Cái Đồ Trời Đánh, Cô Cứ Đợi Đấy!!!

Chương 107: Đêm




Mùi thuốc sát trùng thoang thoảng trong không khí. Sky khẽ giật khóe miệng, mắt nhắm nghiền, không muốn tỉnh dậy. Nói thử xem đây là tình cảnh gì?

Thiên Nhi nằm bên giường bệnh, khóc bù lu bù loa như thể trong đám tang của hắn, ngay cả tiền giấy cũng đem ra rắc, điếu văn cũng chuẩn bị đọc. Lay đứng bên cạnh phụ họa, thổi một khúc tang thương. Rany, Windy và Kevil ngồi góc tường chơi bài cá ăn tiền, chốc chốc lại cười lớn một tiếng, chốc chốc lại than thở một tiếng. Đáng giận nhất là Seny, nó chẳng những không thèm đoái hoài tới hắn, bày biện vài quả táo trên bàn, thích thú chơi phóng dao bạc, đếm sơ qua cũng gần chục quả dính trên tường. Thi thoảng có vài người đi qua tò mò liếc vào phòng, chắc nhầm tưởng đây là phòng tâm thần cũng nên.

Sky thở dài, khẽ mở mắt, nhìn liếc quanh phòng một hồi, ho hắng vài tiếng lấy lại sự tồn tại.

- A, Sky, anh tỉnh rồi, anh chưa chết, mà em lỡ mua vàng mã rồi, anh chịu khó giả chết chút nhé, để em cúng xong đã nhé_ Thiên Nhi dí đầu hắn xuống tấm nệm, tiếng tục gào khóc.

- Sky tỉnh rồi, may quá, đấy nhé tao đã nói hắn sẽ tỉnh trong hôm nay mà, hai người mau đưa tiền đây, có chơi có chịu_ Rany hào hứng nói về vụ cá cược nào đấy với hai người kia.

- Ủa, đã tỉnh rồi à? đợi chút em gọt táo cho ăn_ Seny mừng rỡ, rút con dao bạc trên tường, mũi dao còn cắm nguyên một quả táo bị găm nát bét. Có khi nào sau khi ăn xong táo, hắn sẽ chuyển từ khoa chấn thương đến khoa dạ dày luôn không?

Rõ ràng hắn là người bệnh cơ mà, tại sao một chút ưu đãi cũng không có, Chẳng ai quan tâm hắn còn sống hay đã chết, thật bất hạnh. Có lẽ hắn nên chuyển đến khoa tâm lí mới phù hợp.

Tối muộn, mọi người đều lần lượt trở về biệt thự. Seny cũng tranh thủ về lấy ít đồ rồi tất tả chạy vào bệnh viện. Đứng thở dốc một hồi, lại nhìn điệu bộ trêu tức của Sky, cũng may bây giờ hắn đang bị thương, chứ nếu không đã ăn một đạp bay thẳng xuống giường từ lâu rồi.

Cầm bát cháo vẫn còn bốc khói nghi ngút trên tay, nó kê bàn gấp trên giường, rồi giúp hắn ngồi dậy tự vào gối. Khuôn mặt Sky vẫn còn tái nhợt mệt mỏi, nhưng như vậy cũng hồi phục nhanh hơn người bình thường. Bất quá hắn cũng chẳng thể gọi là người sức khỏe tốt không có gì là lạ.

- Chẳng lẽ em không đút cho anh

- Anh bất lực vậy hả?

- ... (0_0)

- Được được, anh muốn gì cũng được.

Dọn dẹp đồ đạc trên bàn, nhìn đồng hồ cũng khá muộn, vươn vai một cái, nó định sang giường bên cạnh ngủ thì bị túm lại. Sky dịch người qua một bên, để chừa khoảng trống trên giường cho nó, chẳng cần hắn lên tiếng mời mọc, nó đã chui vào chăn nằm cuộn tròn, dụi dụi đầu vào tay hắn, ngáp dài một cái. Hôm nay thật sự rất mệt mỏi.

- Sky, sáng nay tại sao anh lại bất cẩn như vậy? Anh thật sự dọa chết em đấy.

- Sẽ không có lần sau đâu, ngủ đi

Sky nhỏ giọng, nghe tiếng thở khe khẽ của nó trong lòng mình.

