Các Anh Hùng Của Đỉnh Olympus Tập 1: Người Anh Hùng Mất Tích

Chương 40: Piper




Piper thức dậy tại một cái bàn Ở một quán café vỉa hè.

Trong một giây, cô nghĩ mình vẫn đang còn nằm mơ. Trời đã sáng và đầy nắng. Không khí trong lành nhưng không dễ chịu để ngồi ngoài trời. Ở các bàn khác là những người đi xe đạp, các doanh nhân, và các nhóm sinh viên đang ngồi trò chuyện và uống café.

Cô có thể ngửi thấy mùi cây bạch đàn. Có rất nhiều người đi ngang qua trước các cửa hàng nhỏ trông là lạ. Đường phố đầy các hàng liễu hồng tràm và các bụi đỗ quyên đang nở hoa như thể mùa đông là một khái niệm xa lạ.

Nói một cách khác: cô đang ở California.

Các bạn cô ngồi ở các chiếc ghế xung quanh cô – tất cả họ với hai tay nhẹ nhàng khoanh ngang ngực, ngủ gà ngủ gật một cách dễ chịu. Và tất cả đều có quần áo mới. Piper nhìn xuống trang phục của chính mình và há hốc miệng. "Mẹ thiệt là!"

Cô nói hơi lớn hơn so với dự tính. Jason giật mình thức dậy, đâm sầm đầu gối vào bàn, và rồi tất cả họ đều tỉnh giấc.

"Có chuyện gì?" thầy Hedge hỏi. "Đánh ai? Ở đâu?"

"Đang rơi xuống!" Leo nắm chặt lấy cái bàn. "Không... không còn rơi nữa. Chúng ta đang ở đâu?"

Jason chớp chớp mắt, cố xác định vị trí. Cậu nhìn chằm chằm vào Piper và khẽ hắng giọng. "Chúng ta đang mặc cái gì thế này?"

Mặt Piper chắc chắn là ửng đỏ. Cô đang mặc chiếc áo đầm màu ngọc lam mà cô đã nhìn thấy trong giấc mơ, với tất da và đôi giày ống da màu đen. Cô mang cái vòng bùa đeo tay bằng bạc yêu thích của cô, mặc dầu cô đã để nó ở nhà ở L.A., và áo jacket trượt tuyết cũ mà cha cô đã tặng, hoàn toàn phù hợp với trang phục. Cô lấy thanh Katoptris ra, và theo như hình ảnh phản chiếu trên lưỡi dao, tóc của cô cũng đã được tỉa tót gọn gàng.

"Không có gì," cô nói. "Đó là..." Cô nhớ nữ thần Aphrodite đã cảnh báo không được đề cập đến cuộc gặp gỡ giữa hai người. "Chẳng có gì đâu."

Leo cười toe toét. "Các đòn tấn công khác của nữ thần Aphrodite hả? Cậu sẽ là chiến binh mặc đẹp nhất trong thành phố đấy, nữ hoàng sắc đẹp."

"Này, Leo." Jason huých vào tay Leo. "Cậu đã nhìn chính mình chưa?"

"Cái gì... ối."

Tất cả họ đều được thay đổi dáng vẻ bên ngoài. Leo đang mặc một chiếc quần bằng vải sọc, giày da đen, một chiếc áo sơ mi không cổ màu trắng với dây đeo quần, cùng dây thắt lưng đồ nghề của cậu ấy, mắt kính Ray Ban, và một cái nón nỉ.

"Chúa ơi, Leo." Piper cố không cười. "Tớ nghĩ cha tớ đã mặc bộ đó trong lần đầu tiên ra mắt của ông ấy, ngoại trừ cái dây thắt lưng đồ nghề."

"Này, im miệng nào!"

"Ta nghĩ cậu ta trông ổn đấy chứ," Huấn luyện viên Hedge nói. "Vì ta trông tốt hơn nhiều."

Thần rừng là một cơn ác mộng màu sắc. Nữ thần Aphrodite đã cho ông ấy mặc một bộ vest với áo vét dài ngang gối cùng quần tây thụng màu vàng nhạt rộng thùng thình và đôi giày hai màu vừa với bộ móng guốc của ông. Ông có một cái mũ rộng vành cùng màu, áo sơ mi màu hồng, một cái cà vạt dành cho con nít màu xanh dương, và một bông hoa cẩm chướng màu xanh dương được gắn ở ve áo, mà sau đó thầy Hedge đã ngửi ngửi, rồi xơi tái nó.

