Cấm Ái Chi Tương Sủng

Chương 43: Hai bên khó lựa chọn




“Lão tử có người nhà gì chứ? Cha không thương, cậu không yêu.” Lăng Ngạo thở dài, y không thể xuyên vào một gia đình bình thường chút hay sao? Có thanh mai trúc mã hay láng giềng muội muội khả ái gì đó, vừa đến tuổi, hai người thành thân, trải qua cuộc sống bình đạm, thật đắc ý.

Nhưng, hiện tại thì sao. Nhìn đi, nhìn đi! Bên người toàn là lang, thật sự ứng với câu nói đó, trong nhà sài lang bên ngoài hổ báo, sao đi đến đâu cũng không gặp được tiểu bạch dương? Lão tử đến nơi này, sinh như một kỹ nữ thì làm sao, các ngươi đều ức hiếp lão tử!

“Tử Trúc, ngươi đừng nói như vậy, ta nghe cảm thấy đau lòng.” Hiên Viên Cẩm nói rồi muốn ôm Lăng Ngạo đang kích động vào lòng dỗ dành.

“Cút qua một bên, lão tử không phải nữ nhân. Không hiếm lạ gì ngươi dỗ!” Dùng lực lắc vai, né tránh Hiên Viên Cẩm.

Lăng Ngạo biết bản thân đang làm mình làm mẩy, nhưng vừa nghĩ tới hai người này, có ai không phải chiếm hết tiện nghi của y, lang tâm cẩu phế, quay qua hét với Tô Dục: “Tới chỗ cha mẹ ngươi mà ở, đừng đi tới đi lui trước mắt ta!” Nói xong tự nhốt mình vào phòng, đóng cửa cái cạch bỏ lại hai người bên ngoài.

Hiên Viên Cẩm và Tô Dục mắt to trừng mắt nhỏ, trừng một hồi, Hiên Viên Cẩm không biết tại sao y lại tức giận như vậy, giống như chịu hết mọi ủy khuất, tam vương gia khiến y tức giận sao? Chắc không phải a, tam vương gia xem y còn quan trọng hơn cả mắt của mình, sao có thể khiến y tức giận. Cho dù tam vương gia tự chịu ủy khuất, cũng không khiến y phải chịu ủy khuất.

“Vừa rồi xảy ra chuyện gì?” Hiên Viên Cẩm lạnh giọng hỏi Tô Dục. Tô Dục vốn không xem hắn ra gì, hiện tại hắn mở miệng, Tô Dục chỉ giật giật mí mắt, không thèm để ý tới. Nếu không phải hắn đi theo Lăng Ngạo vào cửa, Tô Dục nhất định đuổi đánh.

“Ngươi cũng đừng phân tranh với ta, hiện tại tâm tình y không tốt. Con người y lại nặng tâm tư, ta chỉ mới hơi do dự một chút như vậy, y đã chạy theo ngươi, nói không chừng chúng ta vừa đi, y lại trốn mất, lúc đó chúng ta tìm đâu cũng không ra.” Hiên Viên Cẩm nói không phải chi là đe dọa Tô Dục, theo như tính khí âm trầm bất định, nói một là một của Lăng Ngạo hiện tại, chuyện gì cũng có thể làm ra.

Tô Dục đại khái nói sơ qua, đã tìm được mẫu thân của mình, Lăng Ngạo vì chuyện này mà tâm tình không vui. Dù sao hắn là con riêng của tam vương gia và nữ nhân đó, nói ra cũng không mấy dễ nghe.

“Trong lòng y chứa cái gì a, cẩn trọng, thật giống…” Hiên Viên Cẩm nói được một nửa thì không dám nói nữa, sợ vạn nhất nói ra, thì thật sự sẽ gây họa từ miệng. Trong nhà có đạn pháo, tùy thời đều có thể nổ, lúc này chỉ đang đợi châm lửa, hắn không muốn đi châm lửa đạn pháo.

“Ta đi làm chút món y thích ăn, qua một thời gian y sẽ tiêu giận.” Hiên Viên Cẩm nói xong gật đầu ra cửa, căn bản không xem mình là người ngoài.

Tô Dục ở lại như con chó trông nhà, nhìn chăm chăm cửa phòng Lăng Ngạo, sợ chỉ cần lơ là, người sẽ hóa thành một cỗ tiên khí bay đi.

