Các Anh Hùng Của Đỉnh Olympus Tập 2: Con Trai Thần Neptune

Chương 33: Hazel




NHÀ TÙ CỦA CÁC CHIẾN BINH AMAZON NẰM TRÊN ĐỈNH một dãy kho chứa hàng, cao chót vót mười tám mét trong không trung.

Kinzie dẫn cô leo lên ba cái thang khác nhau đến một lối đi hẹp bằng kim loại, đoạn nới lỏng dây trói tay của Hazel ở sau lưng và đẩy cô đi băng qua các thùng nữ trang.

Ba mươi mét phía trước, dưới ánh đèn huỳnh quang chói mắt, là một dãy lồng làm từ móc xích được treo lơ lửng bằng dây cáp. Percy và Frank bị nhốt ở hai cái lồng, đang rì rầm nói chuyện với nhau. Kế bên họ trên lối đi, ba nhân viên an ninh Amazon buồn chán đứng tựa vào ngọn giáo của mình và nhìn những tấm bản nhỏ màu đen trong tay như thể đang đọc sách.

Hazel nghĩ các tấm bản đó quá mỏng để có thể là những cuốn sách. Rồi cô nghĩ ra chúng có thể là một phiên bản nhỏ của – người hiện đại gọi là gì nhỉ? – à, những cái máy tính xách tay. Công nghệ bí mật của chiến binh Amazon, chắc thế. Hazel thấy ý nghĩ đó cũng đáng lo y hệt những cái xe nâng dùng cho chiến tranh bên dưới.

"Nhanh lên nào, cô gái," Kinzie ra lệnh, đủ lớn để các nhân viên an ninh nghe thấy. Cô ta dùng thanh kiếm chọc mạnh vào lưng cô.

Hazel rảo bước thật chậm chạp, nhưng đầu cô thì lại đang tăng tốc. Cô cần phải vạch ra một kế hoạch giải cứu thông minh. Cho đến bây giờ cô vẫn chưa nghĩ được gì. Kinzie cứ khăng khăng rằng cô có thể dễ dàng bẻ gãy xương cô ta, nhưng cô vẫn phải tay không đánh lại ba chiến binh đã qua huấn luyện, và cô phải hành động trước khi họ nhét cô vào tù.

Cô đi ngang qua một pa-lét thùng thưa dán nhãn NHẪN ĐÁ TOPAZ XANH DƯƠNG 24 CA-RA, rồi một cái khác có nhãn VÒNG TAY TÌNH BẠN BẰNG BẠC. Một màn hình điện tử kế bên vòng tay tình bạn kia đề dòng chữ: Khách hàng mua món này đồng thời cũng mua ĐÈN SN VƯỜN NĂNG LƯỢNG MẶT TRỜI HÌNH THẦN LÙN GIỮ VƯỜN và NGỌN GIÁO PHÁT RA LỬA CỦA TỬ THẦN. Mua cả ba món, được giảm 12%!

Hazel cứng người lại. Các vị thần đỉnh Olympus ơi, cô thật ngốc.

Bạc. Topaz. Các giác quan của cô tỏa đi, tìm kiếm các kim loại quý, và bộ não cô gần như nổ tung khi nhận được hồi đáp. Cô đang đứng kế bên một núi nữ trang cao sáu tầng lầu. Nhưng trước mặt cô, từ nơi cô đang đứng đến chỗ nhân viên an ninh, chẳng có gì ngoài những cái lồng giam.

"Có chuyện gì thế?" Kinzie rít lên. "Tiếp tục đi đi nào! Họ sẽ nghi ngờ đấy."

"Làm cho họ đến đây đi," Hazel thì thầm qua vai mình.

"Sao..."

"Làm ơn đi."

Các nhân viên an ninh cau mày nhìn về phía họ.

"Đang nhìn cái gì thế?" Kinzie hét họ. "Đây là tên tù thứ ba. Đến mà nhận cô ta này."

Ả nhân viên an ninh gần nhất hạ máy đọc sách xuống. "Cô không thể đi thêm ba mươi bước nữa sao Kinzie?"

"Ừm, vì..."

"Ọe!" Hazel quỳ xuống và cố trưng ra vẻ mặt ốm đau tốt nhất của mình. "Tôi cảm thấy buồn nôn! Không... đi được. Các chiến binh Amazon... quá... đáng sợ."

"Lại nữa rồi," Kinzie bảo mấy ả nhân viên an ninh. "Giờ các cô sẽ đến nhận tù binh chứ, hay là tôi sẽ bẩm báo với Nữ hoàng Hylla rằng các cô không làm nhiệm vụ của mình?"

Ả nữ binh gần nhất đảo tròn mắt và chầm chậm đi đến. Hazel hy vọng hai ả còn lại cũng đi theo, nhưng cô sẽ lo vụ đó sau.

