Bưu Hãn Dân Quê

Chương 31: Gặp lại




Càng đến giữa tháng chạp càng bận rộn lên.

Đương nhiên tháng chạp cũng là tháng đòi nợ , nhà Cúc Trân thẩm mỗi ngày cóngười đến đòi nợ, thời điểm mượn tiền bà đáng thương, hiện tại đối mặtngười khác đòi nợ bà lại bắt đầu ngang tàn, còn muốn chối cái, có mấyngười tức giận làm rùm beng lên.

Nhưng Cúc Trân thẩm tuyệt đối là loại người khóc lóc om sòm không biết xấu hổ, cha Phú Đệ liền ăn đến đau khổ .

Nhìn thấy nam nhân đến đòi nợ bà liền giở trò cởi quần áo của mình nói muốnlộ ngực để người ta xem gán nợ, đem người khác dọa chạy còn đuổi theo ởphía sau châm chọc khiêu khích .

Thời điểm Phú Đệ cùng Hắc Muội nói đến chuyện này mặt đều đỏ.

“Đừng để ý, bà cũng khó khăn, một nữ nhân mang theo hai đứa nhóc choai choai cũng không dễ dàng.”Phùng Quý khuyên Phú Đệ.

Chiều ngày mười chín tháng chạp trời đổ tuyết, rất có bầu không khí tháng chạp.

Tiểu hài tử cao hứng như điên, người lớn cũng mong trận tuyết rơi đúng lúc này là điềm báo một năm được mùa.

Không phụ sở vọng, tuyết này càng rơi càng lớn, cả đêm cũng chưa ngừng, nằm ở sát cửa sổ trong phòng đều có thể nghe được tiếng tuyết đọng cạc cạc.

Đến sáng sớm hôm sau, mọi người rời giường vừa thấy, tuyết tuy rằng ngừng,nhưng trải qua cả đêm đại tuyết, trời đất đã tô điểm lên một màu trắngxoá.

Hắc Muội nghĩ đầu tiên chính là lên núi săn thú, đáng tiếc Lâm thúc có lẽ hôm nay không trở lại .

Nhưng nàng thật sự không kìm nén được dục vọng giương cung bắn tên, vội vàngăn qua điểm tâm mang theo cung tiễn cùng ba lô liền lên núi .

Hắc Muội mùa đông theo Lâm thúc lên núi săn thú đã gần có hai năm , địahình núi Đại Diệp nàng cũng vô cùng quen thuộc, con mồi lợi hại nhấtnguy hiểm nhất chính là sói, bất quá bọn họ còn chưa từng có gặp qua bầy sói, chỉ nghe Lâm thúc nói sâu trong núi có, nàng vào núi gặp qua nhiều nhất là lợn rừng , gà gô, hươu rừng, còn có sói con.

Núi Đại Diệp kéo dài không dứt, bên kia núi vẫn thông tới phương Bắc, chính là chưa từng có người nào đi qua tới đó.

Tuyết rơi xuống núi Đại Diệp rất đẹp, như thế giới vô tận đóng băng, tinhkhiết hoàn mỹ, cao thấp, tầng tầng lớp lớp, tuyết trên đất vừa giẫm phát ra âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt, mà trên cây tùng cao thỉnh thoảng vang lên tiếng cành cây bị đè gảy.

Ngọn núi yên tĩnh trắng xoánhư vậy phát hiện con mồi kỳ thực là rất dễ dàng , rất nhanh Hắc Muộiliền phát hiện dấu chân một con hươu, nàng vốn định lên núi bắt gà gô,không nghĩ tới mau như vậy có thể phát hiện tung tích hươu, nàng cho tới bây giờ còn chưa bắt được một con hươu đâu.

Theo dấuchân đó đến bên ngoài sườn núi, quả nhiên nhìn thấy một con hươu rừng,hình thể nho nhỏ, nàng cảm thấy chính mình có thể mang về được.

Thấy con hươu đang ở trong tuyết cùng cái gì đó, Hắc Muội không hề do dự một tên bắn vào người hươu.

