Cách Xa Ngựa Đực, Tự Ta Làm Lên

Chương 40: Vứt bỏ cột chống lò có tiểu JJ




Editor: ChiMy

Sắc mặt Thiên Thiên tối sầm lại! Nàng cũng biết bị Ninh Ngọc lôi kéo chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt! Nàng hết sức lúng túng cười nhẹ một tiếng với Mặc Phi, ngay sau đó giãy dụa muốn hất tay ra.

Không ngờ rằng, Mặc Phi khó chịu này lại mỉm cười không có ý tốt về phía Thiên Thiên, ngay sau đó nắm chặt tay nàng, cầm chặt tay Thiên Thiên ở trong lòng bàn tay.

Loan Nguyệt bên cạnh, nhìn thấy cảnh này, sắc mặt bỗng tái đi.

Nhưng Mặc Phi cũng không bận tâm đến suy nghĩ của Loan Nguyệt, cười đến có phần âm hiểm đúng như lời Ninh Ngọc nói: "Chăm sóc nàng, là việc nằm trong phận sự của ta."

Thiên Thiên nghe đến cả người nổi da gà, Ly Hoan ở một bên, cười đến có chút miễn cưỡng.

Đột nhiên Ninh Ngọc lại xoay đầu một cái, ánh mắt nóng bỏng thẳng tắp nhìn về phía Loan Nguyệt. —— Thiên Thiên đứng ở góc độ này thấy Ninh Ngọc nhìn Loan Nguyệt như vậy, trong lòng nhất thời dâng lên một dự cảm xấu đặc biệt mãnh liệt.

Ninh Ngọc thẳng tắp nhìn Loan Nguyệt, từng bước từng bước, dưới ánh trăng từ từ đi về phía nàng ta. Thật giống như một chuyên gia tìm được một cái bảo vật trân quý, trong mắt phát ra loại đê tiện lại bỉ ổi quả thật khiến Thiên Thiên cảm thấy cực kì chói mắt, giờ khắc này, đột nhiên lòng của nàng giống như lan tỏa ra một loại tâm tình ghen tỵ.

—— có lẽ cũng có thể gọi là hâm mộ, cũng có thể gọi là ghen.

Tóm lại giờ khắc này lòng của Thiên Thiên cực kỳ không dễ chịu, vẻ mặt của nàng rối rắm nhìn Ninh Ngọc, nhìn hắn từ từ đứng lại ở trước mặt Loan Nguyệt, sau đó, từ từ đưa tay phải của mình ra, nhẹ nhàng đặt lên trước bờ vai của nàng ta, nhẹ giọng gọi: "Nương tử."

Loan Nguyệt sững sờ, Thiên Thiên cứng lại, vẻ mặt Mặc Phi trầm xuống, Ly Hoan nhếch chân mày một cái.

Ninh Ngọc nhìn Loan Nguyệt, nhìn một chút, trong mắt liền chảy xuống mấy giọt nước mắt: "Nương tử, ta tìm, tìm, tìm nàng tìm thật khổ a!"

Loan Nguyệt sững sờ hơn, Thiên Thiên hơn cứng lại hơn, vẻ mặt Mặc Phi trầm xuống đáng sợ hơn.

"Ninh Ngọc, ngươi làm sao vậy?" Loan Nguyệt còn cố gắng nói đạo lý với một kẻ không rõ thần chí.

"Nương tử, nương tử của ta a ~! Chim trên cây rơi lệ, thành ~ song ~ đối với ~" Ninh Ngọc khóc lóc, đột nhiên lại ca hát, hát đến nỗi tất cả mọi người đều sững sờ đến choáng váng.

"Nương tử, đi với vi phu đi, vi phu dẫn nàng nhìn ruột già." Trên mặt Ninh Ngọc bỉ ổi trong tươi cười lộ ra một loại ánh sáng hạnh phúc khiến cho người khác chói mắt.