Lăng Ngạo cũng cảm giác được bản thân ăn phải hỏa dược, dễ bùng nổ như vậy, hơn nữa còn đụng ai nổ người nấy. Y cũng không phải đại nhân vật, chẳng qua hiện tại có gương mặt dễ coi, nhưng gương mặt này không bao nhiêu năm nữa sẽ co rút thành lớp da của lão thái thái, lập tức sẽ đầy nếp nhăn. Nhưng chính là gương mặt này, khiến những người đó yêu thích như thế. Mang theo nó, y muốn sống cuộc sống thanh tĩnh cũng không được.

Nam nhân nữ nhân đều nghĩ cách lôi kéo y, khiến y cảm thấy trong cuộc sống của mình không thể thiếu bọn họ. Làm cách nào cũng không được yên tĩnh. Nữ nhân đó hệt như thiếu tâm, bản thân ở chỗ của nhân tình thì cũng thôi đi, nhưng lại còn muốn y cũng dọn vào ở.

Cho dù y thầm biết, y và bọn họ không có bất cứ quan hệ gì. Nhưng dù sao y dùng thân phận Tô Tử Trúc để sống, y cũng phải giữ chút thể diện, để người ta bớt chỉ trích sau lưng.

Nằm trên giường, Lăng Ngạo lật tới lật lui cũng không ngủ được, trong đầu đều là những chuyện thối nát của họ. Giống như một bộ phim điện ảnh, lộn tung cả lên.

Lục lọi nơi cất đồ riêng của mình, mẹ nó, Hiên Viên Cẩm lấy mất ngọc bội đáng giá tam vương gia cho y, đó là thứ tốt mà y ngắm trúng. Ba bộ dao tam vương gia tốn nhiều ngân lượng làm cho y cũng chỉ còn lại một bộ cất trong ngực, hai bộ kia còn để trong căn nhà gỗ chưa lấy. Lục tìm tới tận đáy rương, y phục không ít, nhưng không thể đổi lấy tiền, nếu không thì gỡ mấy viên ngọc thạch phục sức trên y phục xuống, cũng có thể miễn cưỡng qua ngày.

Cuộc sống của y sao lại túng quẫn như thế rồi? Năm mới tam vương gia cũng không nói cho y hồng bao, tiểu vương bát đản Hiên Viên Cẩm cũng không cho y ngân phiếu. Sao bọn họ lại nhận định là y không cần tiền chứ? Lẽ nào y chỉ cần đứng ở đầu đường, mở miệng uống gió tây bắc là có thể no rồi?

Thu dọn những thứ Hiên Viên Cẩm đã cho mà y nhận định là có thể đổi thành ngân lượng toàn bộ gói gém. Lão tử không chơi với các ngươi nữa, các ngươi thích giày vò thế nào thì giày vò thế ấy. Lão tử sẽ ẩn cư.

Lăng Ngạo cũng biết, y muốn thoát khỏi con mắt của Tô Dục mà chạy đi, thì không có mấy khả năng, nhưng không rời khỏi bọn họ, y cũng thật sự không có ánh sáng gì đáng nói. Hạnh phúc a, vẫn phải dựa vào chính mình đoạt lấy, người khác cho, thì không thể gọi là hạnh phúc, mà là gông xiềng. Lão tử không muốn gông xiềng, lão tử muốn tự do.

Tới giờ cơm tối, Hiên Viên Cẩm thấp giọng cẩn thận gõ cửa: “Tử Trúc, ăn cơm thôi.”

Lăng Ngạo không thích giận lẫy với cái bụng của mình, nhảy bật khỏi giường, có thể do hơi gấp, đầu choáng váng, lảo đảo hai cái, mặt tái nhợt ra mở cửa. Người bên ngoài thấy thần sắc yếu nhợt của y, lập tức đau lòng. Rồi coi y như tờ giấy, vội nói: “Nếu ngươi không muốn động thì ta bưng cơm vào phòng ngươi.”

“Không cần.” Đã ra tới cửa, còn bưng vào cái rắm.

Ngồi trước bàn ăn, Lăng Ngạo hậm hực giải quyết mỹ thực trước mặt, ăn xong rồi, lau miệng, nhấc mông trở về phòng, Hiên Viên Cẩm ỳ lại tại đây, không trở về tướng quân phủ của mình, hắn đã hẹn xong với Tô Dục, trước nửa đêm hắn trông cửa, sau nửa đêm Tô Dục trông cửa, không thể để Lăng Ngạo biến mất vô ảnh vô tủng.

