Ca Ca Luyến Nhân

Chương 7




Đối xử với y như vậy mà vẫn dám chạy trốn, y sẽ không tha Mặc Nha, tuyệt đối!

“Ân. . . . . . Ân. . . . . . A. . . . . . Mau. . . . . . A. . . . . . Mau. . . . . . Mau một chút nữa. . . . . . A. . . . . .”

Tiếng nam nhân rên rỉ cùng tiếng thở dốc truyền đến tai Sở Phượng rất rõ, nhiễu loạn trái tim vốn đã không còn bình tĩnh của y.

“Chết tiệt!” Tức giận ném quyển sách trong tay về phía cánh cửa, Sở Phượng khẽ chửi thề, hai tay buồn bực vò mái tóc.

Từ ngày y chia tay với Mặc Nha, quan hệ giữa bọn họ giống như đã kết thúc hoàn toàn. Y những tưởng Mặc Nha sẽ tiếp quấn quít lấy y, không nề hà kêu “Ca ca, ca ca” không ngừng. Chính là Mặc Nha chẳng những không tiếp tục bám lấy y, ngược lại mỗi ngày trốn tránh y, thậm chí mang nam nhân khác vào phòng mình, đóng cửa phòng làm những chuyện không tiện nói. Bên trong phòng phát ra âm thanh gì y đều có thể nghe được,. Cũng không phải cửa phòng Mặc Nha mở, mà là. . . . . .

“Phượng nhi, ta cảm thấy Tiểu Nha gần đây có gì đó bất thường!” Mụ mụ khó có được ngày rảnh rỗi được về sớm vừa thấy y liền lôi y vào phòng nói chuyện.

“Phải không? Ta không chú ý tới!” Giọng nói theo thói quen lãnh đạm. Mụ mụ nghe thấy vậy hai mắt lộ ra sự sùng bái, bộ dáng như thể nói “Ngươi hảo lãnh khốc”, cùng với biểu tinh truy vấn y. Ác, chịu không nổi!

Mặc Nha gần đây bất thường? Hắn há chỉ là bất thường, căn bản là thất hồn lạc phách! Vô luận là ở nhà hay là ở trường, một Mặc Nha luôn hoạt bát đã biến mất, ngay cả đánh người cũng không hăng say. Nghe học sinh trong lớp hắn nói, Mặc Nha ở trong giờ mỗi ngày đều nhìn ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng lại thở dài, tiếp đó, ánh mắt liền trở nên thập phần ưu thương. Thần sắc cô đơn khiến danh hiệu “Thái tử” trong trường của hắn biến thành “Vương tử u buồn”!

Ở trường đôi khi y ngẫu nhiên chạm mặt Mặc Nha, chỉ là so với không gặp mặt còn tốt hơn. Khi Mặc Nha nhìn thấy y, đầu tiên luôn là sửng sốt, tiếp theo là thần sắc bi thống như sắp khóc, rồi xoay người rời đi. Từ lúc đó, y vốn là vương tử bỗng trở thành tội nhân trong trường. Mọi người nhìn thấy y đều hỏi y đã làm gì Mặc Nha? Vì sao lại lộng Mặc Nha đến khóc? Y bị làm phiền đến mức ngay cả trường học cũng không muốn đến. Thật sự là, y thành ra như vậy đều là do Mặc Nha không tốt!

Nhưng mỗi khi y ngồi một mình là lại nhớ tới gường mặt Mặc Nha khi khóc. Đồng tử màu đỏ đau thương ngay cả trong mộng cũng thường xuyên xuất hiện, tựa như in hằn tỏng đầu y, làm như thế nào cũng vô pháp quên đi. Trong lòng bởi vậy mà ẩn ẩn đau. Mỗi khi từ mộng bừng tỉnh, y sẽ trằn trọc không thể nào tiếp tục ngủ đến hừng đông.

T, có phải thật sự đã sai? Không nên để Mặc Nha hy vọng sau lại đánh vỡ nó? Nhìn Mặc Nha khóc, y mới ý thức được, bản thân cũng không muốn nhìn thấy hắn khóc!

