Cấm Ái Chi Tương Sủng

Chương 48: Thiên lý truy huynh (thượng)




Khi Tô Dục bị người ta vác đi quanh quanh thế giới, bên này Lăng Ngạo tìm hắn muốn phát điên. Tam vương gia nhận được thư của Lăng Ngạo, cũng vội bắt đầu tìm kiếm. Chuyện này Lăng Ngạo cảm thấy đáng nghi ngờ nhất chính là tên râu sơn dương, trừ hắn ra còn có ai ghét bọn họ như vậy.

Tam vương gia lần này cũng nóng ruột, đem tên râu sơn dương ra bức hỏi một trận. Nói ra thì thời gian này cũng thật trùng hợp, lần trước Lăng Ngạo xảy ra chuyện trong nhà của mình ở kinh thành, thì tên râu sơn dương đó không ở trong kinh, tam vương gia liên mồm khẳng định hắn không làm ra chuyện đó. Mà lần này, tên râu sơn dương hồi kinh rồi, nơi này cách kinh thành xa như vậy, có đổ oan cũng không đổ lên đầu tên râu sơn dương.

Thêm một nguyên nhân nữa là, tên râu sơn dương thật sự rất bận, vì thiên thu đại nghiệp của tam vương gia, hắn phải đem bộ xương già chạy nhảy như xe hơi thời hiện đại, chỉ nhờ vào chiếc xe ngựa sốc chết người đó đi đi về về, cũng thật sự làm khó hắn.

Tam vương gia hiểu rõ đạo lý này, nhưng vì chuyện có liên quan đến Tô Dục, hắn không thể không hạ mặt chấp vấn tên râu sơn dương.

Tên râu sơn dương cảm thấy ủy khuất, chuyện hắn làm thì vương gia không hỏi, chuyện hắn không làm thì vương gia lại đổ lên đầu hắn. Lần này cũng có chút nguội lòng, thủ ở đây nhiều năm như thế, nhưng chẳng được cái gì, hắn còn trông chờ gì nữa?

“Vương gia, chuyện này ngài tin cũng được, không tin cũng được, dù sao ta nói không phải ta làm. Tiểu tử Tô Dục đó, ta vẫn không hận hắn đến mức nhất định phải bức hắn chết, nếu đổi lại là Tô Tử Trúc thì còn có thể.” Nói xong thì quay người bỏ đi, lưu lại tam vương gia ngây ngẩn.

Tên râu sơn dương vừa đi, tam vương gia cũng hoảng lên. Nếu không phải do Mặc sư phụ làm, vậy còn ai có thể làm ra chuyện này?

Lăng Ngạo càng lúc càng trầm mặc, trên mặt ngay cả khí sắc của người cũng không có. Tối đến Hiên Viên Cẩm cũng không dám ôm y ngủ chung. Vẻ mặt thật sự là quá khó coi, hắn cũng không dám chọc y. Đây là một quả bom, ai chạm vào nó sẽ nổ.

Tô Dục cũng khẩn trương, mắt thấy vết thương đang khỏi từng ngày, nhưng hài tử này thì cứ chạy loạn khắp nơi, lại còn điểm huyệt hắn vác hắn chạy đông chạy tây. Cứ phải đợi ‘quỷ’ trong miệng nhóc tìm tới, không dụ được quỷ tới, thì xem ra bọn họ không thể dừng.

“Ta nói, ngươi tên là gì?” Cái đầu gỗ của Tô Dục thực sự không thể nghe vào tràn lải nhải không ngừng của tiểu hài nhi, cái gì sơn sơn thủy thủy, chính là một câu cũng không có tác dụng.

“Ta a, sư phụ và hắn đều gọi ta là tiểu phôi đản, ngươi không thể gọi ta như thế a, xưng hô này chỉ chuyên thuộc cho hai người bọn họ thôi.” Tiểu hài nhi lại lạc đường rồi, nơi này Tô Dục đã nhìn thấy không dưới ba lần, nhóc đang loanh quanh ở đây.

“Vậy ta phải gọi ngươi là gì?” Cũng không thể cứ này này mãi, hơn nữa có tên, sau này hắn cũng có thể báo đáp nhóc, hắn không thích thiếu nhân tình của người.

