Cấm Ái Chi Tương Sủng

Chương 68: Cuộc sống rực rỡ, tử trúc ăn dấm chua




Đối với sự lạc lõng của Hiên Viên Cẩm, giây tiếp theo Lăng Ngạo đã hiểu. “Người đừng quá thân cận Dục Nhi, ta sợ ngươi sẽ đi cùng hắn, không trở về nữa, giống như lần trước.”

Hắn sợ y chạy một mình không cần hắn, tên ngốc này, cho dù trốn cũng phải mang theo hành lý, y sẽ cầm một bao hành trang thật lớn, nhét hắn vào bên trong, vác sau lưng, mang hắn theo cùng. Ba người bọn họ là người nhà, bất luận đi đâu, cũng không thể chia lìa.

Tuy miệng y có xấu một chút, nhưng lòng y không có cứng như thế, y rất dễ mềm lòng. Hiện tại bọn họ ở chung đã vài năm, triền miên, giờ muốn chia lìa, y cũng không nỡ.

“Đừng nghĩ lung tung, ngươi mới được phong vương, tương lai lão tử còn trông mong được ăn đồ ngon của ngươi, đừng mơ tưởng ta bỏ đi nhanh như thế, muốn đi cũng phải gom đầy hà bao mới đi!” Lăng Ngạo dùng ngữ khí nhất quán tức giận trách mắng, Hiên Viên Cẩm cười, khóe mắt có chút ẩm ướt. Đây chính là người hắn yêu, miệng tuy hơn xấu, rất ít khi nói lời ngọt ngào, nhưng luôn khiến ngươi cảm thấy y yêu ngươi, dùng phương pháp riêng biệt của y.

Khoét một khối mật cao bôi vào hậu đình, đưa thứ đã sớm xưng phát đau chen vào, nơi đó là thánh địa của hắn, hắn không cần lo gì mà chiếm giữ. Tay Lăng Ngạo được cởi ra, nhưng vẫn đặt bên nhau, hai cổ tay bị cột hiện tại vòng trên cổ Hiên Viên Cẩm, Hiên Viên Cẩm ôm y khỏi giường, mặc y dùng hai chân vô lực chống đỡ ngồi trên thắt lưng hắn. Lăng Ngạo vùi mặt vào cần cổ Hiên Viên Cẩm, ngửi vị đạo của hắn, chân thật vô cùng.

Trận hoan ái này khiến hai người đều giống như vừa tắm ra, mồ hôi giọt lớn đổ xuống, hơi thở trộn lẫn cùng mồ hôi. Lăng Ngạo khàn giọng nói: “Tắm rửa!”

Không tắm thì y không thể nào ngủ được, toàn thân bết bết dính dính, lại thêm bên trong nếu không rửa sạch, y sẽ lại bị đau bụng thêm vài ngày, đã từng chịu giáo huấn đau khổ, y cho dù mệt đến không nhấc nổi ngón tay cũng phải bắt tên đầu sỏ gây họa hại y đến mức này tẩy rửa thân thể cho y.

Cũng may, điều này đối với hai kẻ chuyên gây họa đó là một loại phúc lợi, nên bọn họ làm vui không biết mệt.

“Được được. Ta cho người đi chuẩn bị nước.” Hiên Viên Cẩm khoác y phục rồi đi phân phó chuẩn bị nước tắm, trở lại thì Lăng Ngạo đã ngủ, khi Hiên Viên Cẩm kéo sàng đan dính đầy mồ hôi, thì từ dưới gối trượt ra một cái hộp nhỏ. Mở hộp, là một sợi dây đỏ cột một cái vòng.

Bộ dáng rất đơn giản, ba đường vân lưu thủy giao nhau, không có một viên bảo thạch nào, màu ngân, rất sáng. Tỉ mỉ nhìn thì bên trong còn khắc chữ: Cẩm Ngạo Dục.

Ba chữ ba cách viết, Hiên Viên Cẩm thích dùng lệ thư, Lăng Ngạo là cuồng thảo, mà Tô Dục là chữ khải, cho nên ba chữ đại diện cho ba người, ba người họ vĩnh viễn không chia lìa.

