Cải Tạo Bà Xã Đến Từ Cổ Đại

Chương 8




-" Ông chủ."

Trên khuôn mặt cô gái mang theo sự lạnh lùng không có bất kì cảm xúc nào khác. Trên người khoác chiếc áo da đen bó sát người, đi đôi bốt cao, tóc được tóm gọn buộc lên trên đỉnh đầu theo kiểu đuôi ngựa lại khẽ cúi đầu hướng về phía người đàn ông đang đứng trước cửa sổ quay lưng về phía mình.

-" Điều tra sao rồi!"

Giọng nói của người đàn ông trầm thấp mang theo sự cuốn hút vang lên. Nhưng cũng không quay đầu lại, dường như người đàn ông đó đang chăm chú nhìn thứ gì đó không rời mắt ở ngoài kia.

-" Thân phận cô gái đó tôi không tra ra được. Còn căn nhà bỏ hoang kia cũng không có bất cứ điều gì không ổn. Duy nhất trên nóc nhà có trong thủng một lỗ giống hình dáng của một người ngã từ phía trên rơi xuống."

Người đàn ông hơi nhíu mày, dường như có vẻ khó chịu khi chưa nghe đến trọng điểm. Khuôn mặt cô gái vẫn như cũ, không có bất cứ biểu tình dư thừa nào, Cô gái đó lạnh lùng lên tiếng.

-" Đây là quần áo của cô gái đó. Là quần áo của người cổ đại."

- " Người cổ đại!?" Khoé miệng người đàn ông khẽ câu lên, cười như không cười lập lại lời cô gái đó.

-" Đúng! Là quần áo thái giám."

Người đàn ông phía sau cánh cửa hơi trầm ngâm một chút, như thể đang nhìn thứ gì đó ngoài kia chăm chú hơn. Một hồi sau mới lên tiếng.

-" Đã biết. Nami cô tiếp tục đi điều tra."

Cô gái tên Nami như nghe hiểu lời nói của người đàn ông trước mặt là có ý gì. Khẽ cúi đầu xuống, sau đó xoay người bước ra ngoài, không có thêm bất kì hành động dư thừa nào khác. Giống như một con rôbốt chỉ biết nghe theo mệnh lệnh hay theo một lập trình tự động đã được cài sẵn trong người.

Đôi mắt xanh lam kia vẫn không rời khỏi cô gái nhỏ đang ngơ ngác đứng dưới sân cỏ. Cánh môi mỏng hơi mấp máy.

-" Hoàng cung, người cổ đại!"

_______________________________

Khuôn mặt trái xoan trắng nõn của Hạ Ly Ly mang theo sự sợ hãi nhìn xung quanh một lượt. Cô đi lạc sao? Là không phải đi?! Ở nơi đây, cô không biết nên đi đâu về đâu nữa, nơi này cô không quen thuộc cũng không biết đến, cô, phải làm sao cho đúng đây? Vừa rồi có một cô nương ăn mặc rất giống sát thủ chỉ có điều không đeo mạng che mặt đi gặp nam nhân ác ma kia nói gì đó. Cô không biết! Chỉ thấy nam nhân ác ma kia đưa mắt sang nhìn cô chăm chú. Trong ánh mắt anh ta như muốn nói lên rằng ' Cô còn đứng đó làm gì!? Mau xéo đi ra ngoài.'

Hạ Ly Ly bất mãn bĩu môi một cái. Ai thèm ở lại với tên nam nhân khốn kiếp đó chứ! Nhưng sao mi mắt hơi rủ xuống, bây giờ cô nên làm sao đây? Ngay cả trốn đi cũng không được. Đứng ở giữa khoảng đất rộng, nơi những nhánh cỏ non màu xanh nhạt bao phủ. Cô giống như lạc mình ở giữa thế giới xa lạ không có một người thân. Vành mắt hơi ửng đỏ. Giá như ngày đó cô nghe lời Tiểu Hồng quay về. Nhưng, trên đời làm gì có giá như để con người ta hối hận. Phụ hoàng, nữ nhi rất nhớ người. Rất nhớ! Cô thật muốn lao vào vòng tay ấm áp của người, kể cho người nghe những ủy khuất trong lòng. Muốn được dỗ dành như một đứa hài nhi. Nhưng bây giờ cô còn có thể sao? Có lẽ là không? Sẽ chẳng còn ai quan tâm hay lo lắng cho cô. Cô phải tự chăm sóc tự học kiên cường. Cô muốn về hoàng cung - nơi mà trước kia được cô coi như một nơi giam con người, một nơi âm mưu quỷ kế. Nhưng đó mới thật sự là 'nhà' của cô. Nơi có những người thân thương yêu sẽ không thương tổn tới cô. Nước mắt trong suốt từng giọt một khẽ chảy trên khuôn mặt nõn nà kia.

