Ca Ca Xuất Giá

Chương 10




Thẩm Hiên gần nhất thực buồn bực. Bởi vì hắn quăng hết sự vụ trong cung ngàn dặm xa xôi chạy tới Tô Châu, mà người đáng lẽ phải thấy lại xuất ý hồ liêu (ngoài dự đoán) không thấy. Người đã không tìm được lại còn bị Tứ Vương gia cười nhạo một phen. Lần này mặt mũi thực sự là mất sạch!

Mà lúc này trên con đường nhỏ ngoại thành Hàng Châu có ba con ngựa phóng như bay, đất bụi mù mịt. Ngồi trên con ngựa ở giữa là một thiếu niên thanh tú chừng mười sáu mười bảy tuổi, có thể do đi đường dài lâu ngày nên khuôn mặt có hơi hồng, nhìn qua vô cùng đáng yêu, giờ phút này lại thực không giữ hình tượng đối phía trước hô to: “Vân Ý, ngươi đợi đợi ta a!” Không cần nói, đó chắc chắn là Lăng Lang, mà người phía trước nhất định là người gần đây thật không may đã bị ‘bán’ Kỳ gia tam công tử Kỳ Vân Ý, mà người còn lại chính là người một bộ biểu tình xem kịch vui đã mất tích một thời gian Kỳ Vân Thư.

Kỳ Vân Thư đúng là đi Tô Châu, đã ở đó vài ngày, chính là ai đoán được Kỳ Vân Ý dù trốn thế nào cũng bị Lăng Lang tìm ra, cho nên trước mắt họ đi tới Hàng Châu. Dù sao thời hạn Lục Vương gia phát độc cũng còn nửa tháng, huống hồ, đó cũng chả phải độc gì ác liệt làm chết người, chỉ là khiến toàn thân lở loét, ngứa ngáy không chịu nổi, không ra hình người, còn có, là khiến ‘tiểu đệ đệ’ ngủ yên không chịu dậy mà thôi. (+_+’’’ Dạ ‘chỉ có vậy mà thôi’, anh cho loại độc “hiền” dễ sợ!). Nghĩ, kia giải dược hiện đã có, không biết Địch Mặc Viễn hiện tại ra sao, phối chế giải dược cũng cần đến nửa tháng, chờ hắn đưa tới hẳn là muộn mấy ngày. Quên đi, mấy ngày này coi như là cái trừng phạt nho nhỏ với tên hoàn khố đệ tử Lục Vương gia đi! Ân! Kỳ Vân Thư vừa lòng gật gật đầu, ở Hàng Châu tái ngoạn hai ngày đi! Ngẩng đầu nhìn hai người phía trước ngươi chạy ta truy náo náo nhiệt nhiệt, khóe miệng khẽ lộ vẻ tươi cười.

[Tiểu Địch đáng thương bị bắt ở Tô Châu ‘khổ sai’ a! ]

Lúc này ở kinh thành, Lục Vương gia đang chuẩn bị xuất môn bỗng đánh cái rùng mình, đang nghĩ hôm nay tìm ngự y kiểm tra độc trên người, không biết Kỳ Vân Ý có lấy được giải dược không? Trong lòng thật lo lắng a!

Ai! Lục Vương gia, ngươi tự mình cầu phúc đi!



”Thượng hữu thiên đường, hạ hữu Tô Hàng”, đoàn người Lăng Lang tại Hàng Châu ngốc hạ.

Thành Hàng Châu, bên Tây Hồ, khách trọ Duyệt lai, tại cửa sổ lầu hai có một bàn ngồi ba cái dẫn nhân chú mục quý công tử, hình thành một đạo cảnh đẹp ý vui, mà ba người này lại vô tư không biết. Lăng Lang chỉ lo gắp đồ ăn cho Kỳ Vân Ý, một chút cũng không để ý tới mấy đạo ánh mắt kinh diễm xung quanh, nhưng Kỳ Vân Ý lại để ý thấy, khốn quẫn, nhưng lại ngại ở trước mặt nhiều người không tiện rống chửi hắn cái gì, khuôn mặt tuấn tú hiện ra vẻ ngượng ngùng hiếm có. Kỳ Vân Thư là nhàn nhã nhìn, ngẫu nhiên lại nảy ra ý trêu chọc, học bộ dáng của Lăng Lang gắp chút đồ ăn mà Kỳ Vân Ý ghét nhất, ái muội nói: “Vân Ý, ăn nhiều một chút, này là món ngươi thích nhất nga!” *ặc .. *Kỳ Vân Ý trợn tròn mắt nhìn nghĩ muốn từ chối lại bị ánh mắt của thực khách xung quanh mang ý ‘đang ở trong phúc mà không biết hưởng’ khinh bỉ nhìn trở về, chỉ có thể nho nhỏ trong lòng nói thầm: Loại phúc này chết ta cũng không cần a!