Ả nữ binh đầu tiên chộp lấy cánh tay Hazel. "Tốt. Tôi sẽ trông nom tên tù binh này. Nhưng nếu tôi là cô, Kinzie, tôi sẽ không lo cho Hylla đâu. Không bao lâu nữa cô ta sẽ chẳng còn là nữ hoàng đâu."

"Cứ chờ mà xem, Doris." Kinzie quay người bỏ đi. Hazel đợi cho đến khi tiếng bước chân cô ta nhỏ dần về phía cuối lối đi.

Ả tên Doris kéo mạnh cánh tay Hazel. "Ờ? Đi thôi."

Hazel tập trung vào bức tường nữ trang nằm kề bên: bốn mươi cái hộp lớn đựng vòng tay bằng bạc. "Không... không ổn lắm."

"Ngươi không được nôn vào ta," Doris gầm lên. Ả cố kéo Hazel đứng dậy, nhưng Hazel trở nên mềm rũ ra, như một đứa trẻ đang nổi cơn tam bành trong một cửa hàng. Kế bên cô, những cái hộp bắt đầu rung lắc.

"Lulu!" Doris hét lên với một trong hai người bạn của ả ta. "Giúp tôi xử lý con nhóc yếu ớt này với."

Các chiến binh Amazon tên là Doris và Lulu sao? Hazel nghĩ. Được rồi...

Ả chiến binh thứ hai thong thả bước đến. Hazel nhận ra đây là cơ hội tốt nhất của mình. Trước khi họ kéo được cô đứng lên, cô kêu váng lên, "Ôôôôi!" và nằm bẹp xuốngối đi.

Doris vừa mở miệng nói, "Ồ, đưa..."

Toàn bộ pa-lét hàng trang sức nổ tung, phát ra âm thanh như tiếng một ngàn máy đánh xèng thông báo trúng thưởng. Một đợt thủy triều những chiếc vòng tình bạn bằng bạc ập xuống, tràn khắp lối đi, quét Doris và Lulu rơi ra phía bên ngoài thanh chắn.

Nếu rơi xuống thì họ sẽ chết chắc, nhưng Hazel không nhẫn tâm đến thế. Cô triệu hồi vài trăm cái vòng lao về phía các nhân viên an ninh và buộc vào mắt cá chân của họ, treo chổng ngược người họ xuống lối đi bên dưới, miệng la hét như những nhóc con yếu ớt.

Hazel quay sang ả thứ ba. Cô bẻ gãy gông cùm giam giữ mình dễ như xé một miếng giấy vệ sinh. Cô nhặt một ngọn giáo bị rơi lên. Cô sử dụng giáo tệ lắm, nhưng cô hy vọng chiến binh Amazon thứ ba không biết điều đó.

"Liệu tôi nên hạ gục cô từ đây không nhỉ?" Hazel gầm lên. "Hay cô định để tôi phải đi về phía đó?"

Ả nhân viên an ninh quay người bỏ chạy.

Hazel hét về phía Doris và Lulu. "Thẻ chiến binh Amazon! Ném chúng lên đây, trừ khi hai người muốn tôi thả những cái vòng này ra và để các người rớt xuống!"

Bốn giây rưỡi sau, Hazel có được hai cái thẻ. Cô chạy như bay đến chỗ những cái lồng và dùng một cái thẻ mở lồng. Các cánh cửa bật mở.

Frank nhìn chằm chằm cô với vẻ ngạc nhiên. "Hazel, thật... ngạc nhiên quá."

Percy gật đầu. "Anh sẽ không bao giờ mang đồ trang sức nữa."

"Ngoại trừ cái này." Hazel quẳng chiếc vòng cổ cho anh. "Vũ khí và quân nhu của chúng ta ở cuối đường. Chúng ta nên nhanh lên. Trước khi..."

Tiếng chuông báo động vang lên ầm ĩ khắp hang động.

"Ừm," cô nói, "chuyện đó xảy ra. Đi thôi."

*

Phần mở đầu của vụ đào thoát này thật dễ dàng. Họ lấy lại được đồ của mình mà chẳng gặp phải rắc rối nào, sau đó bắt đầu leo xuống mấy cái thang. Mỗi khi các chiến binh Amazon tụ lại bên dưới họ, yêu cầu họ đầu hàng, Hazel lại làm cho một thùng nữ trang nổ đùng, chôn vùi kẻ địch dưới dòng thác Niagara vàng bạc. Khi đến được chân thang rồi, họ trông thấy một cảnh tượng giống như Ngày Thứ Ba Béo – các chiến binh Amazon bị kẹt cổ trong những chiếc vòng đeo tay bằng hạt, một số người treo ngược lên trên một núi hoa tai thạch anh tím và một chiếc xe nâng bị một đống vòng bùa đeo tay bằng bạc vùi lấp.