Hai người này cũng là thêm chút phòng ngừa, Lăng Ngạo dự định khi Hiên Viên Cẩm đi rồi, sẽ tìm một lý do phái Tô Dục ra ngoài. Sau đó tự cưỡi ngựa chạy, chỉ cần ra được cửa thành, chạy đến đâu tính đến đó, từ nay về sau không còn vướng mắc gì với bọn họ.

Lăng Ngạo đuổi thế nào, Hiên Viên Cẩm cũng chết dí không đi. Y đuổi vài lần cũng tự thấy phiền, đảo tới đảo lui chỉ có vài câu đó, y cũng cảm thấy không có gì mới mẻ. “Hiên Viên Cẩm, hôm nay ta cũng không mắng ngươi, ta chỉ hỏi ngươi, lúc nào ngươi mới ra khỏi nhà ta?”

“Tử Trúc, ta biết ngươi tức giận, ta cũng không làm gì cả, chỉ ngày ngày tới thăm ngươi là được. Qua không bao lâu nữa ta phải trở về rồi, lần này đi nói ít cũng là một năm không được gặp ngươi, ngươi đừng đuổi ta đi.” Hiên Viên Cẩm cũng không làm cứng, ngươi đuổi ta, ta dứt khoát xem như không nghe thấy, ngươi nói chuyện đàng hoàng với ta, ta sẽ mềm giọng, giả đáng thương. Ta biết ngươi mềm lòng, sẽ không thật sự làm gì.

Được, giả đáng thương sao. Đường đường một đại tướng quân lại giả đáng thương trước mặt một tiểu nhân vật, mặt mũi của ngươi thật lớn a. “Khi nào ngươi về?”

Ách, hỏi rõ thời gian cụ thể, y sẽ nhịn thêm một thời gian, đuổi được ôn thần này rồi, chỉ còn lại đầu gõ cần xua thôi.

“Tử Trúc, ngươi cùng về với ta đi, ta bảo đảm sẽ không xuất hiện chuyện như lần trước khiến ngươi không vui nữa.” Lăng Ngạo thật bội phục da mặt dày của Hiên Viên Cẩm, ngươi cho rằng nói một câu, thì chuyện trước kia được xóa hết sao.

“Hiên Viên Cẩm, ta nói ngươi cũng là nam nhân chi chí, làm gì lại giống như các bà các cô, lải nhải như thế chứ? Chia tay thì chính là chia tay, ngươi sao lại lôi kéo không rõ mãi như thế?” Lăng Ngạo tìm giấy bút, rồng bay phượng múa viết lên, viết xong, bắt Hiên Viên Cẩm ấn dấu tay lên trên.

Hiên Viên Cẩm vừa nhìn, mặt liền xanh lét. Chứng minh chia tay!

Mặt mũi tướng quân, khỏi nhắc đi, đã mất sạch khi sáng sớm vừa ra cửa đã đạp ngay bãi phân chó ngã oạch một tiếng, sau đó trên trời vừa đúng lúc có con chim bay qua thải phân lên đỉnh đầu. Thật tức mà!

“Tử Trúc, ta không đồng ý!” Hiên Viên Cẩm xé nát tờ giấy chứng minh chia tay đó, hắn không thể chấp nhận bọn họ chia tay, nói sao cũng không được.

“Cho dù ngươi nói không được, thì ta cũng sẽ không sống với ngươi. Hiên Viên Cẩm, ta bệnh ba ngày ngươi có từng tới thăm ta không? Tim người đều là máu thịt, ta muốn gì ngươi trước giờ đều không biết. Ta không phải nữ nhân, tặng chút đồ thì liền vui sướng. Nếu ngươi đã xem trọng tình cảm sư đồ đến vậy, thì ngươi cứ lấy sư muội kia đi.” Lăng Ngạo cũng không phải tức giận mới nói như thế, y đích thật thương tâm.

“Tử Trúc, ta sai rồi, thật sự. Ngươi cho ta một cơ hội đi, một lần là được. Ta tuyệt đối sẽ không phạm phải sai lầm thế này nữa.” Hiên Viên Cẩm mắt đỏ hồng, kéo tay Lăng Ngạo. “Tử Trúc, ta từ trước tới nay chưa từng cầu ai, cầu ngươi đừng không cần ta.”

