Cái Móc Khóa

Chương 1




Hôm đó là một buổi sáng trong lành. Nắng ấm áp phủ xuống mặt đất. Hà đạp xe chậm chạp, hơi nheo mắt, ấn sụp cái mũ lưỡi trai xuống. Những người bán thịt, bán rau chỗ đầu cầu. Các bà, các cô đi chợ về, cười nói rôm rả. Cửa hàng nhỏ bên kia cầu cửa mở toang, với những món hàng nhiều màu sắc khác nhau. Một bác gái mang làn đỏ, hình như mới từ chợ ra, dừng lại, nói dăm ba câu với bà chủ, rồi chỉ tay muốn lấy cái kia, cái kia.

Đi đến cái cây cổ thụ xanh tốt, bóng rũ xuống mặt đất, nắng xuyên qua kẽ lá, rơi xuống, trông như những sợi mỏng tang. Không chói mắt nữa, Hà kéo mũ lên một chút cho dễ nhìn, tiện thể quay nhìn ngôi trường mẫu giáo sơn vàng ố đã bị bỏ hoang từ lâu, sân đầy cỏ dại mọc um tùm. Hồi xưa, đây từng là nơi Hà ao ước được đến, bởi nó rộng và nhiều đồ chơi hơn ngôi trường Hà học. Nhưng bây giờ, cả hai ngôi trường làng nhỏ xíu đó bị bỏ. Một trở thành nhà hoang thế này. Một bị đập ra, làm kho chứa đồ lỉnh kỉnh. Thay vào đó bọn trẻ hoạc ở ngôi trường mẫu giáo mới xây, to đẹp, ba tầng, có TV trong các lớp. Tường tô vẽ nhiều màu sắc, với hình Bạch Tuyết, bảy chú lùn, bà tiên, ông bụt, hiệp sĩ,...v...v...Các thứ đu quay, xích đu, cưỡi ngựa,... đầy cả trên sân trường. Bọn trẻ bây giờ chắc chắn không thể hiểu được suy nghĩ kia của mấy đứa như Hà rồi.

Đi thêm đoạn nữa, bắt đầu xuất hiện những tốp học sinh đi xe đạp, mặc đồng phục giống Hà. Hình như phía trước kia, một bóng dáng nhỏ nhắn, mang ba lô vàng, đang đủng đỉnh đi bộ. Một bóng dáng quen thuộc.

Hà đạp nhanh hơn, gọi một tiếng:

- Ê, Hoa!

Hoa đang lững thững đi bộ, mặt buồn thiu, bỗng nghe tiếng gọi, bèn dừng lại.

- Này Hoa, xe đâu mà đi bộ?

Hoa nhận ra Hà, vui lắm. Lâu nay không đi bộ, bây giờ đi một lúc đau hết chân rồi.

- Xe hỏng đem đi sửa rồi. Cậu lai tớ đến trường được không?

Hà dừng lại, nhìn vẻ hớn hở của nhỏ bạn, liền phất phất tay ý ''lên xe đi'', còn nói thêm:

- Được cũng được! Nhưng tao lái xe siêu tệ, ngã đừng trách!

Hoa được đồng ý liền lên xe, không quên nói:

- Không sao không sao! Tớ tin tưởng cậu.

Hai đứa trên chiếc xe đạp cọc cạch, rôm rả tán chuyện.

***

Lúc đến trường, cất xe đạp xong, cả hai leo hai tầng lên lớp. Trong lớp nhốn nháo. Có hai, ba đứa con trai chơi trò nhảy qua các bàn. Cứ ''uỳnh uỵch'', lại một trận hoan hô, cổ vũ rần rần.

Hoa mới để cặp lên bàn, có đứa nhảy qua làm nhỏ hết hồn. Vị trí ngồi của Hà ngay phía trên Hoa. Hà lôi một tấm thiệp tự làm với một hộp quà nhỏ có nơ hồng, đưa xuống cho bạn, nói ngắn gọn:

- Qùa sinh nhật! Hôm qua không đi được, hôm nay nhận bù đi.

Hoa vừa bị dọa sợ xong, giờ nhận được quà, ngay lập tức vui vẻ lại:

- Tớ hiểu mà. Thanks you so much! À, tớ cũng có kẹo nữa.

Hoa cứ để hộp quà và thiệp lên bàn đã, rồi mở cặp ra, lấy mấy viên kẹo tròn tròn, xinh xinh cho Hà.

- Kẹo hôm qua còn đấy. Ăn chung đi!