Thiên Thiên nổi giận, định hất tay Mặc Phi cầm tay của mình ra, cho Ninh Ngọc một cái bạt tay để cho Ninh Ngọc nhìn rõ ràng, đến tột cùng ai mới là nương tử của hắn!

Nhưng sức lực của Mặc Phi rất lớn, Thiên Thiên thế nào cũng bỏ không ra, ngược lại khiến cổ tay của mình đỏ bừng. Nàng cắn răng nhìn Mặc Phi, lại bắt gặp nụ cười xấu xa của hắn.

Hắn đến gần Thiên Thiên, nhẹ giọng nói ở bên tai Thiên Thiên: "Ninh Ngọc đã điên rồi, ngươi còn cùng hắn làm cái gì?"

Thiên Thiên cực kì kinh ngạc, liếc nhìn Ninh Ngọc vây quanh Loan Nguyệt, lại quay đầu nhìn hắn một chút, không dám tin nói: "Chẳng lẽ ngươi tính toán trơ mắt nhìn Loan Nguyệt bị Ninh Ngọc mang đi?"

Mặc Phi từ chối cho ý kiến: "Đương nhiên ta không nguyện ý."

"Vậy ngươi vẫn. . . . . ." Lời nói đến đây, ngừng lại. —— đột nhiên Thiên Thiên hiểu, Ninh Ngọc lôi kéo Loan Nguyệt đi, Loan Nguyệt vừa lúc có thể nhân cơ hội mà vào, huống chi Ninh Ngọc điên điên khùng khùng, đối với Loan Nguyệt căn bản không có bất cứ khả năng uy hiếp gì.

Có điều, chẳng lẽ Mặc Phi không cảm thấy khó chịu, không ghen tỵ, nhìn nữ nhân bản thân yêu thích bị một nam tử khác ôm, cho dù có tiến thêm một bước tiếp xúc thân thể, cũng không sao cả chăng?

Đáng tiếc lúc này Thiên Thiên không có thời gian hiểu rõ nghi vấn này, Ninh Ngọc đã kéo tay Loan Nguyệt, sắp biến mất ở đầu đường phía trước. Cách đó không xa hiển nhiên tiểu thiếp của Ninh Ngọc cũng đã buồn bực đến cảnh giới nhất định, cho nên mới chứng kiến tới dáng vẻ điên điên khùng khùng của Ninh Ngọc, thế nhưng đều trố mắt không biết làm sao.

Trong lòng Thiên Thiên than thở mãnh liệt, không ngờ nhìn đến Ly Hoan bên cạnh mình, lại đuổi theo, khiến Thiên Thiên cảm động đến lệ nóng doanh tròng.

—— thời khắc mấu chốt, thật may là có ngươi!

Ly Hoan vội vàng chạy đến bên cạnh Ninh Ngọc, một phen ngăn cản hắn, cười dụ dỗ nói: "Tiểu Ngọc Nhi, ngươi đang muốn đi đâu?"

Ninh Ngọc cũng cười nhẹ nhàng nói: "Đi chơi gãi ngứa với nương tử."

"—— gãi ngứa?" Ly Hoan hỏi ngược lại.

Thiên Thiên đứng nguyên tại chỗ hô to với Ly Hoan: "Ly Hoan, đừng để cho Ninh Ngọc dẫn Loan Nguyệt đi!" —— không vì cái gì khác, chỉ là vì an toàn của Ninh Ngọc.

Nàng thật sự không xác định, ở nơi nàng không nhìn thấy, Loan Nguyệt xuống tay tàn nhẫn gì với Ninh Ngọc. Mặc dù nàng biết Loan Nguyệt không nhất định sẽ ra chiêu gì với Ninh Ngọc, nhưng nàng không khống chế được mình suy nghĩ lung tung. Nàng không cho phép Ninh Ngọc xảy ra chuyện gì!

