Bút Ký Coi Mắt Của Boss

Chương 25




Trên đường đi làm vào một buổi sáng mấy hôm trước, tôi nhận được một cuộc điện thoại.

Dãy số hoàn toàn xa lạ, ngay cả mã vùng hiển thị cả đời này tôi cũng chưa từng nghe qua, do dự một lát, tôi ấn phím nghe: “Alô, xin chào, xin hỏi là ai vậy?”

“Khà khà, Tiểu Bội Bội…”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc mà khủng bố này, da đầu tôi tê rần, vội vàng nói: “Xin lỗi, ông gọi lộn số rồi.” Nhanh chóng cúp điện thoại.

Ngay lập tức, số điện thoại kia lại gọi đến. Tiếng chuông “Anh thật hiểm, anh thật hiểm, anh thật hiểm hiểm hiểm” cứ kiên trì vang lên không ngừng, trong lúc tôi đang do dự không biết có nên quăng điện thoại vào đường ray, rồi điềm nhiên nhìn chiếc xe điện lướt qua như bay ép nó thành chiếc bánh hay không, thì tiếng chuông rốt cuộc cũng im bặt, theo đó là một mẩu tin nhắn:

“Nha đầu chết tiệt, cuộc gọi đầu tiên nghe thấy giọng của cô, dù cô có đang khóc thì tôi cũng biết được giọng điệu đó là đang ca thán hay là kinh ngạc nữa đó, đừng có giả bộ với tôi, mau chóng nghe điện thoại!”

Tôi cầm lấy điện thoại cảm thán ba tiếng, bất đắc dĩ gọi lại: “Ba, có chuyện gì?”

“Tiểu Bội Bội à, gần đây ba đang đi công tác, có thể ở lại thành phố F một ngày, cho nên thuận đường đến thăm con một lát.” Một giọng nói của một ông chú trung niên từ điện thoại truyền ra.

“Hả, không cần đâu, con rất khoẻ, qua mấy ngày nữa là năm mới con sẽ trở về nhà thăm ba với mẹ. Ba không cần đặc biệt đến thăm đâu.”

“Vậy đâu có được, chờ ba nha, ba đến rồi dẫn con đi ăn cái gì ngon ngon. Còn nữa, có cần ba đem theo chút gì… có cần giúp con dẫn một…”

“Không cần không cần, chỗ con cái gì cũng có, ba mang người không đến là được rồi… Ừm, không đến càng tốt.” Tôi nhỏ giọng lí nhí.

Ba tôi tự động phớt lờ lời của tôi: “Vậy tuần sau gặp, Tiểu Bội Bội, nhớ ra sân bay đón ba đó.”

Tiếng chuông dường như vẫn còn văng vẳng bên tai, tôi nắm lấy điện thoại lâm vào mờ mịt. Tôi biết, câu nói mà ba tôi chưa nói xong “Có cần ba dắt theo một anh chàng không?”Chiếu theo kinh nghiệm trước đây, nếu như trả lời “Cần”, ông ấy thật có bản lĩnh trong chuyến đi quăng lưới, đánh ngất, bắt một anh chàng đến để tôi chọn, còn nếu như trả lời“Không cần”… Tôi tốt nhất vẫn nên chuẩn bị một anh chàng thì hơn.

Tuy nói rằng con trai không chê mẹ xấu, con gái cũng không nên chê cha phiền, nhưng… tôi vẫn thật sự ngưỡng mộ cha của người ta nghiêm khắc nhưng lại không mất đi dáng vẻ hiền từ nho nhã, ờ, nếu như yêu cầu này có hơi cao một chút, vậy thì tôi hy vọng có một người cha hiền hoà dễ gần một chút. Nhưng ba tôi… ông chú à, chú nói chú là giáo sư lịch sử của trường đại học, mà sao có thể gian trá như vậy, dung tục như vậy chứ hả?! Mỗi lần gặp, chú không thể giống như những người cha khác quan tâm một chút đến việc học tập, sự nghiệp, tiền đồ của con cái được hay sao? Tại sao từ lúc con qua mười tám tuổi phải đi học xa nhà… mỗi một lần gặp đều hỏi về vấn đề đàn ông với con vậy!