"Em, Hazel Levesque," Frank nói, "xuất sắc quá xá cà sa."

Cô muốn hôn anh ngay tại đó nhưng không có thời gian. Họ chạy về phía phòng ngai.

Họ suýt va vào một chiến binh Amazon – người ắt hẳn trung thành với Hylla – đang đi ngang qua. Ngay khi nhìn thấy những kẻ đào tẩu, cô ta quay đi như thể họ là người vô hình.

Percy lên tiếng hỏi, "Chuyện gì..."

"Có vài người muốn chúng ta trốn thoát," Hazel nói. "Em sẽ giải thích sau."

Chiến binh Amazon thứ hai họ gặp không thân thiện lắm. Cô ta được trang bị áo giáp đầy đủ, chắn ngang lối vào phòng ngai. Cô ta xoay ngọn giáo của mình với tốc độ nhanh như chớp, nhưng lần này Percy đã sẵn sàng. Anh rút thanh Thủy Triều ra và tiến đến. Khi chiến binh Amazon đâm tới, anh bước tránh sang một bên, chém cán giáo làm đôi và dộng cán kiếm vào mũ giáp của cô ta.

Nhân viên an ninh đổ ập xuống.

"Thần Mars toàn năng," Frank nói. "Sao cậu làm được điều đó – đó không phải là kỹ thuật của người La Mã!"

Percy nhe răng cười. "Người graecus có vài cải tiến đấy, anh bạn. Mời cậu đi trước."

Họ chạy vào phòng ngai. Như đã hứa, Hylla và các nhân viên an ninh đã ra khỏi phòng. Hazel chạy vù đến lồng nhốt con Arion và quẹt thẻ chiến binh Amazon xẹt qua ổ khóa. Con ngựa ngay lập tức lao ra khỏi chuồng, nhảy chồm lên vì hân hoan mừng r

Percy và Frank loạng choạng lùi ra sau.

"Ừm... thứ đó đã được thuần hóa chưa?" Frank hỏi.

Con ngựa hí lên giận dữ.

"Tớ không nghĩ thế," Percy đoán. "Nó vừa nói, ‘Ta sẽ giẫm chết ngươi mới thôi, gã trai có gương mặt trẻ thơ người Canada gốc Hoa kia.’"

"Anh nói được tiếng của ngựa sao?" Hazel hỏi.

"‘Gã trai có gương mặt trẻ thơ’?" Frank lắp bắp hỏi.

"Nói chuyện với ngựa là khả năng của thần Poseidon," Percy nói. "Ừ, ý anh là của thần Neptune."

"Thế thì anh và Arion sẽ dễ ở chung với nhau thôi," Hazel nói. "Nó cũng là con trai của thần Neptune."

Mặt Percy biến sắc. "Gì cơ?"

Nếu họ không ở trong tình huống tệ hại như thế này, nét mặt của Percy ắt đã khiến cô bật cười. "Vấn đề là, nó chạy nhanh lắm. Nó có thể đưa chúng ta ra khỏi đây."

Frank có vẻ không vui. "Ba người chúng ta làm sao ngồi đủ một con ngựa, đúng không? Chúng ta sẽ ngã xuống, làm cho nó chậm lại, hoặc..."

Con Arion lại hí vang.

"Ối," Percy nói. "Frank, con ngựa bảo cậu là... cậu biết đấy, thật tình mà nói tớ sẽ không dịch câu đó đâu. Dù sao thì ý nó là có một chiến xa trong nhà kho, và nó bằng lòng kéo cái đó."

"Kia rồi!" ai đó hét lên từ phía sau phòng ngai. Một tá chiến binh Amazon tràn vào, theo sau là những gã mặc bộ áo liền quần màu cam. Khi nhìn thấy Arion, họ nhanh chóng lùi lại và hướng về những chiếc xe nâng.

Hazel nhảy lên lưng

Cô cười toe toét với những người bạn của mình. "Em nhớ đã nhìn thấy cái chiến xa đó ở đâu. Đi theo em nào, các chàng trai!"

Cô thúc ngựa phi vào cái động lớn và làm cho đám đàn ông chạy toán loạn. Percy hạ gục một chiến binh Amazon. Frank dùng giáo quét ngã thêm hai người nữa. Hazel có thể cảm nhận được Arion bắt đầu vươn mình lên phi thật nhanh. Nó muốn chạy hết tốc lực, nhưng nó cần thêm nhiều không gian hơn. Họ phải làm thế bên ngoài thôi.