Ly Hoan sáng tỏ, thừa dịp Ninh Ngọc thất thần, liền vô cùng kiên quyết trực tiếp đưa tay điểm huyệt của hắn, sau đó, vác hắn trên vai như một cái bao bố, lúc này mới quay đầu lại cười nói với mọi người: "Trước tiên ta đưa công tử về Trúc viện." Dứt lời, cất bước chuẩn bị rời đi.

"Buông hắn ra!" Đứng ở bên cạnh Thiên Thiên Mặc Phi trầm giọng mở miệng, "Buông Ninh Ngọc ra, nếu không, ta giết nàng." Mặc Phi đưa tay nắm chặt Thiên Thiên bên cạnh, tiếp tục, "Để Ninh Ngọc, mang Loan Nguyệt đi."

"Ly Hoan, đi mau! !" Thiên Thiên khàn cả giọng.

"Để Ninh Ngọc xuống!" Mặc Phi đưa tay đến trên động mạch cổ của Thiên Thiên.

Ly Hoan nhìn Mặc Phi dùng Thiên Thiên để uy hiếp, lúc này giận đến có chút choáng váng, bước chân cũng dừng lại, tức giận nói: "Buông Thiên Thiên ra!"

Lúc này, một trong mười mấy thuộc hạ của Ninh Ngọc phi thân đến trước người Loan Nguyệt, một phen kèm ở hai bên nàng, ngay sau đó khóe miệng cười lạnh, nói: "Buông Thẩm Thiên Thiên ra, nếu không ta để Loan Nguyệt đi chôn theo cùng!"

Lúc này Thiên Thiên cảm động đồng thời cũng tự trách, tự trách mình lần nào cũng gây trở ngại, lúc này nàng không nói hai lời liền từ ngực móc ra Tứ Ẩn bìa mặt đã biến vàng còn ẩn ẩn mùi nấm mốc, quơ quơ ở trước mặt Mặc Phi: "Buông ta ra, Tứ Ẩn sẽ là của ngươi!"

Hai mắt Mặc Phi tỏa sáng, liếc nhìn Loan Nguyệt và Ly Hoan ở xa, mắt lại nhìn Tứ Ẩn gần trong gang tấc, khẽ cắn răng, rốt cuộc vẫn phải từ từ buông tay ở giữa cổ Thiên Thiên ra, đoạt lấy bộ sách cũ xưa trong tay Thiên Thiên.

Đôi mắt hắn toả sáng không nhịn được liếc nhìn nội dung trong bí tịch, càng xem cặp mắt càng sáng lên, ngay sau đó cả người cũng rõ ràng hưng phấn lên, cầm quyển bí tịch rách này bay về phương xa, cũng không đoái hoài tới sống chết của Loan Nguyệt, nháy mắt liền biến mất ở trong tầm mắt của mọi người.

Thiên Thiên hết sức đồng tình nhìn Loan Nguyệt, trầm ngâm một chút, vẫn đi tới bên cạnh nàng ta, nhẹ giọng nói: "Hắn đi rồi. . . . . ." —— mà khiến Thiên Thiên tò mò là, trên tờ thứ nhất Tứ Ẩn viết ‘ muốn luyện loại võ công này trước tiên phải tự thiến ’ đã bị nàng xé, như vậy, nam tử không tự thiến, nếu luyện loại tà công này, đến tột cùng sẽ có hậu quả gì?

Có lẽ, cái vấn đề này, Ly Hoan tương đối hiểu. Thiên Thiên quay đầu liếc nhìn Ly Hoan, như có điều suy nghĩ.

Loan Nguyệt sững sờ nhìn phương hướng Mặc Phi biến mất, có chút mất hồn, nhưng cũng không biết đang suy nghĩ gì. Có lẽ trong lòng nàng đau, có lẽ nàng muốn khóc.

Nhưng giờ phút này cảm xúc nhiều hơn nữa cũng chỉ hóa thành một tia bi thường trong mắt nàng ta, theo phương hướng Mặc Phi rời khỏi, từng chút từng chút, dùng cái loại phương thức này, phát tiết cảm xúc ra ngoài.