Con hươu trên lưng mang theo tên nhắm mắt chạy thẳng về phía trước, Hắc Muội đâu chịu buông tha, theo đuổi không bỏ.

Qua không được chốc lát con hươu rốt cục ngã xuống, Hắc Muội cao hứng chạynhanh tới, lấy dây thừng cột chắc lại ở mặt dưới lót hai nhánh tùng liền bắt đầu kéo xuống núi.

Bởi vì có tuyết , con mồi tựanhư trượt tuyết một dạng rất dễ vận chuyển, chỉ chốc lát sau liền đếnchỗ khe núi giữa hai ngọn núi.

Kỳ thực núi Đại Diệp bởivì có núi nằm sát nhau mà kéo thành cho nên mỗi ngọn núi trong đó đều có một khe núi, có nước có đất bằng, mà nơi này có một cái lều đơn sơ doLâm thúc dựng, để khi đột nhiên gặp mưa tuyết tránh né nghỉ ngơi.

Cho nên Hắc Muội đã nghĩ đem con hươu này kéo tới lều đó, chờ buổi cùng Lâm thúc đem hươu về thôn, nếu không một mình nàng cứng rắn khiêng đi thậtđúng là không được.

Thời điểm nàng kéo con hươu tới cửalều tre nghênh đón nàng là một thanh kiếm phát ra ánh bạc yếu ớt, ánhsáng như một tơ nhện màu bạc u lượng kinh diễm đe doạ cổ họng Hắc Muội.

Nàng sửng sốt, theo kiếm nhìn về phía người cầm kiếm.

Người nọ đồng thời cũng vẻ mặt đề phòng nhìn về phía nàng.

Hai người đồng thời sửng sốt.

Cầm kiếm là một gã nam tử.

Nam tử lập thể ngũ quan đao khắc loại tuấn mỹ, đôi mắt trong suốt tựa nhưbông tuyết, mang theo chút lạnh nhạt cùng ngoan lệ thẳng tắp nhìn vềphía Hắc Muội, tựa hồ muốn đem nàng cố định.

Giờ phútnày Hắc Muội bởi vì vừa mới kéo con hươu đi một đoạn đường dài xuốngnúi, toàn thân nóng hôi hổi, mang mũ da chó cong vẹo, khuôn mặt sunghuyết đỏ lên, bị thình lình xuất hiện thanh kiếm cùng người sợ tới mứctrợn mắt há hốc mồm, liền như vậy đưa lưng về phía cửa nhìn hắn ngâyngốc sững sờ.

Người nọ cương cứng một hồi, bỗng nhiên cánh tay rút lui, kiếm kia vèo một tiếng nhanh như điện lui về không thấy.

Hắc Muội thế này mới phản ứng lại, cũng không dám nói lời nào liền như vậy đứng ở cửa tinh tế xem người nọ.

Đây là một nam tử trẻ cảm giác cũng chỉ mười bảy người tám tuổi, tóc đendùng một cây chỉ bạc cột lại tuỳ ý, không có mũ cũng không có cài trâm,trên trán có vài sợi tóc bị gió thổi tán loạn, cùng chỉ bạc đan vào cùng một chỗ bay múa , mơ hồ tuấn dật.

Nói thật Hắc Muội vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một nam nhân đẹp mắt như vậy.

Một kiện trường bào tuyết trắng, quần áo rũ xuống cảm thấy vô cùng đẹp,thắt lưng buộc bằng đai màu xanh nhạt có hoa văn cát tường , phía trêntreo một miếng ngọc thạch màu mực rất quý, hình dạng nhìn như thô ráplại phong cách cổ xưa ảm đạm.

Hắc Muội lúc này mới nhìnthấy trên áo bào trắng từ bên hông chảy xuống một mảnh máu lớn, in vàoáo bào trắng như hoa mai tiên diễm nở rộ lại ghê người.

Nàng “A” lên một tiếng.