Cẩn thận cất vào, đây chắc là do y tặng hắn, hôm nào đó phải chọn ngày, mọi người cùng đeo vào. Hắn muốn cho Lăng Ngạo một danh phận, nhưng Tô Dục lại không thể gả vào Hiên Viên phủ, Lăng Ngạo cũng không chịu để Tô Dục chịu ủy khuất, cho nên, hắn cũng không thể làm chuyện khiến họ khó xử.

Tẩy sạch thân thể cho Lăng Ngạo, đặc biệt là bên trong, một chút cũng không thể sơ ý thô bạo, thể chất của gia hỏa này rất đặc thù, cũng không thể để sinh lại bệnh cũ. Hiện tại Lăng Ngạo đã ngủ tới mức có người đem y đi bán y cũng không biết, trong thùng tắm, nếu không phải y dựa vào người Hiên Viên Cẩm thì không biết đã chìm xuống nước bao nhiêu lần.

Ôm y ngủ, y cũng rất thự nhiên cọ cọ vào lòng Hiên Viên Cẩm, sau đó cọ đầu tới cổ hắn, tìm kiếm vị trí thường nằm, cong môi, khóe môi cong lên nụ cười nhàn nhạt, yên tâm mà ngủ.

Đêm nay Hiên Viên Cẩm ngủ rất ngon, được người mình thích xem trọng thì bất cứ nam nhân nào cũng mong đợi, càng huống hồ, Lăng Ngạo bên ngoài lạnh lùng, nhưng lại là người rất cẩn thận. Nhờ sự an bài tỉ mỉ của y, hắn được trải qua một sinh thần đặc biệt, và cả cái bánh kem tạo hình độc đáo đó nữa, thật sự, tất cả khiến hắn rất kinh ngạc. Hắn cảm thấy rất may mắn khi có được người này.

Cuộc sống thế này, nếu được tiếp diễn mãi, thì thật tốt.

Qua sinh nhật của Hiên Viên Cẩm vài ngày, là đến kỳ hạn một tháng hắn đã hẹn với Lăng Ngạo. Nói thế nào thì hiện tại cũng là vương gia, xuất môn cũng phải an bài thỏa đáng, xe ngựa cũng hoa lệ rất nhiều, hơn nữa chủ yếu nhất, vương gia đương nhiên được ngồi bên trong, không giống như lúc đánh trận, phải cưỡi ngựa.

Ba người ngồi bên nhau, liền đi đánh mạt chược. Lăng Ngạo trừng to mắt, không ngờ y lại thua đại tứ hỷ, nghiến răng nghiến lợi trả ngân lượng. Đánh tiếp!

Đánh bài không được vài ván, Lăng Ngạo trừng mắt nhìn bài trước mặt, y có thập tam huyền, nếu thêm được một con bài trắng thì đã thắng rồi.

Kết quả Tô Dục lại có quân đó, được đại tam nguyên, Tô Dục thắng.

“Hai người các ngươi hùa nhau tính toán ta a!” Coi như thấy rõ rồi, hai gia hỏa này từ khi chia bài, đã muốn cùng đối phó y.

“Tử Trúc, không thể trách chúng ta, ai bảo ngươi đã nói, ai thắng nhiều hơn thì có thể tùy tiện áp đảo người thua nhiều hơn chứ.” Hiên Viên Cẩm vuốt mũi Lăng Ngạo. Hắn và Tô Dục đương nhiên không thể trở thành người thua nhiều nhất, cho nên chỉ có thể để Lăng Ngạo thua thật thảm.

Hiện tại Lăng Ngạo thua trắng, hai bọn họ so xem ai thắng nhiều hơn tự nhiên thì người đó có thể áp đảo y vào buổi tối. Bọn họ tranh không phải là ngân lượng, mà là buổi tối ai có tư cách ôm y.

Lăng Ngạo cũng coi như cao thủ chơi bài, đánh mạt chược hai mươi mấy năm, từ nhỏ đã đánh, thế nhưng lại bị hai kẻ mới chơi này đàn áp, thật sự là năm nay bất lợi mà.