"Ừm," Jason nói, "ít nhất thì mẹ cậu đã bỏ sót tớ."

Piper biết điều đó không hẳn là đúng. Nhìn cậu ấy, trái tim cô như đang nhảy múa. Jason đơn giản chỉ mặc quần jeans và một chiếc áo phông màu tía sạch sẽ, như cái cậu ấy đã mặc lúc ở Grand Canyon. Cậu có một đôi giày thể thao mới, và mái tóc được tỉa mới hoàn toàn. Đôi mắt cậu ấy vẫn có màu như màu của bầu trời. Thông điệp của nữ thần Aphrodite đã quá rõ: Người này không cần phải sửa sang.

Và Piper cũng đồng ý với điều đó.

"Dù sao đi nữa," cô lo lắng nói, "sao chúng ta đến được đây?"

"Ồ, đó có lẽ là do Mellie," thầy Hedge nói, nhai bông cẩm chướng của mình một cách hạnh phúc. "Những cơn gió đó đã bắn chúng ta bay ngang qua nửa đất nước, ta đoán thế. Chúng ta có thể bị vỡ dẹp lép khi va chạm, nhưng món quà cuối cùng của Mellie – một cơn gió nhẹ xinh đẹp – đã làm nệm cho cú rơi của chúng ta."

"Và cô ấy đã bị đuổi vì chúng ta," Leo nói. "Trời ạ, chúng ta thật tệ quá

"À, cô ấy sẽ ổn thôi," thầy Hedge nói. "Ngoài ra, cô ấy không thể làm khác được. Ta có ảnh hưởng đó đối với các nữ thần. Ta sẽ gửi tin nhắn cho cô ấy khi chúng ta hoàn tất cuộc tìm kiếm này và giúp cô ấy hiểu ra vài điều. Đó là một aura mà ta có thể ổn định và nuôi dạy một bầy các chú dê con."

"Tớ ốm mất thôi," Piper nói. "Có ai muốn uống café không?"

"Café sao!" Nụ cười toe toét của thầy Hedge được nhuộm màu xanh từ bông hoa. "Ta yêu thích café!"

"Ừm," Jason nói, "nhưng... tiền đâu? Những cái túi của chúng ta đâu rồi?"

Piper nhìn xuống. Những cái túi đang nằm ở dưới chân họ, và mọi thứ dường như vẫn còn trong đó. Cô cho tay vào túi áo khoác và cảm nhận được hai thứ mà cô không ngờ đến. Một là một nắm tiền mặt. Cái còn lại là một lọ thủy tinh – thuốc quên. Cô để lọ thuốc lại trong túi áo và lấy tiền ra.

Leo huýt sáo. "Tiền trợ cấp sao? Piper, mẹ cậu thật tuyệt!"

"Phục vụ!" thầy Hedge gọi lớn. "Sáu espresso đúp, và bất cứ thứ gì mà các cô cậu muốn. Hóa đơn thanh toán, hãy đưa cho cô gái này."

Họ không phải mất nhiều thời gian để xác định mình đang ở đâu. Trên thực đơn là dòng chữ "Café Verve, Walnut Creek, CA." Và theo người phục vụ, hiện là chín giờ sáng ngày 21 tháng Mười hai, ngày đông chí, và chỉ ba giờ nữa thôi là đến hạn cuối cùng mà tên Enceladus đặt ra.

Họ cũng không cần phải thắc mắc núi Diablo nằm ở đâu. Họ có thể nhìn thấy nó ở phía chân trời, ngay phía cuối con đường. So với dãy Rockies, núi Diablo không không lớn lắm, nó cũng không bị tuyết bao phủ. Nó dường như hoàn toàn yên tĩnh, trên nền các nếp gãy màu vàng của nó được điểm xuyết bằng cây cối màu xanh xám. Nhưng kích thước của ngọn núi luôn đánh lừa ánh mắt của con người, Piper biết điều đó. Nó chắc chắn sẽ lớn hơn nhiều khi đến gần. Và cũng đừng trông mặt mà bắt hình dong. Giờ họ đã ở đây – quay trở lại California – nơi được cho là nhà cô – với bầu trời tràn ngập ánh nắng, thời tiết ấm áp, những con người thoải mái và một đĩa bánh nướng sô-cô-la chip cùng một tách café. Và chỉ cách đây một vài dặm, ở đâu đó trên ngọn núi yên bình đó, một tên khổng lồ vô cùng mạnh và cực kỳ độc ác sắp dùng cha cô làm bữa ăn trưa.