Hà cười hì hì, nhận lấy kẹo, nhưng chưa ăn ngay mà nhắc Hoa:

- Mở quà ra đi! Xem thích không?

- Sao thế được?

Nói vậy chứ Hoa cứ bóc bọc giấy, mở hộp quà ra. Một cái móc khóa nhỏ, là đồ thủ công, nhìn lạ lạ. Hoa vẻ ngạc nhiên lắm, hớn hở hỏi liền:

- Cậu làm?

- Tất nhiên!

- Tớ rất thích!

Chỉ một câu ''Tớ rất thích'' thôi, Hà rất mãn nguyện rồi. Một đứa vụng về như Hà, làm được cái móc khóa này, cũng không dễ dàng gì.

Có lẽ nhiều người sẽ cảm thấy món quà này thật ngu ngốc, lại càng không hiểu sao hai đứa này vui vẻ như vậy. Thường người ta sẽ bỏ tiền ra, mua lấy một món quà sinh nhật cho đối phương, chứ mấy ai lại tự làm, mà tặng mấy thứ ''vớ vẩn'' thế này. Nhưng thôi, kệ! Cả Hà và Hoa đều khác người mà, ít nhất Hà nghĩ vậy.

Thường thường hai đứa cũng tặng đồ cho nhau, chỉ là mấy thứ nho nhỏ, chẳng giá trị gì, như một bức vẽ manga, một quyển sổ nhỏ mà Hà mất công tìm từng câu châm ngôn mà chép cho đầy,... Sau này, với Hoài Ngọc và Huyền cũng thế. Qùa sinh nhật chẳng có gì đặc biệt lắm. Là một quyển vở trang đầu tiên cắt trái tim ở giữa, những lời chúc ở những trang tiếp theo, cuối cùng là một đoạn lời bài hát như sau:

"You are my sunshine, my only sunshine

You make me happy, when skies are grey

You never know, dear, how much i love you

Please don't take my sunshine away''

Đấy là món quà Hoài Ngọc tặng Hà, khi cả bọn học lớp mười. Cậu ấy còn nói:

- Cậu nhớ vẽ tranh nhiều vào, nếu không viết truyện thật hay vào, rồi mang cho tớ xem.

- Tớ đang thiếu vở. Hay để tớ xé mấy trang đầu làm vở viết...

- Không được! Cái này chỉ được vẽ hình, viết truyện thôi.

Hay cái bút nến làm quà sinh nhật mà Huyền tặng Hà, chỉ do khi Huyền hỏi ''Sinh nhật cậu muốn tớ tặng gì?'', Hà bảo ''Tớ đang thiếu bút, tớ thích bút nến.''. Nhận món quà này, Hà cảm động lắm, vì nhỏ bạn keo kiệt vậy mà chịu bỏ tiền mua bút tặng mình, dù món quà nhỏ chưa đến ba ngàn đồng. Sau này Huyền hình như biết tâm tư Hà chê mình keo kiệt, nên gấp một cái hộp nhỏ bằng giấy, cắt một mảnh giấy nhỏ gắn kèm, có viết chữ ngược (là kiểu chữ soi vào gương mới đọc được nội dung):''Sinh nhật vui vẻ'', bên trong hộp hào phóng để ngay ngắn một mảnh năm trăm đồng màu hồng nhạt, gấp hình trái tim...

Còn nhiều thứ khác nữa mà có lẽ nhiều người sẽ bảo thật trẻ con!

Nhưng mà...

Như thế không phải vừa tiện vừa rẻ vừa... khiến người ta cảm động quá đi?

Hiện tại, Hà và Hoa đang cùng chia sẻ đồ ăn, vui vẻ nghe Hoa kể về bữa tiệc sinh nhật hôm qua.

__________________________

Chuyện nhỏ nhỏ:

Hoài Ngọc cực kì thích để móng tay dài. Móng tay nuôi ba cái tính chỉ phần trắng thôi cũng dài hơn hai phân rồi, tính cả phần lòng hồng hồng nữa còn hơn ba phân. Móng cong cong, hơi vàng, trông rất ghê. Một hôm cô giáo Sử nổi tiếng khó tính bắt gặp cái móng tay ''quỷ'' của Hoài Ngọc, bắt phải cắt, nếu không sẽ gây phiền phức. Lăn lộn bao lâu mới để cô giáo không để ý đến cái móng tay mình nữa, nhưng, trong một ngày đẹp trời gió mát, nắng vàng, trời xanh, móng tay bị xước một vệt dài, Hoài Ngọc đau lòng đành cắt đi.

Tiếp tục nuôi móng tay lần nữa...