, nhưng chẳng qua chỉ có chút tạp linh căn, có mấy địa linh căn, linh căn không giống nhau cũng đại biểu cho con đường tu luyện trong tương lai khác nhau. Thiên linh căn là tốt nhất, địa linh căn là chi thứ, mà tạp linh căn là thấp nhất.

Một hồi đã tới phiên nữ chính, chỉ thấy nữ chính vừa đạt tay lên viên ngọc bích thì nó xuất hiện một quầng sáng lớn, quầng sáng bắt đầu xuất hiện màu lam nhạt, chói mắt vô cùng.

"Dĩ nhiên là thủy linh căn, hơn nữa lại có thân thể thuần âm." Một trưởng lão kinh ngạc không thôi, tư chất này thật sự là trăm năm khó gặp.

Sau đó Liễu Khê nghe được tiếng nêu điên cuồng của hệ thống.

[Độ hảo cảm của nam chính Lăng Cổ với nữ chính Kiêu Dương tăng 20 điểm]

[Độ hảo cảm của nam chính Lăng Cổ với nữ chính Kiêu Dương tăng 40 điểm]

Thân thể thuần âm, đỉnh lô [1] tuyệt hảo!

[1] đỉnh lô: ở giới tu chân, đỉnh lô này là kiểu người ai cũng muốn song tu ý.

Nếu cùng nữ tử như vậy song tu thì có thể hấp thu linh lực trời đất, còn có thể hấp thu công lực của đối phương, việc tu hành tiến triển cực nhanh, đối với người tu chân ma nói, đây thật sự là sự dụ hoặc khó thể kháng cự.

Đây chính là nguyên nhân chính mà đại sư huynh yêu nữ chính từ cái nhìn đầu tiên!

Tiếp theo cũng giống như trong sách, Kiêu Dương được chưởng môn nhận làm đệ tử, sự vui vẻ trên mặt Lăng Cổ xuất hiện rồi biến mất ngay lập tức, có điều nụ cười trên mặt càng lúc càng dịu dàng, ngón tay không ngừng vuốt ve chuôi kiếm bên hông.

Liễu Khê chú ý tới động tác của Lăng Cổ, cũng biết đây là động tác nhỏ mà Lăng Cổ thường hay làm khi hạ quyết định gì đó, có thể khiến cho Lăng Cổ như vậy chỉ có Kiêu Dương mà thôi.

Chưởng môn thu Kiêu Dương làm đệ tử, so sánh với đám sư huynh muội thì sau này chung đụng với Lăng Cổ rất nhiều. Cái gọi là gần quan được ban lộc, Lăng Cổ quyết định nhất định phải làm đạo lữ với Kiêu Dương, một bảo vật trời sinh làm tăng sức mạnh như vậy, người nào không cầu không ước không mơ?

Lăng Cổ ngẩng mặt nhìn bộ dạng yêu kiều của Kiêu Dương, mái tóc đen dài búi thành một búi, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo mềm mại, đôi mắt đen nhánh ướt át như dòng nước chuyển động, cánh môi còn xinh đẹp hơn cả đóa hoa đào, mỗi một nụ cười đều mang theo sự quyến rũ non nớt.

Lăng Cổ cảm thấy rất vừa lòng, nữ tử có thân thể thuần âm, chính là người sinh ra vào lúc âm khí nặng nhất, xinh đẹp hồn nhiên, lúc ân ái có thể khiến cho nam nhân nhận được sự hưởng thụ lớn nhất. Trong lòng càng mong muốn Kiêu Dương trở thành đạo lữ của mình.

Đợi sau khi nghi thức thu nhận đồ đệ chấm dứt, chưởng môn phân phó các sư huynh sư tỷ đem tân sư muội sư đệ đưa tới bên trong động phủ của mình.

Lăng Cổ đi tới trước mặt Kiêu Dương, mỉm cười dịu dàng, giọng nói như ngọc: "Tiểu sư muội, huynh là đại đệ tử của sư phụ, tên là Lăng Cổ, muội gọi huynh một tiếng đại sư huynh đi. Muội theo huynh đi về động phủ, thuận tiện nhớ kỹ vị trí của các nơi trong Tử Tiêu Cung."