Tôi quyết định trong vòng hai mươi bốn tiếng đồng hồ phải tìm được một anh chàng , có thể cùng tôi kề vai sát cánh hiệp lực giải quyết ba tôi. Tôi đem tất cả những người đàn ông bên cạnh nhanh chóng sàng lọc một lượt, người đầu tiên nghĩ đến là Peter. Buổi sáng tại phòng trà nước, tôi túm được Peter cầu xin cậu ấy giúp tôi việc này.

Peter nghe xong lời của tôi, không nói một lời trở lại vị trí của mình, từ dưới bàn lôi ra một chiếc áo khoác rách nát.

“Gì đây? Muốn mình vá lại cho cậu? Sau khi việc thành mình mua cho cậu một cái mới.”

“Không phải, đây là do bạn gái mình đốt – sau khi cô ấy phát hiện mình cùng với cô bạn từng thích hồi tiểu học nói chuyện. Cô ấy đưa mình chiếc áo này tỏ ý cảnh cáo: Nếu có nửa điểm không nghiêm chỉnh, thì giống như chiếc áo này!”

Chiếc áo rách thành cái lưới cá cũng quá sức thuyết phục nha. Tôi chỉ đành nuốt xuống lời thuyết phục, âm thầm cầu phúc cho Peter rồi lặng lẽ bỏ đi.

Người thứ hai nghĩ đến là Mập Ú. Người như tôi trái lại rất thích cái sự mập mạp cũng như phong cách dung tục của Mập Ú, có điều ba tôi… Tại sao anh ta lại có tướng mạo như một ông chú vậy chứ. Cho nên nghiêm túc mà nói Mập Ú không phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của ba tôi, cho dù có dẫn đến ứng phó, cũng giống như không dẫn đến vậy. Bởi vậy người nên chọn lại bị pass rồi.

Giờ cơm trưa, tôi cầm lấy cuốn sổ nhỏ bên trên đầy tên những anh chàng bị gạch bỏ than thở với Lạc Lạc: “Đàn ông bây giờ sao đều làm sao thế, sao không có trái tim nhiệt huyết, tinh thần rút đao tương trợ nào hết vậy. Chả trách gái ế đã trở thành vấn đề của xã hội.”

Lạc Lạc hỏi rõ đầu đuôi ngọn ngành, chớp chớp mắt nói với tôi: “Không phải đã có người sẵn rồi sao?”

Tôi mừng rỡ: “Ể? Cậu cho mình mượn người đàn ông của cậu à? Lạc Lạc, cậu quả thật là người bạn tốt mà.”

Lạc Lạc không nói trừng tôi một cái: “Gì đây hả, mình với bạn trai cũ chia tay đã được hai tháng trời rồi. Mình nói nè Tiểu Bội, cậu có phải là bạn mình không đó?!”

Tôi xấu hổ gãi đầu: “Hì hì, cậu nhiều anh chàng như vậy, mình làm sao nhớ được cậu đang nói đến ai.”

Lạc Lạc nói: “Ý của mình là, cậu dẫn tổng giám đốc theo. Nhiều tiền, đẹp trai, còn có giao tình với cậu, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ vượt mức quy định luôn.”

“Anh ta?! Ha ha ha ha…” Tôi úp mặt vô bàn bắt đầu bật cười.

Lạc Lạc nhìn tôi cả buổi trời, quyết định vứt bỏ tôi, bưng cái khay đi đến chiếc bàn bên cạnh.

Buổi chiều, tôi được mời đến văn phòng tổng giám đốc.

Lúc tôi đến, Vinh Mặc Dương đưa một chồng tài liệu cho Dịch Phàm, nhắc đi nhắc lại nhất định phải nhanh chóng xem, nhanh chóng ký. Ai dè anh ấy vừa đi khỏi, Dịch Phàm cầm lấy một tờ giấy gấp mấy cái rồi sau đó dùng kéo bắt đầu cắt.

“Khụ, Dịch tổng, anh tìm tôi có việc gì?”

Dịch Phàm từ trong tờ giấy khều ra một thứ, kéo thẳng ra, trở thành một một hàng tiểu nhân (1) tay nắm tay: “Thấy vui không?”

( (1) Giải thích ‘tiểu nhân’ ở đây. Nếu mọi người coi phim thì sẽ thấy, khi ghét một người nào thì người ta cắt người giấy rồi lấy dép dập lên nó, vừa đập vừa chửa để xả giận.)