Nhưng mà, dù sao đã thành thế này, nếu y không chạy thoát được cảnh phải chịu bị áp ăn kiền mạt tịnh, vậy thì y cũng không giãy dụa nữa, không có gì phải sợ, không tin bọn họ thật sự nỡ giày vò y xuống không nổi giường.

Xào bài, mở bài. Lần này Lăng Ngạo học thông minh, không nhất thiết phải thắng, chỉ cần hòa, không ngờ đánh vài vòng tiếp cũng thắng được không ít.

“Tử Trúc, cho dù ngươi đánh như thế, tới trời tối cũng không thể trở mình.” Hiên Viên Cẩm nhướng mày cười. Hiện tại hắn không sợ Lăng Ngạo đánh hòa, chỉ cần Tô Dục không thắng, hắn sẽ là người thắng.

“Không phải còn chưa tối sao, tranh cái gì.” Lăng Ngạo tiếp tục xào bài, dù sao thời gian có nhiều, cứ chơi đi. Tâm bình khí hòa.

Vòng cuối cùng, Lăng Ngạo làm cái, kết quả làm luôn không chịu bỏ. Không phải tự mình làm được, mà có Tô Dục giúp một chút, mấy ván sau còn thắng được cả Hiên Viên Cẩm.

Trời đã tối, Lăng Ngạo nói, đánh ván cuối cùng. Kết quả ván này, giúp Lăng Ngạo hoàn toàn trở người, lần này mặt mũi ngân lượng gì đều giành về được.

Tính toán, Lăng Ngạo là người thắng nhiều nhất, mà trong lòng Tô Dục thì chỉ cần ở chung với Lăng Ngạo là được, ai trên ai dưới, cũng không sao. Mà hắn thì không được, hắn vẫn chưa chịu buông, trước giờ hắn chưa từng bị Lăng Ngạo áp đảo.

Hận a, hôm nay tự nhiên lại tiện nghi cho tiểu tử đó, ngày mai nhất định phải thắng.

Tối, Lăng Ngạo cười xấu xa, làm đủ bổn phận của mình trên người Tô Dục, hôm đôi mắt óng nước của Tô Dục, nằm nghiêng nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay cố ý thua bao nhiêu lần?”

“Không có.” Tô Dục không thừa nhận, nếu không phải hắn cố ý thua, sao y có thể thắng được nhiều ván sau đó như thế.

“Còn dám nói dối.” Lăng Ngạo vươn tay nhéo mặt Tô Dục, mặt Tô Dục bị nhéo đỏ, đối phương vẫn không đánh tay y ra, chỉ rất sủng ái ôm y vào lòng.

“Ngươi cao hứng là được.” Tình yêu của Tô Dục đơn giản vô cùng, chỉ cần Lăng Ngạo có thể cao hứng, bảo hắn làm gì hắn cũng nguyện ý.

“Hài tử ngốc.” Người thế này bảo y sao có thể không thương, có thể không yêu chứ. Kéo Tô Dục lên người mình, dùng chân quấn lấy, hiện tại không cần quản nhiền, cứ dùng thân thể hắn thích thỏa mãn hắn một lần.

Tô Dục đương nhiên sẽ không bỏ qua lần ân trạch này, ôm Lăng Ngạo không ngừng va chạm, Lăng Ngạo cảm thấy bản thân nhìn tới đâu cũng chỉ thấy những vì sao rực rỡ, từng ngôi sao lấp lánh, giống như sao băng nhiều màu, rất đẹp, rất đẹp.

Hai người ân ái hơn nửa đêm, mà Hiên Viên Cẩm một mình khổ sở trừng to mắt, vừa nghĩ đến đêm nay không có thân thể ấm áp để ôm, liền cảm thấy trống trải. Nghiến răng nghiến lợi, thầm phát thệ ngày mai nhất định phải thắng hết, đánh ngã Tô Dục, giành Lăng Ngạo về.

“Dô, tối qua ngươi làm gì vậy, đi săn thú à?” Ánh mắt thật hung, cứ như sắp giết người.