"Đại sư huynh! Làm phiền huynh rồi!" Kiêu Dương ngọt ngào gọi một tiếng, có chút ngại ngùng cầm lấy tay, hai má ửng hồng, càng xinh đẹp động lòng người.

Hắn hoàn toàn quên còn có một nữ phụ kiêm thanh mai trúc mã lớn lên cùng hắn đang đợi thì phải?

Ngay lập tức đi tới ân cần chăm sóc, động tác cũng nhanh thật. Liễu Khê im lặng nhìn, đôi mắt đen tối không có biểu cảm, nam tuấn lãng, nữ tịnh lệ, nhìn thế nào cũng rất hợp đôi. Chỉ tiếc, Lăng Cổ lại mang mấy phần tâm tư xấu xa.

Liễu Khê tiến tới hai bước, mở miệng: "Sư huynh!"

Đột nhiên vòng cổ trước ngực xuất hiện một ánh sáng màu lục nhạt.

[Đinh! Vòng cổ ghê tởm đặc chế bắt đầu phát huy công dụng, sức quyến rũ của Liễu Khê giảm đi]

Lăng Cổ nhíu mày, bỗng dưng hắn cảm thấy Liễu Khê sư muội rất đáng ghét.

[Đinh! Độ hảo cảm của nam chính Lăng Cổ với người chơi giảm đi 10 điểm]

Kiêu Dương tò mò đánh giá Liễu Khê, sư tủy này nhìn rất đáng yêu, cười cũng dịu dàng nhưng sao nàng ta lại cảm thấy không thoải mái, một chút cũng không muốn để ý nàng.

[Đinh! Độ hảo cảm của nữ chính Kiêu Dương với người chơi giảm xuống 5 điểm]

Cảm giác thật kỳ lạ, nàng ta không nên nghĩ như thế, đây là lần đầu gặp mặt, nàng ta không thể có thành kiến với sư tỷ, Kiêu Dương thanh tỉnh một chút, lập tức nở nụ cười ngọt ngào kêu: "Sư tỷ tốt!"

[Đinh! Độ hảo cảm của nữ chính Kiêu Dương với người chơi tăng lên 5 điểm]

Qủa nhiên là nữ chính lương thiện, không có chút ảnh hưởng với thứ vòng cổ đáng ghét này. Liễu Khê thầm nghĩ trong lòng, nở nụ cười: "Tiểu sư muội tốt, có rảnh thì tới Lăng Hư Phong tìm tỷ, chỗ sư tỷ có nhiều thứ tốt lắm!"

Lăng Cổ có chút không kiên nhẫn nhưng nụ cười dịu dàng trên mặt vẫn không thay đổi, nói: "Sư muội, ta dẫn Kiêu Dương về Lăng Hà Phong, tiểu sư muội với mới tới Tử Tiêu Cung."

Liễu Khê lộ vẻ mặt cô đơn nói: "Vậy thì không làm phiền sư huynh nữa!"

Miệng Kiêu Dương giật giật, muốn nói gì nhưng thôi, ngoan ngoãn bước lên trên thanh Tiên Kiếm của Lăng Cổ.

Lăng Cổ dục Tiên Kiếm, hai người như tia sáng, bay lên cao, sau đó biến mất trong ngọn núi cao xa.

Nhìn bóng dáng rời đi của hai người, Liễu Khê không mất hứng, cảm tình của hai người càng như keo như sơn thì tới lúc đó càng khiến nữ chính tổn thương, cố lên nha Lăng Cổ!

Yên lặng trở về phòng ở một mình, Liễu Khê đứng trước cửa phòng, bây giờ phải giải quyết cái vòng cổ này trước rồi mới đi tìm hắn.

Liễu Khê cầm thanh Tiên Kiếm, thân kiếm dài nhỏ, ánh sáng lưu động, nhìn đã biết không phải là vật thường. Đây là của sư phụ nữ phụ đưa cho nàng ấy, tuy không phải là Tiên Kiếm tốt nhất nhưng uy lực rất lớn.

Cầm lấy chuôi kiếm, Tiêm Kiếm càng xuất hiện nhiều màu. Đem chân nguyên bảo vệ quanh thân, cẩn thận đưa kiếm đâm vào vòng cổ, dùng hết sức.