Cảm giác dưới chân có thứ gì đó ướt át. Hạ Ly Ly hơi giật mình thu hồi lại cảm xúc ở trong lòng. Khịt lấy cái mũi đỏ ửng sau đó hít một hơi thật sâu nhìn xuống thứ mềm mại đang cọ xát dưới chân mình.

Nha! Thì ra là một con chó nhỏ có bộ lông trắng như tuyết đang cọ cọ bàn chân của cô. Cảm giác nhồn nhột từ dưới chân truyền tới làm cho Hạ Ly Ly vô thức bật cười. Tiếng cười vui vẻ đó giống như đã xua đi những giọt nước mắt, sự buồn rầu không vui trong lòng cô. Cô ngồi xổm xuống khẽ chạm vào cục tuyết trắng muốt vuốt ve bộ lông mềm mại của nó. Cảm giác thật thích! Nhéo nhéo hai cái tai nhỏ dựng đứng của cục tuyết. Cục tuyết vươn ra hai cái chân ngắn mũm mĩm ôm lấy hai cánh tay của Hạ Ly Ly đang làm loạn trên tai nó. Hạ Ly Ly khoé mặt gợi lên ý cười vui vẻ định ôm lấy cục tuyết lên. Bất ngờ phía sau vang lên tiếng gầm gừ. Cô hơi giật mình thu tay lại đứng lên nhìn về phía sau.

-" A..."

Khuôn mặt Hạ Ly Ly bỗng trở lên hoảng sợ, thân thể hơi lùi về phía sau. Trước mặt cô không phải thứ gì khác mà là một con chó to. Hai răng lanh trắng muốt nhe ra! Ánh mắt nhìn cô tràn đầy giận giữ. Chạy nhanh về phía cô. Tim cô không ngừng nhảy loạn, hốt hoảng lùi về phía sau vừa la.

-" Đừng...Đừng qua đây."

Cô thật muốn chạy trốn khỏi nó, nhưng cô biết rõ nếu bây giờ cô mà chạy thì nó sẽ lao lên cắn xé cô, cả người khẽ run, Hạ Ly Ly chỉ biết nhanh chóng lùi về phía sau.

-" Gừ.... "

Theo từng tiếng 'gừ' con chó càng trở trên hung tợn nhe răng, dơ móng vuốt của nó lên, hai mắt trở lên đỏ rực, bám sát Hạ Ly Ly.

Bỗng nhiên nó dừng lại, nhe ra răng sắc bén, hai chân sau chế trụ thân thể, bộ lông đen xù lên. Dường như nó đang chuẩn bị lấy đà để chộp tới con mồi đang chạy trốn kia.

Cả người Hạ Ly Ly cứng đờ đứng im tại chỗ. Hai tay ướt đẫm mồ hôi siết chặt lấy góc váy. Ánh mắt tràn đầy sợ hãi nhìn con chó đang lao nhanh về phía mình. Móng vuốt sắc bén lướt qua đám cỏ non để lại dấu vết rõ rệt. Một khắc kia, con chó chuẩn bị vồ lấy cô, cô như cảm giác được địa ngục đang ở phía trước. Muốn hút lấy cô vào trong. Tầm mắt tối sầm lại, như vậy có lẽ cũng sẽ tốt hơn!

-" Ẳng... ẳng..."

Chờ đợi cô không phải cảm giác đau đớn. Mà là tiếng kêu thảm thiết của con chó dữ bị đá văng ra xa.

Bất ngờ bị ôm vào trong lồng ngực ấm áp. Cả người Hạ Ly Ly không ngừng run rẩy, hai tay ôm chặt người đang ôm mình. Ngửi thấy mùi hương bạc hà, tâm cô hơi trùng xuống.

Lãnh Thiên nhìn cô gái nhỏ đang ôm chặt lấy mình, trong lòng có chút vui vẻ, nếu như vừa rồi anh không đến kịp, thì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra, trong thời khắc anh thấy con chó sắp tóm được cô tâm như siết chặt lại, tim anh bỗng nhói đau, như sắp mất đi thứ gì đó rất quan trọng với anh, anh không thể nào làm mất nó. Cho nên anh phải nắm bắt thật chặt.

-" Cám ơn."

Có những thứ, ngay tại lúc này, có lẽ bạn chưa thể phát hiện ra nó đã có vị trí quan trọng trong lòng mình bao nhiêu..Nhưng thời gian sẽ chứng minh cho ta tất cả...