“… Dịch tổng, nếu anh có việc thì anh cứ làm trước, lát nữa tôi quay lại.” Tôi quyết định ngó lơ sự nhàm chán của hắn, bộ dáng nghiêm túc nói.

Dịch Phàm nhấc người giấy huơ huơ: “Nghe nói đi khắp nơi tìm người coi mắt?”

“Không phải coi mắt, là ba tôi sắp đến…”

“Nghe nói có người kiến nghị cô tìm tôi, cô lại cười đến rút gân?”

Trong lòng tôi thầm mắng Lạc Lạc cái con nhỏ tiểu yêu tinh nhiều chuyện này.

Dịch Phàm tìm lời để nói: “Đúng vậy, tôi không có việc gì làm nên nói chuyện phiếm với Lý Lạc, bởi vậy chu kỳ sinh lý của cô là ngày nào tôi đều rõ hết. Khoan đã, chớ có kích động, bây giờ cô mà hoảng loạn, người khác sẽ cho rằng đây là triệu chứng trong thời kỳ kinh nguyệt của cô đó.”

Tôi đỏ cả mặt: “Đây là vấn đề mà nam cấp trên nên thảo luận với nữ cấp dưới sao?”

“Vậy cô nghe thấy kiến nghị dẫn ông chủ đi gặp mặt trưởng bối thì nên cười lớn không ngừng sao?”

Tôi nghĩ ngợi rồi nói: “Không xông pha giang hồ, thì anh sẽ không biết được sự hiểm ác của giang hồ đâu.”

“Ờ? Vậy xin mời giải thích cái nào.” Dịch Phàm chống cằm làm bộ dáng rửa tai lắng nghe.

“Lấy ví dụ như anh là… hoa khôi của kỹ viện, khuynh quốc khuynh thành tài nghệ song toàn, người trên toàn thế giới đều ngưỡng mộ tài mạo của anh…”

Dịch Phàm ngớ người ra một lát: “Ừm, thôi được… tôi tạm thời có thể đem lời này lý giải rằng đây là lời khen tặng tôi, rồi sao nữa?”

“Ba tôi thì là một người khách quen…”

Dịch Phàm ngớ người triệt để luôn, xé rách hàng người giấy trong tay.

“Có một ngày ông vô tình gặp được anh, tất nhiên cảm ơn khôn xiết trời cao đã không bạc đãi ông, mỗi ngày đều cung phụng anh như khách quý. Nhưng lâu ngày rồi, cái tư tưởng phong kiến cổ hủ xưa nay trong xương cốt ông đã bắt đầu rụt rịch bùng phát, ông bắt đâu ghét bỏ bối cảnh xuất thân thanh lâu của anh, cảm thấy anh dơ bẩn, sa đoạ, truỵ lạc. Cho nên ngày ngày mặt lạnh đối đãi, sau cùng thì đến tay đấm chân đá.”

“Quan Tiểu Bôi, cô nói một đống lung tung rốt cuộc là muốn nói cái gì vậy?” Dịch Phàm nhức đầu bóp trán, “Không phải cô muốn tìm một người ứng phó cho qua hay sao, sao lại khó khăn như vậy.”

“Không phải, tôi sợ ba tôi mặt đối mặt với anh rồi, ép tôi phải lấy thân đền đáp thì phải làm sao đây.”

“Lấy thân đền đáp rất tủi thân cô?” Dịch Phàm hỏi.

“Không phải, tôi sợ tủi thân anh thôi. Ba tôi là một… ông già rất đáng sợ.” Tôi giải thích.

Trên thực tế, cái sự si mê của ông chú đó đối với Kim Quy tế (= các chàng rể vừa có tiền vừa có địa vị), đã đạt trình độ còn đáng sợ hơn cả sự si mê của các lịch sử gia khi nhìn thấy Tần Thuỷ Hoàng sống dậy.

“Vốn dĩ, vốn dĩ tôi còn muốn chủ động đi giúp cô. Bổn tổng giám đốc đối với chiêu bài chói mắt choá loà, vẫn rất có tự tin.”

“Giúp tôi?” Lòng tốt của Dịch Phàm khiến tôi phải nghi ngờ à nha.

“Nếu cô đã cự tuyệt, vậy thì thôi vậy.” Dịch Phàm thong thả nói, “Chúc cô gặp người nhà vui vẻ.”