Hazel lao vào một hàng chiến binh Amazon đi tuần, những người vừa nhác thấy bóng con ngựa đã sợ hãi chạy tứ tung. Lần này, Hazel dường như có cảm giác rằng thanh trường kiếm spatha của mình có chiều dài chính xác. Cô vung nó vào bất cứ người nào trong tầm tay. Không một Amazon nào dám đương đầu với cô.

Percy và Frank chạy theo sau cô. Cuối cùng, họ đến được chỗ chiến xa. Arion ngừng lại gần cái ách, tiếp đến Percy bắt tay vào việc thắng dây cương và yên.

"Cậu từng làm việc này rồi sao?" Frank hỏi.

Percy không cần trả lời. Hai tay anh thao tác cực kỳ mau lẹ. Rất nhanh sau đó chiếc chiến xa đã sẵn sàng. Anh nhảy lên và hét vang, "Frank, đi nào! Hazel, đi thôi!"

Một tiếng hô xung trận vang lên sau lưng họ. Một đội quân Amazon trang bị đến tận răng lao nhanh vào trong nhà kho. Đích thân Otrera đứng bên một chiếc xe nâng, mái tóc bạc rủ xuống khi bà ta vung nỏ về phía chiến xa. "Chặn chúng lại!" bà ta hét.

Hazel thúc Arion. Họ chạy băng qua hang động, len lỏi quanh các ụ hàng và xe nâng. Một mũi tên bay vèo qua đầu Hazel. Có thứ gì đó nổ tung phía sau cô, nhưng cô không ngoái đầu nhìn lại.

"Cầu thang kìa!" Frank kêu lên. "Con ngựa này không thể nào kéo chiếc chiến xa lên quá nhiều cầu thang của – ÔI THÁNH THẦN ƠI!"

May là cầu thang đủ rộng, vì Arion dường như chẳng thèm giảm tốc độ. Nó phi như bay lên các bậc thang với chiếc chiến xa lúc la lúc lắc kêu cọt cà cọt kẹt. Hazel liếc nhìn ra sau một vài lần để chắc rằng Frank và Percy không rơi khỏi xe. Các khớp ngón tay bấu vào hai bên thành xe của họ trắng bệch, răng họ va lập cập vào nhau, giống như những cái đầu sọ Halloween được lên dây cót.

Rốt cuộc họ cũng ra tới ngoài sảnh. Arion lao nhanh qua cổng chính vào quảng trường và làm một nhóm nam nhân viên mặc vest chạy nháo nhào.

Hazel nhận thấy độ căng trong lồng ngực Arion. Không khí trong lành khiến nó muốn chạy đến phát điên, nhưng Hazel đã kéo dây cương lại.

"Ella!" Hazel hét lên trời. "Cô đâu rồi? Chúng ta phải đi thôi!"

Trong một giây khó chịu, cô sợ rằng yêu quái mình người cánh chim đang ở quá xa nên không nghe thấy tiếng cô. Chắc cô ấy đã bị lạc, hoặc bị các chiến binh Amazon bắt giữ.

Đằng sau họ, một chiếc xe nâng phát ra âm thanh loảng xoảng khi leo lên cầu thang và kêu ầm lên khi đi qua sảnh, một nhóm chiến binh Amazon chạy sau nó.

"Đầu hàng đi!" Otrera gào thét.

Chiếc xe nâng nâng hàm răng sắc như dao cạo lên.

"Ella!" Hazel hét thật lớn.

Một vệt lông đỏ lóe lên, Ella đáp xuống chiếc chiến xa. "Ella đến đây. Các chiến binh Amazon mang đồ nhọn. Đi thôi."

"Bám chặt nhé!" Hazel báo trước. Cô chồm tới trước và ra lệnh, "Arion, chạy đi!"

Vạn vật dường như trải dài ra. Ánh mặt trời uốn lượn quanh người họ. Arion tăng tốc thoát khỏi những chiến binh Amazon và phi qua khu thương mại Seattle. Hazel liếc ra sau và nhìn thấy mặt đường, nơi móng Arion chạm vào, đang bốc khói. Nó phi nhanh như chớp về phía vũng tàu đậu, phóng qua những chiếc xe hơi, lao như tên bắn qua các ngã tư.

Hazel hét hết cỡ, nhưng đó là tiếng hét của sự vui sướng. Lần đầu tiên trong đời – trong hai cuộc đời – cô cảm thấy chẳng còn gì có thể ngăn được mình. Arion đến bên mặt nước và nhảy ngay đến vũng đậu tàu.

Hai tai Hazel có tiếng lốp bốp. Cô nghe thấy một tiếng nổ mà sau đó cô nhận ra đó là tiếng nổ do tốc độ vượt quá tốc độ âm thanh của Arion gây nên, và Arion xé ngang Puget Sound, nước biển bốc hơi trong đường rẽ nước của nó khi đường chân trời của Seattle mờ dần sau lưng họ.