“Hiên Viên Cẩm, có phải ta cũng từng cầu ngươi, mong ngươi đừng không để ý tới ta. Nhưng mà, ngươi đã làm thế nào? Sư bá của ngươi, lão đông tây đó vừa đến, ngươi liền như chuột thấy mèo, ta bị hắn đánh, ngươi không dám quản, ta sinh bệnh, ngươi cũng không dám tới thăm. Ngươi là một nam nhân, dưới đùi mọc hai chân, ta cách ngươi gần như vậy, ngươi cũng không tới thăm ta, lúc đó ngươi nghĩ thế nào? Có phải Tô Tử Trúc ta trời sinh tiện mạng, nên đáng bị người dẫm lên, để người tổn hại.” Lăng Ngạo lắc đầu, “Bỏ đi, đừng khiến bản thân khó xử nữa. Dù sao cũng từng quen biết, chúng ta cũng đừng xé nát mặt nhau, nên phân thì phân, đừng dây dưa, đối với ai cũng không tốt.”

“Tử Trúc, ta không phải không muốn thăm ngươi, sư bá hắn…” Hắn đi một bước, sư bá của hắn đi theo một bước, hắn không dám đi thăm y, sợ sư bá sẽ nói năng khó nghe, hắn lại không thể động thủ với sư bá. Vạn nhất sư bá nói khó nghe, Hiên Viên Cẩm còn sợ Lăng Ngạo tức giận. Tuy hiện tại tính tình của y đã hiền hòa hơn, nhưng cốt cách lão ngạo vẫn không tan biến, hắn không muốn chọc giận Lăng Ngạo.

“Ngươi cứ ngoan ngoãn trở về bên cạnh sư bá của ngươi, lấy tiểu sư muội xinh đẹp. Ta cũng được thanh tĩnh lỗ tai!” Câu này nói ra giống như bát nước hắt đi, không thể hốt lại, một chút chỗ thừa cứu vãn cũng không lưu lại.

“Tử Trúc, sao ta có thể tìm người khác sau khi đã có ngươi, ngươi theo ta đi.” Hiên Viên Cẩm chưa nói xong câu này, đã bị Lăng Ngạo cướp lời.

“Ta đi theo ngươi thì thế nào? Phải nói mấy lần ngươi mới chịu nghi nhớ, lão tử không phải nữ nhân, mà chỉ được gả cho một người!” Lăng Ngạo không muốn nghe hắn nói, đứng lên định về phòng.

“Tử Trúc, ta sẽ không tìm người khác, ngươi cũng đừng tìm người khác, chúng ta cả đời bên nhau.” Hiên Viên Cẩm cũng đứng lên kéo y.

“Cút đi! Lão tử sớm đã tìm người khác, có thấy tên đầu gỗ không, còn cả vương gia tay nắm trọng quyền nữa, toàn bộ đều có gian tình với lão tử, ngươi nếu dám nói ta với ngươi chưa chia tay, thì chính là đồ rùa rụt đầu!” Lăng Ngạo nói câu này có hơi nặng, xem thử hắn có thà làm đồ con rùa, cũng phải nhất định sống với y không.

Mất một lúc, Hiên Viên Cẩm giống như xả thân vì nghĩa, nghiến răng nói từng chữ: “Tử Trúc, ta biết trước đây ta sai, chuyện giữa ngươi và bọn họ, ta không tính toán, ngươi đừng rời khỏi ta là được.”

Ô! Thật đủ nam nhân, y tách một chân (*có gian tình) mà hắn cũng không tính toán, được thôi, lần này là Lăng Ngạo tự bê đá đập chân mình.

“Lão tử không phải con rùa.” Nói xong vẫn mở cửa muốn vào phòng. Hiên Viên Cẩm đi theo, bị Tô Dục cản lại, Hiên Viên Cẩm cấp bách, cơ hội tốt như vậy, hắn hy vọng có thể vãn hồi quan hệ giữa hai người lần nữa. Tên Tô Dục này ngăn cản, cửa đã đóng lại.

Tức! Trực tiếp động thủ với Tô Dục trong căn nhà nhỏ này, liều mạng hung hăng hạ thủ. Tô Dục không khách khí, hắn không cản, huynh trưởng của hắn sẽ lại bị nam nhân này ăn nữa, hắn cũng phải bảo vệ vị trí hiện tại của mình. Quan hệ của hắn và huynh trưởng vốn đã khá mẫn cảm, hắn không thể lại cho người khác chiếm cơ hội trước.