Chỉ nghe một tiếng "Tranh", mũi kiếm sắc bén đâm qua vòng cổ, mấy bông hoa lửa bắn tung tóe nhưng vòng cổ không bị hư hại gì.

Liễu Khê khó chịu, bây giờ nữ phụ còn chưa có Tiên Kiếm của riêng mình, nhưng cây kiếm này đã rất sắc bén, vậy mà không thể khiến vòng cổ này bị chút hư hại gì.

Xem ra phải thử mấy biện pháp khác mới được, mặc kệ có thể phá hủy nó hay không, phải thử trước rồi mới tính.

Liễu Khê bắt đầu lục trí nhớ, rốt cục cũng nghĩ tới chỗ Lăng Tiên Phong của Phương trưởng lão là nơi có những thứ tốt. Sờ sờ vòng cổ trong tay, lập tức lấy một đóa hoa sen màu xanh ném vào không trung.

Hoa sen càng xoay tròn càng lớn, đóa hoa nở rộ, ánh sáng lượn lờ nhàn nhạt, Liễu Khê đứng trên đài sen, nhanh chóng bay về phía Lăng Tiên Phong. Đây là công cụ chở nữ phụ, tuy tốc độ không nhanh bằng Tiên Kiếm nhưng rất thoải mái, trên hoa sen có khắc trận pháp phòng ngữ.

"Phương sư thúc có ở đây không?" Liễu Khê nhảy xuống đài sen, thu hồi đóa hoa sen, nhẹ giọng hỏi tiểu đồng canh cửa.

"Phương trưởng lão đang ở trong phòng rèn, mời Liễu tu sĩ!" Tiểu đồng kia cung kính cúi thấp người mời Liễu Khê.

Vừa mở cửa phòng rèn ra đã thấy một cỗ sóng nhiệt đập vào mặt, đập vào mắt là một màu hồng hùng vĩ, Liễu Khê đọc một khẩu quyết thì độ nóng quanh người mới đỡ một chút, mà tiểu đồng không có tu vi kia không dám đi vào cửa.

"Phương sư thúc!" Liễu Khê nhìn một đại hán mặc đạo bào cầm một khối đá màu đen xem cẩn thận, hai hàng lông mày nhíu chặt, nếu không phải xung quanh người này có chính khí nghiêm nghị thì nhìn qua đều nghĩ đó là một ông lão có cơ bắp, khiến người khác nghĩ tới là cường đạo hơn tu sĩ.

"Nha đầu sao lại tới đây?" Phương trưởng lão thấy Liễu Khê thì buông tảng đá trong tay, dùng vạt áo lau mồ hôi, cười sang sảng.

"Có chuyện nhờ sư thúc giúp đỡ." Liễu Khê cẩn thận tránh đống tinh thạch, kim chúc,... để bừa bãi khắp nơi.

Phương trưởng lão dùng sức vỗ ngực, hào phóng nói: "Nói, chỉ cần sư thúc làm được thì cứ nói!"

Liễu Khê nghe câu này thì mới yên lòng, nữ phụ ở Tử Tiêu Cung từ bé tới lớn, quan hệ với nhóm trưởng lão rất tốt, có thể nói là do nhóm sư thúc sư bá Tử Tiêu Cung nhìn lớn lên cho nên nhóm trưởng lão luôn khoan dung với nữ phụ.

"Sư thúc, ngài xem này nè, cái này là con vô tình lấy được, vốn thấy nó không có trận pháp gì, ai dè vừa mới mang vào thì lấy không ra." Liễu Khê đau khổ kéo kéo vòng cổ ghê tởm đặc chế làm giảm sức quyến rũ của mình nói với Phương trưởng lão.

Phương trưởng lão nghe thấy có thứ cổ quái, trong lòng bắt đầu lo lắng, không sợ cái gì hết, chỉ sợ có hại với Liễu Khê, hay mê hoặc thần trí của nha đầu này, sợ nha đầu Liễu Khê này bị ác linh đoạt xá.

"Để ta xem!" Cẩn thận đánh giá vòng cổ, thứ này ông chưa từng gặp qua, không phải kim cũng không phải ngọc, nhưng là dị bảo, cầm thấy cứng hơn thường, thậm chí còn chứa một sức mạnh nào đó, nhưng lại là một tài liệu rèn không tồi.