“Năm nay ta mười ba rồi, ngươi gọi ta Thập Tam là được.” Tiểu hài nhi tùy tiện đáp.

Đây là tên kiểu gì? Sư phụ nhóc gọi nhóc là tiểu phôi đản, có thể coi như là xưng hô sủng nhược, nhưng nhóc tự đặt cho mình cái tên Thập Tam, chỉ vì năm nay mười ba tuổi, vậy năm sau mười bốn tuổi, sẽ cải thành Thập Tứ, sau đó lại đổi thành Thập Ngũ?

Tô Dục cũng không chịu nổi người thông minh như thế, chỉ nghĩ vào lúc này, đầu óc khá rối loạn, cảm thấy có chút bết đặc.

Nhưng mà, cuối cùng vẫn gọi là Thập Tam, cũng coi như có một xưng hiệu nhất định, so với này này vẫn tốt hơn.

“Thập Tam, ta phải trở về rồi, người trong nhà ta còn đang đợi ta.” Tô Dục mỗi ngày nhớ tới vẻ mặt của Lăng Ngạo đều thấy đau lòng, càng nhớ càng đau, càng đau thì lại càng nhớ.

“Về đâu?” Thập Tam ném hắn từ vai xuống đất, chỉ vào mũi hắn mắng: “Ngươi cái đồ không lương tâm, ta hảo tâm cứu ngươi, vậy mà chân ngươi còn chưa nhanh nhẹn đã muốn ném ta đi, sao ngươi lại không lương tâm như vậy?” Nói xong oa oa khóc lên, không phải khóc khan, mà thật sự chảy nước mắt, hai hàng dài như trân châu đứt dây. Quả thật đáng thương động lòng.

“Ngươi đừng khóc a! Tên ‘quỷ’ trong nhà ngươi lúc nào mới tới vậy? Ta nhớ người nhà của ta lắm rồi.” Tô Dục cũng cảm thấy ủy khuất, hắn cũng đã rất lâu không được gặp ca ca, nhớ muốn thắt lòng.

“Chính là cái người đã cắn vết răng dễ coi trên cổ ngươi đó sao?” Thập Tam dùng mu bàn tay lau nước mắt, lúc này mới hít hít thút thít hỏi.

“Ân.” Tô Dục đỏ bừng mặt, nhãn thần cũng khác biệt, khi hắn nhìn Lăng Ngạo, nhãn thần luôn đặc biệt dịu dàng.

“Vậy chúng ta đi thăm y!” Thập Tam nghĩ cũng không nghĩ, lại vác Tô Dục lên, vừa đi vừa hỏi: “Y đang ở đâu vậy?”

Tô Dục cũng không biết bọn Lăng Ngạo hiện tại đang ở đâu, hiện tại đã cách hôm hắn bị bắt đi khá lâu, không biết Hiên Viên Cẩm có phải đã mang y tới biên quan rồi không. Hay là cứ trở về nơi hắn bị bắt trước, cũng có thể tìm được chút dấu chân ngựa.

Thập Tam y lời đi tới nơi đó, nhưng nơi đó không còn ai, hiện tại đã cách một tháng, Tô Dục đen mặt không biết phải đến biên quan tìm người, hay nên đợi ở đây.

Thập Tam vô cùng không có mắt nói: “Xong rồi, người cắn cổ ngươi đó không cần ngươi nữa, sau này không ai cắn cổ ngươi nữa.”

Tô Dục thanh âm băng lạnh, có cảm giác tâm tình rơi xuống đáy cốc vỡ nát: “Ngươi buông ta ra!”

Thập Tam bĩu môi, rồi ném hắn xuống, còn giải huyệt cho Tô Dục: “Ngươi đợi một chút, ta tìm y phục cho ngươi.” Thập Tam đi như một trận gió, Tô Dục còn chưa tỉnh lại khỏi lo âu, Thập Tam đã cầm một bộ y phục hoàn chỉnh trở về. Trong trong ngoài ngoài, một kiện cũng không thiếu.