“Đừng nói nhiều, đêm nay ta sẽ cho ngươi khóc!” Hiên Viên Cẩm ném lại một câu hung hăng, ba người dùng bữa sáng, tiếp tục khai chiến, trận chiến này kéo dài cả ngày, nhưng không ảnh hưởng bữa trưa. Khi ăn cơm trưa cũng là thời gian nghỉ ngơi một chút, Lăng Ngạo xuống xe ngựa, hoạt động chân tay, cùng Tô Dục đánh vài chiêu, còn Hiên Viên Cẩm ở một bên trừng mắt, ngưỡng mộ ngưỡng mộ.

Tô Dục chiếu theo thường lệ, vẫn chắp một tay trái sau lưng, đối chiêu với Lăng Ngạo, hiện tại không cần dùng tới hai mươi chiêu Tô Dục đã phải bỏ tay trái ra, phàm là Tô Dục vừa bỏ tay trái ra, trên cơ bản y liền bại trong vòng năm chiêu.

Lúc này Lăng Ngạo chỉ tiếp được ba chiêu đã bị bức tới không còn đường lui, Lăng Ngạo mỉm cười nói: “Thua rồi.” Y không dụng tâm luyện võ, võ công cũng không có tiến bộ. Kỳ thật võ công hiện tại của y không phải nhất lưu, nhưng tự bảo vệ mình thì không có vấn đề.

Thư giãn gân cốt xong, Lăng Ngạo quay lại nhìn Hiên Viên Cẩm, nhướng mày, vui vẻ nói: “Lên xe, chúng ta lại làm vài ván.”

Lần này Hiên Viên Cẩm sử dụng tất cả tế bào não để tập trung đối phó với hai huynh đệ nhà này, người ta cùng họ, cùng một dòng sữa mẹ, hắn không thể để những chuyện tốt chuyện tiện nghi bị tên đầu gỗ Tô Dục đó chiếm hết được.

Lần đánh bài này, cứ như đánh trận, Hiên Viên Cẩm cảm thấy khi hắn dẫn binh đánh trận cũng không mệt mỏi như thế. Đầu óc nhanh chóng tính toán nên đánh bài với hai người kia thế nào, sau đó lại tính sao cho Lăng Ngạo trở thành người ít ngân lượng nhất, và hắn phải là người nhiều ngân lượng nhất.

Đây không phải chỉ dùng từ mệt là có thể hình dung. Ngay cả vẻ mặt của Tô Dục cũng hiếm khi lộ ra thấn sắc nghiêm túc thâm trầm. Lăng Ngạo ngược lại là người thả lỏng nhất, hôm nay bất luận là ai thắng, y đều không thoát được kiếp nạn, cứ nhìn ngân lượng của y đi thì rõ, bị ăn đến xương cốt cũng không còn, đã là cảnh ngộ chắc chắn.

Cuối cùng người thắng là Hiên Viên Cẩm, chỉ thắng Tô Dục năm lượng, cho dù là năm lượng, vẫn thắng được Lăng Ngạo. Lăng Ngạo nhìn năm lượng đó mà tức giận, y chỉ đáng giá có nhiêu đó thôi sao.

“Ngươi phải thắng nhiều một chút, còn ngươi thua nhiều một chút. Chứ sao ta lại chỉ đáng giá có năm lượng vậy hả?” Lăng Ngạo nhìn năm lượng đó, mắt cũng muốn nổ.

“Lấy năm lượng này cho ngươi giết thời gian đêm nay.” Lăng Ngạo bị Hiên Viên Cẩm ôm đi, Lăng Ngạo vẫn còn khó chịu vì năm lượng đó, cắn một phát lên vai Hiên Viên Cẩm, năm lượng đã thắng được ta, ta cắn chết ngươi!

Cuộc sống khoái lạc cứ trôi qua như dòng nước, mạt chượt vẫn tiếp tục đánh, phong cảnh cũng tiếp tục thưởng ngoạn. Hiên Viên Cẩm trưng cầu ý kiến của họ, hỏi xem thích an cư ở đâu, thì sẽ xây một Cẩm vương phủ ở đó.