Hạt châu màu lục bụi trên vòng cổ cũng không phải đồ thường, nhìn đã thấy được sự tinh thuần, xem ra không có tính nguy hiểm.

Có điều nó mang theo sự tức giận, tuy ít nhưng vẫn có.

"Nha đầu yên tâm đi, để ta thử xem!" Dứt lời, ông cầm Tiên Kiếm do chính mình rèn lên.

Cây kiếm này có phong cách cổ xưa, ảm đạm không có ánh sáng, vừa xuất hiện đã khiến Liễu Khê cảm nhận được uy áp mãnh liệt, quả nhiên là cao thủ Phân Thần kỳ.

"Uông" Tay niết vòng cổ, hét lớn một tiếng, cây kiếm như mang theo vạn quân quân đâm xuống.

"Thương!" Một âm thanh vang lên, hoa lửa văng khắp nơi, nhưng vòng cổ tinh tế kia không bị chút hư tổn.

Phương trưởng lão thấy vậy chỉ có thể thở dài: "Không ngờ lại cứng như vậy!"

Vừa nói vừa vận chân nguyên, liên tục chém xuống. "Thương thương thương" không ngừng, Liễu Khê bị sức mạnh này áp tới mức quay cuồng, máu chảy cũng không thông.

Sau mấy lần, Phương trưởng lão thu hồi Tiên Kiếm của bản thân, tiếc nuối nói:

"Không được, không biết thứ này rèn như thế nào, ngay cả Tiên Kiếm của ta cũng không chặt đứt"

"Đều do con không kiểm tra kỹ đã đeo loạn." Liễu Khê trừng mắt nhìn, chẳng lẽ không thể phá hủy sao?

"Nhưng hạt châu này rất tốt, bên trong hàm chứa một cổ tức giận nhàn nhạt, nếu không phải ta từng ở trong linh thảo viên hơn mười năm thì có khi còn không cảm nhận được." Phương trưởng lão cười, an ủi Liễu Khê, "Đợi sư phụ con xuất quan thì hỏi thử hắn có thể giúp con lấy hay không, ta thấy thứ này tạm thời không gây nguy hiểm gì cho con."

"Tốt, tới lúc đó đem thứ này đưa cho sư thúc, không chừng có thể dùng rèn được gì đó." Liễu Khê cười vui vẻ, sau đó tạm biệt Phương trưởng lão rời đi.

Tuy nói như thế nhưng Liễu Khê vẫn có chút uể oải, hai đầu ngón tay cầm lấy hạt châu, cười lạnh lùng, hệ thống này chơi một lần còn chưa thỏa mãn sao?

Lăng Hư Phong truyền tới một cỗ uy áp, chậm rãi lan ra, loại khí thế như núi này khiến người khác không thở nổi, mấy đệ tử Luyện Khí kỳ quỳ rạp xuống đất, cái loại uy áp khiến linh hồn cảm nhận được sự sợ hãi này là sức mạnh khủng bố thế nào chứ?

Uy áp này xuất hiện trong thời gian ngắn, sau đó lập tức biến mất không thấy, hẳn là bị giấu.

Xem tình hình này chắn hẳn sư phụ của nữ phụ xuất quan, trong sách nói sau khi sư phụ của nữ phụ xuất quan đã đạt tới Đại Thừa hậu kỳ, cách độ kiếp một bước, trở thành người mạnh nhất giới tu chân.

Liễu Khê không dám dừng lại, đuổi nahnh tới nơi sư phụ của nàng bế quan. Nơi đó trắng như tuyết, một bóng nam tử thon dài mặc đạo bào đứng trước cửa động, người đầy khí lạnh, chưa nói tới dung mạo, chỉ riêng khí thế cũng khiến người phải sợ hãi.

"Sư phụ!" Liễu Khê hành lễ.

Ngọc Thanh không nói gì, khuôn mặt vốn lạnh lùng nhìn thấy Liễu Khê thì có chút nghi ngờ, sau đó nhíu mày.

Đây là đồ đệ của hắn, vậy mà hôm nay khi gặp lại có cảm giác huyền diệu khó giải thích, giống như linh hồn gào thét, là nàng! Chính là nàng! Mau giữ lấy nàng!