Tô Dục mặc y phục vào, lặng lẽ cúi đầu, cứ đứng lặng ở bờ sông nơi hắn từng muốn bắt cá về hầm canh cho Lăng Ngạo. Trong lòng rất khó chịu, hắn nhớ y không chịu nổi.

Nhưng lúc này phải đi đâu tìm người?

“Ta muốn đi tìm y.” Không có Lăng Ngạo, Tô Dục cảm thấy một nửa thế giới bên này của mình tối đen đi, không biết sau này sẽ nhìn thấy bóng đêm hay ánh sáng.

Lần đầu khi hắn gặp Lăng Ngạo đã biết y là ca ca của mình, nhưng trước nay cũng không hề ngăn cản bản thân phát sinh tình cảm ngoài tình huynh đệ. Đặc biệt là sau khi thấy y và Hiên Viên Cẩm bên nhau, một chút cũng không cảm thấy hai nam nhân ở bên nhau có gì không đúng. Dù sao sống cùng người mình thích, cũng không liên quan gì tới người khác, bản thân cao hứng là được.

Có lúc hắn thật sự cảm tạ người đã hại hắn, nếu không hắn không thể nào ở bên ca ca, lý do tốt biết bao nhiêu. Lý do tốt thế này cho hắn, hắn không thể vứt bỏ, hắn phải nỗ lực giữ ca ca lại bên mình, cho dù toàn bộ thế giới đều mắng chửi bọn họ, hắn cũng không chia lìa y.

“Ta đi cùng ngươi.” Thập Tam giống như tiểu thí trùng, Tô Dục đi một bước, nhóc đi theo một bước, cũng không nhớ tới chuyện phải đợi ‘quỷ’ nhà mình. Tô Dục là người không nói chuyện nhiều nhưng đối với Thập Tam luôn đi theo mình thật sự không hiểu, liền hỏi: “Ngươi cứ đi theo ta, không đợi ‘quỷ’ đó nữa à?”

“Hắn có thể tìm tới.” Thập Tam vô cùng tin tưởng.

“Vậy ngươi theo ta làm gì?” Trên cơ bản thì bọn họ thuộc về động vật đơn bào, cho nên cũng dễ câu thông.

“Ta muốn xem thử người cắn cổ ngươi, miệng đó có hình dáng thế nào, sao có thể cắn ra dấu vết đẹp như vậy.” Câu trả lời của Thập Tam khiến Tô Dục đỏ mặt, nhưng vẫn miễn cưỡng tiếp nhận. Dù sao trong mắt hắn, ca ca là đẹp nhất, ai cũng không sánh bằng. Ngay cả vết răng cắn cũng đẹp nhất.

“Chúng ta đi thôi.” Tô Dục quay người đi, bọn họ phải tìm ngựa trước, suốt quãng đường khoái mã tốc hành, ngày đêm không nghỉ lên dường, hy vọng sớm tìm được bọn Lăng Ngạo.

Sau khi bọn họ cưỡi ngựa bắt đầu hành trình, Tô Dục mới phát giác, sau lưng họ có kẻ theo dõi, cũng không tổn thương họ, không làm chuyện gì xấu, chỉ là đi theo. Dù sao thích theo thì theo, con đường này cũng không phải của mình. Chỉ cần không gây hại cho hai người là được, hiện tại hắn không có tâm tư nghĩ nhiều. Chỉ một lòng muốn đuổi kịp Lăng Ngạo.

Nhưng Thập Tam rất hứng thú với những người này, trên đường đào hố bẫy, làm chút thứ cản bước chân ngựa, suốt đường chơi rất cao hứng, không phiền chán, vui không mệt mỏi.

“Tử Dục, khi nào chúng ta mới có thể đuổi kịp họ a. ‘Quỷ’ nhà ta đã sắp đuổi tới rồi.” Thập Tam nghiêng đầu hỏi, “Đến thì đến đi, ngươi không phải luôn đợi hắn đến sao.” Tô Dục đã nói tên đầy đủ của mình cho nhóc, Tô Tử Dục. Tuy Thập Tam còn nhỏ, nhưng rất ăn ý với hắn, tính cách hai người lại là hai thế cực, nhưng khi ở chung thì rất hòa hợp.