Phản ứng lại lập tức che miệng mình, hoảng sợ nhìn người nọ.

Người nọ tựa hồ vô cùng kinh ngạc nhìn thấy Hắc Muội, nhưng lập tức cũng thuliễm đề phòng, nhưng vẫn lạnh lung như trước nhìn về phía nàng, chậm rãi nói, “Đem cửa khép lại!”

Nếu nói vừa rồi Hắc Muội cònkhông xác định người này nàng gặp qua, sau khi nghe được những lời nàylàm cho nàng xác định người trước mắt, nàng xác thực đã gặp qua hắn.

Mắt đào hoa, khóe mắt vễnh cong, phong lưu lịch sự tao nhã, trong ánh mắtkhông có một tia ôn nhu, mang theo ngoan ý mang theo sát phạt, liền lạnh lung như vậy nhìn nàng, mà giọng nói này nàng vĩnh viễn sẽ không quên.

Nàng đã có thể khẳng định người này chính là thủ lĩnh Đồng Tể Hội mấy thángtrước bất ngờ đánh vào nhà Ngô lão gia, nam nhân che mặt ngồi trên bạchmã mắt lạnh xem nàng, cuối cùng lại cho nàng mười lượng bạc.

Thực hiển nhiên vẻ mặt Hắc Muội giờ phút này đã nói cho người nọ biết, nàng nhận ra hắn.

Mà hắn đương nhiên cũng nhận ra nàng, “Nơi này là núi Đại Diệp?”

“Đúng vậy, ngươi thế nào bị thương? Sao lại ở chỗ này? Các ngươi không phải có rất nhiều người sao?”

“Không nên hỏi nhiều sẽ không tốt đâu.”Người nọ âm thanh bình thản không gợn sóng.

Hắc Muội thế này mới cảnh giác, bọn họ đều là đồ đệ bỏ mạng, lộp bộp imlặng, sau đó liền nhìn thấy người nọ lung lay sắp ngã, nàng không nghĩnhiều, phản xạ có điều kiện muốn đi tới đỡ lấy hắn ——

Nào biết ngay tại một khắc tiếp cận hắn nàng đã bị hắn phất tay áo thổi tới một luồng lực ném vào góc tường.

Thoáng cái đụng vào tường đặt một đống củi gỗ, toàn bộ ngực bụng của nàng vừa vặn đụng vào trên đầu gỗ xếp so le.

Cho dù cách áo bông thật dày vẫn cảm thấy trước ngực đau đến không thở nổi, thật vất vả đứng vững thân thể vừa thấy, trước ngực áo bông đều bị phámột cái lỗ hổng thật lớn.

Hắc Muội vừa thấy nhất thờinổi trận lôi đình, quay đầu nhìn đôi mắt đào hoa, “Ngươi có bệnh à, tathấy ngươi bị thương, hảo tâm đỡ ngươi ngươi còn —— “

Nàng một câu còn chưa nói xong, nam tử áo bào trắng đã loạng choạng ngã xuống.

“Ai, ai —— “

Hắc Muội vội vàng chạy qua đỡ lấy hắn từ từ nằm xuống đống cỏ, vốn đangđịnh vì vừa rồi bị đẩy ngã hung hăng mắng hắn vài câu lại nhìn thấy sắcmặt hắn thảm bại, ánh mắt hoảng hốt, trên y bào máu tươi thảm thiết vẫnnhịn xuống .

“Quên đi, nể tình mười lượng bạc kia ta liền không cùng ngươi so đo .”

Hắc Muội vừa nói xong, nhìn người này đã nhắm hai mắt lại, không chút nào nhúc nhích.

Nàng hoảng sợ, người này vừa rồi còn giương cung bạt kiếm như vậy, chẳng lẽđều là phô trương thanh thế, hắn bị thương thật sự nghiêm trọng đi, cóthể chết hay không?

