Các Ái Khanh, Trẫm Có Thai

Quyển 1 - Chương 9: Hi vọng




Dung Giác lần này quyết định cúng tế tổ tiên, có ý nghĩ việc này đã không thể xoay chuyển, Dung Ngọc Thành đã đau khổ lại ra nông nỗi này.

Trăm ngàn lần không nghĩ tới, hắn nỗ lực như vậy, chỉ vì muốn được phụ thân tán thành, cuối cùng lại đổi được kết quả như vậy.

Ả muốn để cho hắn không thể tiếp thu, đem hắn đẩy xuống âm tào địa phủ, cho tới bây giờ hắn vẫn hận ả tới thấu xương. Trương Thị lúc này ngoài mặt bình tĩnh hờ hững, nhưng trong lòng đang thực sự cao hứng. Ả rốt cục đã diệt trừ cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt. Từ đây con ả rốt cuộc đã có cơ hội trở nên nổi bật, kể từ giờ hắn không cần phải nhìn sắc mặt Dung Ngọc Thành - con của vợ cả mà sống nữa.

Dung Ngọc Lạc hơi hơi cúi đầu, tựa hồ đối với Dung Ngọc Thành rất không đành lòng. Trong lòng lại mặc niệm, đại ca, thực xin lỗi, ta không nghĩ như vậy. Tất cả là tại từ khi sinh ra ngươi đã ưu tú hơn ta, nếu không diệt trừ ngươi, thì ắt là ta cả đời này phải sống dưới bóng của ngươi. Mà ta thì không muốn mãi núp dưới bóng của ngươi như vậy, cho nên, ngươi phải chết.

Một bên trưởng lão của Dung gia thật ra bán đứng Dung Ngọc Thành, mặc dù có chút tiếc nuối một kỳ tài văn thơ ngút trời, nhưng rốt cuộc là với hắn giao tình không đậm, Dung Ngọc Thành cho bọn họ rất nhiều chỗ tốt, bọn họ cũng vì hắn làm không ít chuyện, cho nên bọn họ thực ra đơn giản chỉ là quan hệ vì lợi ích, căn bản không muốn mạo hiểm vì tội danh của hắn, bất kính đối với tổ tiên mà cầu tình.

Hiện giờ thấy Dung Ngọc Thành có kết cục bi thảm, thế nhưng không một người nào đứng ra vì hắn cầu tình, Dung Ngọc Thành nhìn những người mà hắn gọi là thân nhân, trong lòng bỗng nhiên sinh ra cảm giác mê man khó tả.

Hắn sống trên đời này, rốt cuộc là vì cái gì, mẫu thân mất sớm, phụ thân không thích hắn, di nương thứ đệ mong hắn chết sớm, duy nhất một đệ đệ mà hắn coi là thân nhân cũng phản bội hắn, hiện giờ hắn người đã hai bàn tay trắng, không, có lẽ hắn chưa bao giờ có được quá nhiều, hiện giờ trên thế gian này, hắn đã không có gì để lưu luyến, cũng đã không có mục tiêu tồn tại.

Mơ mơ màng màng mà nói, Dung Ngọc Thành quỳ trên mặt đất, tên gia đinh đó cao chừng hắn một chút mà đánh vào trên sống lưng, cơn đau thấu xương làm hắn thanh tỉnh rất nhiều.

Hắn đây là đang suy nghĩ cái gì vậy, một đám người không xứng làm thân nhân của hắn, hắn bắt đầu sinh ra một ý nghĩ hoang đường. Không, hắn muốn tồn tại, muốn được sống hơn bất kì kẻ xuất sắc nào khác. Nhưng có một ngày, hắn sẽ làm cho bọn họ phải hối hận vì quyết định hôm nay.

Suy nghĩ như vậy, Dung Ngọc Thành bỗng nhiên khí thế bừng bừng trở nên cường đại lên. Cảm giác đau đớn ở trên người hắn càng ngày càng nặng, Dung Ngọc Thành khẽ cắn môi, Dung gia đối hắn có ân dưỡng dục. Nếu hắn hôm nay có thể tồn tại, hắn liền cùng Dung gia cắt đứt quan hệ.

Tên gia đinh đánh trên người Dung Ngọc Thành một chút đã dừng, trưởng lão đứng ở một bên chậm rãi báo cáo hình phạt, hắn báo danh một trăm lần. Dung Ngọc Thành bây giờ ý thức đã mơ hồ một mảnh, mơ màng trông thấy được khuôn mặt mẫu thân mỉm cười với hắn, tổ mẫu nhìn hắn nhân từ.

Không, hắn không thể chết được, mẫu thân cùng tổ mẫu lúc ra đi đều muốn hắn sống thật tốt, hắn như thế nào có thể làm hai người thất vọng! Hắn bỗng nhiên mở to mắt, nhìn quanh lại thấy ánh mắt của Dung Giác lạnh nhạt, ánh mắt của Trương Thị thì đắc ý, còn có ánh mắt của Dung Ngọc Lạc kia như giải thoát được gánh nặng, thống khổ.

Hình phạt vẫn còn tiếp tục, một trăm lẻ một, một trăm lẻ hai, một trăm lẻ ba, Dung Ngọc Thành dựa vào kiên cường nghị lực mà chịu đựng, chỉ là đến gậy thứ một trăm lẻ bốn. Ý thức của hắn đã lần thứ hai mơ hồ.

Lúc này đây, bất quá hắn lại cảm thấy chính mình rốt cuộc quên đi. Thật ra hắn cho rằng chính mình không sợ chết, nhưng là đến thời điểm sắp ngắm mắt buông xuông, bỗng nhiên, hắn cảm thấy không cam lòng mà chết, hắn còn có nhiều việc chưa làm: hắn còn chưa nổi danh thiên hạ, càng chưa vì mẫu thân báo thù, thậm chí hắn còn chưa biết Dung Ngọc Lạc vì cái gì mà phản bội hắn.

Hắn thật sự không cam lòng! “Dừng tay!” Liền ở lúc Dung Ngọc Thành sắp tuyệt vọng, một đạo kiếm cùng hơi thở dốc của giọng nam kia truyền đến. Hắn nhận được đây là âm thanh của Dương Giản. Trên mặt không khỏi lộ ra nét vui mừng, mặc kệ hắn có thể hay không cứu được mình, nhưng ít nhất hắn đã biết, trên thế giới này vẫn có người ở quan tâm hắn, nhiêu đây là đủ rồi.

Hắn cố sức quay đầu về hướng phát ra âm thanh, ý thức sớm đã mơ hồ, cười sáng lạn, hắn chỉ nhìn thấy kia một thân lửa đỏ hồng: hồng đến tươi đẹp, hồng đến đường hoàng, đây là lần thứ hai hắn khát vọng sinh mệnh của mình dến vậy.

“Vi thần tham kiến công chúa điện hạ!”