“Nói như thế nào ngươi cũng là ca ca, sao lại không chú ý tới? Không được, ngươi phải chịu trách nhiệm, làm thế nào đó để Tiểu Nha khôi phục tinh thần.” Mụ mụ quyết đoán nói, tiếp theo kéo Sở Phượng, thấp giọng nói bên tai y: “Ta đã gắn máy nghe trộm ở trong phòng Tiểu Nha, cũng đã gắn máy nhận ở bên cạnh bàn học người. Ngươi vừa đọc sách vừa nghe, có chuyện gì thì chú ý một chút. Không có vấn đề gì chứ!”

Không có vấn đề? Mới là lạ! Mắt trợn trắng nhịn xúc động xuống, Sở Phượng không lên tiếng, đối với hành vi của mẫu thân không có cách nào cả.

Mụ mụ luôn như vậy, nghĩ làm là làm, chưa bao giờ thông báo cho bọn họ một tiếng. Tựa như trước kia, bởi vì đôi mắt Mặc Nha màu đỏ, ba ba lúc ấy cũng chỉ là tò mò hỏi một câu, mụ mụ liền lập tức cho rằng ba ba đang nói nàng bất trung, không nói hai lời liền mang theo Mặc Nha mới sinh rời nhà trốn đến nhà bằng hữu ở hơn mười năm, thẳng đến khi mụ mụ bất ngờ gặp lại ba ba, nhìn thấy ba ba dũng cảm quên mình tới cứu nàng mới bằng lòng tha thứ ba ba, bất quá tại thời điểm đó ba ba cũng bởi vì gãy xương nhiều chỗ mà phải ở lại bệnh viện hơn một tháng.

Cha mẹ ly dị, đối với hài tử cũng không có ảnh hưởng gì, y bên này luôn yên lặng, sớm đã hiểu ba mẹ chỉ là cãi nhau, sớm hay muộn cũng có một ngày tái hợp, mà Mặc Nha. . . .

“Thế nào a? Phượng nhi?” Không có câu trả lời thuyết phục, mụ mụ vẻ mặt cầu xin nhìn Sở Phượng.

“Đã biết!” Vô lực xoay đầu sang một bên, không nhìn ánh mắt mụ mụ. Dù sao, nàng nói cái gì y cũng phải đáp ứng, bởi vì mụ mụ không cho phép trong nhà có người nói từ “Không” với nàng.

“Vậy là tốt rồi !”

Tốt? Một chút cũng không tốt!

Từ đó, trong phòng Mặc Nha có âm thanh gì y đều có thể nghe thấy, ban đầu là tiếng khóc, mỗi ngày khóc đến ruột gan đứt từng khúc, miệng không ngừng nỉ non “Ca ca, ca ca” , tuy rằng thanh âm rất nhỏ, nhưng vẫn phiền khiến y ngủ không yên, lúc sau. . . . . .

“A. . . . . . A. . . . . . A a. . . . . . Ta. . . . . . Ta không được. . . . . . A. . . . . .”

“Mẹ nó!” Xúc động nghĩ muốn xông vào phòng Mặc Nha bảo bọn họ kêu nhỏ đi một chút hoặc đến nơi khác mà làm, nhưng nếu y nói ra không phải tự tố cáo y đang nghe trộm sao? Thật là, nói cũng không được, không nói cũng không được. Đáng giận!

“Tiểu Nha, âm thanh của ngươi thật dễ nghe, vẫn là động lòng người như vậy!” Âm thanh nam tử khen từ ngoài phòng truyền đến, nghe dường như một nam nhân đã trưởng thành

“Học trưởng quá khen!” Âm thanh Mặc Nha thẹn thùng lại từ ngoài phòng truyền tới. Sở Phượng nghe thấy vậy trong lòng càng thêm khó chịu.

Mặc Nha cư nhiên dùng cái loại này khẩu khí này nói chuyện với nam nhân khác ngoài y ra!

Bởi vì phòng hắn không đóng chặt, cho nên bên trong phòng có thanh âm gì y đều có thể nghe thấy. Xem ra Mặc Nha cùng nam nhân kia đã “Xong việc” !

Vẫn là động lòng người như vậy? Quá khen? Nghe thấy Mặc Nha “kinh nghiệm phong phú” , khó trách khi được y ôm có thể phát ra cái loại âm thanh này. Nghe đối thoại giữa họ bọn, Sở Phượng nghe giọng điệu nam tử tán thưởng không hiểu vì sao lại dâng lên cỗ hỏa vô danh.