Sau đó hắn không một chút lưu tình hạ lệnh đuổi khách, đầu vùi trong chồng giấy tờ bắt đầu điên cuồng xem văn kiện.

Mấy ngày tìm kiếm không kết quả, buộc tôi đành phải dùng đến thủ đoạn – Cũng nhờ Dịch Phàm, mà tôi với người của giới mai mối rất là quen thuộc, vì vậy quyết định mướn một anh chàng tuấn tú. Nhưng ai ngờ, các bà thím của công ty mai mối đều có cái đầu còn hơn cả kỳ tài trong giới kinh doanh, nói: Mướn người được thôi, có điều, điện thoại liên lạc 100, lộ diện 500, gặp trưởng bối 1000! Tôi sờ nắn cái túi, nghĩ: Các dì à, các dì không đến cổ đại làm tú bà ép lương (người lương thiện) làm kỹ (kỹ nữ) thì thật là đáng tiếc ghê. Hết cách rồi, tôi chỉ còn cách thông qua đường dây liên lạc riêng hết người này đến kẻ khác tìm được một anh chàng thanh tú tên là Mã Tiểu Bảo, thuyết phục anh ta đồng ý cho tôi trả góp theo kỳ.

Ai biết trò Tiểu Bảo bĩu môi: “Chút tiền đó, thì làm được gì? Còn phải trả góp theo kỳ nữa?”

Tôi buồn bực: “Chỉ để anh ứng phó ba tôi giúp tôi thôi, đâu có cần thể xác linh hồn của anh, anh còn muốn bao nhiêu nữa đây? Bản thân tôi cũng không có tiền.”

Anh ta nói: “Tôi không phải ý đó. Tiền thì có ngày cũng sẽ xài hết đúng không nào? Tôi không có lý tưởng gì, chỉ muốn tìm một bà chị phát tài chí phú (2) (= tài sản kếch sù).”

( (2) Phát tài chí phú = tài sản kếch sù: Ở đây Mã để Hán Việt là vì phía dưới có chơi chữ, từ đồng âm với từ ‘chí phú’ (致富 zhi fu) tức giàu nhất, Mã sẽ giải thích rõ hơn ở dưới.)

Tôi vỗ ngực đảm bảo: “Phiếu cơm dài hạn à, chuyện này đơn giản. Sau khi việc thành tôi giới thiệu cho anh một cô em xinh đẹp. Anh biết đó, tôi đang làm việc tại AC, các cô gái ở đó, đều là vừa xinh đẹp vừa có tiền, đồng thời các cô mỗi người mỗi vẻ, trọng tình yêu không trọng tiền tài. Anh rất có tiền đồ đó.”

Mã Tiểu Bảo cười híp cả mắt: “Vậy tôi sẽ tìm cô đó.”

Tôi vỗ bả vai anh ta cũng mỉm cười: “Chàng thanh niên có nhãn lực, nhìn một cái liền biết cưới tôi liền lập tức ‘chí phụ’ (3) (= có thể nhờ vả, dựa vào nhất) rồi!”

( (3) Chí phụ = có thể nhờ vả, dựa vào nhất: Như đã nói ở trên từ ‘chí phụ’(致负 zhi fu) có âm đọc giống từ ‘chí phú’ (致富 zhi fu) (= giàu nhất) ở trên. Bạn Tiểu Bội đang chơi chữ ở đây nếu dịch thẳng ra luôn thì sẽ không hay.)

Tối ngày 28, tôi ra sân bay đón ông chú nhà tôi. Vừa xuống máy bay ông liền muốn tìm một nơi để đón gió tẩy trần (= tổ chức tiệc đãi khách từ phương xa đến) đồng thời cùng tôi ôn lại chuyện cũ. Tôi lập tức ngoan ngoãn nói: À, vậy được, con kêu bạn trai con đến, để anh ấy ra mắt ba, ba cho con qua ải nha.

