Cái Hôn Của Tử Thần

Chương 20




- Alô – Giọng một người đàn bà.

- Alô – Ellen nói – Dwight Powell có ở nhà không ạ?

- Không.

- Khi nào anh ấy về?

- Tôi không rõ lắm. Tôi biết cậu ấy làm việc tại cửa hàng Folger giữa các buổi học, nhưng không biết làm vào giờ nào.

- Bà là chủ nhà?

- Không, tôi là con dâu, đến lau dọn nhà. Bà Honig, mẹ tôi, đang ở bang Iowa, bà bị xây xát ở chân tuần vừa rồi và giờ bị nhiễm trùng. Chồng tôi phải đưa bà đi Iowa.

- Ồ, xin chia buồn…

- Cô muốn nhắn gì, tôi sẽ nói lại với cậu ấy.

- Dạ thôi, xin cám ơn chị. Chốc nữa có giờ học, tôi sẽ gặp anh ấy sau. Chẳng có việc gì quan trọng lắm.

- Chào cô.

- Chào chị.

Ellen gác máy.

Thật ra mình không có ý định nói chuyện với bà chủ nhà. Mình tin Powell chính là người thường đi chơi với Dorothy, điều tra bà chủ nhà chỉ là hình thức, mình sẽ lấy tin tức từ bạn bè của hắn thì dễ dàng hơn là trực tiếp bắt chuyện với hắn…

Không biết hắn làm việc gì, ở đâu? Tiệm Folger. Có thể gần làng đại học, vì hắn đến làm vào những giờ rảnh rỗi giữa những buổi học. Nếu là một cửa hàng gì đó thì hắn sẽ làm công việc phục vụ khách hàng.

Nàng cầm quyển niên giám điện thoại lên, lật đến trang chữ F, lướt mắt đọc:

Folger Drugs 1448 UNIV … 2-3800

Khoảng giữa đường 28 và 29 bên kia đại lộ Đại học có một ngôi nhà xây bằng gạch ở trong khoảnh đất công cộng, treo tấm biển màu xanh Cửa hàng Folger, và một dòng chữ nhỏ hơn bên dưới Chế thuốc theo đơn bác sĩ, và một dòng chữ nhỏ hơn nữa Phục vụ giải khát. Nàng đứng ngoài cửa kính, lấy tay vuốt lại những sợi tóc lòa xòa trước trán. Đứng thẳng người lên như sắp bước lên sân khấu, Ellen đẩy cửa bước vào.

Quầy giải khát ở phía bên trái, một dãy ghế chân cao bọc nệm da bọc đỏ xếp dọc theo quầy. Chưa đến giờ nghỉ trưa nên còn thưa khách.

Dwight đứng sau quầy, mặc áo choàng phục vụ màu trắng, đầu đội chiếc mũ vải cũng màu trắng, lất phất vài sợi tóc vàng hoe. Khuôn mặt chữ điền, hàng râu mép được cắt tỉa gọn gàng ánh lên mỗi khi ánh đèn hắt vào. Có lẽ hắn mới để râu vì tấm ảnh viện trưởng đưa cho nàng xem không có những đặc điểm ấy. Một nét u buồn trên khóe môi cho thấy là hắn không thích nghề nghiệp hắn làm.

Ellen đi về phía cuối quầy. Khi đi ngang qua Powell đang đặt ly kem trước mặt một người khách, nàng có cảm giác hắn đang nhìn nàng. Nàng vẫn đi, mắt nhìn thẳng, đếm một chỗ ngồi còn trống. Nàng cởi bỏ áo ngoài, xếp lại rồi để áo và ví trên ghế, sau đó ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Tay đặt trên mặt bàn bằng đá cẩm thạch mát lạnh, nàng nhìn ảnh nàng phản chiếu trong chiếc gương treo trên tường phía trong quầy. Bỏ tay xuống, nàng kéo sát áo ấm lại.

Powell men theo quầy hàng đến gần nàng. Gắn để ly nước lọc và giấy lau trước mặt nàng. Đôi mắt hắn màu xanh, sâu thẳm.

- Cô dùng gì? – Giọng hắn trầm trầm. Tia mắt hắn chạm tia mắt nàng, rồi hắn nhìn xuống ngay.

Những chiếc bánh xăngduých dội ngược lại trong gương. Lò nướng bánh chiếu thẳng vào mắt nàng.

- Bánh thịt và cà phê? – Hắn cười nhưng nụ cười bỗng tắt ngay như thể cơ mặt hắn không quen với cử chỉ đó.

Hắn quay người vào phía trong, mở hộc cuối cùng của lò nướng bánh, lấy ra một gói thịt chả bọc trong một miếng giấy gương đục để lên lò nướng. Đưa chân đá hộc dưới đóng lại. Ellen nhìn khuôn mặt hắn hiện ra trong gương. Hắn thoáng ngước mắt nhìn lên, cười. Nàng mỉm cười lại. Nàng làm như quan tâm đến hắn. Hắn lấy bánh thịt để trước mặt nàng.

- Uống cà phê bây giờ hay chốc nữa? – Hắn hỏi.

- Bây giờ.

Hắn bỏ tay luồn dưới quầy lấy ly và dĩa xếp lên bàn, rồi đi đến cuối quầy mang bình cà phê lại. Hắn rót từ từ vào ly của nàng.

- Cô học ở Stoddard?

- Không!