Lăng Ngạo không hiểu phong cảnh, nhưng y thích có đồ ăn, có chỗ chơi đùa. Nơi này dù sao cũng là cổ đại, không có những nơi vui chơi, cho nên, y không thể bước vào cuộc sống lão niên quá sớm, không giống như Tô Mộ Dung muốn ẩn cư, y thích những nơi náo nhiệt hơn.

Ít nhất thỉnh thoảng phải cho y nghe kể chuyện, uống rượu, có thể xem diễn, nghe hí gì đó để giết thời gian.

Hiên Viên Cẩm xây dựng một vương phủ ở Khánh Dương thành, vì dù sao cũng là một vương gia, cho nên quy mô vẫn làm theo vương phủ bình thường. Bên trong có đình đài thủy tạ, không thiếu thế gì. Sau khi vương phủ xây dựng xong, Lăng Ngạo là người đầu tiên đến xem, rường cột trạm chổ, nguy nga tráng lệ.

Vì không có nữ quyến, cho nên bớt đi một hậu viện, chỉ có chủ viện là thiên viện. Chủ viện là nơi ba người họ ở, thiên viện là nơi hạ nhân ở.

“Làm nhà thành thế này, chúng ta sẽ cách xa nhau.” Viện tử của ba người họ có năm gian phòng, một gian phòng ngủ, một thư phòng, hai khách phòng, một phòng cho tiểu tư phục thị ở.

“Hay là ngày nào đó ngươi lại muốn làm gì bậy bạ?” Lăng Ngạo hỏi.

“Ta nào dám a, chỉ là nhà luôn xây như vậy.” Hiên Viên Cẩm ủy khuất, hắn hận không thể ở gần y một chút.

Lăng Ngạo tìm bút mực, vẽ một tòa nhà ba tầng, mỗi tầng là một phòng, chẳng qua diện tích đủ lớn, một phòng cũng gần cả trăm mét. “Ngươi xem rồi đem viện tử này sửa chửa lại đi, phải đổi thành thế này. Đổi xong rồi ta mới đến ở.”

Đối với phân phó của Lăng Ngạo, Hiên Viên Cẩm lập tức đáp ứng, nghĩ nghĩ, nếu sửa nhanh, cuối năm cũng có thể dọn vào ở. Phòng mới xây xong, Lăng Ngạo sẽ ở tầng hai, không tồi, bàn ghế toàn bộ đều thiết kế như y đã vẽ, còn có kiểu giường tiếp cận kiểu hiện đại, như vậy y có thể có được cảm giác của người hiện đại, nếu không tiếp tục thế này, sẽ bị hai gia hỏa đó âm thầm dung hóa quên mất bản thân là tới từ đâu.

Lầu một là của Hiên Viên Cẩm, lầu ba là Tô Dục. Như vậy rất tốt, ba người trú một chỗ, có chuyện chỉ cần thét lên là nghe được. Nếu không khi cần tìm lại phải phái một tiểu tư chạy đi nửa canh giờ mới có thể tìm được người, rất tốn công.

Nơi này là lãnh địa của ba người họ, Hiên Viên Cẩm nếu muốn tiếp khách, thì cút ra tiền thính mà tiếp, nếu có khách vào trọ, thì viện tử trống có rất nhiều, tùy tiện mà ở. Chỉ là nơi này, không cho phép bất cứ dấu chân nào khác bước vào. Tiểu tư cũng chỉ những kẻ khá quen thuộc, dọn phòng xong cũng phải lập tức lui ra biên giới an toàn.

Lăng Ngạo canh chừng chỗ này giống như canh chừng trận địa. Y biết bản thân có hơi quái dị, nhưng là y cũng biết mình luôn quái như thế. Hai người bọn họ không phiền y là được.

Một năm lại một năm, Hiên Viên Cẩm năm nay ba mươi tuổi, Lăng Ngạo tính toán tuổi của mình, nếu theo thực tế thì đã ba mươi bảy rồi, nhưng hiện tại Tô Tử Trúc mới có hai mươi bốn, trẻ mấy năm. Tô Dục càng trẻ, hai mươi ba.

Qua mấy hôm nữa sẽ là sinh thần ba mươi tuổi của Hiên Viên Cẩm, hiện tại Hiên Viên Cẩm đã sớm không còn là thiếu niên anh khí, mà đặc biệt trầm ổn vững chãi, đứng ở đâu cũng thu hút vô số ánh mắt. Nam nhân càng già càng đáng giá tiền, càng có mị lực.