Mã Tiểu Bảo tuỳ thời mà đến, một thân Tây trang phẳng phiu long trọng lên sàn. Không lâu sau, tôi liền chúc mừng bản thân đã chọn chính xác. Tiểu Bảo tuy rằng họ Mã, nhưng lại không có cái đức tính như tên họ Vi (4) chuyên đi lừa gạt con gái nhà lành, lừa gạt vợ của ông chú nào đó, trò chuyện với ba tôi vô cùng hoà hợp vui vẻ. Chúng tôi đang bàn đến việc nên để cho bọn trẻ nhà tôi học tiểu học ở đâu, thì nghe thấy tiếng nhân viên phục vụ bên ngoài phòng hô lên: “Anh ơi, anh đi mấy người? A, căn phòng đó có người rồi ạ. Anh ơi, anh đi chậm chút, cẩn thận đụng phải người…”

( (4) Tên họ Vi: Là nhân vật Vi Tiểu Bảo trong tác phẩm ‘Lộc Đỉnh Ký’ của Kim Dung. Muốn biết rõ hơn google ca ca.)

Tôi bất tri bất giác ngó ra ngoài, liền nhìn thấy một người từ bên ngoài xông vào giống như một cơn lốc.

Người đó nắm chặt lấy bả vai tôi hét lên: “Tiểu Bội, em quả nhiên ở đây! Anh tìm em thật khổ!” rồi ôm chặt lấy tôi, ấn đầu tôi vào trong lòng hắn.

“Em, em quả nhiên hẹn hò với người đàn ông khác! Em nói với anh là em đi công tác… không ngờ em lại có người đàn ông khác! Nếu như em không còn yêu anh nữa, em cứ nói thẳng ra, hà cớ phải khổ sở giày vò anh như vậy chứ? Anh đường đường là tổng giám đốc AC, lẽ nào không bằng cái tên sống tạm bợ này sao? Được, được, em có thể không cần anh, nhưng, em muốn đứa con trong bụng khi chào đời đã không có ba sao? Em có thể làm ra loại chuyện này được sao? Em nhẫn tâm vậy sao?”

Tôi với Mã Tiểu Bảo cùng nhau đứng hình.

Hồi lâu, Mã Tiểu Bảo mới do dự hỏi: “Đây chính là tổng giám đốc các cô? Người đàn ông độc thân kim cương cao giá nhất, hot nhất trong giới mai mối?” Anh ta hoài nghi đánh giá cái bụng của tôi: “Cô có con với anh ta rồi?”

Nghe thấy hai từ tổng giám đốc, ba tôi cũng đồng trạng thái đứng hình, liền biến thân.

“Cậu là tổng giám đốc AC? Bạn trai của Tiểu Bội?” Ba tôi kéo lấy tay Dịch Phàm hỏi, nụ cười nghiêm túc nhưng… lại kèm theo sự sung sướng như bắt được vàng.

“Bạn trai cũ, Tiểu Bội cắm sừng con rồi, mang theo đứa bé chạy theo người đàn ông khác.” Dịch Phàm nói với vẻ mặt lạnh lùng.

Ba tôi căn bản không hề chú ý đến cái người trước mặt đã nhanh chóng từ tên gào thét biến thành trạng thái người qua đường Giáp (5) có bao nhiêu quỷ dị, trừng tôi hỏi: “Chạy theo? Quan Tiểu Bội! Ba đã dạy dỗ con thế nào hả? Ba không phải đã nói với con làm người thì phải ngay thẳng, phải chung thuỷ, phải có trách nhiệm sao!”

( (5) Người qua đường Giáp: Tương tự như người qua đường A. Trong mỗi một bộ phim đều có vai diễn gọi là ‘người qua đường Giáp’, là vai diễn ít được chú ý, rất ít đất diễn. Nói chung chỉ làm nền cho vai chính.Ý chỉ người nào đó, không quan trọng, chả liên quan.)

Ba, đây vốn không phải là trọng điểm của vấn đề có được hay không? Không đúng, đây vốn là lời nói dối có được hay không!

Tôi kháng nghị, vô hiệu.

Ba tôi sa sầm mặt đẩy Mã Tiểu Bảo ra ngoài, hiền lành tiễn Dịch Phàm ra, sau đó đóng cửa lại giáo dục tôi, nội dung giáo dục bám sát vào các tác phẩm văn học cổ điển nổi tiếng như ‘Nữ tắc’ (6), ‘Nữ giới’ (7) …

( (6) Nữ tắc: Là một cuốn sách được viết bởi Trưởng Tôn Hoàng hậu của Đường Thái Tông (tức Lý Thế Dân), trong sách viết lại những việc được mất cộng thêm lời bình của hậu phi cổ đại, dùng để chỉ dạy bản thân làm sao để xứng đáng với ngôi vị Hoàng hậu.