Nhưng trên người nàng lại mang theo hương vị mà hắn ghét vô cùng, thật sự muốn dùng huyền ảo đem mùi vị kia đốt cháy sạch sẽ.

Thân thể hơi lóe, Ngọc Thanh đi tới trước mặt Liễu Khê, khuôn mặt đột nhiên lớn hơn khiến Liễu Khê hít một hơi, dung mạo tuấn mỹ này thật sự khiến người khác phải than nhẹ, mỗi một chỗ giống như tỉ mỉ tạo ra, có điều ánh mắt lại mang theo sự lạnh lẽo và lạnh lùng thấu xương.

Một ngón tay dài đột nhiên nâng vòng cổ của Liễu Khê, Liễu Khê chưa kịp phản ứng thì đã có một cỗ chân nguyên mạnh mẽ bao vây lấy vòng cổ, sau đó nghe một tiếng "Lạch cạch", cái vòng cổ đáng ghét kia lại bị Ngọc Thanh hung hăng nắm gãy!

Liễu Khê kinh ngạc nhìn hắn, nước mắt chảy ra.

Hai mắt Ngọc Thanh mang theo sự ham muốn, khuôn mặt như băng tuyết phủ một tầng màu hồng nhạt, hạ thân không ngừng đụng vào mông Liễu Khê, khoái cảm xộc lên đầu hắn.

Không đủ, chưa đủ!

Mồ hôi trên tràn chảy xuống bộ ngực của Liễu Khê, mồ hôi liên tục chảy xuống, hai tay Liễu Khê run run cởi bộ đạo bào của Ngọc Thanh, lộ ra lồng ngực rắn chắc.

"Trước... Trước đem quần áo cởi." Giọng nói của Liễu Khê có chút quẫn bách nhưng trong đó lại mang theo mấy phần khát vọng.

Ngọc Thanh nghe được lời nói nhỏ nhẹ của Liễu Khê, vội vàng vung tay lên, quần áo hai người cứ vậy mà bay đi.

Cơ thể trần trụi tiếp xúc với không khí mang cảm giác mát lạnh, Liễu Khê run nhẹ, xoay người trong lòng Ngọc Thanh.

Da thịt hai người ma sát với nhau, Ngọc Thanh rên nhẹ một tiếng thoải mái, đôi mắt đầy lửa nhìn thân thể trần trụi của Liễu Khê chăm chú.

Nâng tay vuốt bộ ngực tròn, bàn tay không ngừng xoa nắn bộ ngực, nhéo nhéo, bộ ngực mềm mại co dãn mang theo hơi ấm của cơ thể, lòng bàn tay cảm nhận được một điểm nhỏ cứng lên, đâm vào bàn tay hắn.

Đôi mắt Ngọc Thanh càng lúc càng thâm, cúi đầu hôn lên điểm đỏ trên bộ ngực, sau đó dùng đầu lưỡi mềm mại liếm nụ hoa cứng rắn.

Liễu Khê hút một ngum khí lạnh, nơi mẫn cảm bị hút liếm như vậy khiến thân thể càng lúc càng mềm, cả người giống như không còn sức, dựa lên người Ngọc Thanh mà run rẩy không ngừng. Hơi thở càng lúc càng dồn dập, thân thể trắng muốt xuất hiện một tầng màu hồng nhạt.

Ngọc Thanh cảm thấy hạ thân sưng lên khó chịu, dục hỏa không ngừng xuất hiện giống như đốt cháy toàn bộ lý trí của hắn.

Liễu Khê cầm lấy tay Ngọc Thanh, chậm rãi vuốt từ bộ ngực đi qua bụng, sau đó đi vào giữa hai chân, khuôn mặt đỏ như máu nói: "Nơi này..."

Đảo qua hai đùi mềm mại, ngón tay xuyên qua bộ lông đen, dễ dàng đẩy ra hai mép thịt, vừa mới chạm vào thì ngón tay của hắn đã bị dính ướt.

Từ khe hở mà tìm được lối vào, Ngọc Thanh có chút do dự, ngón trỏ nhẹ nhàng dò xét đi vào, sau đó ngón tay bị hoa huy*t ẩm ướt nóng ấm gắt gao bao chặt.