“Trước đây là muốn hắn tới, sau đó muốn đi nhìn người cắn cổ ngươi, ta không muốn hắn tới nữa. Nếu hắn tới rồi, nhất định bắt ta về, quỷ nhà ta đến từ địa ngục a.” Thập Tam chu mỏ, cách nghĩ của nhóc rất đơn giản, chính là muốn gì làm đó. Cũng như lúc đầu cứu hắn, không phải đặc biệt muốn cứu gì, chỉ là trùng hợp, để nhóc nhìn thấy, tiểu hài tử này cũng vui vẻ quản chút chuyện người khác, cứ như thế trùng hợp bất ngờ cứu được Tô Dục.

“Vậy chúng ta nên đi nhanh hơn, đêm nay chúng ta đừng nghỉ ngơi, lát nữa đổi hai con ngựa khác.” Đổi ngựa thì có thể tiếp tục lên đường, Thập Tam nghe thế cho là ý hay, hai người vỗ tay xác định, rồi tìm một nhà phú gia nào đó trộm hai con ngựa, tiếp tục lên đường.

Cắt đuôi được người theo, hai người vui vẻ không khép được miệng.

Đói thì dừng lại ăn chút đồ, Thập Tam trước nay không bao giờ để miệng mình chịu thiệt, nhóc sẽ đến tửu lâu tốt nhất mang rượu thịt ngon nhất trở về. Tô Dục cũng chưa từng hỏi lai lịch của những thứ này, dù sao trên người hai người đều không có ngân lượng, so với ôm bụng đói lên đường thì tốt hơn nhiều.

Chính ngọ hôm nay, bọn họ đang ăn bữa ăn phong phú, thì nghe thấy một trận vó ngựa. Thập Tam kêu to không tốt, nhưng hiện tại có chạy cũng không kịp, trong tay nhóc còn đang cằm một cái chân gà mới cắn được một nửa, ‘quỷ’ đó đã sắp tới rồi, nếu dám không để nhóc ăn no, thì sẽ tính sổ với hắn.

Nhân lúc tiếng vó ngựa còn đang vang vọng, nhóc nắm chắc thời gian, mở miệng cắn sạch thịt gà nhét vào mồm, kết quả nhét quá nhiều, hai má đều phồng lên, nuốt cũng không nuốt được, ngay cả muốn phun ra cũng vô cùng gian nan. Lại thêm tên ‘quỷ’ từ địa ngục tới đen mặt dọa nhóc. Gương mặt nhóc biến hình, lại thêm đôi mắt hoảng sợ, trong thật rất khôi hài.

Tô Dục nhẹ vỗ lưng nhóc, nhẹ giọng nói: “Ói đi!”

Thập Tam nghiêng người, oa một tiếng, phun hết thịt gà ra, trong tay còn đang cằm cái chân gà chưa gặm sạch, muốn ăn, thử liếc mắt nhìn nam nhân đen mặt, nam nhân đó sau khi xuống ngựa thì cứ đứng yên, trầm mặt, một câu cũng không nói.

Nam nhân hít sâu, phất tay với Thập Tam. Thập Tam ném chân gà, bay qua. Lập tức ôm cổ nam nhân, sau đó ngay trước mặt Tô Dục, kéo mở cổ áo nam nhân, nhắm vào cổ nam nhân, đem cái miệng mới vừa cắn thịt gà đầy dầu mỡ sáp tới, cắn xuống một phát.

Sau đó tận hết khả năng để cắn cho đẹp một chút, nhưng mới rời miệng ra, nhìn thế nào cũng thấy dấu răng đó không khác gì chó cắn. Thập Tam tức giận nói: “Sao ta không cắn được cho đẹp?” Sau đó còn vô cùng không phục chỉ vào thành quả của mình nói: “Rồi sẽ có một ngày ta nhất định cắn được dấu vết đẹp hơn người kia!”

Tô Dục nhìn vết răng trên cổ nam nhân đó, đích thực không dễ coi gì, nghĩ tới trên người mình từng lưu ấn tích như thế, hắn lại bắt đầu nhớ Lăng Ngạo, cúi đầu, không dám nhìn người ta khanh khanh ta ta nữa.