Những đau khổ như thế Kỳ Vân Ý hưởng không ít, nhất là sau khi nhị ca hắn đến, ở dưới thế ‘giáp công liên hợp’ của hai người, không còn cách nào khác là phải đầu hàng. Một đường chạy từ Tô Châu đến Lạc Dương, vốn định nhờ đại ca hỗ trợ lại bị đại ca vô tình đá ra, một lần nữa chạy trốn về Tô Châu, vốn tưởng nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất… không ngờ nhị ca lại tới. Đối phó Lăng Lang hắn đã muốn ‘ốc không mang nổi mình ốc’, nhị ca lại chạy tới góp vui, chạy theo tới tận Hàng Châu, chỉ sợ không lâu nữa hắn sẽ khuất phục dưới “*** uy” của hai người này. (ta thề “*** uy” là nguyên văn QT nha!)

Ai! Kỳ Vân Ý trong đêm thật mạnh thở dài, trong lòng tính toán xem lần sau nên tìm lúc nào là chạy trốn an toàn nhất, bỗng nhiên nghe được âm thanh “tất tất tác tác” ngoài cửa, lập tức cảnh giác lên, nghĩ là Lăng Lang tên tiểu tử này nửa đêm ‘tập kích’ bèn nhanh chóng vọt nấp sau cánh cửa, nín thở ngưng thần chuẩn bị phản công.

Cửa mở ra, một thân ảnh lén lút chui vào, Kỳ Vân Ý nghĩ cũng chưa kịp nghĩ liền một chưởng đánh xuống. Người tới rên lên một tiếng ngã gục liền. Kỳ Vân Ý đắc ý a, hôm nay cuối cùng cũng bị ta phản công đắc thủ, xem ta thế nào thu thập ngươi! Đem nhân lật lại xem kĩ lại sợ tới mức hít một ngụm khí lạnh: “Hoàng Thượng!” =)))))

Duyệt Lai khách ***, trong phòng Kỳ Vân Thư.

Thẩm Hiên sờ cái ót bị một đập phát đau bất mãn hừ một tiếng khiến người nào đó vừa phạm ‘lỗi’ liền không tự giác sờ sờ cổ của mình, cúi đầu không dám lên tiếng. Nhưng Kỳ nhị thiếu gia không sợ trời không sợ đất, Kỳ Vân Thư, lại đều đều nói: “Hoàng Thượng nhật lý vạn ky (bận rộn không có thời gian nghỉ ngơi), sao lại có hứng chạy tới Hàng Châu du sơn ngoạn thủy, còn nửa đêm vụng trộm lẻn vào phòng người khác, chẳng lẽ ngài đột nhiên có hứng thú muốn làm đạo chích?”(trộm)

Thẩm Hiên bất mãn trừng mắt nhìn hắn một cái: “Ta làm vậy còn không phải nghĩ muốn đem cái người không ngoan ngoãn nào đấy về! Vốn tưởng đem ngươi buộc trở về, ai ngờ vào nhầm phòng!”

“Phải không? Kia thật đúng là đa tạ Hoàng thượng quan tâm! Bất quá sợ rằng Hoàng thượng ngài nghĩ sai rồi, ta là đến du ngoạn, không phải đào phạm!” Kỳ Vân Thư đối mặt với Thẩm Hiên đang đầy bất mãn bỗng thấy cơn tức đầy lên, nhịn không được chống đối vài câu.

“Ngươi…..” Thẩm Hiên cũng có chút sinh khí, chính mình ngàn dặm xa xôi chạy tới Hàng Châu còn không phải bởi lo lắng cho hắn, nghĩ muốn phát hỏa nhưng là đối mặt với người trước mặt ngữ khí bỗng nhuyễn xuống dưới, “Quên đi, đêm nay ngươi trước hãy hảo hảo nghỉ ngơi, ngày mai theo ta hồi kinh.”

“Vì cái gì phải về?” Kỳ Vân Thư không cam yếu thế.

Bởi vì….. Bởi vì Khanh nhi nói ngươi là vì ta mới rời nhà trốn đi! Những lời này Thẩm Hiên không dám nói ra. Hắn thừa nhận mình lỗ mãng, còn chưa làm rõ đã chạy đến đây, nhưng là trong lòng hắn thực sự có một chút mong muốn. Vì cái gì mỗi lần gặp chuyện liên quan đến Kỳ Vân Thư hắn lại trở nên hồ đồ đâu! (vì anh là trung khuyển công, là thê nô công ^O^ )

“Ta không về!” Kỳ Vân Thư kiên định nói.

Trên đường trở về phòng, Lăng Lang vốn vẫn không nói được tiếng nào bỗng lên tiếng: “Ngươi thích Hoàng thượng?”

“Cái gì?” Kỳ Vân Thư còn sinh khí vì chuyện khi nãy nhất thời không kịp phản ứng.

“Hắn cũng thích ngươi đi! Vì cái gì không cùng hắn trở về?”

“…………”

Lặng yên một lúc lâu, Kỳ Vân Thư cúi đầu nói: “Ta sẽ không cùng hắn trở về! Chán ghét cũng được mà thích cũng tốt, ta vẫn sẽ không cùng hắn quay về!”