"Chỗ này?" hoa huy*t nhỏ hẹp này thật sự có thể chứa được lửa nóng của hắn sao? Ngọc Thanh nhìn Liễu Khê chằm chằm, thấy trên mặt Liễu Khê không chút thống khổ mới nhịn không được để thêm một ngón tay vào, không chút mất sức.

Ngón tay của Ngọc Thanh ngon dài, bởi vì luyện kiếm nên có một tầng chai mỏng, lúc vào thân thể giống như đồ kích thích, khiến cho Liễu Khê co rút lại, hai chân mở to ra.

"Ưm..." Tay Liễu Khê ôm lấy cổ Ngọc Thanh, thở hổn hển, hơi thở nóng bỏng phả lên bộ ngực của Ngọc Thanh.

Tiếng rên ngọt ngấy mang theo mấy phần mềm mại, khuôn mặt Liễu Khê vì tình dục mà hồng lên, đôi mắt mị hoặc, lông mi dính một ít nước mắt như con mèo nhỏ đang làm nũng, mê hoặc lòng người vô cùng. Ánh mắt của Ngọc Thanh càng tối, thân thể cũng căng cứng, ngón tay không ngừng ra vào sâu trong thân thể Liễu Khê khiến cả người nàng run rẩy kịch liệt.

Rút ngón tay ra, Ngọc Thanh phát hiện ngón tay dính một tầng chất nhầy trong suốt, tò mò nhìn nó, sau đó đưa lên miệng liếm một chút, không biết nên hình dung hương vị này thế nào, nhưng nó lại khiến cho cơ thể hắn điên cuồng, khuôn mặt trắng noãn đầy mồ hôi, mồ hôi chảy xuống thân thể có đường cong hoàn mỹ của Liễu Khê, khiến cho Liễu Khê nóng lên.

"Trời ạ..." Liễu Khê nhìn động tác mê hoặc của Ngọc Thanh, thậm chí bên môi hắn còn dính thể dịch trong suốt, nhịn không được rên lên một tiếng, người này thật sự khiêu gợi khiến người khác điên cuồng.

Đem thân thể Liễu Khê kéo lại, hai người lập tức đối mặt, Liễu Khê ngồi khóa lên đùi Ngọc Thanh, cự vật kia dựng thẳng ở giữa hai chân Liễu Khê, giống như tiến cũng giống như lùi, thỉnh thoảng ma sát hoa huy*t của Liễu Khê.

Liễu Khê bị tra tấn tới điên, thân thể trầm xuống, ôm lấy cổ Ngọc Thanh, chậm rãi đem vật nóng kia nhét vào thân thể mình. Cảm giác lần đầu không khác gì mấy lần trước, vách tường bị vạch ra đau đớn khiến Liễu Khê nhíu mày, nhỏ giọng than.

Ngọc Thanh cảm nhận được dục vọng của mình bị hoa huy*t bao vây lại, nhanh chóng tham nhập vào hoa huy*t ướt át, một loại cảm giác tiêu hồn từ nơi đó xông lên, sảng khoái tới mức khiến hắn điên cuồng.

Việc tiếp theo nên làm gì, Ngọc Thanh không cần người dạy cũng biết, nhìn khuôn mặt không còn đau đớn của Liễu Khê, cảm thấy không cần nhịn nữa, dừng một lát, hai tay ôm lấy vòng eo của Liễu Khê, hơi hướng về trước, hung hăng va chạm, mỗi một lần đều dùng hết toàn lực, giống như muốn đem dục vọng của bản thân nhập vào thân thể Liễu Khê khiến nàng rên rỉ không ngừng.

Tư thế xâm nhập này khiến Liễu Khê hoảng hốt do cảm thấy thân thể như bị xỏ xuyên, thân thể bị Ngọc Thanh tấn công không ngừng, cứ như con thuyền đang được con sóng vuốt ve, hai tay nhịn không được ôm lấy cổ Ngọc Thanh.

Ngọc Thanh không còn bộ dạng bình tĩnh thường ngày, cảm giác sung sướng thổi quét khắp thân thể, tốc độ càng nhanh dùng sức càng mạnh, đôi mắt nóng bỏng, yết hầu phát ra tiếng rên rỉ sung sướng, hắn hoàn toàn sa vào trong biển dục vọng, cảm nhận từng đợt cao trào.