Leo lấy thứ gì đó ra khỏi túi – bức vẽ cũ k bằng bút chì màu mà thần Aeolus đã đưa cho cậu. Nữ thần Aphrodite chắc đã nghĩ nó quan trọng khi bà làm phép chuyển nó qua quần áo mới của cậu.

"Cái đó là gì thế?" Piper hỏi.

Leo cẩn thận gấp nó lại và cất đi. "Không có gì. Cậu không muốn xem tác phẩm nghệ thuật thời còn mẫu giáo của tớ đâu."

"Nó còn hơn cả thế," Jason đoán. "Thần Aeolus đã nói rằng nó chính là chìa khóa cho thành công của chúng ta."

Leo lắc đầu. "Không phải ngày hôm nay. Ông ấy nói về... sau này cơ."

"Sao cậu có thể tin chắc điều đó?" Piper hỏi.

"Tin tớ đi," Leo nói. "Giờ... kế hoạch trò chơi của chúng ta là gì nào?"

Huấn luyện viên Hedge ợ to. Ông đã uống ba tách espresso và một đĩa bánh donut, cùng hai cái khăn ăn và một bông hoa khác từ bình hoa trên bàn. Ông cũng sẽ ăn luôn bộ đồ dùng bằng bạc nếu như Piper không đập vào tay ông.

"Leo lên núi," thầy Hedge nói. "Giết hết tất cả, trừ cha của Piper. Rồi rời khỏi đó."

"Cám ơn, Tướng Eisenhower," Jason càu nhàu.

"Này, ta chỉ nói thế thôi!"

"Mọi người," Piper nói. "Có thêm điều này mọi người cần biết."

Việc đó thật khó khăn, vì cô không thể nhắc đến mẹ mình; nhưng cô đã kể với họ rằng cô có được một vài thông tin từ các giấc mơ của mình. Cô nói cho họ về kẻ thù thật sự của họ: Nữ thần Gaea.

"Nữ thần Gaea?" Leo lắc đầu. "Đó chẳng phải là Mẹ Thiên nhiên sao? Bà ta chẳng phải có, giống như, hoa trên tóc và những chú chim ríu rít hót vang xung quanh, còn nai và thỏ thì giặt quần áo hộ cho bà ta sao."

"Leo, đó là Bạch Tuyết," Piper nói.

"Được rồi, nhưng..."

"Nghe này, bánh nướng nhỏ." Huấn luyện viên Hedge phủi nhẹ espresso ra khỏi chòm râu của mình. "Piper đang kể cho chúng ta một vài sự kiện quan trọng. Gaea chẳng phải là người yếu đuối. Ta thậm chí còn không chắc ta có thể đối đầu với bà ta hay không."

Leo huýt sáo. "Thật vậy sao?"

Thầy Hedge gật đầu. "Người đàn bà đất đó – bà ta và lão già bầu trời cổ xưa của bà ta đều là các khách hàng khó chịu."

"Là Ouranos," Piper nói. Cô không thể ngừng việc ngước nhìn lên bầu trời trong xanh, tự hỏi liệu nó có mắt không.

"Đúng thế," thầy Hedge đáp lại. "Là Ouranos, ông ta chẳng phải là một người cha tốt. Ông ta đã ném các đứa con đầu tiên của họ, các Cyclops, vào Tartarus. Điều đó khiến Gaea nổi điên, nhưng bà ta chờ cơ hội đến. Rồi họ có với nhau thêm một loạt những người con mới – mười hai thần khổng lồ Titan – và Gaea sợ rằng chúng lại sẽ bị ném vào nhà tù lần nữa. Vì thế bà ta đã thương lượng với con trai mình là Kronos..."