Hắn để bình cà phê trên mặt bàn đá cẩm thạch, đưa tay xuống dưới quầy lấy một chiếc bánh kem.

- Anh học ở đâu? – Nàng hỏi.

Cuối quầy có tiếng gõ vào ly cốc cốc. Powell quay lại gật đầu, đôi môi mím lại buồn rầu.

Một phút sau hắn trở lại, tay cầm con dao lưỡi dẹt trở bánh trên lò nướng. Hắn lại mở hộc lấy thêm một miếng phomát mỏng để lên bánh thịt. Hắn và Ellen nhìn nhau qua gương trong lúc hắn cuốn bánh thịt bỏ vào đĩa.

- Hình như cô chưa bao giờ đến đây?

- Chưa. Tôi chỉ đến Blue River vài ba ngày nay.

- Thế à. Ở lại hay chỉ ghé ngang qua? – Hắn nói chậm rãi như người đi săn đang rình mồi.

- Ở lại. Nếu tìm được việc làm.

- Chẳng hạn nghề gì?

- Thư ký.

Hắn nhìn quanh, một tay cầm con dao lưỡi dẹt, một tay cầm đĩa.

- Điều đó cũng dễ thôi.

- Thật à?

Im lặng.

- Cô từ đâu đến? – Hắn hiếu kỳ.

- Des Moines.

- Ở đó tìm việc dễ hơn Blue River.

Ellen lắc đầu.

- Phần đông các cô gái từ Des Moines tỏa đi tìm việc khắp nơi.

Hắn lại quay vào phía trong, lấy dao lật bánh lên.

- Cô có bà con ở vùng này không?

Nàng lắc đầu, nói nhỏ:

- Tôi chẳng quen một ai trong thành phố, trừ một bà làm ở phòng xin việc.

Ở cuối quầy lại có tiếng muỗng gõ vào thành ly.

- Con khỉ – Hắn làu bàu bực mình – Cô thích công việc của tôi không?

Hắn bỏ đi. Vài phút sau trở lại. Hắn lấy dao nạo nạo trên mặt lò nướng.

- Bánh thịt thế nào?

- Ngon lắm.

- Cô dùng gì nữa không? Uống thêm cà phê nhé?

- Thôi, cám ơn anh.

Mặt lò đã sạch nhẵn nhưng hắn vẫn tiếp tục vừa cạo vừa nhìn Ellen trong gương. Nàng cầm giấy lau chặm nhẹ lên môi.

- Anh tính tiền dùm?

Hắn xoay người lại, lấy bút chì và một tập giấy màu xanh từ thắt lưng.

- Này cô – Hắn nói, mắt vẫn không ngước nhìn lên – Có bộ phim rất hay chiếu tại rạp Paramount tối nay. Phim Chân trời đã mất. Cô thích đi xem không?

- Tôi…

- Cô bảo không quen ai ở thành phố này mà!

Nàng làm ra vẻ đắn đo.

- Thôi được – Cuối cùng nàng đồng ý.

Hắn nhìn lên mỉm cười, lần này nụ cười thoải mái hơn.

- Hay quá. Tôi đón cô ở đâu?

- Tại New Washington house, ở hành lang.

- Lúc tám giờ được không? – Tôi là Dwight – Hắn cười – Giống như Tổng thống Eisenhower. Dwight Powell.

Hắn nhìn nàng, chờ đợi.

- Tôi là Evelyn Kittredge.

- Hề, hề – Hắn cười thích chí. Nàng vui vẻ cười lại. Có một cái gì đấy thoáng nhanh trên mặt của hắn: Ngạc nhiên?… Nhớ lại?

- Chuyện gì thế? – Ellen bất chợt hỏi – Sao anh nhìn như vậy?

- Nụ cười của cô – Hắn lúng túng – Nụ cười trông giống như một cô gái tôi đã quen…

Hắn bỏ lửng câu nói. Ellen nói một cách quả quyết.

- Joan Bacon hay Bascomb, gì gì đó. Mới ở thành phố hai ngày, đã có hai người nói với tôi rằng tôi giống như Joan…

- Không phải. Cô gái ấy tên là Dorothy – Hắn cuốn tập hóa đơn lại – Để tôi thanh toán tiền cơm trưa.

Hắn khoát tay để người thủ quỹ chú ý đến hắn. Hắn nghểnh cổ lên, chỉ hóa đơn thu tiền, chỉ vào Ellen rồi chỉ vào hắn, sau đó nhét hóa đơn vào túi quần.

- Mọi việc xong – Hắn nói.

Ellen đang đứng mặc áo ngoài vào.

- Đúng tám giờ tại hàng lang New Washington House – Hắn nhắc nhở – Cô đang ở đó?

- Vâng – Nàng cười, nàng có thể đọc được ý nghĩ trong đầu óc hắn “người đâu mà dễ làm quen thế, một người lạ đến Blue River, ở khách sạn…”.

- Cám ơn anh về bữa trưa nhé – Nàng nói.

- Có gì đâu.

Ellen cầm ví.

- Hẹn tối nay, Evelyn – Hắn lặp lại lần nữa.

- Tám giờ, đúng hẹn. – Nàng nói và quay người đi về phía cửa. Nàng đi chậm rãi, có cảm giác đôi mắt hắn đang dính trên con người nàng. Đến cửa, nàng xoay người lại. Hắn vẫy tay, cười. Nàng vẫy tay cười lại.

Ra phía ngoài, nàng nhận ra hai đầu gối nàng đang run.