Mồ hôi tẩm ướt bộ lông, mấy lọn tóc đen rơi xuống, dán lên gương mặt, trên ngực bụng của hai người mang theo mấy phần kích thích. Mồ hôi của hai người như thác nước, không ngừng chảy xuống làm thân thể cả hai dán vào một chỗ.

"A... Tuyệt quá, sư phụ... mạnh hơn một chút!" Liễu Khê rên rỉ sung sướng, vặn vẹo thân thể, không ngừng cổ vũ đối phương, thét chói tai, cảm nhận sự sung sướng của loại thuỷ nhũ giao.

Máu chảy nhanh như sự sung sướng, không ngừng rên rỉ thành tiếng, động tác của Ngọc Thanh càng lúc càng cuồng dã, đồng tử co rút nhanh, hai bàn tay ôm chặt lấy Liễu Khê giống như muốn đem Liễu Khê nhập vào xương cốt của mình.

Hung hăng va chạm vào chỗ mẫn cảm nhất của Liễu Khê, khóe mắt Liễu Khê chảy một giọt nước mắt, thân thể buộc chặt nhau, giống như dây cung bị kéo ra tận cùng. Một trận pháo hoa xinh đẹp nổ tung, đầu Liễu Khê trống rỗng, thân thể mềm nhũn dựa lên người Ngọc Thanh.

Thật thoải mái... Giống như rong chơi trong đám mây ấm áp, cái gì cũng không nghĩ, lỗ chân lông khắp thân thể mở ra, sáng khoái vô cùng.

Ngọc Thanh cảm giác được thể dịch không ngừng trào ra từ hoa kính, thân mình va chạm mạnh, cảm giác toàn thân tập trung một chỗ, tất cả dục vọng cũng tìm ra được nơi chảy ra, phóng thích trong thân thể Liễu Khê, một cảm giác sung sướng thổi qua.

Hạ thân mềm nhũn chôn sâu trong thân thể Liễu Khê không tính rời đi, Ngọc Thanh ôm chặt Liễu Khê, trong lòng mang theo sự rung động khó hiểu, thầm nghĩ ôm nàng cả đời như thế.

"Sư phụ...." Liễu Khê đẩy Ngọc Thanh, vặn vẹo thân thể muốn đẩy dục vọng của hắn ra. Nhưng mà cảm nhận được dục vọng của hắn có xu thế cứng lại, thân thể lập tức cứng đờ, này... nhanh vậy sao?

Không... Không khoa học!

"Một lần nữa..." Ngọc Thanh ôm lấy Liễu Khê, đi tới ngọn tháp mình nghỉ ngơi.

"A!" Hai chân Liễu Khê vòng qua lưng Ngọc Thân, nơi tư mật khít chặt gắt gao, thừa nhân sức nặng thân thể, cự vật của Ngọc Thanh đâm sâu vài phần, kích thích tới mức da đầu Liễu Khê tê dại, thân thể vẫn còn dư vị của cao trào khiến cho Liễu Khê nhanh chóng bị kích thích động tình.

Cả hai người ngã vào nhuyễn tháp, Ngọc Thanh phấn chấn đâm vào rút ra, dục vọng nóng rực không ngừng ra vào, không ngừng phát ra âm thành phốc xuy, không đợi Liễu Khê phản ứng đã hung hăng đâm vào.

Rầu rĩ nâng đầu lên cắn vào cằm Ngọc Thanh, lưu lại đó một dấu răng, Liễu Khê khóc không ra nước mắt nhìn Ngọc Thanh cày cấy không biết mệt mỏi.

Nàng mệt mỏi quá... Thật sự muốn nghỉ ngơi...

"Sư phụ... Mệt quá..." Liễu Khê làm nũng, lời vừa nói thì một đan dược tản ra mùi thơm được Ngọc Thanh nhét vào miệng, môi giao lấy nhau, phát ra tiếng hôn nhau chậc chậc.

Lại tới nữa! Lại tới nữa!

Một dòng nước ấm chậm rãi chảy vào đan điền, đan dược trân quý như vậy dùng là trường hợp này không vấn đề gì sao, sư phụ?