Hai người bên ngoài đánh nhau lửa ngập trời, đặc biệt kịch liệt, đỏ cả mắt, hận không thể diệt đối phương. Lăng Ngạo ở trong phòng vò đầu bứt tai, y cũng không nói Hiên Viên Cẩm, bất cứ ai bị kẹp giữa thân nhân và ái nhân, đều sẽ do dự một chút, ngay cả y cũng như vậy. Lại một chiêu, Hiên Viên Cẩm lảo đảo một chút, hiện tại y lại có phần do dự không quyết.

Kỳ thật trong lòng tức vẫn tức, nhưng cũng còn thích Hiên Viên Cẩm. Hắn là nam nhân đầu tiên y nhìn trúng khi tới đây, tuy tuổi trẻ khí thịnh, có chút nội liễm thâm trầm bá đạo, bộ dáng mưu sâu kế thâm. Nhưng những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là y cảm thấy khi bọn họ bên nhau lòng rất thoải mái.

Tự tát mình một bạt tai, sao y lại không chí khí như thế. Người ta mới nói vài câu dễ nghe, quyết định của y đã lung lay. Trừ biết chạy trốn, biết tránh né, thì hình như trong đầu y không nghĩ ra được phương pháp nào khác. Y là nhân loại của thế kỷ mới, học viên ưu tú của học viện y học, y là tinh anh của ngoại khoa, y…

Y thua rồi, ai bảo y thích nam nhân hơn nữ nhân. Cánh tay nõn nà của nữ nhân không thể thoải mái bằng cánh tay dày chắc của nam nhân. Y thích sờ thân hình rắn chắc, hết trị rồi!

Hai người bên ngoài nổ lửa lốp đốp lùng đùng, cứ để họ giày vò đi. Lăng Ngạo ở trong phòng cũng không dễ chịu, nhìn túi hành trang nhỏ mình đã thu xếp, kỳ thật nếu nói đi thật, thì y có thể đi tới đâu chứ? Nói một câu hiện thực nhất, ở lại nơi này, bên cạnh luôn có người bảo hộ, một khi đi tới nơi xa lạ, thì với gương mặt của y, người mong nhớ nhất định không ít, mà với công phu mèo ba chân của y, nói không chừng bị người ta bắt đi mấy đợt.

Lăng Ngạo càng nghĩ càng cảm thấy bản thân không chí khí, ai bảo chỗ này không giảng đạo lý như vậy, toàn dùng quyền đấm giải quyết vấn đề. Quyền của ai cứng thì người ấy có thể tung hoành, với loại người quyền không cứng, cũng không có thế lực gì, thì sẽ trở thành miếng thịt trong bữa cơm của người khác.

A! Càng nghĩ càng đau đầu, hai người bên ngoài có khi nào đánh tới sập nhà không? Lập tức đạp binh một tiếng, mở cửa, hai người bên ngoài toàn bộ dừng lại, nhìn y.

Xem xem, một tướng quân, một tiểu vương gia, hai người đều là người có thân phận, vì tranh giành một nam nhân mà đánh nhau túi bụi trong một gian nhà nhỏ. Mất mặt không nói nỗi, mất mặt mất tới nhà mẹ đẻ.



“Đừng dừng a, đánh tiếp đi.” Lăng Ngạo kéo một cái ghế ra ngồi trước cửa phòng, biểu thị hai người kia cứ tiếp tục. Nửa bên mắt của Tô Dục, xưng tới mở không ra. Hiên Viên Cẩm cũng không tốt gì cho cam, cằm tím bầm, khóe môi còn rỉ máu. Lúc này hai người đều không tiện đánh tiếp nữa, Hiên Viên Cẩm nhìn chăm chăm Lăng Ngạo, hắn không thể từ bỏ, ánh mắt đó giống như hùng sư đã đói bụng bảy tám ngày, và Lăng Ngạo chính là con mồi mỹ vị.

Ánh mắt thật hung, vừa hung vừa thâm tình. Lăng Ngạo thở dài, vô lực nói: “Ta cũng mệt rồi, các ngươi đừng ồn ào nữa. Hiên Viên Cẩm trở về trước đi, ta có chuyện muốn nói với Tô Dục.” Trước hết xua một tên đi, sau đó lại đàm luận với đệ đệ luyến huynh kia.