Thiên Thiên nhẹ nhàng lay bờ vai của nàng ta, giống như khoảng thời gian hoán đổi linh hồn vậy, nhẹ giọng nói với nàng: "Loan Nguyệt, ngươi là cô nương tốt. Đừng khổ sở, được không?"

Loan Nguyệt nhẹ nhàng tựa đầu ở trên bờ vai Thiên Thiên, nàng nhìn ánh trăng mờ mịt, hô hấp có chút hỗn độn, tựa như lầm bầm lầu bầu, vừa tựa như nói với Thiên Thiên: "Ta còn đang chờ mong cái gì. . . . . ."

Thiên Thiên đưa tay vỗ phần lưng thon gầy của nàng ta, trong nháy mắt lòng đầy thê lương.

Nhưng mà, càng làm cho nàng cảm thấy thê lương, cũng là Ninh Ngọc lúc này đang ở nằm bất tỉnh trên vai Ly Hoan. ,

"Cái thằng trời đánh!" Thiên Thiên tức giận gầm nhẹ, "Đến tột cùng như thế nào, mới có thể làm cho hắn khôi phục bình thường? !" Nàng nhìn trên đầu vai Ly Hoan, Ninh Ngọc bị điểm huyệt vẫn còn phun bong bóng, cảm giác tâm tính thiện lương giống như già đi mười tuổi, thật giống như mình trở thành tổ mẫu của Ninh Ngọc, —— trời ạ, đây là ảo giác đáng sợ đến dường nào!

Thiên Thiên đang phát điên, Ly Hoan nhìn qua lại có phần tỉnh táo, trầm giọng nói: "Ta biết có một biện pháp, có thể cứu Ninh Ngọc!"

Thiên Thiên nhất thời hai mắt tỏa sáng: "Biện pháp gì?"

"Công, Ngọc, thế, gia!" Ly Hoan một chữ một chữ, nói.

"Ahhh, sao nghe quen tai như vậy?" Thiên Thiên nhíu chặt mày lại, bắt đầu nhớ lại.

Ly Hoan liếc nàng một cái, lại vểnh lên Lan Hoa Chỉ bắt đầu tự mình say mê: "Chính là ban đầu tên sắc lang đó, đối với tiểu sinh ta thèm thuồng đã lâu, haizz, không có biện pháp, tiểu sinh ta cười một tiếng khuynh thành, cười nữa khuynh quốc, hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh, Lục cung phấn đại vô nhan sắc (*). . . . . ."

(*)Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh, Lục cung phấn đại vô nhan sắc: Hắn liếc mắt lại, mỉm một nụ cười, trăm vẻ đẹp phát sinh, (khiến cho) các phi tần trong sáu cung đều như không có nhan sắc. Tản Ðà dịch thơ : Một cười trăm vẻ thiên nhiên, Sáu cung nhan sắc thua hờn phấn son

Thiên Thiên phiền, cắt đứt hắn: "Nói trọng điểm."

Ly Hoan che môi thẹn thùng cười một tiếng, bắt đầu phân tích: "Chỉ cần chúng ta đến Công Ngọc thế gia, đàm phán thỏa đáng với bọn họ, chỉ cần Công Ngọc Thành nguyện ý trị lành bệnh cho Tiểu Ngọc Nhi, Hoa Mãn Lâu liền nguyện giúp bọn họ vượt qua cửa ải kinh tế khó ~"

"Công Ngọc Thành, là ai?" Thiên Thiên tò mò hỏi.