Nàng hoàn toàn bối rối , nửa ngàymới vươn tay đến dưới mũi hắn dò xét hơi thở của hắn, may mắn, hơi thởtuy rằng mỏng manh nhưng vẫn có, nàng không hề nghĩ nhiều như vậy nhanhchóng tháo đai lưng của người nọ ra.

Bỗng nhiên cảm giác được trên đai lưng cứng rắn, vừa sờ soạng bỗng nhiên nghĩ đến nhuyễnkiếm vừa rồi nàng vào cửa thời điểm hắn đe doạ nàng, hắn vừa thu taykiếm kia liền như rắn nước thong dong không thấy , ngẫm lại trong đailưng này có lẽ chính là nhuyễn kiếm đó.

Nàng hiện tạicũng không có tâm tư suy nghĩ mở ra xem , cởi bỏ vạt áo, bên trong người này bao gồm trung y cùng áo lót đều là máu, xem ra hắn bị thương khôngnhẹ.

Khe khẽ vén áo lót tận cùng bên trong nàng mới phát hiện ở trên bụng hắn có một vết đao rất lớn kéo dài đến đùi phải, chỗvết đao vẫn không ngừng ra máu, nhuộm đẫm thân thể trắng noãn của hắnnhìn thấy ghê người.

Hắc Muội sửng sốt một chút, bỗngnhiên nghĩ đến chính mình có kim sang dược. Mỗi lần lên núi nàng cùngLâm thúc đều mang theo để ngừa vạn nhất.

Nàng vội vàng lấy ra, vừa muốn bôi thuốc phấn, bỗng nhiên nghĩ đến có nên rửa vết thương trước hay không.

Ngẫm lại nàng cởi áo bông trên người mình đắp cho hắn, cầm một cái chậu gỗ trong lều xoay người ra ngoài.

Bởi vì đã không có áo bông, vừa ra khỏi cửa nhất thời đánh hắt xì một cái,nàng bước nhanh chạy đến dòng suối nhỏ múc một chậu nước vào nhà.

Người nọ vẫn nằm tại chỗ không nhúc nhích, nàng hít sâu một hơi, từ từ độngthủ thoát quần ngoài của hắn, sau khi cởi ra bên trong tiết khố màutrắng bên đùi phảiđã toàn bộ là vết máu, nhưng hoàn hảo không có cùngmiệng vết thương dính hợp cùng một chỗ, nàng vén đai lưng bên trong tiết khố, theo lỗ hổng thắt lưng một phen xé mở.

Vết đao đó trực tiếp từ bụng vẫn kéo dài đến toàn bộ đùi phải.

Nàng đơn giản kéo xuống một miếng vải tiết khố đặt ở bồn nước gột rửa, nước suối ngược lại có chút cảm giác ấm áp.

Nàng vắt khô miếng vải dọc theo miệng vết thương thật cẩn thận chà lau , vừa lau vừa nghĩ rốt cuộc là ai đả thương hắn lợi hại như vậy.

Không phải đồn đại nói thủ lĩnh Đồng Tể Hội người người võ công cao cường sao?

Nàng bỗng nhiên nghĩ đến có phải quan phủ hay không, nếu quan phủ tiêu diệtĐồng Tể Hội mà nói bọn họ có thể tìm tới nơi này hay không, vậy khôngphải là sẽ tìm được Lâm thúc và nàng có liên quan sao .

Bỗng nhiên lại nghĩ đến núi Đại Diệp chỉ có thể đi qua thôn Đại Diệp, nếuquan sai bao vây thôn Đại Diệp thôn dân sẽ không thể không biết .

Nghĩ đến đây nàng mới an tâm lại, chỉ cần không phải quan sai bao vây là được rồi, nàng không muốn đối địch với quan phủ.

Chỉ chốc lát sau nàng rửa xong vết thương, thoa kim sang dược lên, nhắm mắt lại dứt khoát xé bên tiết khố khác đem hắn miệng vết thương chỗ bụng và đùi buộc lại.

Hắc Muội cầm tiết khố xé thành mảnh vải quỳ gối bên cạnh hắn cúi người quấy quanh thắt lưng hắn.