“Tử Trúc, ngươi không oán ta nữa?” Nghe rõ ngữ khí của Lăng Ngạo không còn là chán ghét, Hiên Viên Cẩm hưng phấn kêu lên như một người vừa thắng được núi vàng.

“Đừng không biết chừng mực như vậy, cho ngươi một chút dương quang ngươi liền muốn sáng chói. Cút về đi, đừng ở nơi này chướng mắt lão tử! Ngày mai lại đến.” Xua tên nam nhân đang cười ngốc đi, Lăng Ngạo nhìn ngôi nhà bị tan hoang một nửa. “Dục nhi…”

“Ta sẽ không rời khỏi ngươi.” Tên ngốc Tô Dục chỉnh lý bàn ghế bị đổ, những mãnh vỡ vụn thì trực tiếp ném ra, dự tính ngày mai đem đi chẻ nhóm lửa.

“Dục nhi, ta là ca ngươi!” Lăng Ngạo dẫn dắt từng bước, hy vọng tiểu tử này có thể hiểu rõ.

“Ta thích ngươi, ngươi cũng không ghét ta, chúng ta có thể bên nhau.” Người ta nói thì bình thản không kỳ quái, Lăng Ngạo lại xém chút bị sét đánh thẳng đầu.

Trong đầu óc của người này hình như không có cái gì gọi là nhân luân đạo đức, Tô Mộ Dung giáo dục hắn thế nào vậy?

“Được, ngài tự mình ở đây với ý nghĩ hão huyền đi, ta không chơi trò đệ luyến huynh này nữa.” Lăng Ngạo binh một tiếng đóng cửa, bên ngoài người đó không đợi y kịp thở dốc vài hơi, đã đá cửa xông vào, Lăng Ngạo bị dọa. Tiểu lang con này đỏ hai mắt, thở dốc chạy tới chỗ y.

“Dục nhi, ngươi bình tĩnh một chút, ngươi đừng kích động.” Y từng bước lui về sau, Tô Dục thì không ngừng tiến tới, càng đi càng gần. Tô Dục vươn tay nắm chặt hai vai y, Lăng Ngạo đạp hắn, hắn cũng không nhúc nhích chút nào.

“Dục nhi, ngươi làm sao vậy?” Tô Dục rõ ràng có gì đó không bình thường, mắt của hắn quá đỏ, tình hình này cũng rất quen thuộc. Khi ở trong tam vương phủ, cũng đã xuất hiện một lần.

“Hắn trúng ‘hợp hoan’, ngươi nếu muốn hắn sống thì mau hầu hạ hắn, nếu không đợi đến lúc hắn khí huyết nghịch lưu thì sẽ chết.” Người cửa xuất hiện một người, chính là người mà Lăng Ngạo hận tới ngứa răng. Lại là râu sơn dương, mẹ nó, lão tử sớm muộn cũng móc tim ngươi, xem tim của ngươi có phải toàn là màu đen không.

“Shit!” Mắng một câu, rồi kéo Tô Dục lại. “Mặc lão đầu tử, ta nếu có thể sống sót, nhất định không tha cho ngươi!” Đây không phải là hại bọn họ sao? Bọn họ là thanh niên khỏe mạnh, thế mà cứ vậy để lão tạp mao hãm hại.

“Hừ! Ngươi có bản lĩnh gì thì cứ sử hết ra đi. Ngươi còn cho rằng tam vương gia sẽ đỡ lưng cho ngươi sao? Ngươi và nhi tử của hắn sống với nhau, hơn nữa các ngươi còn là huynh đệ, ngươi nghĩ hắn sẽ tha thứ cho các ngươi sao?” Tên râu sơn dương vuốt râu, đắc ý cười.

“Thao!” Tô Dục đã bắt đầu khẳng cắn trên người y. “Mẹ nó, ngươi nguyện ý nhìn người khác thân mật, lão gia hỏa, cả đời cũng không có ai thương ngươi!” Tô Dục dùng lực xé nát y phục của y, Tô Dục một chút ý trí cũng không có, căn bản không để ý có hay không có người đứng xem, chỉ một lòng muốn nuốt chửng y.

Nhưng Lăng Ngạo có lý trí a, y không hy vọng chuyện giường chiếu của mình bị người ta nhìn ngó, mẹ nó như vậy rất khó chịu.