Ly Hoan liếc nàng một cái, bắt đầu hếch mũi lên mặt: "Ta nói ngươi kiến thức nông cạn đi ~? Công Ngọc Thành này, là ca ca của Công Ngọc Quyết, trưởng tử của Công Ngọc thế gia, thuở nhỏ học y thuật ở dược cốc, có một trái tim bồ tát, không có việc gì liền đi đây đi đó trị bệnh cứu người, nếu không, kinh tế của Công Ngọc thế gia có vấn đề, hắn muốn chữa cũng chữa không được, có lẽ chúng ta chỉ cần nói rõ mục đích đến, hắn tất nhiên sẽ chữa trị giúp Tiểu Ngọc Nhi."

Thế giới trước mắt Thiên Thiên cuối cùng cũng rộng mở toả sáng, hưng phấn nói: "Đã như vậy, không bằng bây giờ chúng ta lập tức xuất phát! Đến Công Ngọc thế gia!"

Ly Hoan gật đầu một cái, bày tỏ đồng ý với Thiên Thiên rồi nói với Loan Nguyệt: "Loan Nguyệt. . . . . . Cùng chúng ta đồng hành chứ?"

Loan Nguyệt liếc nhìn Ninh Ngọc đang hôn mê, gật đầu một cái, coi như là đồng ý.

Thiên Thiên nhìn mười người thuộc hạ xinh đẹp nhìn một màn vừa mới xảy ra có chút không phản ứng kịp, suy nghĩ một chút, vẫn đi lên trước, khom lưng làm một động tác cúi chào với họ, cất cao giọng nói: "Ta nhất định sẽ trả lại cho các ngươi một Ninh Ngọc bình thường."

Đây là nàng thiếu các nàng ấy, nàng phải làm được!

Thiên Thiên hít sâu, ngay sau đó xoay người, bắt đầu cuộc hành trình đến Công Ngọc thế gia. Hình thức lại trở về Ninh Ngọc Ly Hoan, mình và Loan Nguyệt bốn người này. Điều này làm cho nàng sinh ảo giác, thật giống như thời gian vẫn dừng lại ở thời gian bốn người cùng nhau trước đây không lâu, nhưng không biết, lần này, có thể duy trì bao lâu. . . . . . ?

Hy vọng là vĩnh viễn. Thiên Thiên đi ở bên cạnh Loan Nguyệt, năm ngón tay đan xen với Loan Nguyệt, ánh trăng lúc ẩn lúc hiện, nàng nở một nụ cười thật tươi với nàng ta.

Loan Nguyệt cũng cười, trên mặt lộ ra hai má lúm đồng tiền, —— thật là đẹp mắt!

Ly Hoan đi tuốt ở đằng trước, khiêng Ninh Ngọc, đi lên xe ngựa chuyên dụng của Ninh Ngọc. Hắn chậc chậc cảm thán nhìn xe ngựa xa hoa, lại nhớ đến con ngựa già không thể chạy nổi mà chết của mình, không khỏi xúc động thật lâu, —— phải làm một nam nhân chăm lo gia đình, từ chối tiêu phí mù quáng như nhà giàu mới nổi!

Thiên Thiên và Loan Nguyệt ngồi ở trên giường nhỏ, sau khi Ly Hoan đặt Ninh Ngọc xuống, vô cùng tự hiểu ngồi ở bên ngoài, bắt đầu lái xe lên đường.

Thiên Thiên suy nghĩ một chút, nói với Loan Nguyệt: "Loan Nguyệt, ngươi yêu hắn?"

Loan Nguyệt biết Thiên Thiên nói đến Mặc Phi, nhưng lúc này nàng lại có chút do dự, hồi lâu, mới nói: "Ta không biết."

—— nàng không biết, đối với Mặc Phi, đến tột cùng là cảm giác gì. Có lẽ là yêu, nhưng hoặc là, chỉ là thói quen. Thói quen có hắn vẫn ở bên cạnh mình, thói quen chính mình luôn phấn đấu vì hắn, ngụy trang giúp hắn, dù là vì hắn, giao tiếp với các nam nhân khác, tất cả đều là vì hắn.

Từ lúc bắt đầu mê luyến, biến thành chấp nhất, từ chấp nhất, biến thành bệnh hoạn.