Cảm thấy trong lòng khó chịu, Sở Phượng mở cửa ra định ra ngoài cho thoáng, người bên ngoài cứ coi như không nhìn thấy là được, nhưng xuất hiện trước mặt y cư nhiên là một cảnh khiến y càng thêm tức giận. Nam nhân kia cư nhiên đứng trước cửa hôn Mặc Nha!

“A, ca, ca ca!” Mắt thấy Sở Phượng đang nổi giận đùng đùng, Mặc Nha kêu lên, nhưng lại không đây ngay nam nhân hôn hắn ra. Sở Phượng cho dù nộ khí nhanh chóng tăng lên cũng không thể phát tiết được, bởi vì nam tử bên cạnh Mặc Nha y cũng biết, đành phải hướng đối phương khom người chào, “Thánh học trưởng!” Nói xong, nhanh chóng trở về phòng tìm đồ vật nào đó để phát tiết.

“Như thế nào? Sở Phượng là ca ca ngươi?” Nhìn thấy bóng dáng đã đi xa, Thánh Vân Tường cân nhắc nói.

Nghe Mặc Nha nói ca ca hắn không thích hắn, chán ghét hắn, một chút cũng không để ý đến hắn, gã còn đang suy nghĩ ca ca Mặc Nha là dạng người kiểu gì? Nguyên lai là vương tử trong trường a! Trước kia khi nhìn bọn họ thỉnh thoảng ở cạnh nhau gã đã hoài nghi, không nghĩ tới hai người thật sự là huynh đệ. Bất quá nhìn biểu tình vừa rồi của Sở Phượng, kia làm sao là có thể là chán ghét, không thèm để ý? Căn bản là đang ghen tị, thậm chí muốn giết đăng đồ tử đã hôn Mặc Nha là gã đây. A ha ha, nguyên lai là vẫn chưa thông suốt thôi, giống như Vân Sóc vậy!

“Đúng vậy!” Nhìn bóng dáng Sở Phượng tức giận, Mặc Nha cô đơn nói.

“Nga!” Nâng cằm Mặc Nha lên, hôn lên đôi môi khẽ nhếch lên, cảm giác rất giống với Vân Sóc, thỏa mãn nỗi khổ tương tư.

“Học trưởng!” Bị dọa, cuống quít đẩy tay Thánh Vân Tường ra, Mặc Nha vội chùi chùi môi, ảo não nói: “Không cần lấy ta ra để vui đùa được không!” Vừa rồi bị đánh lén thành công khiến hắn thực hối hận. Nếu vừa rồi không nhìn thấy ca ca, học trưởng đã không tiếp tục trêu chọc hắn!

“Ai kêu ngươi đáng yêu như vậy!” Đưa tay trở về, ngón cái vuốt vuốt đôi môi Mặc Nha, “Hình dáng đôi môi cũng thực mê người, đáng yêu cực kỳ!”

“Mới là lạ. Ở trong lòng học trưởng, Vân Sóc học trưởng mới là đáng yêu nhất!”

“Đúng vậy! Đáng tiếc hắn hiện tại không có ở đây!” Nghe thấy tên của người trong lòng, ánh mắt Thánh Vân Tường trở nên tối sầm. Nghĩ đến ánh mắt Vân Sóc ai oán khi bị mang đi, Thánh Vân Tường trong lòng từng trận co rút đau đớn.

Thực xin lỗi, Vân Sóc!

Không để tâm tình mình nặng nề, Thánh Vân Tường thoải mái cười cười thay đổi tâm trạng, “Không nói chuyện nữa, sau này lại liên hệ!”

“Hảo!”

…….

Y cho rằng y tu dưỡng rất tốt rồi! Vô luận gặp phải chuyện gì cũng đều có thể khinh thường liếc mắt nhìn!

Y cho rằng, Mặc Nha đối với y mà nói chỉ là món đồ chơi! Một món đồ chơi có hay không cũng không sao cả! Y một chút cũng không nghĩ mình bởi vì tâm tình của Mặc Nha mà có phản ứng!

Y cho rằng, y quyết đối không thích Mặc Nha!

Kết quả, y bất lực phát hiện, bản thân đã quen việc Mặc Nha quấn lấy mình suốt mười sáu năm sau, đã đem Mặc Nha trở thành vật sở hữu của mình, căn bản không nghĩ để cho bất cứ kẻ nào có cơ hội chạm vào hắn.