“Hừ!” Tên râu sơn dương co giật khóe miệng, nói đúng chỗ đau của hắn. Người hắn thích cả đời này cũng sẽ không hồi đáp hắn. Cho nên, hắn ghen tỵ người được người đó thương yêu, muốn hủy diệt y.

Tên râu sơn dương nhân lúc hai người bọn họ đang xé loạn y phục trên thân, lấy từ ngực ra một ống trúc nhỏ đổ ra một con tiểu trùng tử, trùng tử đen đen phóng tới thân thể Lăng Ngạo, miệng của trùng tử đó mọc ra như cái giác hút, lập tức đã đâm vào thịt Lăng Ngạo, bắt đầu hút mạnh.

Không bao lâu tiểu hắc trùng tử đã trở nên tròn trịa, toàn thân trên dưới đều phiếm lên ánh sáng đỏ óng nhuận, đỏ bừng đỏ bừng, giống như bảo thạch màu đỏ, trong suốt.

“Ngươi làm gì vậy?” Lăng Ngạo bị Tô Dục áp chặt dưới thân, cố gắng thả lỏng chính mình, để sự xuyên xỏ của Tô Dục dễ dàng hơn một chút, y không ngừng thở dốc, như vậy y có thể nhanh chóng thích ứng được với sự cướp đoạt của Tô Dục.

Tô Dục đỏ mắt, cái gì cũng không nghĩ, chỉ vùi đầu lên người y không chút cố kỵ chiếm đoạt, đỉnh động tới mức y thở không thông, sau đó y cũng không còn quan tâm tên râu sơn dương đang ở hiện trường nữa, trước hết phải bảo vệ tính mạng của Tô Dục mới là quan trọng, bản thân nhiều lắm cũng chỉ là bị thao tới không thể xuống giường, dưỡng vài ngày là được.

Tên râu sơn dương đối với màn hoan hảo của hai người làm như không thấy, đem con trùng tử đã hút no máu của Lăng Ngạo thả lên gáy Tô Dục, con trùng tử đó giống như con giun, cắn một cái lên cổ Tô Dục rồi chui vào trong.

Lăng Ngạo trừng to mắt. “Dục nhi, đánh chết con trùng tử đó.” Tay của y bị Tô Dục áp trên đỉnh đầu, Tô Dục căn bản không nghe lọt mệnh lệnh của y, chỉ một lòng đâm vào rút ra, làm vận động pít tông tốc độ cao.

“Ngươi làm, làm gì hắn?” Lăng Ngạo biết chắc không phải chuyện tốt, y nhân lúc có thể thở dốc ngắn ngủi hỏi tên râu sơn dương.

“Cũng không có gì, ‘si tâm chung’ mà thôi.” Tên râu sơn dương vừa xoay người vừa nói: “Trùng tử đó uống máu của ngươi, hiện tại lại ký sinh trong thân thể của hắn, tương lai hắn chỉ có thể hoan hảo với một mình ngươi, nếu không chung trùng sẽ cắn đứt tâm mạch của hắn. Ha ha ha…” Tên râu sơn dương đi rồi, Lăng Ngạo bị dã thú Tô Dục giày vò cả đêm.

Cho đến sáng hôm sau Hiên Viên Cẩm tới, bọn họ mới chấm dứt chiến hỏa, Lăng Ngạo được bị Hiên Viên Cẩm phủ một cái khăn lạnh lên mặt choàng tỉnh. “Mẹ nó! Tên râu sơn dương, mẹ nó ngươi quấn hoài không buông sao? Ngươi có bản lĩnh thì khiến hắn thích ngươi, chứ mẹ nó đừng có giày vò ta!”

Lăng Ngạo gầm xong, nâng cánh tay chua xót kéo khăn lạnh trên mặt xuống. Thấy được bộ mặt đen của Hiên Viên Cẩm, lại nhìn hiện trạng của mình và Tô Dục, y cũng không muốn giải thích gì hết. Liếm liếm đôi môi khô nẻ của mình, khàn giọng nói: “Làm phiền ngươi, lấy cho ta ly nước.”

Hiên Viên Cẩm tuy thập phần không vui, nhưng không quay đầu bỏ đi. Giữa tức giận và mất đi, hắn chọn lựa cái trước, tức thì sẽ tức, nhưng so với mất đi y, thì hắn càng vô pháp chấp nhận hơn.