Miệng Thập Tam lại nhắm sang bên kia cổ nam nhân cắn xuống, nam nhân cũng không ngăn cản nhóc, để nhóc cắn đủ, lúc này mới mang nhóc sang một bên. Vừa phạt đứng vừa giáo huấn: “Tiểu phôi đản, ngươi lần này chạy không thoát, xem trở về ta thu thập ngươi thế nào!” Nam nhân có tướng mạo anh tuấn thần vũ, chân này sắc như kiếm, dài xuyên tận tóc mai, nhãn thần sắc bén như chim ưng, ngũ quan như điêu khắc, cương nghị. Là một nam nhân ưu tú cực đỉnh.

“Chúng ta trở về rồi thu thập được không? Người đó của Tử Dục mất tích rồi, hắn rất buồn bã, chúng ta giúp hắn tìm được không?” Thập Tam cũng bất kể trên tay mình dính bao nhiêu dầu, cứ để vậy kéo tay áo nam nhân, nam nhăn ngay cả chân mày cũng không nhăn, giống như đã luyện quen rồi, chỉ nhàn nhạt hỏi: “Người hắn ta muốn tìm tên gì, xem ta có thể giúp được không.”



“Tử Dục, người đó của ngươi tên gì?” Lúc này Thập Tam mới hỏi, trước đó vẫn chưa từng hỏi tới. Trong cái đầu nhỏ của tên nhóc ngốc này không biết nghĩ những gì.

“Tô Tử Trúc.” Khi Tô Dục gọi ra cái tên đó, cũng cảm thấy toàn bộ tâm phế của mình đều đau. Nhớ người đó.

Kỳ thật không chỉ có hắn, Lăng Ngạo cũng đang nhớ hắn. Một tháng này Lăng Ngạo gầy rộp xuống. Thật sự ăn không vô, thấy cơm là buồn nôn, nếu y không phải nam nhân, chắc đã nghĩ mình đang mang thai. Nhìn thấy cơm là muốn ói, ngửi mùi vị cũng muốn ói.

Hiên Viên Cẩm thấy y như vậy, lòng đau xé, nhưng lại không dám động, hễ khuyên thì Lăng Ngạo càng không nói chuyện với hắn.

“Hiên Viên Cẩm, phái người đi tìm hắn đi.” Lăng Ngạo lo lắng đến cơm cũng nuốt không trôi, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, cho y một tin tức chính xác, lòng y cũng được yên hơn.

“Được.” Hiện tại Hiên Viên Cẩm chỉ cần là yêu cầu của Lăng Ngạo thì toàn bộ đều đáp ứng, tuy biết bọn họ tìm một người rất khó, nhưng vẫn phải tìm, không tìm thì sẽ không còn hy vọng. Kỳ thật người phái đi đã từng đợt tiếp từng đợt, chính là hoàn toàn không có tung tích.

Không có tin tức tốt mang về, có lúc Hiên Viên Cẩm cũng phải sợ Lăng Ngạo sẽ tan vỡ. Hắn vẫn luôn cho rằng bản thân là người quan trọng nhất trong lòng Lăng Ngạo. Hiện tại hắn đã hiểu, kỳ thật Lăng Ngạo cũng sẽ thích người khác, cũng sẽ lo lắng cho người đó. Nếu hắn không giữ chặt y, y sẽ bị người khác đoạt mất.

Bên cạnh không có Lăng Ngạo, hắn không thể tưởng tượng được cuộc sống của mình sẽ thế nào, sợ là ngay cả tưởng niệm cũng không đủ, ngày ngày như xác chết biết đi mà sống.

“Ngươi đừng vứt bỏ ta, chuyện gì ta cũng có thể gánh vác cùng ngươi, ngươi đừng nghĩ quẩn.” Hiên Viên Cẩm khuyên giải Lăng Ngạo, hắn thật sự không dám tưởng tượng nếu Lăng Ngạo ngã xuống, trong lòng trừ nhớ người đó ra thì không còn nhớ hắn nữa, hắn càng thêm khó chịu.