"Một gã to lớn xấu xa," Leo nói. "Người mà họ đã đánh bại vào mùa hè năm ngoái."

"Đúng thế. Và Gaea là người đã đưa lưỡi hái cho hắn ta, và nói với hắn ta rằng, ‘Này, sao ta không gọi cha con xuống đây nhỉ? Và trong khi ông ta lơ đãng nói chuyện với ta, con có thể cắt ông ta thành từng mảnh nhỏ. Rồi con có thể tiếp quản cả thế giới. Điều đó chẳng phải sẽ rất tuyệt sao?’"

Không ai nói gì cả. Món bánh nướng sô-cô-la chip chẳng còn ngon lành nữa. Mặc dầu cô đã từng nghe câu chuyện đó trước đây, nhưng cô vẫn không thể nào hiểu được nó. Cô cố hình dung ra một đứa trẻ quá hư hỏng đến nỗi, hắn ta sẽ giết chết chính cha mình chỉ vì quyền lực. Rồi cô tưởng tượng ra một người mẹ quá tồi tệ đến nỗi, bà ta thuyết phục con trai mình làm điều đó.

"Hoàn toàn không phải là nàng Bạch Tuyết," cô kết luận.

"Đúng thế, Kronos là một gã xấu xa," thầy Hedge nói. "Nhưng Gaea là người mẹ theo đúng nghĩa của tất cả những tên xấu xa đó. Bà ta già và quá mạnh, quá khổng lồ, vì thế mà bà ta khó mà tỉnh táo hoàn toàn. Phần lớn thời gian, bà ta chỉ toàn ngủ thôi, và đó là cách mà chúng ta thích bà ta – ngáy."

"Nhưng bà ta đã nói chuyện với em," Leo nói. "Sao bà ta có thể ngủ được?"

Thầy Gleeson phủi các mảnh vụn nhỏ khỏi ve áo màu vàng nhạt của ông. Ông vừa mới thanh toán xong tách espresso thứ sáu, và đồng tử của ông giờ mở lớn như một đồng hai lăm xu. "Ngay cả trong giấc ngủ, một phần ý thức của bà ta vẫn hoạt động – tạo ra các giấc mơ, vẫn tiếp tục trông chừng, là những chuyện nhỏ nhặt như kích hoạt cho các núi lửa bùng nổ và lũ quái vật trỗi dậy. Thậm chí ngay cả bây giờ, bà ta cũng chưa thật sự thức tỉnh. Tin ta đi, các em không muốn nhìn thấy khi bà ta hoàn toàn thức giấc đâu."

"Nhưng bà ta đang ngày càng mạnh hơn," Piper nói. "Bà ta đang làm cho các tên khổng lồ trỗi dậy. Và nếu vua của chúng quay trở lại – cái gã Porphyrion đó..."

"Hắn ta sẽ xây dựng một đội quân nhằm tiêu diệt các vị thần," Jason thêm vào. "Bắt đầu với nữ thần Hera. Đó sẽ là một cuộc chiến mới. Và Gaea sẽ hoàn toàn thức tỉnh."

Thầy Gleeson gật đầu. "Đó là lý do tại sao tốt hơn hết chúng ta nên ở cách xa mặt đất càng nhiều càng tốt."

Leo thận trọng nhìn núi Diablo. "Vậy... việc leo lên một ngọn núi. Việc đó sẽ chẳng hay ho chút nào đâu."

Tim Piper như thắt lại. Đầu tiên, cô được yêu cầu phản bội lại bạn bè mình. Giờ thì, họ đang cố giúp cô giải thoát cho cha cô dù biết nếu làm thế họ đang tự đi vào bẫy. Chỉ nghĩ về việc phải chiến đấu với một tên khổng lồ đã là khá đáng sợ rồi. Nhưng ý nghĩ rằng Gaea đứng đằng sau việc đó – một sức mạnh còn đáng sợ hơn bất cứ một vị thần hay một Titan nào...

"Mọi người, tớ không thể yêu cầu mọi người làm việc này," Piper nói. "Việc này quá nguy hiểm."

"Em đang đùa sao?" thầy Gleeson ợ to và trưng ra nụ cười nhuộm màu xanh của bông hoa cẩm chướng. "Ai sẵn sàng hạ gục cái thứ ở phía trên kia nào?"