Hoàng Phủ Hoằng Đức ngồi lên hoàng vị, mấy năm nay cũng chưa từng tới thăm bọn họ. Thập Tam rất nghịch ngợm, thường xuyên gây một chút phiền toái khiến Hoàng Phủ Hoằng Đức đau đầu. Vì thế, Hoàng Phủ Hoằng Đức phê bình Thập Tam, Thập Tam bị nói thế, chạy về nhà mẹ mấy lần, sau đó vì người nào đó không chịu nổi cô đơn, ngàn dặm xa xôi đi đem bảo bối nam hậu vừa thỉnh vừa cầu vừa truy về.

Năm nay nam hậu của Hoàng Phủ Hoằng Đức lại chạy trốn, vừa đúng lúc Hiên Viên Cẩm lại tiến cung, hai người nói chuyện, Hiên Viên Cẩm đương nhiên vô cùng rực rỡ nói chuyện cuộc sống của gia đình rất hạnh phúc, lão bà rất thân thiết, còn tỉ mỉ làm sinh nhật cho mình cho Hoàng Phủ Hoằng Đức nghe. Hoàng Phủ Hoằng Đức nhỏ nhen, nghĩ lại lão bà của mình đã chạy mất, vừa thấy người ta hạnh phúc như thế, liền ghen tỵ. Hiên Viên Cẩm mới vừa hồi phủ, mặt mỹ nhân còn chưa sờ được, đại lễ của hắn đã nối gót tới nơi.



Ban thưởng của hoàng đế ai dám không nhận? Hiên Viên Cẩm vẻ mặt hắc tuyến lĩnh chỉ tạ ơn.

Hoàng thượng ban thưởng rất phong phú: Mỹ nam sáu người, mỹ nữ sáu người.

Nam hài tử mười ba đến mười tám tuổi, nữ hài cũng thế. Nam tuấn tú nữ yêu kiều, ai ai cũng đều dung mạo như hoa.

Hiên Viên Cẩm nhìn những người này đứng trong đại thính, nam tử nữ tử mang theo xấu hổ yêu kiều, hắn liền cảm thấy đau đầu. Ngược lại Lăng Ngạo rất hào phóng, bước nahnh tới, lệnh cho những người này toàn bộ đều ngẩng đầu lên. Trước tiên đặt mục quang lên một nam tử có tướng mạo khá tương tự mình, bước tới trước mặt hắn, nâng cằm lên, tỉ mỉ đánh giá: “Tướng mạo không tồi, mấy tuổi rồi? Tên gọi là gì?”

Nam tử mi thanh mục tú, trong mắt có một chút thanh lãnh, thần tình đó thật cũng khá giống phong cách của Tô Tử Trúc năm đó, thanh âm thanh thoát trả lời: “Tiểu nhân tên Tiêu Tông, năm nay mười sáu.

Lăng Ngạo gật đầu, lại đánh giá một chút, tay vô cùng không thành thật sờ mông của nam hài, tròn tròn mềm mềm, rất có tính đàn hồi. “Rất được.”

Khi định tiếp tục mò xuống dưới thì cảm thấy bản thân bị một lực hút cường đại hút đi, Hiên Viên Cẩm vẻ mặt hắc tuyến trừng y. Còn chưa đợi Hiên Viên Cẩm kịp mở miệng, Lăng Ngạo đã nói: “Hoàng thượng đối với ngươi thật tốt, ở đây ai ai cũng là cực phẩm, mặt mũi xinh đẹp, mông cũng rất đẹp, Cẩm vương gia, ngài thật là diễm phúc…”

Lăng Ngạo còn chưa nói bậy xong, đã bị vác lên vai mang đi vội vàng. Những mỹ nhân đó ẩn ẩn còn nghe thấy y ở trên vai người ta không sợ chết nói: “Vương gia chọn xong còn sót lại thì ban cho Tử Trúc vài người đi, Tử Trúc cũng thích trẻ tuổi… mỹ mạo…”