Ánh trăng xuyên qua lớp cửa kính thủy tinh, rọi chiếu xuống mặt sàn, rồi bất chợt bị mây che khuất. Trong lòng khẽ hẫng một nhịp, chút bất an không dấu diếm cuốn lấy đôi mắt huyết đỏ lạnh lẽo. Hắn chưa từng bất cẩn như thế, vô duyên vô cớ suýt chết. Chỉ cảm thấy đầu óc khi ấy mơ hồ, cả cơ thể bị rút cạn sức lực, tỉnh tỉnh mê mê mà ngã xuống. Ôm lấy cô gái trong lòng, nguyện sẽ đem cả sinh mạng và cuộc sống để bảo vệ. Vì thế nên, bất cứ điều gì cũng không màng đến.

Tiếng sách lật đều từng trang, căn phòng nhạt nhòa trong ánh đèn mờ ảo. Dường như bóng đêm rất muốn nuốt chửng nơi đây. Kevil gấp lại trang sách, day day hai bên thái dương, tựa người ra sau ghế, đưa mắt nhìn vào khoảng đen vô tận. Lại một đêm nữa anh không ngủ. Haray đã đi hơn một tuần lễ, không có liên lạc, không có thông tin, cứ như thể đang bỏ trốn vậy. Anh thật muốn bỏ việc đi tìm cô, nhưng lại không thể để nó lại. Đôi mắt xanh nhạt khẽ nheo lại, như một hồ băng lạnh không có sóng. Seny đối với anh vô cùng quan trọng, dù vậy, anh cũng không muốn làm tổn thương người khác, những người xung quanh mình.

Ánh đèn trong phòng tắt lịm, cánh cửa khép lại im lìm, chỉ nghe thấy tiếng bước chân đang chậm rãi đi xuống cầu thang.

Nước trong hồ quẫy nhẹ, xao động trong đêm. Ánh sáng bàng bạc lấp lánh trên mặt nước. Từng giọt pha lê trong vắt bị tung lên không trung bởi chiếc đuôi cá tím mê mị. Windy càng lúc càng chìm sâu vào lòng hồ. Cứ vậy, trôi giữa dòng chất lỏng. Mái tóc vàng óng ả vươn dài từng sợi, bồng bềnh uốn lượn, khuôn mặt có chút thất thần, ngẩn ngơ chẳng thể che dấu. Trong lòng thật sự rất hỗn loạn, rất muốn hét lên thật to, nhưng càng lặn sâu, càng không nghe thấy tiếng, ngay cả nước mắt cũng bị xóa bỏ.

Rany ngồi trên mặt hồ, lắc lắc ly rượu đỏ trong tay, nhìn theo bóng dáng đang chìm dần trong nước, không biết nên nói gì. Mái tóc lãng tử phiêu dật, hướng đến cô đầy tâm trạng. Đợi Windy lại bơi trở lại bờ mới đưa khăn choàng cho cô, nhưng ai đó xem ra đêm nay không muốn trở lại phòng.

Bầu trời đầy những đốm lân tinh nhỏ, vũ trụ rút cục rộng lớn đến nhường nào? Thiên Nhi nằm trên đỉnh mái vòm, lẩm nhẩm đếm từng vì sao, chốc chốc lại quên không biết mình đang đếm tới đâu phải bỏ công đếm lại từ đầu. Nhưng dù có đếm bao nhiêu lần nữa cũng không thể tập trung, không thể ngừng suy nghĩ. Giơ cao bàn tay năm ngón, với lên như muốn nắm lấy một vì tinh tú. Thật lạnh lẽo, thật cô độc. Bàn tay nhỏ bé của cô bị bao phủ bởi một bàn tay ấm áp to lớn. Lay ngồi xuống bên cạnh, chậm rãi lôi chăn ra từ chiếc túi to bên cạnh, lôi thêm hai cái gối, vẻ mặt sẵn sàng cho một buổi ngủ ngoài trời. Thiên Nhi khẽ nhoẻn miệng cười, chui vào chăn nằm, tiếp tục đếm từng vì sao một, không biết đến chừng nào mới kết thúc. Hòa trong không trung bao la này, có tiếng sáo trúc văng vẳng, da diết, mịt mù và thê lương.

Xem ra đêm nay ngoài trừ Seny không ai có thể ngủ nổi.

-----------------------------------------------------------*******************-------------------------------------------------------------------

Mấy ngày nay Seny cứ chạy qua chạy lại thăm sky, cuối cùng hôm nay hắn cũng xuất viện. Nó làm xong thủ tục, về phòng bệnh đã thấy Sky thu dọn đồ đạc xong. Tựa người vào cửa sổ, trầm lặng nhìn vào một điểm vô định nào đó. Vừa thấy nó đã tươi cười, xoa xoa mái tóc xanh đến rối bù. Hai bóng người, một cao một thấp cứ vậy phản chiếu qua ánh nắng gay gắt mà rời đi.