(7) Nữ giới: Là cuốn sách do Ban Chiêu (thời Đông Hán) viết. Cuốn sách dạy cho giới nữ đạo lý làm người, bao gồm 7 chương: Ti nhược (hèn kém nhu nhược), phu thê (vợ chồng), kính cẩn (cung kính cẩn thận), phụ hành (hành vi, phẩm hạnh của người phụ nữ), chuyên tâm (một lòng một dạ), khúc tòng (phục tùng nghe theo), hoà thúc muội (hoà thuận với em chồng).)

Tôi bị gán tội danh không có thực mang thêm đứa bé tưởng tượng vô tội bị mắng một trận, đã vậy còn bị vô số kẻ đang ăn ở bên ngoài đựng đứng đôi tai để lắng nghe, kể từ đó trong phạm vi xung quanh nhà hàng năm mét đều lưu truyền một câu chuyện về một cô gái bay lên làm Phụng Hoàng, có mắt như mù vứt bỏ kim cương Vương Lão Ngũ (8) bỏ trốn cùng người đàn ông cực phẩm, rồi lại bị vứt bỏ một cách bi thảm khiến người ta tinh thần phấn chấn.

(8) Kim cương Vương Lão Ngũ: Chỉ những người đàn ông độc thân nhiều tiên. Có 5 tiêu chuẩn sau:

1 – Nhiều tiền: có sự nghiệp riêng, thừa kế gia sản.

2 – Điển trai.

3 – Học lực cao, du học nước ngoài.

4 – Có năng lực.

5 – Khiêm tốn cẩn trọng. )

Rất bất hạnh, toà cao ốc AC nằm trong phạm vi này.

Hai ngày sau, tôi cầu cứu mẹ tôi, nhờ bà dùng mọi thủ đoạn đàn áp ba tôi, nên mới miễn cưỡng thuyết phục được ông, muốn ông phải tin tưởng sự trong sạch của con gái mình, đồng thời nhét ông lên máy bay trở về nhà. Nhưng trước khi lên máy bay, ông vẫn không quên giáo dục tôi phải nhắm chuẩn thời cơ can đảm xuống tay chớ nên bỏ lỡ Dịch Phàm con rùa vàng béo bở này.

Tâm tình của tôi trầm trọng từ sân bay đến tận phòng làm việc, lại bị Dịch Phàm kêu réo.

“Quan Tiểu Bội, cuộc gặp gỡ với ba cô cũng coi như vui vẻ đi?” Hắn vừa dùng giấy xếp một con ếch vừa nói.

“Dịch Phàm! Anh tuyệt đối là cố ý mà! Anh có từng gặp qua người con gái nào phải dùng đến báo cáo của bệnh viện mới có thể làm cho cha cô ấy tin tưởng rằng mình không có mang thai không! Thật là bị kịch mà, bi kịch.” Tôi ôm lấy mặt, bạc nhược thở dài.

“Thật đáng tiếc, tôi với ba cô quả thật đang nói chuyện vui vẻ chỉ hận sao lại gặp nhau muộn màng. Trái lại tôi thấy cô thật là tàn nhẫn, đã phá huỷ niềm hy vọng thiết tha của một người cha.”

“Sao anh lại phải làm như vậy hả?” Mặt tôi như khóc tang hỏi.

Vào buổi trưa, một dì trong nhà ăn còn đặc biệt hỏi tôi xem có cần một chén canh để bồi bổ cho thân thể yếu ớt sau khi sảy thai không, còn thêm ánh mắt quái dị của chúng đồng nghiệp cứ tập trung vào bụng tôi càng khỏi nhắc đến. Ôi, cái vở hỉ kịch do Dịch Phàm đạo diễn, ba tôi phối hợp một cách hoàn mỹ này, chỉ e sẽ mãi mãi tồn tại trong ký ức của quần chúng thôi.

“Thú vị ghê.” Dịch Phàm nói, thuận tay làm cho con ếch giấy nhảy lên chồng văn kiện.

Anh vô sỉ quá rồi đó. Tôi phẫn nộ đứng dậy rời khỏi.

Trước khi cánh cửa đóng lại, liền nghe thấy một tiếng cười thoáng qua ở phía sau: “Để tôi trần trụi chạy… khà khà, quân tử báo thù, phải báo đúng cách!”