Xử nam khai trai đã làm không ít huống chi là lão xử nam mấy trăm năm khổ tu? Một đêm bảy lần thì tính là gì, Ngọc Thanh làm trọn một ngày một đêm, nàng không đếm nổi đã bao nhiêu lần. Hai chân mềm nhũn, Liễu Khê run rẩy cảm thấy mình còn sống tới ngày ra khỏi nơi này đã quá tốt rồi.

Nàng thật sự không hi vọng mình chết trên tháp, cũng không hi vọng sau này có chứng bệnh sợ hãi làm ~ tình! Sư phụ, tu chân không phải là để làm chuyện này màaa!

Xin hãy tiết chế một chút nếu không tu vi sẽ bị giảm đó sư phụ!

Ngọc Thanh không biết tiếng hét trong lòng Liễu Khê, không ngừng hưởng thụ tư vị tuyệt vời này, thầm nghĩ cứ làm vậy không ngừng bởi vì làm bao lần cũng không đủ, loại mùi hương tràn ngập tình yêu này dụ hoặc hắn, vậy thì lại tiếp một lần nữa!

Đem dục vọng vùi vào trong, Ngọc Thanh sung sướng rên lên.

Đợi tới lúc Liễu Khê ra khỏi động phủ thì như trải qua một thế hệ, ánh mặt trời đã ngã xuống, chói mắt khiến người khác không dám nhìn thẳng, Lăng Hư Phong đã trở thành ngày xuân.

Không dám ở lại, quyết đoán chạy lấy người, lúc Liễu Khê trở về nơi ở thì thấy vui muốn khóc, tốt quá, nàng còn sống! Cho tới giờ còn chưa thấy thế giới tốt đẹp như vậy, trời không có xanh như vậy, ngay cả nữ chính Mary Sue cũng rất đáng yêu!

Hử? Nữ chính!

Nhìn Kiêu Dương đang cười nhạt với mình, Liễu Khê mới nhớ tới sắp tới là lúc tỉ thí giữa các đệ tử, cũng là lúc khiến tình cảm của Lăng Cổ và Kiêu Dương tăng lên.

Quyết đoán phá đi, nàng nhớ rõ lúc đầu Lăng Cổ vội vàng làm tình với Kiêu Dương, vì lúc đó Lăng Cổ gặp phải bình cảnh lúc tu vi, hắn luôn ở Kim Đan trung kỳ, không thể đột phá lên Kim Đan hậu kỳ.

"Sư tỷ, đây là phù chú sư huynh bảo muội tới tặng cho tỷ." Lúc nói tới Lăng Cổ, nụ cười của Kiêu Dương tăng thêm mấy phần ngọt ngào, được một vị sư huynh tuấn tú sủng nịch, cái cảm giác này ai có thể cự tuyệt?

"Cảm ơn!" Liễu Khê phụng phịu nhận lấy, cảm ơn một câu, trên mặt không vui vẻ mà mang theo mấy phần địch ý.

Đây là lần đầu Kiêu Dương bị đối xử như thế, sắc mặt khó coi, miễn cười cười với Liễu Khê, sau đó lễ phép tạm biệt.

"Lăng Cổ dám không tự mình đến? Huênh hoang cái gì chứ? Nếu không phải có thân thể thuần âm thì ai cần một sư muội mới vào cửa? Ngay cả Luyện Khí sơ kỳ còn chưa đạt được. Hừ, cũng không nghĩ lại, thân thể thuần âm phải thứ gì tốt đâu!" Âm thanh của Liễu Khê không lớn không nhỏ, vừa vặn truyền vào tai Kiêu Dương.

Kiêu Dương dừng chân lại, ghi nhớ mấy chữ thân thể thuần âm, sau đó quay đầu rời khỏi.

Mím môi, nàng ta tin tưởng hắn đối xử thật lòng với mình, nàng ta nhất định sẽ điều tra rõ cái gì là thân thể thuần âm.

Tiêu diệt từng bộ phận, tiếp theo chính là Lăng Cổ, ừ, phải tìm sư phụ giúp một việc, khóe miệng Liễu Khê nở nụ cười, tâm trạng tốt hơn một chút.